Chung Cư Của Các Ảnh Đế

Chương 146: Quắn quắn bước ra khỏi biên giới rồi!



Khải Mặc Lũng gặp An Gia Miện trong phòng nghỉ ngơi, người kia giống như vừa đổ một tầng mồ hôi, nhưng ảnh đế tiên sinh thoạt nhìn vẫn bình tĩnh tự nhiên, tao nhã như cũ nên anh cũng không hỏi nhiều.

An Gia Miện lật lật kịch bản Khải Mặc Lũng vừa đưa: “Thẩm Triệt có biết tôi là khách mời không?”

Khải Mặc Lũng rút bao thuốc ra, thấy An Gia Miện cổ quái nhìn mình liền nói một câu “Không phiền chứ?”, An ảnh để khoát tay ra hiệu “Cứ tự nhiên”. Khải Mặc Lũng châm thuốc, mới nói: “Chuyện anh làm khách mời, hôm trước tôi có nói với cậu ta rồi.”

“Cậu ta phản ứng thế nào?”

“Có sửng sốt một lát, sau đó nói không sao.” Khải Mặc Lũng nhả điếu thuốc ra, “Sao vậy?”

An Gia Miện nhìn chòng chọc điếu thuốc của Khải Mặc Lũng như muốn đổ máu mắt, đúng là không thể nhịn được nữa, lại thêm vừa nãy dạ dày mới đau một trận. Vậy là ảnh đế tiên sinh hắng hắng giọng: “Anh không ngại…” chỉ chỉ điếu thuốc trên tay đối phương.

Khải Mặc Lũng hiểu ý chia cho ảnh đế một điếu, trong lòng cũng có chút kinh ngạc. An Gia Miện vậy mà cũng hút thuốc sao? Đúng là ảnh đế không chỉ ở tướng mạo.

Khải Mặc Lũng nhìn An Gia Miện rít một hơi thuốc, ung dung hạ điếu thuốc xuống tầm mắt mình: “Thực ra đây là thứ tốt, có thể trấn đau.”

Khải Mặc Lũng nhìn An Gia Miện nheo nheo mắt như mỉm cười, hình ảnh này mà tiện tay dùng DV quay lại nhất định cũng là một cảnh phim hoàn hảo. Anh cũng không khỏi bắt đầu tin cái câu cửa miệng của đám fan “An tiên sinh là ảnh đế trời sinh” không phải là không có đạo lý.

Nói cái gì cũng giống lời kịch, cười cái gì cũng giống như cảnh phim. Hoàn toàn xứng đáng là ảnh đế trời sinh.

***

Thẩm Triệt khi biết tin người đóng cặp với mình chính là An Gia Miện cũng không còn kinh ngạc như khi quay phim 《 Thiếu hiệp xin dừng bước 》nữa. Cậu đã sớm nghĩ thông suốt. Chỉ cần mình còn ở trong giới giải trí này, còn muốn coi diễn xuất là sự nghiệp thì An Gia Miện nhất định là cái tên cậu không thể tránh được. Vả lại, đối với một bên đầu tư như Tinh Bang mà nói, Viên tiên sinh cố ý chọn cậu làm nam chính mà với cái danh độc dược rating này của cậu, có lẽ cũng chỉ có An Gia Miện mới có thể dẹp yên được.

Đoàn làm phim xuất phát đi Italia. Trước đây cùng TAKE FIVE xuất ngoại, Thẩm Triệt xa nhất cũng chỉ bay tới Đông Nam Á. Đây vẫn là lần đầu tiênn cậu đặt chân tới châu Âu. Phần lớn người trong đoàn phim cũng là lần đầu được chiêm ngưỡng Thành Phố Của Sông Nước nổi tiếng thế giới này. Trước tiên, cả đoàn ngồi trên thuyền Gondola ngắm cảnh, không giống như tới quay phim mà như đến đây du lịch vậy. Đi tới đâu liền giơ di dộng lên chụp đến đấy, tựa như bất kì cảnh vật nào hiện lên khung ảnh cũng đều đáng để chụp. Mà thực sự thì cũng đúng là thế thật. Venice sở hữu một vùng nước thật rộng lớn, mảnh đất cũng nhỏ hẹp uốn lượn theo con đường nước, chiếc thuyền nhỏ đi trên rạch tựa như đang tiến vào một bức tranh. Xung quanh hệ thống kênh rạch chằng chịt là những ngôi nhà cổ kính thấp lè tè. Gạch xây màu trắng hoặc cam, cửa sổ u u tối, rêu xanh phủ kín móng nhà, ảnh ngược hòa trên trên mặt nước xanh ngắt, tựa như có người họa sĩ đánh đổ bảng màu xuống dòng sông.

