Chung Cư Số 5

Chương 10: Làm phiền



Giữa lúc mơ hồ, cô giống như nghe được Cố Ninh Viễn la lên: “Cô ấy ngất xỉu rồi, ai tới nâng cô ấy dậy đi? Mau lên!” Sau đó cô liền mất ý thức.

Đến khi tỉnh lại, An Á phát hiện mình đang nằm ở một gian phòng bệnh màu trắng, Cố Ninh Viễn đang ngồi bên cạnh cô.

“Cô cảm thấy thế nào?” Cố Ninh Viễn cúi xuống nghiêm túc nhìn cô.

Mặt anh dựa vào rất gần, cho nên An Á có thể thấy rõ lông mi rậm rạp và hai mắt ngập tràn thân thiết của anh. Cô nhớ tới đêm đó trong bệnh viện giữa cơn ác mộng bừng tỉnh, anh cũng dùng ánh mắt như thế nhìn chăm chú vào cô, anh như vậy khiến cho cô cảm thấy xa lạ cùng với một chút rung động, giống như xuyên thấu qua vẻ mặt lạnh lùng cứng rắn của anh, cô có thể nhìn thấy bộ mặt mà anh không muốn người khác biết vậy.

“Rất tốt, không có việc gì” An Á hạ lông mi xuống, trốn tránh ánh mắt của anh, chẳng biết vì sao anh bất ngờ dịu dàng làm cho cô có hơi bối rối.

“Không có việc gì ư? Bác sĩ đã kiểm tra cho cô rồi, nói cô vì dinh dưỡng và giấc ngủ không đầy đủ thời gian dài tạo thành thiếu máu cho nên mới đột nhiên té xỉu. Cô thường xuyên không ăn cơm đúng bữa ư?” Cố Ninh Viễn chau mày.

“Chỉ là thi thoảng, không thường xuyên nghiêm trọng như vậy.” An Á quay mặt, đấu tranh suy nghĩ, anh dựa vào gần quá, hơi thở nam tính đặc thù và mùi nước hoa thanh nhã bao phủ cô, tựa như vô hình nhưng lại giống như lưới dày làm cô không thể dãy dụa, khiến cho cô luống cuống.

“Đừng lộn xộn.” Cố Ninh Viễn đè vai của cô xuống, sức anh không lớn nhưng vừa đủ khiến cho cô không thể giãy giụa: “Trước uống chén đường glucozo này đã.” Anh buông tay ra, đưa một chén nước qua đặt vào môi của cô.

An Á đành phải ngoan ngoãn uống xong cái chén nước đường, cô uống hơi gấp, cuối cùng không kịp nuốt hết nên chảy xuống theo bên môi, vừa định lấy tay lau, Cố Ninh Viễn lại vươn tay chùi vết nước thay cô. Ngón tay anh mơn trớn môi của cô, cảm giác rất nóng, giống như một luồng điện lưu xẹt qua môi cô, khiến cho cô nhớ tới ngày đó trong lúc vô tình mình hôn lên môi anh, trên mặt nhất thời nóng rát. Cô cuống quýt cúi đầu không cho anh thấy mình ngượng ngùng.

Cúi đầu hồi lâu, An Á cũng không nghe được anh nói chuyện, bèn hơi giương mắt thì đã thấy anh quay lưng lại giống như đang nhìn hoa Ngọc Lan ngoài cửa sổ. Bên ngoài nổi mưa gió, từng cánh hoa rụng bay theo làn gió, lởn vởn xoay quanh như tuyết rơi xuống trước mặt anh, bóng lưng anh cô độc khảm vào ánh sáng nhạt hoa bay đầy trời, chiếu sáng đôi đồng tử trong cô.

Nhìn anh, An Á chợt nhớ tới câu anh nói trên lớp học: ‘Em xuyên qua khúc xạ trên mắt anh, khảm trên võng mạc đại biểu cho tình yêu, vì thế anh biết, sự việc đã trải qua không thể đi ngược với quá trình’. Sau đó, cô cảm thấy lo lắng cô và anh dường như cũng đang trải qua một điều gì đó khó nói, không thể thay đổi được.

