Ngày hôm sau, mới sáng sớm Thẩm Triệt đã bị một cước đá ra khỏi sô pha. Ngây ngốc mở mắt ra. Hạ Lan Bá đầu tổ chim đã đập một cái vào trán cậu: “Chú ngủ cũng thoải mái gớm nhỉ. Lúc nào rồi mà còn không mau dậy đi nịnh nọt người ta đi,” dứt lời liền ném tờ giấy địa chỉ bên trong là chùm khóa xe lên người Thẩm Triệt, “Tần Tu chuyển nhà chắc chắn có rất nhiều đồ đạc lỉnh kỉnh. Đây là cơ hội cho chú lập công chuộc tội đấy. Cố gắng đừng để anh mày đây thất vọng nhá. Anh đây không muốn đến lúc đó trong nhà lại có thêm một cặp oan gia khiến cho gà bay chó sủa đâu!”
Thẩm Triệt lăn tới lăn lui rồi cũng chịu ngồi dậy, mắt nhìn theo bóng dáng ôn nhu của trạch nam áo ba lỗ, cảm kích ngập tràn.
Lần này Thẩm Triệt sẽ không để cái đầu tổ quạ mà ra khỏi nhà nữa. Muốn mọi việc thuận lợi thì để lại cho đối phương một ấn tượng tốt cũng rất quan trọng. Như lời của biên kịch Hạ Lan đã nói, cậu nhất định phải cho anh ta một ấn tượng khác hoàn toàn với ngày hôm qua, tốt nhất là để cho anh ta thấy được một người hoàn toàn khác hẳn. Cái này gọi là thay hồn đổi xác để làm người lần nữa. Thẩm Triệt đứng trước gương cẩn thận chải mớ tóc xoăn của mình, vứt cái áo T-shirt ngàn năm không đổi kiểu qua một bên, mặc vào chiếc áo sơ mi trắng hàng độc mượn từ chỗ Hạ Lan Bá. Kéo cổ tay áo lên nhìn vừa thấy mới 8 giờ 10 phút sáng, bạn học Thẩm đầy hăng hái lên đường.
Hạ Lan Bá nhìn theo bóng Thẩm Triệt giống như cơn gió loáng cái đã chạy bay xuống tầng hầm, cảm động nhai nhai cái bàn chải đánh răng đang ngậm trong miệng: “Tuổi trẻ thật hăng hái ghê…”
Cửa sổ chiếc Jibei được hạ xuống, gió mát liền ùa vào. Thời tiết hôm nay cũng rất ủng hộ người, nắng vàng rực rỡ. Thẩm Triệt cảm thấy cả người đều khoan khoái dễ chịu, tự ngắm dung nhan của mình qua gương chiếu hậu. Âu đệch! Còn ai bảnh giai hơn mình được nữa chứ? Lại đeo thêm cái kính mát Hạ Lan Bá đưa cho. Ấu shiệt! Còn ai nhìn ra dáng tri thức hơn mình nữa chứ?! Tuy rằng cũng không hiểu tại sao kính mát của Hạ Lan sư phụ lại là kính không độ nữa.
——
Cùng lúc này, tại phòng 20-3 tòa nhà Đan Mĩ A.
“Tiểu Lan, cậu có thấy cái áo sơ mi Armani và cái kính mát Rayban của tôi đâu không?”
——
Thẩm Triệt theo như địa chỉ mà Hạ Lan Bá đưa cho tìm được chỗ ở của Tần Tu, là tòa nhà dành cho giáo viên ở đại học Canh Lâm. Tòa nhà trước đây được phân cho các giáo viên, hiện tại đến phân nửa đều cho sinh viên thuê ở. Khu này là một dãy nhà chạy ngang, không có thang máy, tuy nhiên đại học Canh Lâm môi trường được phủ xanh rất tốt, so với Canh Ảnh thì đúng là ở đẳng cấp khác, cậu không hiểu tại sao Tần Tu lại phải chuyển đi.
Tòa nhà của giáo viên có chút lộn xộn, cậu phải hỏi rất nhiều người mới tìm được tòa nhà số 5 Đào Viên. Đang tính xem có nên gọi điện cho Tần Tu đánh tiếng trước một cái không, ai dè đã thấy Tần Tu ôm một thùng giấy to từ tòa nhà đi ra.
Người này đúng là rất bắt mắt, có muốn không trông thấy cũng không được. Thẩm Triệt vội vã dừng xe, cởi dây an toàn rồi bước xuống.
Trước cửa lớn đã có hai vali hành lý, Tần Tu đang khom lưng đặt chiếc thùng xuống. Tần Tu hôm nay lại để thả mái tóc hơi dài đen mềm mại tự nhiên của mình, trên người mặc một chiếc áo len màu tím rộng thùng thình, cổ áo khoét khá sâu nhìn có vẻ vừa dày vừa rộng. Thẩm Triệt thấy Tần Tu khom người, một cảnh xuân trắng mịn trước ngực lại bày ra trước mắt, cậu vội vàng đi tới giúp một tay: “Tôi đến rồi!”
