Ngày lễ tình nhân năm đó vừa hay là ngày Ngụy Bách Ngôn đi công tác trở về. Không ngờ rằng khi trời dần về khuya, Diệp Thiệu lại nhận được tin chuyến bay của Ngụy Bách Ngôn bị hoãn. Cậu gửi một tin nhắn cho Ngụy Bách Ngôn, chỉ thấy Ngụy Bách Ngôn nói mình sẽ về muộn, dặn Diệp Thiệu ăn cơm đúng giờ, còn lại không nói gì thêm nữa.
Diệp Thiệu dùng bữa một mình. Thật ra cậu chẳng quan trọng ngày lễ tình nhân gì cho lắm, nhưng Ngụy Bách Ngôn lại cực kỳ để ý, suốt chuyến công tác mỗi ngày hai người đều gọi video với nhau, lần nào cũng nhắc tới lễ tình nhân. Diệp Thiệu ngồi trên sofa phòng khách mở TV. Mãi đến khi đồng hồ điểm trời sắp sáng, cậu mới từ sofa đứng dậy, đi về phòng thay pijama đi ngủ.
Diệp Thiệu nằm xuống chưa được bao lâu, bên ngoài đã vang lên vài tiếng động.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng như gần như xa tiến lại dừng ở bên giường. Diệp Thiệu còn đương mơ màng, cậu cảm giác giường lún xuống, có ai đó ngồi ngay bên cạnh cậu. Một giọng nói trầm thấp vang lên:”Anh xin lỗi…”
Diệp Thiệu tỉnh táo lại. Trong bóng tối, cậu mơ hồ nhìn thấy Ngụy Bách Ngôn nhíu mày, không nhịn được hỏi:”Làm sao thế?”
Giọng nói Ngụy Bách Ngôn tràn ngập hối lỗi:”Anh về muộn quá. Đã qua 0 giờ rồi.”
Diệp Thiệu nghe thấy vậy lập tức nở nụ cười. Cậu lần theo mép chăn mò sang Ngụy Bách Ngôn, thò tay nắm chặt bàn tay lạnh như băng của hắn, an ủi:”Em không quan trọng ngày này đến thế đâu.”
Ngụy Bách Ngôn nói:”Em còn muốn quà không?”
Diệp Thiệu còn chưa kịp phản ứng lại, Ngụy Bách Ngôn đã rút từ trong ngực ra một khẩu súng.
Cuối cùng cơn buồn ngủ của Diệp Thiệu cũng bay sạch sẽ, cậu nhổm người dậy. Ngụy Bách Ngôn đưa súng cho Diệp Thiệu, nặng trịch, là súng thật. Diệp Thiệu bị dọa sợ, cậu hỏi:”Anh…Anh lấy súng ở đâu?”
Ngụy Bách Ngôn nhỏ giọng:”Suỵt, anh lấy ở chỗ Liễu Hằng Kinh.”
Diệp Thiệu kinh ngạc:”Anh lấy trộm súng ư?!”
Ngụy Bách Ngôn:”Suỵt suỵt suỵt, em nhỏ giọng thôi.”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Diệp Thiệu:”Anh, anh mau đem trả lại đi, đây là phạm pháp đó anh có biết không.”
“Được rồi, được rồi. Em đừng vội, là đội trưởng Chu đặc biệt cho phép đấy. Anh đùa em thôi.” Ngụy Bách Ngôn có chút bất đắc dĩ “Anh chỉ muốn em lại được cầm súng một ngày.”
Diệp Thiệu nghe đến đây đáy lòng chợt mềm mại. Ngay lập tức cậu hiểu được Ngụy Bách Ngôn dụng tâm lương khổ* thế nào, do kể từ sau khi rời khỏi đội cậu không thể cầm súng lên được nữa. Thế nhưng như này lại không ổn chút nào, cậu lạnh mặt nghiêm túc nói:”Vì sao đội trưởng Chu lại cho phép anh mang súng về? Chẳng phải là liều lĩnh lắm sao?”