Thẩm Triệt vừa chụp ảnh vừa gửi tin nhắn trên weixin, Tần Tu chắc chắn đang quay phim, hẳn là chưa quay về, sau đó bỗng nhiên tiếng weixin liền vang lên. Thẩm Triệt kích động mở ra xem, thấy bên trên viết “Vừa mới NG một lần, giờ phải quay lại. Không có rảnh trả lời, cứ để dành đấy tính lãi sau.” Thẩm Triệt bật cười. Không hổ là hoa khôi trường, đúng là ngọt đến ê răng. Á không đúng, đây không phải là mấy câu chỉ bạn trai mới nói với bạn gái sao…

Thẩm Triệt lại gửi mấy tin weixin cho Hạ Lan Bá, sau đó mới hạ di động. Thuyền nhỏ đi xuyên qua từng vòm cầu, ánh sáng khi tỏ khi mờ, bên dưới vòm cầu đều là thủy quang đầy ảo mộng. Thuyền hơi tròng trành khiến Thẩm Triệt có chút buồn ngủ, tầm mắt lại bị một chiếc thuyền nhỏ đằng trước giữ lại, liếc một cái liền nhận ra bóng An Gia Miện. Đoàn phim thuê năm chiếc thuyền Gondola, người trên thuyền nếu không chụp ảnh thì cũng đang chat weixin, cũng có vài người gọi điện thoại đường dài quốc tế, chỉ có độc An Gia Miện đeo kính râm lớn, lẳng lặng tựa vào mạn thuyền, cho dù không muốn thấy cũng không được.

Khách sạn đoàn phim dừng chân lần này cũng là một địa điểm quay phim chính. Sau lưng khách sạn chính là bờ biển, từ ban công phòng có thể leo thẳng xuống. Anh quay phim vừa nhận phòng đã vội vội vàng vàng đổi sang dép tông nhiều màu đi xuống bãi biển rồi, Thẩm Triệt thì vẫn ngồi trên giường lật xem kịch bản.

Theo như kịch bản thì Cổ Ấn tới Venice, tình cờ gặp gỡ một chàng trai châu Á trẻ tuổi tuấn mỹ ở cùng khách sạn. Nói gặp gỡ cũng không đúng lắm, chỉ là cậu trông thấy sau đó liền đơn phương thích người ta. Đối với Cổ Ấn mắc chứng tự kỷ, tiếp xúc với người khác đúng là địa ngục, ngoại trừ người trong nhà, ngay cả người đại diện và luật sư cũng không thể chạm vào cậu, bỏi vì cậu nhất định sẽ phản ứng rất mạnh mà đẩy họ ra. Chính lúc này đây, đột nhiên cậu vô cùng khao khát được tiếp xúc với người xa lạ này, nhưng cậu không có dũng khí, chỉ có thể mỗi ngày chờ ở một nơi cố định mà chàng trai kia luôn xuất hiện: bờ biển, nhà hàng, quảng trường Saint. Marco… Chỉ để được âm thầm trông thấy đối phương.

Tình cảm mãnh liệt này kích thích cảm hứng sáng tác của Cổ Ấn. Cậu bắt đầu múa cọ giữa đêm khuya. Tất cả bức tranh cậu vẽ đều là cá bảy màu, để rồi ngày hôm sau,khi trởi còn chưa sáng đã tới nơi người kia sẽ xuất hiện, chờ đợi.

