Chức Nghiệp Thế Thân

Chương 87



Chu Tường trở về, thuật lại ý định của Yến Minh Tu cho Thái Uy và Lan Khê Nhung, cả hai người đều rất tức giận, nhưng Chu Tường lại không tỏ vẻ gì, hắn chỉ đờ đẫn nói, “Về thôi, giờ về luôn đi. Em cảm giác Yến Minh Tu nói dối một phần nào đó, cậu ta bảo căn hộ trên danh nghĩa đã thuộc về cậu ta, nhưng em nghĩ không thể nhanh như vậy được, giấy chứng tử không thể xong trong một vài ngày, mợ trẻ cũng không thể vừa thừa hưởng căn hộ của em đã lập tức bán lại cho Yến Minh Tu. Có khả năng cậu ta đã giao hẹn gì đó trước, nhưng em đoán căn hộ vẫn chưa sang tên. Anh Uy, sau khi trở về, anh giúp em liên hệ với mợ trẻ, em từ bỏ căn hộ, nhưng những thứ bên trong, nhất định phải nhờ bà ấy nghĩ cách giúp em.”

Lan Khê Nhung gật đầu, “Có lý, nhất định căn hộ vẫn còn đứng tên anh, kể cả Yến Minh Tu có bản lĩnh thông thiên, cũng không thể tùy tiện chiếm đoạt tài sản của người khác.”

Thái Uy cũng gật đầu, “Được, đây là biện pháp duy nhất, chúng ta phải giành lại đồ đạc trước khi Yến Minh Tu trở về.”

Thỏa thuận xong, ba người thống nhất không nán lại thêm, cùng ngày hôm đó lên xe đến thị trấn, sau đó bay thẳng về Bắc Kinh.

Dọc đường, Thái Uy gọi cho mợ trẻ của Chu Tường, nhưng bên kia không nghe máy, cuối cùng còn tắt luôn điện thoại.

Chu Tường hiểu ý, hắn cũng không trông cậy gì vào người họ hàng xưa nay không qua lại.

Thái Uy và Lan Khê Nhung đều còn nhiều việc phải làm, trước khi chia tay, Thái Uy dặn hắn, “Đừng nghĩ ngợi nhiều, để anh tìm cách liên lạc với mợ trẻ chú mày, Yến Minh Tu chưa về, chúng ta vẫn còn thời gian.”

Chu Tường gật đầu cười, vỗ vỗ cánh tay Thái Uy, “Anh Uy, em hiểu rồi, anh cứ yên tâm. Lần này cám ơn hai người đi cùng em, trễ mất mấy ngày công việc.”

Lan Khê Nhung cười khổ, “Anh Tường, bọn em có làm được gì đâu, anh đừng nói thế.”

“Sao lại không làm được gì, mục đích lớn nhất của anh đã đạt được rồi. Anh đã nhìn thấy…” Chu Tường nhếch miệng cười cười, ánh mắt còn hơi trống rỗng, “Anh không còn gì nuối tiếc nữa.”

Hai người nhìn hắn, ai cũng khó chịu trong lòng.

Chu Tường vẫn cứng ngắc cười cười, “Để hôm nào mời hai người ăn cơm, giờ về trước đã.”

Thái Uy đi trước, Lan Khê Nhung không yên tâm về hắn, tự mình đưa hắn về nhà.



Chu Tường về đến nhà, vẫn xử sự như bình thường, còn không quên mang về một ít đặc sản Quảng Tây cho Trần Anh và dì Vương. Dì Vương vừa ăn trái cây vừa nói luôn miệng, thao thao kể chuyện bà định giới thiệu cô nàng nào đó cho Chu Tường, ngoại hình xinh tươi ngon ngọt, tính tình lại biết điều hiểu chuyện linh tinh vân vân. Dì Vương rất thích Chu Tường, bà thấy hắn đã đến tuổi lập gia đình, nên vẫn luôn ghi nhớ chuyện này.

Chu Tường chỉ mỉm cười lắng nghe, đôi mắt thẳng tắp nhìn lên TV, nhưng không một hình ảnh hay câu từ nào lọt được vào đầu hắn.



Quá nửa đêm, mọi người đã ngủ say.

Chu Tường im lặng xuống giường, thay một bộ đồ đen, đội mũ quàng khăn, lấy trong hộp đồ nghề ra một ít dụng cụ, sau đó lặng lẽ rời nhà.

Hắn ngồi xe trở về căn hộ mình.

