Chức Nghiệp Thế Thân

Chương 72



Bốn giờ sáng, Chu Tường dậy hoá trang, chuyên viên trang điểm và các diễn viên phụ cũng phải dậy từ sớm để đảm bảo tiến độ ghi hình.

Hắn rời phòng rất khó khăn, Yến Minh Tu chẳng biết bệnh gì, nói có hắn ở gần rất dễ ngủ, nửa mê nửa tỉnh không cho hắn đi, từ lúc hắn tỉnh dậy đến khi xuống giường cũng phải ì ạch hơn mười phút, mãi tới lúc Yến Minh Tu tỉnh hẳn, nhìn thấy là hắn mới chịu buông tay ra.

Uông Vũ Đông ở ngay cách vách, hắn không biết tâm trạng Yến Minh Tu giờ phút này như thế nào, nhưng chắc chắn y sẽ không dễ chịu.

Lấy thân phận bây giờ ngủ chung giường với Yến Minh Tu, hắn bình thản hơn rất nhiều, không cần quan tâm chuyện hận hay không hận Yến Minh Tu, dù sao Yến Minh Tu cũng đã cho hắn tiền, giúp hắn và Trần Anh thoát khỏi tuyệt vọng. Còn về chuyện làm thế thân, ngay từ đầu Yến Minh Tu đã nói rất rõ, hắn cũng cảm thấy như vậy càng hay, rất sòng phẳng. Nếu khi ấy Yến Minh Tu cũng thẳng thắn nói với hắn “Chúng ta chỉ là bạn tình”, rất nhiều chuyện sau đó sẽ không thể phát sinh, hắn cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức đó, vậy nên cứ rành mạch như bây giờ, hắn vô cùng thoải mái. Quan hệ giữa hắn và Yến Minh Tu chỉ là trao đổi đồng giá, chỉ cần nhớ kỹ điểm này, hắn đã cảm thấy mình vũ trang đầy đủ, không ai có thể làm tổn thương hắn được nữa.

Điều duy nhất khiến hắn phiền lòng chính là Đàm Ân, buổi nói chuyện hôm đó có lẽ cũng tạo được đôi phần hiệu quả, nhưng tất nhiên hiệu quả chẳng nhiều, Đàm Ân vẫn nửa cố ý nửa vô tình tiếp cận hắn. Chu Tường dù sao cũng đã lọc lõi trong giới showbiz nhiều năm, những lời Đàm Ân nói có thể có vài câu là thật, nhưng dựa trên hiểu biết của hắn với loại người này, Đàm Ân chắc chắn còn mục đích khác, mà mục đích này hơn phân nửa là có liên quan tới Yến Minh Tu.

Chu Tường định bụng cứ nhịn thêm mấy ngày, chờ quay xong bộ phim là thoát khỏi cậu ta.

Hoàn tất hóa trang lúc năm giờ, Chu Tường ngồi đợi trong khách sạn, tầng trệt của khách sạn có mấy phòng dùng làm phòng hoá trang và phòng nghỉ, hắn tựa vào đầu giuờng, đắp áo khoác gật gù ngủ. Lúc này, có người nhích lại gần hắn, hắn ngửi được mùi nước hoa nam.

Chu Tường hé một mắt ra nhìn, nhìn thấy Đàm Ân, hắn nhắm mắt lại, không để ý nữa.

Đàm Ân tựa vào bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói, “Chu Tường, cho tôi mượn điện thoại, của tôi hết pin rồi.”

“Ừ.” Chu Tường chỉ ước cậu ta tránh xa một chút, vì thế lấy điện thoại ném cho cậu ta.

Đàm Ân giơ tay đón được.

Chu Tường mơ màng buồn ngủ, mới đầu còn chưa kịp phản ứng, nhưng hơn mười giây sau vẫn không nghe thấy bên cạnh có động tĩnh gì, hắn mở mắt, Đàm Ân đã biến đi đằng nào.