Toàn bộ đoạn kịch bản này chính là phần cảm động nhất bộ phim, tuy chủ đề là đồng tính luyến ái nhưng tình yêu đơn phương này thuần khiết đến như thế bất kể là ai xem cũng đều thổn thức xúc động. Thẩm Triệt ngã ra giường, vai diễn này cậu đã nghiền ngẫm thật lâu, vốn đã tự tin tám phần nhưng vì An Gia Miện đến đây khiến cho phần tự tin này bị giảm đi mất một phần kha khá. Đối mặt với An Gia Miện, cậu có thể diễn được không, liệu cậu có bị tình cảm cá nhân chi phối hay không?

“Hoa khôi trường gọi tới! Hoa khôi trường gọi tới!”

Trong tiếng sóng biển ì ầm xô vào bãi cát, tiếng chuông di động quen thuộc vang lên, Thẩm Triệt lại cứ ngỡ mình nghe lầm.

“Nói chung là được. Tôi đến trả lãi đây.” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói Tần Tu.

Thẩm Triệt kinh ngạc: “Gọi điện thoại đường dài quốc tế cơ à!”

Tần Tu khinh thường: “Thẩm Triệt, cậu kiếm cả đống tiền chỉ để mua hàng taobao và gửi tin nhắn weixin thôi à? Vậy cậu nhận làm trang điểm cho tôi đi. Tôi bao ăn, bao ở cho cậu, tiền mua hàng trên taobao và chat weixin cũng trả cho hết.”

Lời này cũng coi thường nhau quá đấy. Thẩm Triệt trừng mắt lườm cái di động, nói: “Tôi còn nợ anh tiền, tài khoản ngân hàng của anh cũng trống không rồi, có thể tiết kiệm thì cứ tiết kiệm một chút đi á.”

Người bên kia đầu dây có vẻ mất kiên nhẫn: “Là tôi gọi điện tới, cậu còn chít chít la ó nhiều thế làm gì!”

Thẩm Triệt nhanh chóng không nói linh tinh nữa, thực ra trong lòng đúng là rất sung sướng, lăn trên giường hỏi: “Bây giờ anh đang làm gì vậy?”

“Không phải đang gọi điện cho cậu sao?” Giọng điệu đầu dây bên kia kiểu “cậu bị ngu hả?”

“Quay phim có thuận lợi không?” Thẩm Triệt hỏi.

“Cũng không tệ lắm. Ba ngày liên tục phải diễn kẻ bất lực cuối cùng cũng xong rồi.”

Thẩm Triệt buồn bực: “Không phải anh diễn vai sát thủ liên hoàn sao?”

“Thì sát thủ liên hoàn bất lực.” Tần Tu thở ra một hơi, ra ‘vẻ chuyện nói ra dài dòng lắm’, “Cậu sao? Đến Venice chắc là thích nhỉ.”

Thẩm Triệt mặt nhăn mày nhó, nhớ đến vấn đề đang quấy nhiễu chính mình: “Tần Tu, nếu anh và tôi cùng diễn phim, lại phải diễn một ngưởi rất hận tôi, anh có cách nào để nhập diễn không?”

Tần Tu cười khẽ một cái: “Có đôi khi tôi cũng rất hận cậu mà.”

“Tôi làm sao mà hận chứ?” Thẩm Triệt khổ bức nói, có đôi khi cậu cũng không biết lời Tần Tu đang nói là thật tâm hay là đang lấy cậu làm trò đùa. Thành thật mà nói, trên thế giới này có tìm cũng không ra ai thích anh nhiều hơn tôi đâu, biết không? Chuyện gì khác tôi không tự tin, chứ chuyện này thì tôi tự tin tuyệt đối!

