Đột nhiên máy theo dõi nhịp tim phát ra âm thanh chói tai, cắt ngang bầu không khí nặng nề trong phòng.
Diệp Thiệu cúi đầu, im lặng một lúc lâu. Tiếng kêu chói tai kia đã bán đứng cậu, nó như tố cáo rằng nhịp tim của cậu ngay khi nghe được những lời chất vấn của Ngụy Bách Ngôn liền đập nhanh một cách khác thường.
Ngụy Bách Ngôn lẽ dĩ nhiên không bỏ qua tiếng báo động kia. Nhìn thấy Diệp Thiệu trầm mặc, trong lòng hắn như dấy lên một tia hy vọng, mong ước càng lớn, tim hắn lại càng đập nhanh. Ấy vậy nhưng giờ phút này hắn lại bình tĩnh và kiên nhẫn lạ kỳ. Hắn ngồi dán lên ghế, chờ người trước mặt mở miệng, cho hắn một câu trả lời.
Cho dù bắt hắn chờ cả đời, hắn cũng nguyện ý.
Nhưng có lẽ Diệp Thiệu thực sự định để hắn chờ cả đời. Cậu chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt cậu ánh lên vẻ áy náy:”Bách Ngôn, tôi đã suy nghĩ rất lâu. Tôi thực sự không biết nên giải thích với anh như nào cho phải.”
Ngụy Bách Ngôn khó khăn nuốt nước miếng:”Là ý gì?”
“Tôi biết anh muốn một lời giải thích về những việc đã xảy ra năm đó. Tôi cùng từng ước rằng lúc đó mình không làm những việc như thế, nhưng sự thật không thể thay đổi… Là tôi không xứng đáng với mong mỏi của anh.” Diệp Thiệu nói, sắc mặt cậu hoàn toàn không nhìn ra cảm xúc thay đổi trong cậu, chỉ trừ vẻ áy náy trưng ra bên ngoài.”Hôm đó đúng là ngày tôi tới bệnh viện, do trong tù không có thiết bị thích hợp cho việc trị liệu bệnh tình của tôi, không còn cách nào khác bọn họ mới phải đem tôi tới bệnh viện. Sự việc chỉ có vậy thôi.”
Diệp Thiệu bày ra biểu cảm bất đắc dĩ, cậu nói:”Cho nên tôi muốn nói… Rất xin lỗi, làm anh thất vọng rồi.”
Ngụy Bách Ngôn nhìn thẳng vào Diệp Thiệu, muốn nhìn ra vài manh mối trên mặt cậu. Đầu hắn lướt nhanh, soát lại lời nói của Diệp Thiệu, những mong đào ra vài sơ hở chứng minh cậu đang nói dối. Vậy mà khi nhìn thấy sắc mặt ung dung bình thản của Diệp Thiệu, hệt như những lời giải thích vừa rồi là thật lòng thật dạ, đáy lòng Ngụy Bách Ngôn có chút dao động, nhưng trực giác lại mạnh mẽ nói cho hắn biết, mọi chuyện không phải như vậy.
Diệp Thiệu còn đang giấu hắn điều gì đó.
Ngụy Bách Ngôn hít sâu một hơi, kiên nhẫn tính toán từng bước:”Diệp Thiệu, tôi tin em không phải người như vậy.”
Song Ngụy Bách Ngôn vừa dứt câu, Diệp Thiệu liền lắc đầu không ngừng. Ngụy Bách Ngôn cố gắng kìm nén đáy lòng nóng như lửa đốt, nói:”Em có nỗi khổ riêng ư?”
Diệp Thiệu vẫn lắc đầu như trống bỏi, nói:”Tôi xin lỗi.”
Lần đầu tiên trong đời Ngụy Bách Ngôn thấy hối hận vì khi còn trong đội cảnh sát không học hỏi nhiều thêm từ đồng nghiệp vài kĩ năng gặng hỏi.
Hắn thở dài, hơi thở nhẹ bẫng tan vào không khí.
Tiếng thở dài nhỏ đến mức không ai nghe thấy, âm thanh khàn khàn pha chút bất đắc dĩ. Diệp Thiệu thấy Ngụy Bách Ngôn như vậy, cậu lặng lẽ cuộn tròn ngón tay. Một lát sau, một bàn tay to lớn nhẹ nhàng phủ lên bàn tay co quắp của cậu, từng ngón tay ấm áp quấn lấy bàn tay cậu lạnh buốt, mười ngón đan vào nhau không một kẽ hở.
Diệp Thiệu ngạc nhiên ngẩng đầu.
Bên ngoài ánh nắng bắt đầu rọi tới chỗ của Ngụy Bách Ngôn, tạo thành những vầng sáng đẹp đẽ trên mặt hắn, làm dịu đi tất cả những đường nét góc cạnh, lộ ra vẻ nhu hòa. Ánh mắt hắn thâm thúy, vành mắt lại đỏ bừng, ẩn hiện dấu vết một loại xúc không biết tên. Diệp Thiệu ngơ ngẩn nhìn đến sững sờ. Chỉ nghe Ngụy Bách Ngôn nói:”Diệp Thiệu, em nói em thích tôi, nhưng tôi không xứng để em đặt lòng tin sao?”
Diệp Thiệu nghe xong lại không tỏ vẻ gì, chỉ cúi đầu xuống thêm một chút.
Ngụy Bách Ngôn biết câu hỏi vừa rồi rất vụng về, chỉ là bây giờ hắn không còn biện pháp khác để cạy miệng Diệp Thiệu. Lục thủy trường lưu*, không nên vì nóng lòng nhất thời mà hỏng việc. Ngụy Bách Ngôn hít sâu, nói với Diệp Thiệu:”Em không nói gì cho tôi, vậy thì tôi sẽ tự điều tra, một ngày nào đó tôi sẽ tìm ra tất cả.”
