Chung Cực Đấu La - Đấu La Đại Lục 4

Chương 26: Bay vào vũ trụ



Dịch giả: Đức Thành

“ thời gian bay vào vũ trụ sẽ khá dài và sẽ có tính nguy hiểm nhất định nên thỉnh chư vị lữ khách phối hợp với nhân viên phục vụ của chúng tôi trong quá trình phi hành, mục đính nhằm đảm bảo sự an toàn cho tới khi các vị tới được đích đến của chuyến đi này."

" hai bên chỗ ngồi của các vị đều có dây an toàn kim loại, vào thời điểm cất cánh, tàu lắc lư hay khi đi qua vùng lỗ đen hoặc đáp xuống thì dây an toàn sẽ tự động cài lên, và trước khi cài sẽ có nhắc nhở nên xin các vị lữ khách không cần kinh hoảng. Đồng thời, khi cất cánh,hạ cánh cùng quá trình đi qua vùng lỗ đen thì vòng bảo hộ sẽ tự động mở ra, nó sẽ cung cấp đầy đủ dưỡng khí cùng áp suất nhất định, nếu vị nào thấy khó chịu xin nhấn nút màu xanh lá bên tay phải, chúng tôi sẽ trợ giúp kịp thời."

Âm thanh giảng thuật rõ ràng những hạng mục cần chú ý, kể cả vị trí tàu cứu sinh các loại. Dùng tàu cứu sinh thì không thể trực tiếp quay về hành tinh nhưng nó có thể duy trì lơ lửng trong vũ trụ một thời gian dài để chờ cứu viện.

"Các vị lữ khách hồn sư xin chú ý, nếu các vị cần tu luyện trên phi thuyền thì mời các vị mở vòng bảo hộ để tránh ảnh hưởng người khác. Đồng thời, khi cất cánh, hạ cánh cùng quá trình đi qua vùng lõ đen thì xin các vị không nên tu luyện để tránh ảnh hưởng bản thân..."

Trọn vẹn thời gian thông báo Lam Hiên Vũ đều ngồi nghe say sưa. Chung quanh đều là màu trắng bạc, rất nhanh, khu vực chỗ trống xung quanh đã ngồi đầy người. Toàn bộ phi thuyền vũ trụ được chia làm vài tầng, bọn hắn là đang ở tầng dưới cùng, còn phía trên thì là cái dạng gì đây? Lam Hiên Vũ có chút tò mò. Lam Tiêu nói cho hắn biết, phía trên là những chỗ ngồi có cấp bậc cao hơn, mỗi một cấp bậc cao hơn sẽ có giá cao gấp năm lần cấp phía dưới.

"Các vị lữ khách xin chú ý, các vị lữ khách xin chú ý, mười phút sau phi thuyền 7703 sẽ cất cánh, mời các vị lữ khách lập tức quay về chỗ ngồi, bảo trì tư thế ngồi chính xác. Năm phút sau dây an toàn sẽ tự động cài lên."

Âm thanh thông báo lặp lại ba lượt, ngữ khí mỗi lần càng thêm trịnh trọng. Âm thanh thanh thúy vang vọng trong khoang thuyền làm cho người ta một loại cảm giác gấp gáp.

Nhà Lam Hiên Vũ tất nhiên là không có đi đâu. Lam Tiêu nhìn sang phía con mình mà mỉm cười với hắn: " Không cần khẩn trương như vậy đâu, khi cất cánh sẽ có lực trùng kích tương đối mạnh, vào tới vũ trụ là ổn thôi"

"Vâng." Lam Hiên Vũ khẽ gật đầu.

Ba đầu dây an toàn chậm rãi cài lên, dây an toàn kim loại này sẽ căn cứ vào cơ thể hành khách mà tự động điều chỉnh góc độ cùng vị trí, ba dây chặn ở ba phần ngực, eo và chân, làm cho cả người áp sát vào ghế ngồi.

"Chuẩn bị — phóng lửa!"

Đúng lúc này, một tầng sáng nhàn nhạt bay lên từ hai bên chỗ ngồi của Lam Hiên Vũ, phong bế hắn hoàn toàn vào trong không gian đó, vòng bảo hộ mở ra!