(*dụng tâm lương khổ: có ý tốt nhưng người khác không biết.)
Ngụy Bách Ngôn:”Ngày mai anh phải trả súng rồi.”
Diệp Thiệu:”Anh—”
Không biết Ngụy Bách Ngôn lấy từ đâu ra một cái còng tay, khóa chính mình cùng Diệp Thiệu chung một chỗ. Diệp Thiệu thấy vậy thì ngây như phỗng.
Ngụy Bách Ngôn vuốt ve khẩu súng, tự kê súng sát huyệt Thái Dương. Hắn thuận thế nằm xuống giường, cười xán lạn:”Chú cảnh sát, lần sau cháu không dám nữa đâu.”
Đột nhiên Diệp Thiệu ý thức được Ngụy Bách Ngôn đang làm gì.
Diệp Thiệu chẳng biết Ngụy Bách Ngôn học được mấy cái này ở đâu, cậu chưa bao giờ thấy Ngụy Bách Ngôn nhắc đến những thứ như vậy. Nhưng trước kia học nấu cơm cũng thế, hệt như người này có thiên phú trong việc học hỏi này nọ, xem qua một cái đã thông, học qua một lần đã rõ, ngay cả việc này… cũng tự nhiên tỏ tường như thế.
Mặt Diệp Thiệu đỏ bừng, đến cả lỗ tai cũng phiếm màu hồng nhạt. Cậu lắp ba lắp bắp:”Thật là… Anh thế này…”
Bàn tay còn đeo còng của Ngụy Bách Ngôn nắm lấy tay Diệp Thiệu, dẫn dắt cậu sờ vào phần dưới mình. Cách một lớp âu phục mỏng manh, Diệp Thiệu cảm nhận được kích thước to lớn kinh người cùng nhiệt độ nóng rẫy như chọc người phạm tội khiến cậu khẽ rụt tay lại. Ngụy Bách Ngôn nói:”Bây giờ đã muộn rồi, ngày mai anh sẽ trả lại khẩu súng kia. Ngoài ra anh còn tàng trữ một khẩu súng khác, trước tiên anh sẽ đem nó giao lại cho em, em thấy thế nào?”
Lý trí Diệp Thiệu hệt như bị đóng băng, cậu đáp:”Anh, anh đưa cho em như thế nào…”
Ngụy Bách Ngôn khẽ cười:”Em nói xem?”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
(Nội dung dính dáng tới cua sông*, xin vui lòng xem bài gốc của Diễn đàn. Không dành cho các mầm non dưới 18 tủi!)
*cua sông: Ngôn ngữ mạng của Trung Quốc, là từ đồng âm với từ “hài hòa” trong tiếng Quan thoại. Trung Quốc quản lý mạng rất chặt, những nội dung liên quan đến bạ.o lự.c hay khiê.u d.â.m đều bị coi là vi phạm chính sách “xã hội hài hòa” và bị chặn trên mọi nền tảng. Câu này ý là đoạn sau mang nội dung R18, không được phép đăng công khai. (nguồn: wikipedia, baidu)
(Cảnh báo có H: Đoạn H này có trong Wiki nhưng không có trong raw, tui đoán đầu tiên tác giả đăng trên web rùi lại gỡ xuống lược bớt xôi thịt cho khỏi vi phạm quy chuẩn cộng đồng (〃 ̄ω ̄〃ゞ vậy nên đoạn H tui edit theo CV trên wiki và trí tưởng tượng của con ngừi khốn khộ chứng minh khum phải robot hằng đêm trên mỷeadingmâng nhóe.)
Tối hôm đó, Ngụy Bách Ngôn dùng “tang vật” đâm vào nơi sâu nhất trong cơ thể Diệp Thiệu.
