Chung Cực Đấu La - Đấu La Đại Lục 4

Chương 92: Suy đoán của Na Na



"A, vâng. Lúc ấy là..." Đống Thiên Thu đem việc chính mình như thế nào được triệu hoán tới, rồi quá trình chiến đấu với ba người Lam Hiên Vũ giảng thuật một lần kỹ càng.

"Cây cỏ có đường vân màu bạc?" Na Na ngẩn người, sau đó nàng đột nhiên vội vàng nói, "Vậy có phải hắn là một người có tóc đen, con mắt đen, một tiểu nam hài rất dễ nhìn?"

Đống Thiên Thu nói: "đúng là rất dễ nhìn đấy. Làm sao người biết?"

Na Na ngây ngẩn cả người, có vẻ như cái này cũng không phải là trùng hợp bình thường nữa rồi? Chẳng lẽ người triệu hoán Thiên Thu thật là Hiên Vũ sao?

"Lão sư, người làm sao vậy?" Đống Thiên Thu thấy nàng hỏi xong lại không có phản ứng, không khỏi vội truy vấn.

Na Na nói: "Như vậy đi, nếu bọn hắn lại triệu hoán ngươi lần nữa thì ngươi cứ tới, rồi hỏi đứa nhỏ sử dụng cây cỏ có đường vân bạc kia một chút, hỏi xem hắn có phải tên Lam Hiên Vũ hay không."

"A. Vâng!" Đống Thiên Thu khẽ gật đầu.

Hai Na Na híp lại: "Đợi một lát, trong khoảng thời gian này ngươi cứ ở bên người ta đã. Nếu bọn hắn triệu hoán ngươi, ta sẽ quan sát cái Triệu Hoán Chi Môn kia một chút."

"Vâng."

Thật là Hiên Vũ sao? Nếu quả thật đúng là hắn, cái Triệu Hoán Chi Môn này có thể triệu hoán Thiên Thu tới, vậy vẫn còn là trùng hợp sao? Nhưng nếu không phải trùng hợp thì là vì cái gì? Bởi vì ta? Không gian đồng vị cộng hưởng?

Lần đầu tiên nhìn thấy Lam Hiên Vũ nàng đã cảm thấy mình rất có duyên phận với đứa nhỏ này, nhìn thấy hắn luôn có thể làm tâm tình của mình trở nên rất tốt, hơn nữa, trong lòng mình cũng không còn cái cảm giác trống rỗng này. Càng về sau, nàng càng thường xuyên nhớ tới Lam Hiên Vũ, tưởng niệm là trường tồn. Nhưng vì không muốn làm ảnh hưởng tới Lam Hiên Vũ nên nàng mới không có đi liên lạc với hắn.

Sau khi trở về từ Thiên La tinh, nàng liền trở thành đối tượng bị theo dõi mật thiết. Nên nàng mới không thể ly khai, mà nàng cũng không biết sau khi rời khỏi đây mình có thể đi làm cái gì, hơn nữa, nàng cũng hiểu, nếu như nàng đi thì người đầu tiên bị liên lụy chính là gia đình Lam Hiên Vũ. Cho nên nàng ở lại, chờ Lam Hiên Vũ tìm đến, mà có vẻ như lúc này bọn hắn lại có một tia liên hệ, điều này làm cho nàng thấy rất kỳ lạ, cũng nhiều thêm một ít nghi hoặc.

Tuy nàng đã mất đi trí nhớ, nhưng theo thời gian trôi qua, những trí trớ về năng lực bản thân vẫn dần khôi phục. Nàng biết, đó là do không gian đồng vị cộng hưởng, nhất là ở khoảng cách xa như thế thì chỉ có không gian chấn động cực lớn mới có thể tạo ra việc tương tự. Là cộng hưởng của Hiên Vũ cùng Thiên Thu hay là Hiên Vũ cùng mình?

Điều này sẽ phải qua một ít thí nghiệm mới có thể nghiệm chứng, hiện tại nàng chỉ có thể chờ đợi, chờ tới lúc bọn hắn triệu hoán Thiên Thu lần nữa, đến lúc đó sẽ có thể xem một chút tình huống cụ thể.