Khi khi thuyền vũ trụ cất cánh sẽ có lực trùng kích rất mạnh vì để tránh cho bọn nhỏ không chịu nổi nên tất cả vòng bảo hộ ở ghế trẻ nhỏ đều được mở ra toàn diện, vòng bảo hộ ở những ghế của người trưởng thành cũng được mở ra nhưng cường độ bảo hộ sẽ thấp hơn một chút vì tiết kiệm năng lượng.

"Ô...ô...n...g!"

Lam Hiên Vũ chỉ cảm thấy toàn bộ phi thuyền chấn động mạnh một cái, nháy mắt sau đó thì một cỗ lực lượng hung hăng ép hắn xuống ghế ngồi.

Lúc này ngay cả hô hấp hắn cũng cảm thấy có chút khó khăn, luồng áp lực cực lớn cùng sự chấn động mạnh làm cho Lam Hiên Vũ có chút sợ hãi.

Thì ra bay vào vũ trụ lại đáng sợ như vậy sao?

Đúng lúc này, một khí tức tình cảm ấm áp lại từ tay phải truyền khắp toàn thân làm cho hắn có thể thả lỏng cơ thể được rất nhiều. Sau đó thì lực ép hắn xuống ghế ngồi khi nãy có vẻ như cũng giảm bớt.

Lam Hiên Vũ thở dài một hơi nhẹ nhõm, lúc này hắn mới phát hiện ra những vách kim loại xung quanh đang chậm rãi kéo lên làm lộ ra cửa sổ mạn tàu, rốt cục cũng đã có thể nhìn ra bên ngoài rồi.

Thứ hắn thấy được lúc này là từng mảng mây mù lớn đang xẹt qua.

"Sắp xuyên qua tầng khí quyển, mời mọi người ngồi ổn định." Âm thanh thông báo lại vang lên.

Đột nhiên phi thuyền trở nên chấn động kịch liệt, thậm chí Lam Hiên Vũ còn có cảm giác trong đầu mình xuất hiện từng trận vù vù mãnh liệt, giờ khắc này những thứ trước mắt hắn đã thành bóng chồng đè lên nhau hết cả rồi.

Quá trình này giằng co tới mười mấy giây, sau đó thì phi thuyền giống như là phá xác mà ra vậy, sau khi chấn động mạnh thì trở nên vững vàng ổn định lại.

Tất cả chấn động cùng những âm thanh vù vù đã không còn sót lại chút gì, tất cả đều khôi phục bình thường.

Cái này là...

Lam Hiên Vũ có chút kinh ngạc cùng mờ mịt, vòng bảo hộ quanh người hắn cũng đã được thu hồi. Dây an toàn kim loại kia cũng đã tự động cởi ra.

Lúc này, thứ hắn nghe được là một mảnh âm thanh thở dốc, sợ hãi cùng thán phục. Rất hiển nhiên ở đây cũng không phải chỉ có mình hắn là lần đầu tiên được ngồi phi thuyền vũ trụ.

Lam Hiên Vũ quay đầu nhìn sang phía cha mẹ, Lam Tiêu có chút kinh ngạc mà nhìn hắn, hắn vốn nghĩ là đứa nhỏ này sẽ sợ tới mức khóc lên, dù sao thì hắn cũng còn nhỏ như vậy. Nhưng lúc này nhìn Lam Hiên Vũ lại rất bình thường.

Trong lòng Lam Tiêu có chút lo lắng, từ khi thức tỉnh võ hồn thì càng ngày đứa nhỏ này càng không giống người thường rồi.

"Mẹ, con sang bên đó được không?" Lam Hiên Vũ chớp chớp đôi mắt to mà nhìn về phía Nam Trừng.

"Đương nhiên có thể." Nam Trừng mở ra hai tay.

Lam Hiên Vũ còn nhớ rõ mẹ đã dặn dò hắn không thể nói chuyện lớn tiếng, hắn cố nén sự xúc động mà không hô lên, rất nhanh đã bọt tới mà bổ nhào vào lồng ngực ấm áp của Nam Trừng.

"Mẹ, phi thuyền vũ trụ này bay lên có chút đáng sợ a!" hắn vừa nói vừa dụi dụi đầu vào trong ngực Nam Trừng.

