Mặc dù Ngụy Bách Ngôn đã nói Diệp Thiệu không cần lau sàn nữa, nhưng khi hắn đi rồi cậu vẫn dùng chiếc giẻ đó lau tiếp một cách cẩn thận.
Sàn nhà sáng bóng hẳn lên. Nhưng khi Diệp Thiệu vừa đứng dậy, cậu lại phải khụy xuống vì không nhịn được cơn đau nhói ở chân phải, sắc mặt dần trở nên tái nhợt. Cậu chống người lên, cố gắng di chuyển từ sàn nhà đến ghế sofa để dựa vào. Dùng tay xoa nhẹ đầu gối hòng giảm bớt phần nào cơn đau.
Vừa xoa đầu gối, cậu vừa nhìn xuống quần áo và giày của mình. Giống như những gì Ngụy Bách Ngôn nói, quần áo cậu vừa bẩn vừa rách nát. Giày của cậu đã dùng khăn ướt lau qua một lần rồi, nhưng quần áo thì vẫn dính đầy bụi bặm. Cậu vỗ nhẹ vào lớp bụi xong còn vuốt phẳng những vết nhăn nhúm trên vải. Nhưng cố mãi mà vẫn không thể vuốt thẳng nếp áo, cậu đành từ bỏ mà chăm chú xoa đầu gối.
Sau khi xoa xoa gần 20 phút, cơn đau ở đầu gối mới dần dần dịu đi.
Diệp Thiệu đứng dậy, dồn hết sức vào chân trái khập khiễng bước đi, cậu lấy từ trong tủ ra một chiếc áo phông đã giặt nhiều đến nỗi trắng bệch kèm với quần bông. Sau Khi vào phòng tắm, cậu vặn vòi nước, cọ mạnh vào người, da thịt trắng nõn xuất hiện những vết đỏ, nước chảy cuốn trôi tất cả vết bẩn trên người.
Tấm gương phản chiếu khuôn mặt không còn như trước nữa, cậu rũ mắt xuống, né tránh không nhìn vào gương rồi mặc quần áo vào.
Bộ quần áo không quá lớn cũng không quá nhỏ, vừa vặn che đi nơi xấu xí của của cậu.
Đột nhiên ngoài phòng khách có tiếng chuông cửa.
Diệp Thiệu biết là Ngụy Bách Ngôn đã về. Cậu khập khiễng đi ra cửa nhanh nhất có thể.
Cậu bước tới cửa, lại tò mò tại sao Ngụy Bách Ngôn lại không dùng chìa khóa để mở cửa. Cậu cảnh giác nhìn ra khe mắt mèo nhỏ, thấy được một người đàn ông mặc tây trang đang ôm Ngụy Bách Ngôn. Ngụy Bách Ngôn vắt tay lên cổ người đàn ông, đầu cúi xuống, vẻ mặt không rõ.
Diệp Thiệu kinh ngạc, vội vàng mở cửa: “Bách Ngôn? Anh ấy làm sao vậy?”
NGười đàn ông có một đôi mắt đào hoa kia nhướng mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Thiệu, như là đang đánh giá Diệp Thiệu. Nhưng ánh mắt của người nọ không dừng ở Diệp Thiệu bao lâu mà đưa Ngụy Bách Ngôn cho cậu.
“Tôi rót cho cậu ta vài ly Whisky, ai ngờ tửu lượng cậu ta kém quá thế là thành ra như này.” Người nọ nói “May là cậu ta vẫn nhớ được địa chỉ nhà mình.”
“Cậu có phải là bạn của Ngụy Bách Ngôn không? Vậy làm phiền cậu chăm sóc cậu ta.” Diệp Thiệu ôm lấy Ngụy Bách Ngôn, mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mặt cậu. Cơ thể người say rất nặng, đầu gối cậu lập tức đau nhức, gần như mềm nhũn lại, cậu nghiến răng vừa ôm chầm lấy Ngụy Bách Ngôn.
“Chúng tôi chỉ là bèo nước gặp nhau* mà thôi.” Người nọ cười nhẹ nói “Xong rồi, vậy tôi về đây.”