Nếu không phải bị ép đến đường cùng, nhất định hắn sẽ không bí quá hoá liều mà làm chuyện thế này, nhưng hắn không còn cách nào khác. Thực ra ai cũng không giúp được hắn, bởi vì không ai có thể đấu lại Yến Minh Tu, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không để Yến Minh Tu đốt, ném, hoặc chôn những thứ cực kỳ quan trọng đối với hắn.

Hắn sợ Yến Minh Tu đã thay ổ khóa, nên hắn mang theo một ít dụng cụ, hắn cũng không biết liệu có phá được khóa hay không, nhưng hắn vẫn phải thử, ít nhất cũng phải tìm hiểu ổ khóa mới trước, nếu tự mình không phá được, hắn sẽ thuê một tên trộm nào đó đến giúp hắn.

Hắn quyết tâm muốn vào nhà.

Hắn đến khu tập thể lúc hơn 2h sáng, bốn bề tĩnh lặng, cây cối xanh mướt, um tùm che khuất ánh trăng, hai bên đường chỉ có vài ngọn đèn leo lét, cả không gian u ám vô cùng.

Chu Tường kín đáo lên cầu thang, đến trước nhà mình, hắn cầm lấy tay nắm cửa, bật đèn pin, ngồi xổm xuống thử nhìn lỗ khóa. Không ngờ Yến Minh Tu vẫn không đổi khóa, ổ khóa vẫn nguyên vẹn như cũ, thế còn chìa thì sao?

Chu Tường lặng lẽ mở hộp cứu hỏa, ngón tay sờ soạng mò tìm, chỉ chốc lát sau, hắn chạm đến một mảnh kim loại nhỏ lành lạnh.

Chìa khóa vẫn còn đây…

Yến Minh Tu không cần đề phòng? Cứ để chìa khóa nguyên tại chỗ này?

Chu Tường hơi nghi, nhưng hắn không có nhiều thời gian suy xét, hắn nhanh nhẹn lấy chìa khóa ra, nhẹ nhàng mở cửa.

Trong nhà tối đen, hắn giơ đèn pin đảo qua một lần, quyết định trước tiên đi lấy chiếc cúp bạc của ba hắn, ngày xưa ba hắn tham dự giải côn thuật toàn quốc, chiếc cúp đó là niềm tự hào lớn nhất của ông, khi ấy hắn còn hay quấn quít đòi ông dạy múa côn cho hắn.

Hắn lần theo trí nhớ, đi đến kệ TV, mở cánh tủ bằng thủy tinh, thò tay lấy chiếc cúp gỉ sét ra.

Ngay khi đầu ngón tay hắn chạm vào chiếc cúp, chỉ trong nháy mắt, cả không gian đột nhiên bừng sáng, đèn phòng khách đã được bật lên!

Chu Tường thót tim, đôi mắt chưa kịp thích nghi với ánh sáng, hắn bối rối cúi đầu xuống, tới khi mở được mắt ra, hắn kinh ngạc quay lại, Yến Minh Tu đang đứng trước cửa phòng ngủ, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm hắn, như thể y sẽ bổ nhào vào hắn bất cứ lúc nào!

Chu Tường rút bàn tay run rẩy về, cứng đờ đứng nguyên tại chỗ, hai người chỉ cách nhau mấy mét trong một gian phòng nhỏ, rõ ràng gần đến vậy, nhưng khoảng cách lại xa xôi như hai mép vực sâu thăm thẳm, không ai đủ dũng khí vượt qua.

Chỉ trong một thoáng, Chu Tường đã hiểu. Hôm qua Yến Minh Tu nói những lời đó, hôm nay lại ở đây rình hắn, hết thảy đều đã được sắp đặt, chính là để chờ hắn sốt ruột, chờ hắn lộ dấu vết.

Chuyện đến nước này, hắn cũng hết lý do biện hộ, chẳng có người nào lẻn vào nhà chỉ để ăn trộm một chiếc cúp hoen rỉ không đáng mấy xu tiền.

Yến Minh Tu gần như không thể hô hấp, mỗi một lần hít thở là một lần đau đớn cùng cực, những gì y trải qua mấy ngày này còn khốn khổ hơn cả đời y gộp lại, y có cảm giác thân thể mình sắp vỡ nát rồi. Thời khắc y nhìn thấy cảnh tượng này, thời khắc y khẳng định được suy đoán trong lòng, y đã nghĩ rằng mình sẽ cực kỳ kích động, nhưng kỳ thực, y nói không ra lời, y thậm chí còn không đủ sức bước lên một bước, y đã bị thứ cảm giác sụp đổ cuốn lấy, níu kéo, không cho phép cử động.