“Tình huống thế này rất bình thường, cậu có thể thích hoặc không thích bạn cùng diễn,” Tần Tu nói về chính đề, “Không thể để tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến diễn xuất cũng là phẩm chất của một diễn viên. Nếu cậu cảm thấy rất khó nhập diễn, trước tiên cần nghiên cứu thật kĩ phản ứng của nhân vật mình sắm vai trong cảnh đó, từ suy nghĩ cho đến từng động tác dù là nhỏ nhất. Như vậy cho dù là kẻ thù giết cả nhà có đứng trước mặt, cậu cũng có thể ứng phó được.” Nói tới đây lại dừng một chút, “Nhưng mà, nếu tôi và cậu phải diễn vai kẻ thù, muốn nhập diễn có lẽ cũng sẽ là một thử thách đối với tôi…”

Thẩm Triệt còn đang có chút suy tư, nghe đến đây lập tức chú ý. Sao mà vòng vo tam quốc thế nhỉ? Bởi vì anh rất thích tôi cho nên nếu phải diễn vai kẻ thù sẽ không có cách nào nhập diễn. Anh nói thẳng ra thế này có phải hơn không?!

“Đần như cậu, cho dù có là kẻ thù cũng khó mà không cười cho được. Chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện đỉa chui vào quần lót là tôi không cách nào hận cậu nữa…”

“…”

Đêm đã khuya, Thẩm Triệt bật một chiếc đèn bàn con con, tiếp tục nghiên cứu kịch bản. Ngày mai, cảnh quay đầu tiên chính là cảnh Cổ Ấn ở trong khách sạn lần đầu tiên nhìn thấy chàng trai trẻ châu Á tuấn mỹ kia, trong lòng rung động tới nhất kiến chung tình. Cảnh tượng này phải nói là đánh sâu vào tâm hồn cậu họa sĩ mắc chứng tự kỷ. Nếu cảnh này cậu có thể diễn tốt thì những cảnh về sau tuyệt đối không thành vấn đề.

Nhưng vấn đề ở chỗ cảnh này không có lời kịch hay động tác lớn gì. Khi Cổ Ấn nhìn thấy người kia đứng lẫn trong đám người, cậu chẳng làm gì cả, chỉ là ánh mắt vẫn đi theo người ta thôi.

Gần như chỉ là “nhìn” nhưng phải diễn xuất như thế nào cho ra cảm giác như dông tố nổi lên cuốn mất linh hồn đây?

Cậu đã liếc nhanh qua rất nhiều bộ phim có tình tiết nhất kiến chung tình, tổng kết lại đơn giản chỉ là con ngươi không chớp, mi mắt khẽ rung, điều khiến diễn viên thể hiện ra khoảnh khắc tim như ngừng đập chính là…

Nhưng đó chỉ là phản ứng của những người bình thường, còn Cổ Ấn lại là một bệnh nhân mắc chứng tự kỷ, nhưng còn là một nghệ sĩ.

Thẩm Triệt khép kịch bản lại, tắt đèn bàn. Nước biển phản chiếu ánh trăng nên trong phòng vẫn rất sáng. Âm thanh sóng biển vỗ xào xạc khiến cho mọi phiền táo trong lòng đều như chìm xuống dưới. Thẩm Triệt xuống giường, đi tới ban công, gió biển thổi tung một đầu tóc quăn, bầu trời đêm thưa thớt ánh sao, mặt biển như phủ một tầng sương bạc.

“Mình rốt cuộc chỉ dùng ánh mắt như thế nào để nhìn người mình yêu được nhỉ…” Người thanh niên tóc xoăn quay ra mặt biển thì thào tự hỏi.

Bất tri bất giác lại nghĩ đến Tần Tu, tuy rằng hoa khôi trường rất ít khi thể hiện ra mặt ôn nhu của mình, nhưng thi thoảng xem phim truyền hình lại được nhìn anh ta diễn cảnh yêu đương với nữ chính, hoặc là ở trường quay thâm tình hát một khúc tình ca, vẫn sẽ khiến cậu thật lâu không thể chuyển mắt.

Cậu thanh niên tóc xoăn bám tay trên lan can, nản lòng cúi đầu. Tất cả mọi người trên thế gian này ánh mắt khi nhìn người yêu không phải đều giống nhau sao… Sau đó lại đột nhiên ngẩng đầu, từ từ, hình như mình nghĩ ra rồi! Hóa ra là thế này à, Cổ Ấn khi rơi vào tình yêu cũng sẽ như vậy sao, nhìn không chuyển mắt, lông mi rung động, ngừng thở… Vốn không có gì khác nhau mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.