(*Bèo nước gặp nhau: Tình cờ gặp nhau)
Bèo nước gặp nhau? Diệp Thiệu sửng sốt, nhưng người kia đã quay người đi rồi. Diệp Thiệu cũng không nghĩ nhiều mà gắng sức ôm Ngụy Bách Ngôn vào phòng rồi đóng cửa lại.
Ngụy Bách Ngôn gục đầu trên vai Diệp Thiệu, gần đến nỗi cậu có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng phả vào cổ. Dáng người Ngụy Bách Ngôn cao gầy, so với Diệp Thiệu còn cao hơn một cái đầu, Diệp Thiệu dìu hắn về phòng mà người đã không còn hơi sức, tùy ý kéo người lên giường nhưng lại bị hắn dùng lực đột ngột ôm cậu lại. Diệp Thiệu chưa kịp phản ứng, chân mềm nhũn mà bị hắn ôm vào lòng.
Hơi thở nóng bỏng ùa lên mặt, lồng ngực Ngụy Bách Ngôn nóng đến kinh người, Diệp Thiệu còn nghe được cả tiếng tim đập thình thịch của Ngụy Bách Ngôn. Cậu vừa muốn vùng dậy, Ngụy Bách Ngôn đã đè cậu lại.
“Đừng cử động.”
Diệp Thiệu nói: “Bách Ngôn, anh say rồi…”
“Tôi không say.”
Trong đêm tối, ánh mắt của Ngụy Bách Ngôn sáng lên một cách lạ thường, sắc mặt hắn bình thản nhìn thẳng vào Diệp Thiệu.
Nhưng Diệp Thiệu biết hắn đã say.
Ngụy Bách Ngôn không thích uống rượu, vì uống xong hắn sẽ trở nên cực kỳ bình tĩnh, nói năng có trật tự, hoàn toàn không hề có một chút hành động lời nói nào thể hiện hắn đang say. Nhưng chỉ cần bạn nói chuyện với hắn thêm vài câu thì có thể nhận ra dấu vết ngay, thậm chí còn mạnh dạn làm những việc mà bình thường hắn sẽ không bao giờ làm.
Ngụy Bách Ngôn nheo mắt hỏi: “Làm sao mà cậu biết tôi tên là Bách Ngôn? Người kia cũng thường gọi tôi như vậy.”
Diệp Thiệu thở dài: “Tôi là Diệp Thiệu.”
“Diệp Thiệu? Người kia cũng tên là Diệp Thiệu. Cậu trông giống người kia thật đấy. Các cậu có liệu có phải là anh em sinh đôi không”
Diệp Thiệu từ bỏ tranh cãi mà muốn thay quần áo khác cho hắn. Nhưng hắn lại cau mày nắm lấy góc áo Diệp Thiệu mà nói: “Cậu có thể nói Diệp Thiệu về được không? Tôi sẽ đợi em ấy về mà.”
Diệp Thiệu đang giúp Ngụy Bách Ngôn cởi áo đến cúc thứ ba, nghe được lời này của hắn chợt sững lại.
Ngụy Bách Ngôn thấy Diệp Thiệu giúp mình cởi áo, như nhớ ra điều gì đó lập tức đứng dậy tự mình cởi. Làn da màu đồng khỏe khoắn hiện ra, cơ bắp rắn chắc, nhưng phía trên làn da đó lại có một vết sẹo tròn to bằng một đồng xu.
Diệp Thiệu không khỏi sững người khi nhìn thấy vết sẹo.
“Cậu biết không? Người đó đã bắn tôi.” Ngụy Bách Ngôn cúi đầu, hoang mang nói: “Nhưng tôi tin tưởng em ấy nhất định có nỗi khổ riêng nên mới phải làm vậy, cho nên tôi vẫn luôn ở đây chờ em ấy về. Tôi tin rằng em ấy chắc chắn sẽ trở về, căn phòng còn lại đó là của em ấy tôi chưa từng vứt bỏ bất cứ thứ gì của em ấy cả.”
Ngụy Bách Ngôn kéo Diệp Thiệu hãy còn đang hoảng hốt, lảo đảo đi đến phòng khách, đi thẳng vào kho. Hắn mở cửa ra, cẩn thận lấy ra một cái hộp màu đen rồi đi đến trước mặt Diệp Thiệu.