Hai người giữ nguyên tư thế đối mặt buồn cười như vậy, cứng đờ nhìn nhau hơn mười giây, lúc này Yến Minh Tu mới khổ sở lên tiếng, “Thật sự… Đúng là anh…”

Chu Tường không giải thích gì cả, hắn tháo khăn quàng cổ, cởi áo khoác, bởi vì hắn đã mồ hôi đầm đìa, ngũ tạng lục phủ không có nơi nào dễ chịu, bức bối tới mức hắn sắp ngất lịm đi. Hắn không cần giấu mặt nữa, nếu đã đến nước này, hắn cũng chẳng cần phải rời khỏi đây, đây là căn hộ của hắn, đây là nhà của hắn, hắn muốn Yến Minh Tu trả lại cho hắn.

Yến Minh Tu từng bước lại gần, càng lúc càng gần, Chu Tường nhìn vẻ mặt đã hơi vặn vẹo của y, bất giác lùi về một bước.

Mà một bước này ngay lập tức kích thích Yến Minh Tu, y đột ngột nhào lên, hung tợn đè nghiến hắn lên tường, đôi mắt đỏ ngầu dữ dội trừng trừng nhìn hắn, cả tiếng nói của y cũng đã khác hẳn bình thường, “Đúng là anh… Đúng là anh…”

Đôi môi Chu Tường run rẩy, hắn cứng ngắc nhìn lại Yến Minh Tu.

Yến Minh Tu ôm hắn thật chặt, “Đúng là anh… Chu Tường… Đúng là anh, tại sao, tại sao anh không nói cho tôi biết? Anh ở ngay bên cạnh tôi, tại sao không nói cho tôi biết?!” Yến Minh Tu gầm nhẹ, “Tôi cứ nghĩ anh chết rồi! Tôi cứ nghĩ anh chết rồi đó Chu Tường! Tại sao lại đối xử với tôi như thế, anh hận tôi đến mức nào, tại sao lại đối xử với tôi như vậy?!”

Nước mắt y cuồn cuộn tuôn trào, y siết lấy Chu Tường như người sắp chết đuối siết lấy một thân cây giữa cơn hồng thủy, như thể một khi buông tay, y sẽ lại rơi vào vực sâu vạn trượng. Ba năm qua y sống thế nào, y cũng không hình dung nổi nữa. Từng ngày từng ngày, y phải đánh lừa bản thân, Chu Tường không chết, Chu Tường sẽ trở về, vậy nên y bất chấp người nhà phản đối, y phải làm ngôi sao, y nghĩ, chắc là Chu Tường giận y lắm, nên mới không chịu quay về gặp y, y muốn lúc nào Chu Tường cũng có thể nhìn thấy y, biết đâu vào một ngày không xa, Chu Tường sẽ trở về. Y chờ đợi từng ngày, từng ngày, mỗi ngày y đều bị hành hạ bởi kỳ vọng và tuyệt vọng sâu cay, ân hận và nhung nhớ cứ từng bước bào mòn xương tủy y, dần dần khiến y mất hết niềm tin vào cuộc sống. Trong đầu y luôn có một âm thanh quanh đi quẩn lại, nói với y rằng Chu Tường đã chết rồi, nhưng hết lần này đến lần khác, y gạt đi, y không tin. Y chưa nhìn thấy thi thể của Chu Tường, y nhất quyết sẽ không từ bỏ hi vọng Chu Tường vẫn còn sống, bằng không, làm sao y có thể chống đỡ đến tận bây giờ?

Làm sao y có thể chống đỡ đến tận bây giờ? Trong cái thế giới không có Chu Tường, sau khi Chu Tường mang theo tất cả tình cảm của y mà đi, làm sao y có thể chống đỡ đến tận bây giờ?

Y cứ như vậy trong ba năm, ba năm, hơn một ngàn ngày đêm, từng phút từng giây chìm trong nhớ nhung và tuyệt vọng, đến tột cùng thì y đã vượt qua thế nào?

Y chưa bao giờ đường hoàng nói chuyện yêu đương, thậm chí y còn nhầm lẫn dâng tặng mối tình đầu cho một người khác, nhưng y đã tỉnh ngộ rồi, lúc ấy y không muốn chia tay với Chu Tường, chỉ cần cho y thêm một chút thời gian, nhất định y đã có thể ngẫm ra bản thân mình thật sự yêu ai. Nhưng tại sao ngay cả cơ hội đó mà y cũng không có được? Tại sao lại chặt đứt hết tất cả khao khát và hi vọng của y?

