"Vậy làm phiền ngươi rồi." Lam Tiêu than nhẹ một tiếng, hắn nắm chặt lấy tay Nam Trừng tay, cho thê tử một cái an ủi.
Sự biến hóa bất thình lình này đã vượt khả năng khống chế của bọn hắn, nhưng lúc này thì ngoài việc tin tưởng Na Na bọn hắn cũng chẳng làm được gì khác. Thậm chí bọn hắn còn không thể đi tìm một hồn sư khác tới giúp, vì như vậy rất có thể sẽ bại lộ lai lịch của Lam Hiên Vũ.
Mà năng lực của Na Na đã làm cho bọn hắn hoàn toàn đồng ý với nàng, huống chi hiện tại bọn hắn cũng chỉ có thể tin tưởng nàng.
"Được rồi, ta đi chăm sóc kinh mạch giúp Hiên Vũ." Na Na đứng lên rồi bước thẳng tới phòng Lam Hiên Vũ. Nhìn bóng lưng nàng rời đi, Nam Trừng có chút vội vàng mà nhìn về phía Lam Tiêu: "Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy a?"
Lam Tiêu than nhẹ một tiếng: " Thực ra thì từ khi võ hồn của Hiên Vũ thức tỉnh thì ta đã có dự cảm, mặt không bình thường của đứa nhỏ này nhất định sẽ có lúc hiện ra. Chúng ta chỉ còn cách làm hết sức mà thôi, cũng phải tin tưởng hắn."
Nói đến đây, môi hắn khẽ nhúc nhích nhưng không có phát ra âm thanh, sau đó hắn mới nói với Nam Trừng: "Trong hoàn cảnh lạnh giá như Cực Bắc Chi Địa mà hắn vẫn có thể bảo trì sinh mệnh lực tràn đầy, hắn sẽ không có việc gì."
Na Na ngồi bên người Lam Hiên Vũ, nàng vẫn để cho hắn nằm lỳ ở trên giường, nàng vuốt nhẹ bàn tay trắng nõn của mình vào lưng hắn, một đoàn sáng nhu hòa lập lòe trên ngón tay nàng, sau đó chúng chậm rãi mà dung nhập vào cơ thể Lam Hiên Vũ.
Đôi mi nàng hơi nhíu mà ngập vào trong suy tư. Hôm nay, khi nàng hóa giải nguy cơ cho Lam Hiên Vũ thì hai loại năng lượng kia làm nàng cảm thấy chúng rất quen thuộc, đường như đã thấy được một thứ gì đó cực kì trọng yếu nhưng lại không rõ ràng.
Có vẻ như nàng vốn nên biết phải làm như thế nào để xử lý những thứ này mới đúng, nhưng nàng lại nghĩ không ra, cảm giác này thật sự là quá thống khổ.
Từ sau lưng đến hai chân, sau đó lại tới hai cánh tay, Na Na cẩn thận từng li từng tí mà chải chuốt lấy kinh mạch của Lam Hiên Vũ. Khi nàng cầm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của hắn để chải chuốt kinh mạch thì toàn thân nàng đột nhiên cứng đờ.
Trong giây lát này Na Na trừng lớn hai mắt, ánh mắt nàng đã hoàn toàn tập trung vào ngón cái trên cánh tay phải của Lam Hiên Vũ.
Trên ngón tay này của Lam Hiên Vũ có một chiếc nhẫn màu ám lam, phía trên có những đường vân màu bạc. Khi Na Na thấy chiếc nhẫn này thì toàn thân nàng như bị điện giật vậy. Vì sâu trong tâm trí đã nói cho nàng biết là nàng nhận ra chiếc nhẫn này, nhất định là biết nó.
Nàng hoàn toàn có thể khẳng định điểm này, tuy rằng nàng cũng không hiểu vì sao mình lại nhận ra chiếc nhẫn này, hơn nữa hẳn là nó còn cực kì trọng yếu với nàng. Nàng nhắm hai mắt lại, trong đầu nàng dần xuất hiện một ít hình ảnh đứt quãng.
Chung quanh gần như là một mảnh đen kịt, rất lạnh, thân thể của nàng cũng rất đau, đó là một loại đau đớn tới tê tâm liệt phế.
Nàng thấy ngón tay của mình một cách mơ hồ, mà chiếc nhẫn kia chính là trên ngón tay của nàng, nó chậm rãi chảy xuống, sau đó nàng đem nó đặt ở một chỗ mà đè xuống.
Đây là toàn bộ mọi thứ mà nàng có thể nhớ lại.
Chiếc nhẫn này... chẳng lẽ vốn là của ta sao? Na Na có chút ngơ ngác, vậy đứa bé này lấy được chiếc nhẫn này từ đâu, nàng có chút run rẩy mà sờ lên chiếc nhẫn. Một cảm giác lạnh lùng mà trong trẻo dần lan tràn mà đến, đó hoàn toàn là cảm giác trên tinh thần, là cảm giác mà Nam Trừng cùng Lam Tiêu hoàn toàn không thể thấy.
Đầu ngón tay Na Na đột nhiên sáng lên một chùm sáng bạc, lập tức chiếc nhẫn mà Lam Tiêu không cách nào tháo được lại giãn ra như một con rắn nhỏ màu ám lam, nó leo lên mà rơi vào trong tay Na Na.
Nó lại lần nữa biến thành chiếc nhẫn, nhưng khi nó ở trong tay Na Na thì đột nhiên trở nên nặng như thiên quân.
Một cảm giác quen thuộc, còn mang theo một tâm tình thương cảm vô cùng mãnh liệt lập tức tràn trong lòng nàng, thân thể Na Na có chút run rẩy, nàng chậm rãi mà đứng dậy.