...

Thiên La Thành, Thiên La học viện.

Mô phỏng khoang thuyền chậm rãi mở ra, ba người Lam Hiên Vũ chui ra từ trong đó.

Ba người ngẩn mặt nhìn nhau, quả thực đều có chút rung động.

Lam Hiên Vũ lộ ra chút mỏi mệt, nhưng hắn giật mình phát hiện, sau khi thi triển Kim Long Thăng Thiên thì cho dù trong Đấu La thế giới hắn cũng không thể khôi phục hoàn toàn. Hồn lực đã khôi phục cơ bản, nhưng tinh thần lực chỉ khôi phục một bộ phận rất nhỏ. Cho nên, bọn hắn cũng chỉ có thể chấm dứt hoạt động trong Đấu La thế giới, lui ra ngoài. Đương nhiên, một đồng Đấu La tệ kia lại thắng thêm nữa rồi.

Đây là lần đầu tiên Lam Hiên Vũ thi triển ra Kim Long Thăng Thiên nguyên vẹn, hiệu quả tốt hơn trong tưởng tượng rất nhiều.

"Hiên Vũ, hình như ngươi cũng có thể tăng phúc cho ta!" Lưu Phong là người đầu tiên nhảy ra khỏi mô phỏng khoang thuyền, hắn chủ động tới đỡ Lam Hiên Vũ ra.

Năng lực suy nghĩ của Lưu Phong cũng coi như không tệ, hắn hoàn toàn có thể khẳng định, khi mình chém ra một thương đó, là đã được Lam Hiên Vũ tăng cường lực công kích. Nếu không, ở khoảng cách như vậy thì căn bản là không có khả năng đánh bay ba đầu Dung Nham Khuyển. Đây chính là ba đầu hồn thú trăm năm, dưới tình huống bình thường, coi như là hắn có thể đánh bay hắn cũng sẽ bị thương nặng vì lực phản chấn. Nhưng lúc đó, một cộng lông tóc cũng không bị tổn thương, hơn nữa hắn có thể cảm thấy rõ ràng, đó chính là một thương hoàn mỹ nhất mà mình đã sử dụng ra được.

Chính Lam Hiên Vũ cũng là hết sức tò mò, khi mình và hai tên bạn cùng phòng này tiếp xúc lại có thể tăng phúc cho bọn hắn một cách khó hiểu. Mà trước giờ hắn cũng chưa từng thử qua chuyện này nên cũng không có phát hiện, ngược lại là áp chế Diệp Linh Đồng.

Từng trận suy yếu truyền đến đã cắt đứt mạch suy nghĩ của Lam Hiên Vũ.

"Đi thôi, đi về nghỉ trước đã, ta cũng phải ăn một chút gì mới được, đói bụng quá a."

Lúc này cũng đã sắp đế thời gian ăn cơm, Lưu Phong cùng Tiền Lỗi dứt khoát dắt Lam Hiên Vũ đang suy yếu tinh thần tới nhà ăn cho bằng được.

Bọn họ là người tới nhà ăn đầu tiên, các đầu bếp đang loay hoay chuẩn bị bữa tối cho lớp thiếu niên năng động.

Vừa vào cửa Tiền Lỗi liền kêu lớn: "Đầu bếp trưởng, có cái gì ăn ngon bổ não không?"

"Lại là tiểu tử này, ngươi đã béo thành như vậy mà còn băn khoăn ăn thuốc bổ sao? Ha ha ha!" Một gã đầu bếp dáng người cường tráng nhịn không được mà cười trêu hắn.

Tiền Lỗi cười lớn một tiếng: "Ta mập ở đâu hả? Không phải ta rất giống thúc sao? Cái này gọi là cường tráng. Giữa trưa chúng ta còn chưa có ăn cơm, đói quá rồi? Lúc nào mới có cơm đây a?"

"Nhanh nhanh. Các ngươi ngồi trước đi, đồ ăn lập tức là tốt rồi. Ở đây có hai thứ đã có thể ăn hết, nếu không các ngươi ăn trước một chút đi? Tuổi trẻ thật tốt a, đói bụng rất nhanh. Các ngươi thế này gọi là nửa đại tiểu tử, ăn chết lão tử. Ha ha!" Đầu bếp rất cởi mở, chỉ vào hai đồ ăn đã làm tốt.