Chu Tường ngồi bật dậy, nhanh chóng đi tìm cậu ta.

Hắn quên chưa xóa tin nhắn mấy hôm trước của Yến Minh Tu, dù nội dung không có gì nhiều, nhưng nếu bị kẻ ác tâm nhìn thấy, hắn vẫn không khỏi bất an.

Hành lang không có ai, Chu Tường vội vàng khoác áo, túm lấy một người trong sảnh khách sạn, hỏi có thấy Đàm Ân không, người nọ đáp Đàm Ân vừa ra ngoài.

Chu Tường lại vội vàng chạy ra ngoài, quả nhiên thấy Đàm Ân đứng cách đó không xa, đang cúi đầu nghịch điện thoại.

Chu Tường tiến lại, “Tiểu Đàm.”

Đàm Ân ngẩng phắt lên, cuống quýt ấn ấn vài lần, nhưng cậu ta không biết dùng loại di động cổ lỗ sĩ, loay hoay mãi không xong.

Chu Tường bước đến, lấy lại điện thoại, nhướn mày hỏi, “Cậu không định gọi đi đâu à?”

“Có chứ, tín hiệu ngoài này tốt.”

Chu Tường nhìn màn hình, quả nhiên vẫn dừng lại ở mục inbox, hắn cười nhạt, “Thế sao còn chưa gọi đi?”

“Điện thoại của anh từ cái năm nào rồi, tôi không biết dùng.” Ánh mắt Đàm Ân vẫn còn hơi mơ hồ.

Chu Tường nói, “Cậu đọc số, tôi bấm cho.”

Đàm Ân ngẩn người, “Thôi không cần, đừng gọi, lạnh lắm, tôi muốn vào trong.” Nói xong liền xoay người định về khách sạn.

Chu Tường túm lấy cánh tay cậu ta, đẩy cậu ta ép sát vào tường, lần này hắn giận thật, Đàm Ân năm lần bảy lượt khiêu khích hắn, chắc là ăn no rửng mỡ rồi?

Vẻ mặt Đàm Ân nhìn khá căng thẳng.

Chu Tường lạnh nhạt hỏi, “Tóm lại thì cậu muốn xem cái gì?”

“Cái gì là cái gì?”

“Nói, đừng tưởng tôi đần.” Chu Tường siết chặt cánh tay cậu ta, xưa nay hắn vẫn không thích dùng bạo lực, nhưng lúc này cần phải dọa nạt đôi chút.

Đàm Ân giống như con gà trống bị giẫm phải đuôi, cả giận nói, “Tôi đếch biết anh đang nói cái gì, anh bị hoang tưởng à, điện thoại của anh thì có gì hay, mà anh thì có gì đáng để tôi phải nhìn ngó?”

“Nếu không có gì thì lúc nãy cậu xem cái rắm à?” Chu Tường không không sáo, mắng ngay, “Họ Đàm kia, đừng gây thêm chuyện cho tôi. Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, hay là cậu không có lỗ tai? Tôi cho cậu hay, nếu cậu làm tôi điên lên thì đừng có trách.”

Đàm Ân đột nhiên biến sắc, qua hồi lâu, đôi mắt cậu ta đỏ hoe, “Tôi chỉ muốn biết anh với Yến Minh Tu quan hệ thế nào!”

Chu Tường ngẩn người, điềm tĩnh đáp, “Tôi là trợ lý tạm thời của Yến tổng.”

“Tôi không tin, anh thích đàn ông, nghe nói tính hướng của Yến Minh Tu cũng rất mập mờ. Anh chẳng có kinh nghiệm gì cả, tại sao gã ta lại để anh làm trợ lý? Hơn nữa, tại sao trợ lý lại được ngủ cùng phòng với gã ta? Một siêu sao như gã ta, sao có thể ngủ cùng phòng với trợ lý được?” Đàm Ân túm lấy cổ áo Chu Tường, ánh mắt vừa ai oán, vừa phẫn nộ, “Chu Tường, tôi hi vọng anh không giống như tôi, không nhắm mắt nhắm mũi trèo lên cao, bấu víu đeo bám quyền quý, nhưng hiện tại thì sao? Anh có khác gì tôi nào? Anh dựa vào cái gì mà khinh thường tôi? Nếu không nhờ Yến Minh Tu, anh có được nhận vai diễn kia không? Anh có được cùng phòng với gã ta không?”