Gần tối, An Á và Cố Ninh Viễn từ đại học T trở về chung cư số 5. Xe của cô đậu ở bãi đỗ xe bên cạnh trường đại học T, ban đầu cô muốn lái xe trở về, lại bị Cố Ninh Viễn nói đang bệnh lái xe không an toàn rồi ngăn cản, anh nói: “Tính mạng an toàn quan trọng hay là mấy chục đồng phí đỗ xe quan trọng? Ngày mai bảo trợ lý của tôi quay trở lại lấy là được.” Thái độ của anh rất dứt khoát, An Á không thể lay chuyển được anh, đành phải cùng anh lên taxi về nhà.

Lên tới tầng 18, An Á còn chưa kịp mở cửa thì đã thấy Nguyệt Nga và Lâm Hạo đối diện 18B đẩy cửa bước ra.

“Cuối cùng cậu cũng về rồi, bụng tớ đói lép kẹp rồi.” Nguyệt Nga oán giận.

“Xin lỗi nhé, vì buổi chiều xảy ra chút chuyện nên chậm trễ, ấy, sao cậu lại chạy qua nhà đối diện thế?”An Á nghi hoặc nhìn Nguyệt Nga và Lâm Hạo.

“Cậu có ý kiến gì hả, sáng sớm tớ đã tới nhà cậu, ấn chuông cửa cũng không thấy cậu mở cửa, ấn mãi không có người nghe, hại tớ thiếu chút nữa thành “hòn vọng phu” rồi. May mà gặp được Lâm Hạo, người ta nhiệt tình tiếp đón tớ vào nhà nên tớ mới ở phòng đối diện đấy.” Nguyệt Nga nói xong liền tủm tỉm đưa mắt nhìn Lâm Hạo phía sau.

“Thì ra là vậy à, xin lỗi nhé, tớ lập tức đi siêu thị mua đồ về nấu cơm, cậu chờ tớ một chút.” An Á vội vàng chắp tay xin lỗi Nguyệt Nga.

“Chờ cậu mua thức ăn về thì tớ đã sớm chết đói rồi, Lâm Hạo đã mua đồ ăn về rồi, tớ đã thương lượng xong với anh ấy rồi đấy, tối nay hai nhà chúng ta cùng nhau ăn cơm.” Nguyệt Nga vừa nói vừa kéo tay An Á, sau đó nhỏ giọng nói bên tai cô: “Đừng nói tớ không giúp cậu tạo cơ hội đấy nhé, lần này cậu nên biểu hiện thật tốt đấy, tạo tốt “quan hệ láng giềng” đấy, hiểu không?”

An Á vừa định nói cái gì đó thì đã chỉ nghe Cố Ninh Viễn ở phía sau nói: “Lâm Hạo mỗi lần mua thức ăn đều rất nhiều, tôi và cậu ta cũng ăn không hết, hơn nữa Nữu Nữu cũng rất nhớ cô.”

An Á kinh ngạc nhìn Cố Ninh Viễn, anh đang mời các cô ư? Cố Ninh Viễn nhanh chóng né tránh tầm mắt của cô, bước nhanh vào phòng.

“Có nghe không? Chủ nhà đã lên tiếng, chúng ta không đồng ý thì chính là kiêu ngạo quá rồi.” Nguyệt Nga lén nhéo An Á một cáo, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Bữa ăn này hết sức phong phú. An Á cùng với Lâm Hạo xuống bếp, nhanh chóng dọn ra một bàn con đồ ăn, An Á làm mướp đắng xào, nấu canh cá cà tím và món đậu tương đặc biệt, Lâm Hạo thì làm cơm hải sản Tây Ban Nha, tôm hùm và bánh rán khoai tây trứng gà, hai người làm đồ ăn trung tây kết hợp, cùng bổ sung cho nhau.

“Hai người các cậu đúng thật là cộng sự ăn ý, đều biết nấu ăn, có thể kết hợp mở nhà hàng được rồi đấy.” Nguyệt Nga nói.