Tần Tu ngẩng đầu nhìn Thẩm Triệt đeo kính râm, mặc áo sơ mi, thiếu chút nữa là không nhận ra. Anh đánh giá Thẩm Triệt một lượt từ trên xuống dưới, thầm nghĩ đúng là người đẹp vì lụa. Thẩm Triệt cười, tỏ ý rằng mình lái xe đến giúp chuyển đồ, Tần Tu thấy thế cũng không khách khí, đặt một đống thùng giấy cao ngất lên tay Thẩm Triệt.
Thẩm Triệt nặng trĩu cả tay xuống, mẹ khiếp, đồ đạc gì mà toàn sắt thép đấy à, nặng chết người ta rồi!
Tần Tu vung vung cánh tay cho bớt mỏi, khinh bỉ hừ một tiếng: “Đã tới giúp chuyển đồ thì sao còn mặc sơ mi trắng. Đúng là nói khoác.”
Thẩm Triệt cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi trắng trên người mình, há hốc miệng. Lúc đi ngang qua một chiếc ô tô đỗ lại ven đường, từ bóng phản chiếu từ cửa kính xe nhìn thấy bộ dạng mình giống y như thằng nhóc chạy bàn, Thẩm Triệt đờ người ra một lúc lâu, Tần Tu kéo chiếc vali đi đằng trước, bóng lưng kia nhìn rất có khí thế của một đại minh tinh tương lai. Dù gì thì cũng đều là sinh viên học viện điện ảnh nhưng cái cảm giác như thiên nga và cóc ghẻ này lại rõ rệt quá vậy! T__T. Còn đang sụt sịt thương thân trách phận thì bỗng nghe thấy một tiếng gọi thê lương sau lưng: “Tần Tu~~~~~~”
Thẩm Triệt nghe thấy rất rõ ràng nhưng không nhận ra được đây là giọng nam hay nữ, vừa quay đầu lại thì thấy một cái bóng tóc vàng bất ngờ từ trước mặt cậu lao thẳng về phía Tần Tu.
“Đang ở rất tốt mòa? Sao lại phãi đi dzậy hã? Có chuyện gì thì cậu cũng nói với người ta một tiếng chớ!”
Thẩm Triệt thấy thật khó mà nuốt trôi cái giọng nói õng ẹo này, tóc uốn lọn như búp bê Barbie và dáng người rắn chắc cùng đám lông chân tươi tốt kia đúng là không có gì liên quan tới nhau cả. Thẩm Triệt tò mò ôm thùng bước lại gần đã bị Barbie Kinh Kong hung hăng lườm cho một cái: “Nhìn cái chi mà nhìn. Hổng thấy ngụy nương bao giờ hã?”
Thẩm Triệt không dám lên tiếng, tâm nói tôi còn tưởng rằng ngụy nương rất rất đẹp cơ đấy….. Barbie Kinh Kong lại không chịu buông tha, cứ níu chặt lấy quần áo Tần Tu: “Rốt cuộc sao lại như thế ha? Tại sao anh lại đột ngột đòi đi? A!” như bỗng nhiên nhớ ra điều gì, vội vã túm lấy Tần Tu nhìn từ đầu tới chân kiểm tra một lượt: “Có phải cái thằng biến thái kia làm gì với anh không?!”
“Tên yêu quái chết bầm, mi bảo ai là biến thái đó!”
Thẩm Triệt nghe thấy có tiếng người liền quay đầu lại, một chàng trai thân hình cao lớn, khỏe mạnh, nước da màu đồng cổ từ trong tòa nhà bước ra, mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen và quần bò, trên cánh tay còn có một hình xăm, nếu đem so với Barbie Kinh Kong thì cũng tạm có thể dùng từ khôi ngô để miêu tả.
“Tui bảo anh biến thái đó!” Barbie Kinh Kong giận dữ nhìn chàng trai đồng cổ, “Anh đừng tưởng tui hông bít chuyện anh quấy rối *** Tần Tu à nha!”
Chàng trai đồng cổ có hơi giận: “Tôi quấy rối *** Tần Tu lúc nào! Rõ ràng là cậu suốt ngày quấn quít lấy người ta xum xoe thì có!”
“Anh lợi dụng lúc dạy người ta tập thể hình mà ôm ấp, sờ soạng, không phải quấy rối *** thì còn là cái gì?!” Barbie Kinh Kong dáng người không đô con bằng chàng trai đồng cổ nhưng giọng nói tuyệt đối không nhỏ hơn, “Còn cái gì mà cơ ngực run run, cái gì mà vỗ một cái là hưng phấn, phóng xuất ngay! Tự anh vào nhà vệ sinh mà phóng xuất thì cũng mặc cha anh, còn lôi kéo Tần Tu vào làm cái giè?!”