Chu Tường tái mặt, hắn bắt lấy cằm Đàm Ân, giận dữ nói, “Chuyện của tôi và cậu thì liên quan gì ở đây? Tôi cần cậu chăm nom tôi chắc? Tôi đã cắt đứt với cậu từ lâu rồi, cậu muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa mới chịu hiểu?”

“Anh thừa nhận?” Đàm Ân run rẩy hỏi, “Chu Tường, anh thừa nhận? Anh thật sự theo Yến Minh Tu?”

Chu Tường đẩy cậu ta ra, lạnh lùng đáp, “Cậu cứ tiếp tục bịa đặt về Yến tổng, cẩn thận không gánh nổi hậu quả.”

Đàm Ân run rẩy, không chịu thua, cười nhạt, “Có phải bịa đặt hay không, trong lòng anh là rõ nhất. Chu Tường, tôi nhìn nhầm anh rồi, anh… So với tôi còn tệ hơn nhiều.”

Chu Tường không muốn tiếp tục dây dưa, trừng mắt nhìn cậu ta một cái, xoay người bỏ về khách sạn, đi thẳng vào phòng chờ đến lượt quay phim. Lúc này trời đã sáng, hắn nghe chuông điện thoại đột ngột vang lên, là Yến Minh Tu gọi tới.

Đầu bên kia truyền đến âm thanh biếng nhác của Yến Minh Tu, “Anh lên đây.”

Chu Tường nhận lệnh, lập tức đón thang máy lên lầu.

Vẫn chưa tới bảy giờ, Yến Minh Tu đang nằm trên giường, y thấp giọng nói, “Chọn quần áo cho tôi, không biết bên ngoài có lạnh không.”

“Lạnh lắm.” Chu Tường đáp, sau đó chuẩn bị quần giữ ấm và áo len cho Yến Minh Tu, “Yến tổng, ngài dậy đi.”

“Lúc nào quay phim?”

“Phân đoạn của ngài lúc chín giờ sáng, ngài dậy rửa mặt, tôi mang bữa sáng lên cho ngài.”

Yến Minh Tu gật đầu, trở mình định xuống giường.

Đúng lúc đó, điện thoại bàn trong phòng vang lên.

Yến Minh Tu nhíu mày, cầm ống nghe đáp, “Alo? À, anh Đông… Cái gì?” Yến Minh Tu híp mắt nhìn Chu Tường, đổi giọng ngay, “Tôi biết rồi, để tôi hỏi hắn.”

Bàn tay Chu Tường soạn quần áo thoáng khựng lại, hắn linh cảm có chuyện chẳng lành, “Sao thế?”

Ánh mắt Yến Minh Tu lạnh buốt như băng, “Anh và Đàm Dụ Hiên quan hệ thế nào?”

Chu Tường không hiểu, “Trước khi gặp nạn, tôi và cậu ta cùng ký hợp đồng với một công ty người mẫu, nhưng bây giờ tôi không nhớ cậu ta.”

“Thật không? Uông Vũ Đông vừa nói, nửa giờ trước có người nhìn thấy anh và Đàm Dụ Hiên tranh cãi ngoài khách sạn, bây giờ chẳng thấy cậu ta đâu, rất nhiều người đang đổ xô đi tìm.”

Chu Tường nhíu mày, hắn chỉ muốn lôi thằng nhãi Đàm Ân hay gây chuyện ra đấm cho một trận.