“Tôi cũng thích, có điều bình thường công việc bận quá không có thời gian nấu cơm thôi.” Lâm Hạo rót rượu nho cho mọi người.

“Anh là cảnh sát đúng không? Cho nên thường xuyên tăng ca à?” An Á hỏi Lâm Hạo.

“Đúng vậy, thời gian này chúng tôi đi công tác không cố định, còn thường xuyên ở bên ngoài, có đôi khi nhiều việc đến nỗi cả tuần cũng không về nhà. Giống như lần trước Ninh Viễn ngã gãy tay đấy, tôi ở ngoài vốn không thể trở về, may mà có cô giúp đỡ.” Lâm Hạo nói xong bèn nhìn Cố Ninh Viễn, như cười như không nói: “Ninh Viễn, tớ thấy cậu nên kính An Á một ly đi,cảm ơn người ta chứ.”

Cố Ninh Viễn giữ im lặng ăn mướp đắng và canh cá trước mặt, rất hợp với khẩu vị của anh, nghe Lâm Hạo nói, anh để đũa xuống, nâng chén rượu lên nói với An Á: “Cảm ơn.” Giọng điệu rất khác với ban ngày lúc lên lớp, anh lại khôi phục mặt lạnh ngày trước.

“Vết thương của anh còn chưa lành, không nên uống rượu.”An Á nhìn tay trái của anh còn quấn băng gạc.

“Đúng vậy nhỉ, tớ quên cậu còn đang bị thương, vậy chén này tớ thay cậu mời cô ấy nhé.” Lâm Hạo giơ lên chén rượu chạm vào chén An Á, sau đó uống một hơi cạn sạch.

“À, tôi có hơi tò mò, Lâm Hạo anh là cảnh sát, giáo sư Cố là học giả, nhưng tôi nghe An Á nói hai người cùng nhau hợp tác điều tra án, chẳng lẽ giáo sư Cố còn kiêm luôn chức làm trinh thám ư?” Nguyệt Nga tò mò quan sát Cố Ninh Viễn.

“Đoán đúng rồi, Ninh Viễn là cố vấn đặc biệt của đội chúng tôi và là thần thám ở bên ngoài đấy.” Lâm Hạo cười nói.

“Như thế nào là cố vấn đặc biệt? Là giống nhà khoa học trinh thám Holmes ư?”An Á cũng ngập tràn tò mò về công việc Cố Ninh Viễn như Nguyệt Nga, chẳng qua vẫn chưa tìm thấy cơ hội hỏi anh mà.

“Holmes không phải nhà khoa học, ông ta không có bất cứ thành quả nào về nghiên cứu khoa học, cùng lắm là có khả năng logic mạnh và pháp y nghiên cứu nghiệp dư mà thôi.” Cố Ninh Viễn phản bác cô.

“Ninh Viễn không chỉ là một nhà vật lý học, trước kia cậu ấy còn phụ biên soạn sách tâm lý học ở đại học, có danh hiệu là “quái hiệp trinh thám”, cậu ấy am hiểu góc độ tư duy pháp y một cách tổng thể, một số người bình thường đều xem nhẹ tình tiết liên quan chân tướng sự việc.” Lâm Hạo giải thích “Tốt nghiệp đại học xong tôi vào đội cảnh sát, gặp một vụ mưu sát rất lạ lùng, hung thủ là một tên tội phạm có chỉ số thông minh cao, thủ đoạn gây án gần như là hoàn mỹ, chúng tôi không tìm thấy chút sơ hở nào. Sau đó tôi tìm Ninh Viễn giúp đỡ, hy vọng có thể dùng năng lực trinh thám của cậu ấy tìm ra chút manh mối, nhờ có sự giúp đỡ của cậu ấy nên cuối cùng chúng tôi cũng tìm được chứng cứ phạm tội của hung thủ và bắt hắn lại. Từ lúc đó, tôi thường thỉnh giáo cậu ấy một vài vấn đề logic khó khăn trong điều tra phá án.”

“Thì ra là vậy, chẳng trách anh dễ dàng có thể suy đoán ra chuyện của chủ nhân Nữu Nữu như vậy.” An Á bừng tỉnh đại ngộ.