Bên trong có một cuốn sổ da, một ly nước màu trắng, một bộ quân phục cảnh sát…còn rất nhiều vật khác đều được bảo quản rất tốt. Trong số đó, nổi bật nhất là một hộp nhung đỏ nhỏ.
Khi Diệp Thiệu thấy những thứ bên trong đó, tay cậu bất giác mà run lên.
Ngụy Bách Ngôn chỉ vào bên trong hộp, tự mình nói: “Cậu xem, đây là cuốn sổ em ấy dùng nhiều nhất. Còn có cái này, cái này là ly nước em ấy thắng được từ Carnival. Còn đây là là bộ đồng phục cảnh sát đầu tiên của em ấy, em ấy nói là giữ lại để làm kỉ niệm…Rõ ràng tất cả những thứ đó đều ở đây nhưng tại sao…em ấy lại không quay lại lấy chứ?”
“Đừng nói nữa….Bách Ngôn, anh đừng nói nữa.” Môi Diệp Thiệu run lên, cậu nắm chặt tay Ngụy Bách Ngôn, cảm thấy có chút khó thở. Cậu cố ổn định lại cảm xúc rồi nói: “Bây giờ anh đang say, đặt hếtnhững thứ đó xuống đi, tôi giúp anh thay quần áo….”
Nhưng Ngụy Bách nGôn như không nghe thấy lời cậu nói, cố chấp mà nhìn vào thứ trong tay hắn, Diệp Thiệu muốn đem nó cất lại chỗ cũ song hắn lại cứ mãi ôm lấy không chịu bỏ.
Giằng co một lúc, hắn nhíu mày, vẻ mặt trong nháy mắt thay đổi: “Tôi khó chịu….”
Ngụy Bách Ngôn quay mặt đi nôn ra khắp sàn nhà. Mặt đất bị bẩn nhưng chiếc hộp vẫn sạch sẽ. Người hắn như bị rút hết sức mà ngã ngồi lên ghế sofa hít thở dồn dập, ánh mắt trống rỗng.
“A! Đúng rồi, em ấy đã trở về từ hôm qua rồi…Tôi có hỏi em ấy về những chuyện xảy ra lúc đó, nhưng em ấy chỉ nói mỗi câu ‘Tôi xin lỗi’.”
Ngụy Bách Ngôn lẩm bẩm nói, trong mắt nhiều hơn một tia sáng tỏ nhưng cũng trông rất cô đơn.
“Em ấy vốn không muốn trở về.”
Không phải….
Không phải đâu…
Ngụy Bách Ngôn cầm hộp đen lên, rõ ràng là chỉ cúi đầu nhìn vào bên trong nhưng Diệp Thiệu lại cảm thấy người trước mặt từ trong ra ngoài đang dần tan nát, dường như bị khoét xuyên qua một lỗ lớn. Tay Diệp Thiệu run rẩy đến mức không thể nói lời phủ nhận, cổ họng tràn đầy chua xót.
Diệp Thiệu định đi đến ôm người trước mặt, nhưng chưa chạm tới thì Ngụy Bạch Ngôn lại lắc lắc đầu. Sau đó, Diệp Thiệu nghe thấy điều mà cậu không muốn nghe nhất trong cuộc đời này:”Cậu biết không? Tôi đã từng đợi em ấy về…” Ngụy Bách Ngôn chậm rãi nói từng chữ “Nhưng giờ đây tôi thà rằng em ấy đã chết còn hơn.”
Gió lạnh thổi qua cửa sổ.
Mặt trăng như chiếc đĩa ẩn hiện trong những đám mây, hiện lên những tia sáng dịu dàng rồi lại lạnh băng.
Cả người Diệp Thiệu như bị thương nặng, vẻ mặt dần biến sắc.
Ngụy Bách Ngôn lôi hộp nhung đỏ từ chiếc hộp màu đen ra, lấy ra một chiếc nhẫn từ bên trong. Hắn như không thấy vẻ mặt của Diệp Thiệu, cứ thế lướt qua người cậu, loạng choạng bước tới ban công.
Tia sáng từ chiếc nhẫn lóe lên, rơi xuống từ độ cao chừng 100m, lập tức biến mất không còn chút dấu vết nào.