Nam Trừng xoa xoa đầu hắn, lúc này trên mặt nàng đang tràn đầy nụ cười hạnh phúc, Lam Tiêu cũng không khỏi nở nụ cười. Vô luận đứa nhỏ này có lai lịch như thế nào thì cuối cùng hắn cũng là con mình cùng Nam Trừng a! Đúng vậy, hắn là con của chúng ta, ai cũng không thể tổn thương hắn hoặc mang hắn đi. Dù như thế nào chúng ta cũng phải bảo vệ hắn cho thật tốt.

"Bay vào vũ trụ chính là như vậy đó a! Nếu như con sợ hãi như vậy thì sau này còn lái chiến hạm như thế nào được đây?" Lam Tiêu cười nói.

" Con không sợ đấy, con muốn lái chiến hạm." Lam Hiên Vũ bật thẳng dậy mà nói.

"Tốt! Vậy con phải tiếp tục cố gắng. Đầu tiên là phải bảo trì được thành tích tốt trong học viện. Sau này tới học viện trung cấp thì ba sẽ dẫn con đi tham gia cuộc thi tương ứng, thi đậu là có thể vào học viện học tập những tri thức tương ứng."

Bởi vì lai lịch của Lam Hiên Vũ đặc thù như vậy nên Lam Tiêu lại càng muốn để cho hắn phát triển theo hướng thành viên lái chiến hạm, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với việc hắn tu luyện rồi biểu hiện càng ngày càng không giống người thường mà bị người ta chú ý. Chỉ cần chờ tới khi hắn trưởng thành là sẽ ổn, đến lúc đó thì năng lực của hắn càng mạnh sẽ càng bảo vệ được bản thân tốt hơn.

"Vâng!"

Bay vào vũ trụ đúng thật là rất buồn tẻ, chỉ một thời gian ngắn là đủ cho Lam Hiên Vũ hiểu được vì sao lại như vậy.

Ngày đầu tiên hắn còn có thể hứng thú mười phần mà nhìn xung quanh. Nhưng khoang thuyền lại lớn như vậy, mà lữ khách có vé phiếu loại kém là không thể tới khu vực giá cao. Không gian riêng của mỗi người lại không lớn, thậm chí là đồ ăn cũng chỉ bảo đảm được lượng dinh dưỡng cao, còn về phần hương vị, nói như thế nào đây? Giống như là súp khoai tây bỏ thêm chút muối vậy. Ăn một lần thì coi như cũng được,nhưng sau khi ăn mấy lần thì cho dù sức ăn của Lam Hiên Vũ đã tăng mạnh cũng có chút ăn không nổi rồi.

"Ba, mẹ, thật chán a! Làm sao bây giờ đây?" Đến ngày hôm sau là hắn liền không nhịn mà kêu than.

"Nhàm chán thì tu luyện là được. không phải là con muốn trở thành một thành viên lái chiến hạm sao? Năng lực cá nhân xuất sắc là có cơ hội rất lớn đấy." Nam Trừng cười híp mắt mà nói.

"Vậy được rồi." Lam Hiên Vũ đột nhiên nhớ tới sự biến hóa của ngân văn Lam Ngân Thảo.

Hắn quay về vị trí của mình, sau khi được Nam Trừng chỉ cho cách mở vòng bảo hộ thì bắt đầu thử minh tưởng.

Vòng bảo hộ có thể cách tuyệt đại bộ phận âm thanh, đồng thời cũng có thể tránh cho hồn lực tiết ra ngoài.

Lam Hiên Vũ bắt đầu vận hành Huyền Thiên Công, rất nhanh hắn liền tiến vào trạng thái minh tưởng. Mà lúc này tốc độ tu luyện của hắn đã nhanh hơn trước kia nhiều lắm, tất cả đã có vẻ như nước chảy thành sông.

Chính hắn cũng không biết, đây là bởi vì tinh thần lực tăng lên nên bản thân hắn có thể khống chế hồn lực tốt hơn trước kia rất nhiều, nên vận hành Huyền Thiên Công tất nhiên cũng liền trở nên trôi chảy rồi.

Lúc này đầu óc hắn trống rỗng, hồn lực tự động vận chuyển. Trong mơ hồ hắn cảm thấy có rất nhiều điểm sáng vây qanh mình, những điểm sáng này là lấy màu bạc làm chủ. Thứ này hắn còn chưa bao giờ thấy qua đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.