Ăn cơm xong, Yến Minh Tu tiếp tục xem TV, Chu Tường dọn dẹp nhà bếp.
Dọn sạch sẽ, hắn bưng tráng miệng và trà lên. Đã lâu không có người tới nhà hắn, bình thường rất ít khi hắn mời ai về nhà, mà kể cả mời thì vừa vào cửa cũng chỉ làm luôn việc chính, tất nhiên không có thời gian uống trà tâm sự.
Mục đích không đạt thành quả là đáng tiếc, nhưng được trò chuyện với Yến Minh Tu trong đêm mưa cũng rất lãng mạn, vì thế nên tâm trạng Chu Tường không hề tồi.
Chu Tường bắt chuyện với Yến Minh Tu, hỏi y giờ đang làm gì vân vân. Yến Minh Tu đi học sớm, năm nay mới hai mươi tuổi đã tốt nghiệp đại học, hiện tại y về nước làm việc. Thông tin y tiết lộ không nhiều, nhưng Chu Tường vẫn rất hứng thú, hai người trò chuyện khá lâu. Chu Tường rất hài hước, rất chừng mực, đến cuối cùng Yến Minh Tu cũng thôi câu nệ, thỉnh thoảng còn nở một nụ cười khiến ruột gan hắn nhộn nhạo.
Chu Tường nhìn y, không thể ngừng rung động, đã từ rất lâu hắn không có loại cảm giác này.
Thời gian trôi nhanh, đảo mắt đã hơn mười giờ. Yến Minh Tu ngáp một cái, Chu Tường cũng mệt mỏi, hôm nay cả hai đều rã rời.
Yến Minh Tu mở vali lấy áo ngủ, sau đó vào nhà tắm. Lúc y bước ra, Chu Tường đang tưới nước cho mấy chậu hoa trong nhà. Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Yến Minh Tu mặc áo ngủ rộng rãi và quần short, xinh đẹp vô cùng, và cũng cực kỳ mời gọi.
Hai người nhìn nhau, có hứng thú, nhưng nhớ lại xấu hổ mấy tiếng trước, chẳng người nào dám tiến lên. Chu Tường chỉ chỉ phòng ngủ, “Tôi mang chăn sạch ra rồi, đêm nay cậu chịu khó ngủ cùng tôi vậy. Phòng cho khách lâu rồi chưa quét dọn, không ở được.”
Yến Minh Tu gật đầu, xoay người đi vào phòng ngủ.
Chu Tường tắm rửa xong xuôi, Yến Minh Tu hình như đã ngủ rồi. Hắn lén lút bước vào, nghe thấy tiếng hít thở đều đều của y. Thử ghé vào nhìn, đúng là Yến Minh Tu ngủ thật, hai hàng mi dài rợp bóng hình cánh quạt, sống mũi cao thẳng, bờ môi cong cong, khuôn mặt nhìn nghiêng hoàn mỹ tới cực điểm. Chu Tường chỉ ngắm suông cũng thấy tim đập dồn dập.
Hắn tự nhận mình không phải loại người thích trông mặt bắt hình dong, nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận, nam giới trong cái vòng luẩn quẩn này phần lớn đều nông cạn. Đàn ông còn chú trọng sức hút thị giác hơn cả phụ nữ, đồng giới thì chỉ cần xem mặt mũi ai được, vóc người ai đẹp, vui vẻ với ai thì lên tiên. Gặp nhau thấy vừa mắt là sẵn sàng tụt quần làm việc, hơi đâu rảnh rỗi đi nghiên cứu vẻ đẹp nội tâm? Ngoại hình Yến Minh Tu như vậy, Chu Tường không muốn động lòng cũng khó.
Hôm nay không phát sinh chuyện gì, Chu Tường vẫn luôn cảm thấy vài phần tiếc nuối, vậy nên hắn cúi xuống hôn trộm lên mặt Yến Minh Tu một cái, sau đó bò lên giường, nằm ngủ bên cạnh y.
Sau khi hắn nằm xuống, Yến Minh Tu nhẹ nhàng mở mắt, đôi con ngươi lóe lên một thứ cảm xúc phức tạp.
Yến Minh Tu ngồi máy bay cả quãng đường dài quá mệt mỏi, ngủ một mạch đến hơn hai giờ chiều. Lúc tỉnh lại, y vẫn thấy bàng hoàng, trong một khoảnh khắc còn không biết mình đang ở đâu.
Lắc lắc đầu cố nhớ lại, lúc này y mới biết mình đến nhà một người đàn ông xa lạ, còn ngủ cùng giường với hắn.