Hắn chẳng còn cách nào khác ngoài phủi sạch quan hệ, “Tôi với cậu ta thật sự…”

“Tại sao hai người tranh cãi?”

“Chúng tôi… Cậu ta nói về chuyện trước đây nhưng tôi không nhớ, cậu ta giận, thế thôi.”

Yến Minh Tu cười khẩy, “Chỉ có thế? Uông Vũ Đông nói với tôi, hai người trước đây là một cặp, chuyện này cũng không ít người biết, anh quên thật sao?”

“Tôi quên thật.” Chu Tường nhất thời không đoán nổi Uông Vũ Đông đóng vai trò gì ở đây, nhưng trong lòng hắn đã bất mãn vô cùng, ít nhất, chiếu theo kinh nghiệm kiếp trước của hắn, cứ liên quan đến Uông Vũ Đông thì chẳng bao giờ có chuyện gì hay.

Yến Minh Tu lạnh lùng bước xuống giường, “Anh xuống trước đi, đi xem tại sao lại thế, tôi đến sau.”

Chu Tường đành xuống lầu trước, rất nhiều người đã tập trung tại sảnh khách sạn, Uông Vũ Đông đang hổn hển trình bày gì đó, ai cũng mang vẻ căng thẳng bộn bề, nhưng lúc nhìn thấy Chu Tường, tất cả đồng loạt quay sang chú mục vào hắn.

Uông Vũ Đông cũng thấy Chu Tường, anh ta tức giận gọi, “Cậu lại đây.”

Đáy lòng hắn chùng xuống, hắn đã hiểu nguyên nhân. Đàm Ân là người của công ty Uông Vũ Đông, Uông Vũ Đông đang lấy cớ làm khó hắn, nhưng hắn không hiểu, mới hôm qua Uông Vũ Đông vẫn còn tử tế lắm, sao đến hôm nay lại thình lình trở mặt rồi? Chẳng lẽ hắn đoán nhầm? Thật sự chỉ là Đàm Ân làm loạn?

“Anh Đông, sao thế?”

“Sao thế?!” Uông Vũ Đông nói không lớn, nhưng rất uy nghiêm, tất cả mọi người đều nghe rành rọt, “Chuyện riêng của cậu, tôi không quan tâm, nhưng điều kiện tiên quyết trong xử lý các vấn đề cá nhân là, không được gây ảnh hưởng đến công việc, đặc biệt là chỉ vì chuyện cá nhân mình mà ảnh hưởng đến công việc của tất cả mọi người! Quan hệ trước kia của cậu và Tiểu Đàm, tôi không muốn nhắc tới, trút giận sang chuyện các cậu quan hệ thế nào, có vẻ tôi vô nhân đạo, nhưng giờ thì sao? Bây giờ các cậu đã là một phần tử trong tập thể lớn, tại sao chỉ vì mâu thuẫn cá nhân mà gây rối đến mức độ này? Tiểu Đàm vì tranh cãi với cậu, không biết bỏ đi đâu, lịch quay phim hôm nay, cậu định giải quyết thế nào? Hả?”

Ánh mắt những người xung quanh như hàng loạt mũi kim đâm vào hắn.

Khuôn mặt Chu Tường nóng dần lên, hắn âm thầm siết chặt hai bàn tay, im lặng không phản bác. Không phải hắn không thể phản bác, mà là nếu hắn dám liều lĩnh công khai chống đối Uông Vũ Đông, sự việc sẽ càng thêm bung bét, giống như năm đó, hắn là phận tôm tép, chỉ có thể ngậm bồ hòn, lấy đâu ra tư cách cãi lý.

Hắn không tin Đàm Ân chỉ vì mấy câu nói của hắn mà “Không khống chế được cảm xúc”, có cho Đàm Ân thêm một trăm lá gan, cậu ta cũng không dám mất tích ngay giữa buổi quay phim, huống chi sếp lớn của cậu ta còn đang ở đây, nếu vô phép đến mức đó, cậu ta sao có thể được như ngày hôm nay. Chuyện này nhất định là do Uông Vũ Đông giật dây, bằng không Đàm Ân dứt khoát sẽ không hành xử như thế.