“Không có bất cứ suy luận gì là dễ dàng, quá trình suy luận dựa trên thực tế vốn là quá trình thành lập mô hình toán học, là chặt chẽ cẩn thận, khoa học tư duy tinh vi.” Cố Ninh Viễn nghiêm túc sửa lời của cô.

Hừ, tật xấu cuồng tự đại lại tái phát rồi! An Á không nhịn lại làm mặt quỷ tỏ vẻ bất mãn với anh.

“Vậy giáo sư Cố này, anh có thể dùng mô hình toán học để phỏng đoán xem người thần bí quấy rầy tôi là ai không?” Nguyệt Nga đột nhiên nói.

“Người thần bí ư? Cậu bị người khác quấy rầy à? Có chuyện gì thế?” An Á kinh ngạc nhìn Nguyệt Nga.

“Việc này từ khi tớ tới Milan chụp ảnh bìa. Lúc ở Milan tớ nhận được một vài tin nhắn kỳ lạ, đều là mắng chửi thô tục, tớ gọi điện lại thì không gọi được. Lúc đầu tớ cũng không để ý lắm, nhưng hôm đó chụp ảnh phòng thay quần áo đột nhiên cháy, cửa cũng bị ai đó khóa từ bên ngoài. Phòng thay quần áo kia vốn là sắp xếp cho tớ dùng, sau đó bởi vì hệ thống sưởi bên trong bị hỏng nên đơn vị chế tác tạm thời thay phòng khác cho tớ, nếu không như vậy thì phỏng chừng tớ đã chết cháy ở bên trong đó rồi.”

“Xảy ra chuyện như thế mà sao cậu không nói cho tớ?” Thần kinh của An Á lập tức căng thẳng, đây quả thật là mưu sát bất thành, sao Nguyệt Nga không nói sớm chứ?

“Sau khi cảnh sát tới điều tra, nói nguyên nhân của cháy là do vách tường trong phòng ngấm nước, đường dây điện chập mạch đốt quần áo trong phòng, không phải có người phóng hỏa, hơn nữa theo dõi băng ghi hình không phát hiện ra người nào khả nghi tiếp cận phòng kia, cho nên bọn họ kết luận chỉ là sự cố ngoài ý muốn. Mà chính tớ cũng không dám chắc việc này có quan hệ với tin nhắn kia hay không nên vốn không nói với cậu, ngộ nhỡ thật sự là chuyện ngoài ý muốn thì chẳng phải sẽ làm cho cậu lo lắng ư? Vả lại chính cậu cũng có quá nhiều chuyện phiền lòng cơ mà.”

“Vậy khóa cửa đâu thì sao? Nếu cháy là ngoài ý muốn thì cửa tự khóa ở bên ngoài như thế nào giải thích đây?” Lâm Hạo hỏi.

“Cảnh sát đã kiểm tra, nói khóa kia đã rất cũ rồi, chắc là rơi vào khớp.” Nguyệt Nga trả lời.

“Chắc là rơi vào ư? Cảnh sát sao có thể nói năng bất cẩn thế được chứ? Xem ra thiên phú lãng mạn và cá tính lười biếng của người Ý đều xuất sắc như nhau.” Cố Ninh Viễn hừ lạnh một tiếng, sau đó hỏi: “Gần đây cô có còn nhận được tin nhắn quấy rầy nào không?”

Nguyệt Nga lắc đầu, nhưng lại lo lắng thêm vài phần: “Tôi không nhận được tin nhắn, nhưng tôi cảm giác có người theo dõi tôi.”

“Cô có thấy người khả nghi không?” Lâm Hạo truy hỏi.

“Không, tôi không thấy người nào khả nghi, nhưng tôi có thể cảm giác được gần đây có người theo dõi tôi. Có hai lần là vào lúc chụp ngoại cảnh, tôi nhìn thấy xa xa phản chiếu trong ống kính.”

“Phản chiếu trong ống kính ư?” Cố Ninh Viễn ngồi ngay ngắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.