Thẩm Triệt khó khăn lắm mới nuốt trôi được ngụm nước miếng, lặng lẽ nhìn Tần Tu. sắc mặt của người đứng sau đã gần như lên đến cực điểm.
Chàng trai đồng cổ đỏ mặt lên: “Là cậu tự mình nghĩ xiên nghĩ xẹo đi thì có. Tôi thấy cậu mới là cái đồ t*ng trùng thượng não!”
“Tôi không có giống mấy thằng con giai ghê tởm như các anh à nha!” Barbie Kinh Kong lớn tiếng đốp lại, cuối cùng lại nhận ra đối tượng nhắm tới của mình có hơi bị rộng,vội vã quay sang Tần Tu, “Đương nhiên không phải anh nha…”
Tần Tu hất cánh tay Barbie Kinh Kong đang bám lấy mình: “Tôi đi đây. Sau này gặp lại.”
Barbie Kinh Kong và chàng trai đồng cổ lập tức hốt hoảng, Barbie Kinh Kong bước tới cầm ống tay áo của Tần Tu lắc qua lắc lại: “Đừng đi mòa. Xem như tui xin anh đấy! Anh nhẫn tâm để lại một mình tui với tên cầm thú này à!”
“Tần Tu, nếu phải dọn đi thì người đó cũng không phải là cậu. Đứa phải cút đi là cái thằng gay này mới đúng!” Chàng trai đồng cổ cũng kích động nói.
“Chớ có đi mòa….” Barbie Kinh Kong thút thít như chực khóc nhìn theo Tần Tu.
Tần Tu lại hất tay ra, nhưng lần này không hất ra được. Barbie Kinh Kong sống chết bám lấy tay áo Tần Tu, bởi vì kéo mạnh mà cổ áo len vốn rộng, vừa bị kéo một cái liền tuột ngay khỏi vai.
Thẩm Triệt: “……..”
Barbie Kinh Kong: “….”
Chàng trai đồng cổ: “……….”
Trên bầu trời trên khuôn viên trường tràn ngập bong bóng hường phấn.
Tần Tu cau mặt đem áo kéo lên. Thẩm Triệt và Barbie Kinh Kong và chàng trai đồng cổ (trong đầu đồng thanh nói): Vừa nãy lộ ti ra rồi!
Băng sơn mỹ nhân cuốn theo khí áp Siberia xoay người bước đi, Barbie Kinh Kong và chàng trai đồng cổ như bừng tỉnh, vội vàng đuổi theo. Tần Tu quay ngoắt người, chỉ tay về phía hai người kia, quát lên với Thẩm Triệt: “Ngăn hai đứa kia lại cho tôi!”
Tần mỹ nhân đã lên tiếng, Thẩm Triệt không dám không nghe, thế là đành buông thùng đồ xuống đi ngăn người lại. Thế nhưng so về cơ bắp với huấn luyện viên thể hình và Barbie Kinh Kong đứng trước mặt thì Thẩm Triệt đúng là chỉ là một con cún Vượng Tài lông xù.
Tần Tu lạnh lùng nhếch khóe miệng: “Ai còn dám tới đây, ta đánh chết đấy.”
Lời thoại này không hiểu sao nghe không được tự nhiên cho lắm. Thường thường những cô nàng rắc rối thường sẽ nói: “Nếu ai mà bước lại gần ta sẽ nhảy xuống đó.” hay cái gì đại loại thế này cơ mà?
Hóa ra những anh chàng rắc rối lại không đi theo những kịch bản tầm thường như vậy. Thẩm Triệt phải dùng cả người để giữ chặt bốn cái cánh tay to khỏe kia lại, nhưng dần dần lại cảm thấy hai gã đô con kia không có ý định muốn xông lên nữa mà quay sang chuẩn bị uýnh nhau.
“Ái ái ái! Đừng có đánh!” Thẩm Triệt bị kẹt ở giữa vội vàng ngăn hai người đó lại, nhưng chỉ dựa vào sức lực của cậu thì chỉ tính là tôm tép so với hai người kia, cậu vội vàng quay đầu lại cầu cứu, “Tần Tu~”
Cửa của chiếc Jibei đóng “phành” lại một tiếng, Tần Tu cũng không thèm liếc Thẩm Triệt lấy một cái, cứ thế khởi động xe ngênh ngang mà đi.
Ở đây thì hai gã đô con kia thì càng đánh càng hăng tiết. Chàng trai đồng cổ trên người đầy vết móng tay cào, Barbie Kinh Kong thì tóc tai cũng rối bù như ổ rơm. Thẩm Triệt thấy chàng trai đồng cổ đang chiếm thế thượng phong thì cuống quýt chắn trước mặt anh ta: “Dừng tay! Đàn ông tốt không đánh phụ nữ!”
“Tao cứ đánh đấy! Có giỏi thì gọi người của Hội phụ nữ tới đây!!”