*Lục thủy trường lưu: đầy đủ là 青山不改水长流 (Thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu) là một ý thơ trong bài thơ 离别 – Giã từ, ý nói sự thật thì không bao giờ thay đổi được, dù hiện tại có chút mơ hồ nhưng thời gian sẽ làm sáng tỏ tất cả.
Diệp Thiệu chẳng có ý kiến gì với lời nói của Ngụy Bách Ngôn. Cậu không đáp lại, đầu rũ xuống, bày ra biểu cảm mặc kệ thích xử lý thế nào thì tùy. Không hiểu vì sao phản ứng của cậu lại chọc cho Ngụy Bách Ngôn tức giận. Hắn không kìm được cười tự giễu:”Thật lòng tôi không biết tôi cố chấp đến vậy vì cái gì nữa, lỡ như sự thật đúng như em nói thì tôi cũng chẳng biết phải làm thế nào. Chỉ là chẳng hiểu tại sao tôi vẫn muốn tin tưởng vào em.”
Bàn tay hai người đan vào nhau, rõ ràng là bao phủ lấy nhau nhưng bên trong vẫn còn khoảng cách. Một bàn tay được ủ ấm và một bàn tay nóng chẳng hề giống nhau. Dù cho bàn tay kia có ấm áp đến thế nào cũng không thể sưởi ấm hoàn toàn đôi bàn tay lạnh giá, hệt như ở giữa luôn có một lá chắn vô hình, có cố gắng thế nào cũng không làm sao xuyên thủng được.
Diệp Thiệu cúi đầu, bóng của cậu phủ lên đôi bàn tay đang nắm chặt nhau. Cậu nhìn chăm chú trong chốc lát, muốn lặng lẽ rút tay ra. Ngụy Bách Ngôn dường như nhận ra ý định của Diệp Thiệu, tay hắn nhanh chóng siết chặt lại. Diệp Thiệu có chút kinh ngạc, cậu chỉ thấy Ngụy Bách Ngôn chau mày, rối rắm như đang đưa ra một quyết định khó khăn. Hắn sắp xếp từ ngữ một hồi lâu, cuối cùng nói:”Cho dù vậy, tôi cũng không để ý.”
Diệp Thiệu đột nhiên không hiểu. Cậu ngẩng đầu nhìn Ngụy Bách Ngôn.
Ngụy Bách Ngôn lắc đầu, lặp lại lời vừa nói:”Diệp Thiệu, tôi không ngại.”
Diệp Thiệu choáng váng, cậu nghĩ lại một lượt từng lời nói trước sau của Ngụy Bách Ngôn mới hiểu hắn có ý gì. Suy nghĩ này cứ đảo qua đảo lại, quay mòng mòng trong đầu cậu, và đây cũng là điều cậu tha thiết muốn nghe từ trong đáy lòng mình. Cậu sững sờ ngẩng đầu lên, chỉ nghe thấy Ngụy Bách Ngôn tiếp tục nói:”Quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại.”
“Cho dù sự thật đúng như em nói, dù em đã làm những việc như vậy nhưng em cũng đã vào tù, đã phải chịu hình phạt xứng đáng. Tất cả việc trước kia coi như xí xóa đi.” Ngụy Bách Ngôn mặc kệ nội tâm giằng xé, hắn nhíu mày, ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ hướng về Diệp Thiệu,”Bây giờ em là một thầy giáo, tên của em là Tiếu Lộ. Những việc em làm hiện giờ chẳng liên quan gì đến trước kia cả.”
“Diệp Thiệu, dù chất lượng cuộc sống của em không tốt, tôi thấy em vẫn cố gắng sống, vẫn nỗ lực để bắt đầu một cuộc đời mới.”
Cậu ngước mặt lên, ánh mắt cậu liền đụng phải đôi mắt thông suốt đang phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh của Ngụy Bách Ngôn. Trong đôi mắt kia có vô số cảm xúc quay cuồng giãy dụa, cuối cùng tạo thành một vẻ nghiêm túc, lại tựa như mang sức nặng ngàn cân, nặng nề đè lên trái tim của Diệp Thiệu.
Tay Diệp Thiệu không kìm được bắt đầu run rẩy, cậu cảm thấy mình như mất hết khả năng ngôn ngữ.
Ngụy Bách Ngôn cau mày, khô khan nói:”Chỉ có điều em hãy cho tôi thêm thời gian… Hoàn toàn bỏ qua tất cả những điều em đã làm trước kia là một việc rất khó với tôi. Nhưng tôi nhất định sẽ cố gắng chấp nhận.”
Ngụy Bách Ngôn tiếp lời:”Thế nên em cũng phải đồng ý với tôi, dưỡng bệnh thật tốt, sống thật tốt, đừng làm những việc lộn xộn như trước kia, nghe chưa?”
Diệp Thiệu thấy nước mắt mình sắp rơi xuống. Cậu nhẫn nhịn chịu đựng, qua quýt gật gật đầu.
Ngụy Bách Ngôn thở dài, có phần bất lực, như cam chịu số phận buông bàn tay vẫn đang nắm chặt tay Diệp Thiệu. Hắn cúi người, nhẹ nhàng mà kiên quyết ôm lấy Diệp Thiệu. Lần này cậu không còn muốn giãy ra nữa. Hai tay cậu vòng ra, ôm lấy tấm lưng vững chắc của Ngụy Bách Ngôn. Giống như một mình chìm nổi đã nhiều năm, cuối cùng cũng tìm được cọng rơm cứu mạng.