Tang vật kia vừa to lại vừa nóng đến không tưởng, đâm thẳng vào bên trong Diệp Thiệu, khiến nơi nào đó căng chặt tựa như chẳng thể chứa nổi nữa.
Diệp Thiệu bám chặt vào vai Ngụy Bách Ngôn, cả người cậu rung mạnh như thuyền nhỏ không chịu nổi bão táp mưa sa, lâng lâng hệt tấm lục bình trôi nổi trên mặt nước. Hai tay cậu bị còng chặt, hạ thân bị đâm mạnh mẽ ra vào không ngừng. Cậu chỉ có thể phát ra tiếng nức nở khe khẽ, khó khăn tóm lấy người đàn ông trước mặt.
“Bách, Bách Ngôn”
Ngụy Bách Ngôn rút ra khỏi người Diệp Thiệu. Hắn rướn người liếm thùy tai cậu, tỉ mỉ mút lấy vành tai trắng như bạch ngọc. Diệp Thiệu không kìm được tiếng nghẹn ngào. Ngụy Bách Ngôn buông cậu ra, thầm thì:“Đồng chí cảnh sát, yêu cầu đồng chí giữ thật chặt khẩu súng này, không được phép làm rớt.”
Diệp Thiệu giờ chỉ có thể phát ra âm thanh vụn vặt: “Anh… Ưm.”
Cậu chưa kịp nói hết câu thân dưới đã tiếp tục động. Ngụy Bách Ngôn liên tục đâm thật sâu, từng cú va chạm thẳng đến điểm G của Diệp Thiệu, mạnh đến nỗi cả người cậu tê dại. Diệp Thiệu trợn mắt, cậu nào có nghe được người kia nói gì, thần trí cậu đã sớm mơ mơ hồ hồ từ lâu, thân thể chịu kích thích đến nỗi mặt mũi đỏ bừng. Cậu bấu chặt vai Ngụy Bách Ngôn, hai bàn tay vô thức cào lên mấy vệt hồng rướm máu.
Từng động tác của Ngụy Bách Ngôn vừa nhanh lại vừa mạnh, “tang vật” lại lớn, từng đợt va chạm khiến nơi gắn kết của hai người bao lấy lấy nhau chặt chẽ không chừa một kẽ hở, chặt đến mức cách một lớp da thịt, Diệp Thiệu có thể cảm nhận được rõ từng đường gân nổi lên trên thứ hung khí kia. Hung khí liên tục rút ra cắm vào bên dưới, hệt như muốn thổi bay hồn phách cậu. Giữa những đợt tấn công gấp rút như mưa giông, Diệp Thiệu tìm lại được một tia lý trí, cậu nói, giọng nói khàn khàn xen lẫn tiếng nức nở vụn vỡ.
“Anh, anh… chậm một chút…”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Em thấy thế nào là chậm?”
“Tóm, tóm lại là anh động… chậm một chút…”
Đột nhiên Diệp Thiệu có dự cảm không tốt, cuối cùng Ngụy Bách Ngôn thật sự chậm lại. Chỉ có điều cường độ này lại như trêu ngươi cậu, đỉnh đầu nóng rẫy như có như không chạm tới điểm nhạy cảm, khiêu khích, trêu trọc, nhưng lại cố tình không thỏa mãn cơn khô nóng của cậu. Động tác như gãi ngứa này lại làm Diệp Thiệu càng thêm khó chịu. Cậu đổ mồ hôi đầm đìa, bờ mông nhỏ nhắn không nhịn được đong đưa theo từng chuyển động của Ngụy Bách Ngôn.
“Bách… Bách Ngôn…”
Ngụy Bách Ngôn cười trầm thấp, nói: “Sao thế?”