Sẽ không ai hiểu được tâm trạng y vào lúc y hay tin Chu Tường gặp nạn.

Y chỉ hận mình không thể chết đi.

May mắn làm sao, ông trời thật sự không vứt bỏ y, Chu Tường đã trở lại, nhưng mà, rõ ràng hắn ở bên cạnh y gần một năm, lại không nói với y bất kỳ điều gì cả.

Để hành hạ y sao?

Nếu không có quá nhiều dấu vết để lại, nếu không vì chuyện lần này khiến Chu Tường lộ ra sơ hở lớn nhất, hắn còn định giấu giếm y bao lâu nữa? Có lẽ Yến Minh Tu y, cho tới lúc chết, cũng sẽ không biết được rằng, cái người y ngày đêm mong nhớ, thực ra vẫn luôn luôn ở ngay bên cạnh y!

Yến Minh Tu thiếu điều sụp đổ.

Chu Tường hận y đến mức đó…

Chu Tường nhìn vẻ điên cuồng và nước mắt không ngừng tuôn rơi trên mặt Yến Minh Tu, nhất thời chấn động, mỗi giọt nước mắt của Yến Minh Tu đều như một lưỡi dao cắt vào tim hắn, khiến cho hắn không biết phải làm sao.

Yến Minh Tu vuốt ve khuôn mặt hắn, khàn khàn nói, “Xin lỗi, xin lỗi… Chu Tường, đừng hận tôi, tôi làm sai rất nhiều điều… Nhưng tôi rất nhớ anh, tôi nhớ anh đến sắp điên rồi, đừng hận tôi…”

Chu Tường giật mình nhìn y, trái tim hắn như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, khiến cho hắn hít thở không thông, trong một thoáng chốc, hắn không thể tiếp nhận nhiều xúc động đến thế, đầu óc hắn trống rỗng.

Tại sao Yến Minh Tu lại thế này? Không phải y vẫn luôn thầm yêu Uông Vũ Đông sao? Nếu y đã thương tâm vì hắn như vậy, thì tại sao khi còn ở bên nhau, y lại chưa bao giờ cho hắn nửa phần hi vọng?

Dù chỉ là một hi vọng nhỏ nhoi, hắn cũng chưa bao giờ được Yến Minh Tu ban phát. Hắn chỉ nhớ, bản thân hắn không ngừng đuổi theo y, cố hết sức để y vui, để y cười, còn y luôn nóng lạnh thất thường, mãi tới lúc hắn biết người trong lòng y là ai, hắn mới có thể hoàn toàn tuyệt vọng.

Bây giờ thì sao? Bây giờ là ý gì đây? Cái vẻ khổ sở thương tâm thế này, mẹ kiếp nó chứ, là có ý gì đây?

Chu Tường hé miệng, nước mắt thiếu điều cũng rơi xuống, hắn muốn đẩy Yến Minh Tu ra, nhưng hắn không tìm được sức lực, không lay chuyển được hai cánh tay y nửa phần.

Yến Minh Tu vẫn siết chặt lấy hắn, như sợ hắn bỏ trốn, y tha thiết gọi tên hắn, “Chu Tường, anh nói gì đi, mẹ kiếp, anh nói gì đi, tôi xin anh, anh có biết tôi nhớ anh đến thế nào không? Anh có biết tôi trải qua ba năm vừa rồi như thế nào không? Tôi yêu anh mà, anh đã hiểu chưa? Tôi nói quá muộn, nhưng anh chẳng chịu cho tôi cơ hội mở lời. Chu Tường, tôi sẽ không buông tay anh nữa, tuyệt đối sẽ không…”

Khoảng khắc nghe được ba từ kia, Chu Tường cũng nghe thấy âm thanh thế giới của mình đang sụp đổ.

Yêu? Yến Minh Tu yêu hắn?

Nếu Yến Minh Tu yêu hắn, vậy thì tại sao hắn lại chết? Tại sao?

Cuối cùng, Chu Tường mở miệng, đôi mắt mơ màng nhìn Yến Minh Tu, hắn nói, “Tại sao cậu lại nói cậu yêu tôi? Yến Minh Tu, mẹ kiếp cậu sao dám nói với tôi những lời này? Lúc cậu chơi tôi, cậu nghĩ về Uông Vũ Đông, vì một cú điện thoại của Uông Vũ Đông, cậu trói tôi trong nhà, vì Uông Vũ Đông… Cậu nhục nhã tôi thế nào cũng được, cậu… Cậu nói cậu yêu tôi? Yến Minh Tu, cậu dựa vào đâu để nói những lời này hả?”



END87.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.