Nhưng tại sao Uông Vũ Đông muốn nhằm vào hắn? Hắn không biết mình lại làm mất lòng Uông Vũ Đông từ lúc nào?

Sự việc dường như đang phát triển dựa theo quỹ đạo của hai năm trước, Chu Tường không khỏi có đôi phần e ngại, nhưng hắn vẫn phải cố gắng giữ mình bình tĩnh, hắn điềm nhiên đáp, “Anh Đông, hai năm trước tôi gặp sự cố, mất trí nhớ hoàn toàn, dù trước kia chúng tôi có quan hệ gì, thì bây giờ tôi cũng không nhớ nữa. Tôi biết lúc này giải thích cũng chẳng ích gì, không bằng chúng ta cứ đi tìm Tiểu Đàm trước, để tôi và cậu ấy đối chất với nhau.”

Đạo diễn có vẻ cũng đang tức điên, ngồi một bên nghiêm mặt nói, “Người đầu tiên có lỗi chính là Tiểu Đàm, còn tiếp theo là ai, cứ chờ cậu ta về rồi tính, bất kể Chu Tường có cãi vã với cậu ta hay không, chỉ vì thế mà một mình bỏ đi là quá vô trách nhiệm, hành vi này dứt khoát phải nghiêm trị.”

Uông Vũ Đông hung ác trợn mắt liếc Chu Tường, “Tìm được Tiểu Đàm, tôi sẽ tính sổ với cậu.”

“Có chuyện gì thế?” Một âm thanh trầm trầm đột ngột xen vào, mọi người quay lại nhìn, chỉ thấy Yến Minh Tu đứng ở phía sau, lạnh lùng đảo mắt quan sát bọn họ.

Lúc này không ai dám mở miệng nói gì, chỉ có Uông Vũ Đông tự động thuật lại sơ qua sự việc.

Yến Minh Tu nói, “Vậy cứ đi tìm trước, tóm lại là vấn đề của một hay hai người, cứ tìm được cậu ta về rồi điều tra sau.”

Đạo diễn cũng nói, “Mọi người tạm gác công việc, đi tìm Tiểu Đàm, cậu ta bỏ đi lúc trời còn chưa sáng, nếu xảy ra bất trắc thì phiền đấy. Chia ra ba người một đội, xuất phát đi các hướng, phải tìm cậu ta về.”

“Đạo diễn, đạo diễn! Tiểu Đàm đã về rồi!”

“Cái gì?”

Tất cả cùng quay ra nhìn, quả nhiên Đàm Ân đã trở lại, quần áo bẩn thỉu như mới lăn vài vòng dưới đất, trông cậu ta bết bát cực kỳ, đôi mắt còn hoe hoe đỏ.

Uông Vũ Đông vội vàng hỏi, “Đàm Ân! Đàm Dụ Hiên! Cậu đi đâu thế?”

“Em…” Ánh mắt Đàm Ân từ Uông Vũ Đông chuyển sang Chu Tường, lại từ Chu Tường chuyển sang Yến Minh Tu, cậu ta cắn cắn môi không nói, vẻ mặt như thể oan ức lớn lao, nhìn đáng thương không thể tả.

“Nói đi.”

“Em… Đi tản bộ, bị ngã.”

“Vớ vẩn!” Uông Vũ Đông cả giận bảo, “Nói thật đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Đàm Ân nghẹn ngào đáp, “Anh Đông, anh đừng hỏi nữa, cứ coi như em bị ngã đi.”

Kẻ tung người hứng, so với Đàm Ân thẳng thắn điểm mặt Chu Tường thì hiệu quả còn tốt hơn nhiều. Cứ ôm bộ dạng muốn nói lại thôi, vừa khơi gợi lòng hiếu kỳ, vừa hướng mọi người đến suy luận Đàm Ân sợ Chu Tường được Yến Minh Tu chống lưng, nên có khổ cũng không dám nói.