Từ trước đến nay Yến Minh Tu chưa bao giờ tới nhà kẻ khác, càng không bao giờ đưa ai về nhà mình, nhưng chẳng hiểu sao hôm qua y lại có thể thản thiên đi theo Chu Tường. Trong đầu y cứ quanh đi quẩn lại bóng lưng Chu Tường làm cơm cho y.
Y ngơ ngác nhìn bên giường trống trải, đáy lòng chợt nảy sinh một thứ cảm giác xa lạ, khiến cho y phải mơ màng suy ngẫm.
Đúng lúc ấy Chu Tường bước vào, thấy y đã tỉnh, hắn nhíu mày, “Cậu ngủ say thật đấy, liền một mạch mười bốn tiếng đồng hồ.”
Cổ họng Yến Minh Tu hơi khản, y thấp giọng nói, “Tôi mới xuống sân bay, hơn hai mươi giờ không ngủ.”
Chu Tường cười bảo, “Tôi chuẩn bị bàn chải và khăn mặt mới rồi đấy, cậu đi rửa mặt rồi ra ăn cơm, để tôi hâm lại cho cậu.”
Yến Minh Tu ngủ đến choáng váng, lắc lư đi vào phòng tắm, bàn chải và khăn mới đặt trên bồn rửa mặt, nhìn thật giống như muốn mời y ở lại nơi này, Yến Minh Tu buồn cười nghĩ.
Rửa mặt xong bước ra, mùi thơm của đồ ăn nóng hổi ào vào xoang mũi y. Nhiều năm sống ở nước ngoài, y luôn luôn một mình, hôm nay vừa ngủ dậy đã có người chuẩn bị bữa sáng, cảm giác không tệ.
Yến Minh Tu gật đầu, duỗi lưng, “Không ngờ ngủ lâu như thế.”
Chu Tường ngồi bên cạnh nhìn y ăn cơm, hỏi, “Hôm nay cậu phải về nhà à? Để tôi đưa về nhé.”
Yến Minh Tu gật đầu, “Không cần, hết mưa rồi, tôi tự đón xe được.”
“Khách sáo làm gì, hôm nay tôi nghỉ mà.”
“Không cần.” Yến Minh Tu trầm giọng.
Chu Tường đành phải nói, “Được rồi, bình thường chỗ này vẫn bắt được xe.”
Yến Minh Tu ăn uống xong, mở điện thoại, mấy cuộc gọi nhỡ đều từ chị hai, thấy hơi phiền lòng, y nghĩ nghĩ, gọi lại.
“Alo? Minh Tu? Sao thế, sao lại tắt máy?”
“Hết pin.”
“Em không sạc pin ở khách sạn à? Em đang ở đâu, trời mưa sao không gọi chị tới đón?”
“Không cần, hôm qua mưa lớn quá, bây giờ em về nhà luôn.”
“Em ở khách sạn nào? Chị đến đón nhé?”
“Không cần, em gọi xe rồi.”
“Em sao thế? Sao giọng uể oải thế, bị cảm à?”
Chẳng biết tại sao, vừa nghe giọng chị hai là y đã phiền muộn trong lòng, chỉ bực không thể ngắt luôn máy, y cố nhịn nói, “Không sao, em tự về được, đừng lo.”
Yến Minh Tu cúp điện thoại, im lặng thở dài.
Chu Tường ngồi trên ghế sa lon, mỉm cười hỏi, “Đi luôn à?”
“Ừ.” Yến Minh Tu gật đầu.
“Lưu số đi.”
Yến Minh Tu cầm điện thoại của hắn, nhập vào số của mình.
Lúc y trả lại máy cho Chu Tường, Chu Tường ôm cổ y, hé miệng cười, “Còn gặp lại không?”
Yến Minh Tu híp mắt, hơi thở thơm mát phả lên mặt Chu Tường, “Nếu anh đồng ý để tôi bên trên.”
Chu Tường tủm tỉm nói, “Đó cũng không phải vấn đề lớn, nhưng cậu có kinh nghiệm không? Tôi công lực yếu, không thụ thương nổi đâu.”
Yến Minh Tu mỉm cười, “Anh cứ thử là biết, không phải sao?”
Chu Tường nhẹ nhàng hôn môi y, “Hay là hôm nay ở lại đây?”
Yến Minh Tu đứng dậy, “Hôm nay phải về nhà, để khi khác.”
Chu Tường tiễn Yến Minh Tu lên taxi, xong xuôi mới tiếc nuối quay vào nhà. Hắn nghịch nghịch điện thoại, nhìn dãy số mới nhập, bắt đầu mường tượng lần gặp sau với Yến Minh Tu.