Ngân quang lóe lên, nàng liền như vậy mà biến mất. Khi nàng xuất hiện lần nữa thì đã là ở giữa không trung. Lúc này đã là ban đêm, trên không trung là mây mù phiêu đãng, gió đêm trong trẻo nhưng lạnh lùng, mà nội tâm Na Na lúc này đang tràn đầy bi thương.
Nàng chậm rãi giơ tay lên, chiếc nhẫn trong lòng bàn tay nàng lại một lần nữa giãn ra rồi nhanh chóng biến lớn, thoáng một chút nó đã biến thành một cây Phương Thiên Kích dài hơn một trượng.
Trên lưỡi kích màu ám lam tản tan lừng luồng sáng lạnh u quang, bên trên Phương Thiên Kích hiện đầy ma văn sâu sắc.
Khi Na Na cầm chặt năm cán kích thì trong nháy mắt, tất cả mọi thứ chung quanh có vẻ như cũng trở nên bắt đầu vặn vẹo, những đám mây trong đường kính ngàn mét này giống như bị một bàn tay vô hình quấy động mà xoay quanh người nàng.
"Thiên Thánh Liệt Uyên... Đây là tên của ngươi. Ta nhớ ra rồi, ngươi gọi là Thiên Thánh Liệt Uyên kích." Nàng nâng lên tay phải mà chém Thiên Thánh Liệt Uyên về phía trước.
Một vệt sáng âm u màu ám lam hiện lên mà vọt theo nhát chém của nàng. Thiên Thánh Liệt Uyên kích kéo ra một vệt rách lớn giữa bầu trời. Vệt rách đó như ẩn như hiện trong không gian vô định, bầu trời bị xé nát!
Chỉ trong chốc lát, tiếng còi cảnh báo chói ta đã vang vọng toàn thành làm Na Na bừng tỉnh từ trong bi thương. Ánh sáng màu ám lam dần thu liễm, ngân quang lại lóe lên một lần nữa, nàng biến mất.
Tiếng cảnh báo vang lên suốt một đêm, tin tức về không gian chấn động xuất hiện ở tất cả các kênh vệ tinh của Tử La Thành, nhưng điều tra lại không có kết quả, mà vệ tinh quay chụp cũng không có bất kì hình ảnh gì.
Mà "Người khởi xướng" kia thì lại đã về tới phòng Lam Hiên Vũ, nàng không có do dự gì nhiều mà cẩn thận từng chút một đeo lại chiếc nhẫn lên ngón tay hắn. Khi Lam Hiên Vũ tỉnh lại từ giấc ngủ say thì trời đã sáng từ lâu.
Giờ này khắc này, cảm giác của hắn chỉ có một, đó chính là đói bụng! Hắn rắt đói, cảm thấy như cả cái bụng đều trống rỗng vậy.
"Mẹ, mẹ, con đói quá a” Hắn vừa kêu vừa chạy thẳng tới phòng bếp, sau đó hắn liền đụng vào một lồng ngực mềm mại.
"Đừng nóng vội, đồ ăn sắp có rồi ăn." Na Na đáp.
"Na Na lão sư, ta rất đói a!" Lam Hiên Vũ ngẩng đầu, hắn vừa ôm lấy Na Na vừa tỏ một bộ dáng đáng thương mà nói.
Na Na mỉm cười: "Lão sư biết rồi, xong ngay đây."
Lúc này Nam Trừng đi ra từ phòng bếp., trong tay nàng đang bưng một cái mâm lớn, trong mâm đầy đồ ăn tỏa ra từng đợt mùi thơm ngào ngạt. Đó là một thứ dài hẹp, nhìn qua có chút mềm, đây còn là lần đầu tiên Lam Hiên Vũ thấy được thứ này.
"Mẹ,đây là cái gì?" Lam Hiên Vũ tò mò hỏi.
Biểu hiện của Nam Trừng có chút cổ quái, nàng nhìn Na Na một cái rồi quay sang nói với hắn:"Ăn ngon đấy, không phải con đang đói bụng sao? Ăn trước đi a." Thực ra thì chính Nam Trừng cũng không biết đây là cái gì.
Những đồ ăn này là do Na Na mang về lúc sáng sớm, nàng nói với Nam Trừng là Lam Hiên Vũ sẽ nhanh tỉnh lại, mà nhất định hắn sẽ cực kì đói bụng. Mà đồ ăn Na Na mang về thì thực sự là không cần nấu, Nam Trừng chỉ hâm nóng một chút liền bưng lên.
Na Na nói: " đây là gân của một động vật lớn nào đó, phải ăn hết mới có lợi. Nhưng hôm nay vội nên ta chỉ tìm được cái này, phẩm chất hơi bình thường một chút."
Tại nhà ăn riêng của một học viện.
"A, gân tủy Long Tích hôm qua mới làm xong mà đâu rồi? Các ngươi, ai động vào vậy? Đây là thứ tẩm bổ cho viện trưởng đấy! Nếu ai cầm hãy mau giao ra đây, Viện trưởng mà trách tội xuống thì không đùa giỡn được đâu đấy!"
"Không có a! bếp trưởng, mỗi ngày thì ngươi vẫn là người cuối cùng ra ngoài và chính tay ngươi khóa cửa, khi tới thì ngươi cũng là người đầu tiên, đêm qua ngươi còn nhìn thấy nó không?"
"Ta nhớ rất rõ, đêm qua trước khi về ta đã thu lại. Tuy con Long Tích này là loại nuôi dưỡng nhưng cũng phải nuôi trọn vẹn mười năm mới có thể rút gân lấy tủy, tuyệt đối là đồ tốt a! Chẳng lẽ có trộm sao, nhưng tất cả các cửa vẫn tốt a!"