Chu Tường giận đến run lẩy bẩy, tất nhiên chẳng ai biết, người có khổ mà không dám nói chính là hắn đây này.

Nếu Yến Minh Tu thật sự chống lưng cho hắn, hắn sợ quái gì mà không vạch mặt Uông Vũ Đông và Đàm Ân trước bao nhiêu người, nhưng tiếc là hắn không dám, Yến Minh Tu chẳng những không chống lưng cho hắn, mà trái tim y vẫn chỉ chăm chăm hướng về Uông Vũ Đông. Chu Tường hắn chả là cái rắm gì, dù hắn không biết tại sao Uông Vũ Đông đột ngột quay sang chĩa mũi dùi vào hắn, nhưng bất kể Uông Vũ Đông có làm gì, hắn cũng vô lực đáp trả, chỉ có thể nhịn mà thôi.

Chỉ có thể nhịn mà thôi.

Ánh mắt những người xung quanh nhìn hắn bắt đầu thay đổi, đủ loại phán đoán đã thành hình.

Uông Vũ Đông trầm giọng nói, “Đạo diễn, bất luận chuyện như thế nào, Tiểu Đàm vẫn có lỗi. Cậu ấy là người của tôi, tôi quản lý thất trách, tôi xin thay mặt cậu ấy xin lỗi ngài. Sau khi trở về công ty, chúng tôi sẽ nghiêm phạt cậu ấy, nhưng lịch trình trước mắt đã sắp xếp cả rồi, xử phạt ngay lúc này cũng không phù hợp, tôi sẽ bảo cậu ấy đi hoá trang, thể hiện vai của mình cho tốt để lấy công chuộc tội, ngài thấy có được không?”

Anh ta đã vẽ đường như thế, tất nhiên đạo diễn khó có thể nói thêm gì, vốn ông cũng chỉ sốt ruột vấn đề tiến độ, còn chuyện riêng tư của ai với ai thì ông không quan tâm, vì thế đạo diễn liền gật đầu đáp, “Tiểu Đàm, Vũ Đông đã xin lỗi thay cậu, gặp được anh sếp tốt như vậy là cậu có phúc đấy, sau này không được tái phạm nữa, đi hoá trang nhanh lên.”

Đàm Ân gật gật đầu, hấp tấp liếc Chu Tường một cái, ánh mắt rất phức tạp.

Chu Tường lạnh lùng nhìn lại cậu ta, hắn muốn xem sau cái màn hài kịch này, Uông Vũ Đông còn định làm gì thêm nữa.

Những người khác vẫn chăm chú nhìn Yến Minh Tu, chờ y lên tiếng, y không lên tiếng, bọn họ cũng không dám nói gì Chu Tường.

Uông Vũ Đông chen vào trước, “Minh Tu, nếu Chu Tường đã là người em đề cử, thì anh Đông cũng không dám nhiều lời, thôi đừng lãng phí thời gian nữa, đi làm việc thôi. Tối nay anh đến tìm em, hai chúng ta thảo luận riêng.”

Chu Tường chỉ hận không thể lao lên đấm chết tươi Uông Vũ Đông. Tự xướng tự họa từ đầu đến cuối, nhoằng một cái đã đổi sang công chính liêm minh, lấy đại cục làm trọng, một siêu sao cao vút trời xanh, được lòng công chúng như thế, tại sao hết lần này đến lần khác cứ phải chèn ép hắn?

Nhưng Yến Minh Tu không nhìn Uông Vũ Đông, y chỉ thản nhiên đảo mắt qua Chu Tường, “Cứ làm việc trước. Chuyện này, quả thật chúng ta cần trao đổi lại.”

Uông Vũ Đông hơi xấu hổ, nhưng ánh mắt lại âm u thêm vài phần.



END72.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.