Diệp Thiệu có hơi ngại ngùng, cậu không nói, từng đầu ngón chân trơn bóng cuộn tròn, đôi mắt nai tơ phủ đầy sương, mặt cậu như có từng áng mây hồng vắt qua, đỏ tựa ráng chiều, mờ mịt mơ màng. Lúc này Ngụy Bách Ngôn lại đột nhiên cắm vào thật sâu, thỏa mãn cơn hứng của Diệp Thiệu, khiến cậu cắn chặt khớp hàm thiếu chút nữa phát ra tiếng rên rỉ. Ngụy Bách Ngôn thấy đùa cợt đủ rồi, trong lòng hắn không đành lòng làm Diệp Thiệu khó chịu. Hắn lần tới mút lấy hầu kết Diệp Thiệu, liếm sạch từng giọt mồ hôi chảy xuống, thì thầm:
“Tất cả đều nghe theo em.”
Sau đó trên giường xuất hiện một trận mưa rền gió dữ.
Vì thân thể không tiện, đã lâu hai người không làm mạnh đến vậy.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Mừng lễ tình nhân muộn, một đêm quấn quýt bên nhau, trong phòng tràn ngập tiếng thở dốc hỗn loạn nhuốm vị sắc dục, tiếng rên đè nén mê hoặc khiến người nghe hít thở không thông lại không kìm được mà chìm đắm.
Ngụy Bách Ngôn chẳng khác nào mãnh thú, hắn hận không thể đem người dưới thân nuốt vào bụng, khảm vào xương. Diệp Thiệu như bị chìm trong từng làn sóng tình, nơi nào đó của cậu giữ chặt “tang vật” đang hung hăng mãnh liệt rút ra cắm vào, đâm mạnh tới mức muốn đánh bay hồn phách ra khỏi thân thể cậu. Cả người cậu mềm nhũn, đôi chân thon dài vòng qua eo đối phương, bờ mông cùng vật to lớn kia đung đưa theo nhịp, không ngần ngại hiến dâng toàn bộ cơ thể và linh hồn mình cùng hòa quyện.
Đến cuối trận chiến, Ngụy Bách Ngôn những muốn rút ra, hắn không muốn bắn vào trong Diệp Thiệu, sợ cơ thể cậu còn yếu, không chịu nổi. Diệp Thiệu thấy vậy lập tức túm lấy tay hắn. Cậu mở đôi mắt mê ly, giãy dụa nói: “Vào, vào trong đi…”
Bên trong Diệp Thiệu mềm mại hút chặt lấy Ngụy Bách Ngôn, ẩm ướt mà nóng bỏng như đốt sạch lý trí của Ngụy Bách Ngôn. Ánh mắt hắn trầm xuống, nơi hai người gắn kết càng dán sát vào nhau.
Niềm khoái cảm dâng lên từng đợt không gì ngăn nổi. Ngụy Bách Ngôn và Diệp Thiệu đầm đìa mồ hôi, ôm chặt lấy nhau. Dường như khi trời sao buông xuống là thời điểm xa hoa trụy lạc đầy sắc tình, mùi hương duy mỹ nhẹ nhàng bay trong không khí thật lâu không tan.
Sáng hôm sau, Ngụy Bách Ngôn bị Diệp Thiệu thúc giục không ngừng, yêu cầu đem trả súng và còng tay. Đến tận lúc hắn sắp ra khỏi nhà, cậu vẫn dặn dò không thôi:”Về sau không được làm như vậy nữa đâu đấy.”
Ngụy Bách Ngôn bị Diệp Thiệu kéo lại, hắn thấy mặt cậu đỏ bừng, qua lớp quần áo ẩn hiện dấu vết ngày hôm qua liền nổi hứng muốn trêu chọc cậu:”Khẩu súng kia… không phạm pháp chứ?”
Tai Diệp Thiệu càng đỏ hơn.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Chuyện tương lai để sau hẵng nói. Nhưng Ngụy Bách Ngôn biết, từ nay về sau, cuộc sống sinh hoạt thường ngày của hai người sẽ càng phong phú và thú vị hơn.
Bên ngoài chim hỉ thước cất cánh đậu trên cành, vui sướng hót lên những tiếng giòn giã.