Không cần Lam Hiên Vũ đi lấy, Tiền Lỗi cùng Lưu Phong đã chủ động bê cho hắn một bàn đồ ăn đầy.

Lam Hiên Vũ cũng không khách khí, trưa nay hắn còn chưa ăn no, vừa mới tiêu hao lúc nãy lại không nhỏ, lập tức ăn nhanh như hổ đói.

Những đồ ăn giống vậy cũng đã làm xong, những học viên khác cũng kéo nhau đi vào nhà ăn, sau đó, bọn hắn liền thấy được một màn có chút kỳ dị.

Ba người phòng số 333 ngồi cùng một chỗ, cứ thỉnh thoảng Lưu Phong cùng Tiền Lỗi lại đứng dậy đi lấy cơm cho Lam Hiên Vũ.

Ba người cũng không nói gì với nhau, nhưng phối hợp rất ăn ý. Đúng là một bàn tử tiếp một bàn tử a(*). Lam Hiên Vũ ăn tới mức quên luôn cả trời đất là thế nào.

(Ở đây có nghĩa một tên béo tiếp một tên béo, hơi khó hiểu, có lẽ cu Vũ ăn nhiều nên được ví như một tên béo?)

"Hiên Vũ, ngươi cũng ăn quá nhiều rồi a." Tiền Lỗi nhìn Lam Hiên Vũ, rồi lại chỉ chỉ bàn cơm trước mặt, hắn nhịn không được mà thấp giọng nói.

Bàn cơm của bọn hắn là bàn hình chữ nhật, chia làm nhiều ô vuông để chứa những đồ ăn khác nhau. Mỗi lần Tiền Lỗi cùng Lưu Phong đều lấy đầy bàn cho Lam Hiên Vũ, nhưng từ lúc đó tới giờ gia hỏa này đã ăn hết bảy bàn rồi.

Lam Hiên Vũ nhìn Tiền Lỗi một cái, hắn bâng quơ nói: "Tăng phúc cho các ngươi không cần tiêu hao thể lực sao? Thể lực tiêu hao rất lớn đó!"

Trong những đồ ăn này tuy cũng có những thứ làm từ nguyên liệu quý hiếm, nhung vẫn kém một chút so với nhà hắn ở Tử La Thành. Năng lượng ẩn chứa trong đồ ăn không đủ nên cũng chỉ có thể dựa vào số lượng để đền bù, vì vậy Lam Hiên Vũ mới phải ăn nhiều. Hơn nữa, Lam Hiên Vũ cũng biết, tất cả chi tiêu của mình đều do học viện chi trả, nên... ăn chùa thì ngu sao mà không ăn a!

Một lát sau, khi Lam Hiên Vũ ăn xong bàn thứ chín thì tất cả học viên của lớp thiếu niên năng động cũng đều đã đến.

Lúc này, tinh lực của Lam Hiên Vũ cũng đã hồi phục, không cần Lưu Phong cùng Tiền Lỗi hỗ trợ mà chính mình đi lấy cơm rồi.

Trọn vẹn ăn hết mười hai bàn, cuối cùng hắn cũng no, mỹ mãn mà ngồi ở chỗ kia. Hắn thậm chí có thể cảm thấy, những đồ ăn đó đang hóa thành năng lượng đi tẩm bổ vào bổ thân thể mình. Loại cảm giác này đúng là tuyệt vời nhất.

Ngồi ở chỗ kia nghỉ ngơi, hắn lại thấy một bóng dáng quen thuộc trong đám đông đệ tử.

Diệp Linh Đồng đang ăn cơm cùng hai người tổ nàng, trong đó có cả lớp trưởng Lữ Thiên Tầm. Theo Tiền Lỗi nói, hồn lực của Lữ Thiên Tầm đã đạt đến mười tám cấp, đứng đầu toàn lớp, là có hi vọng tiến vào hai hoàn sớm nhất đấy.

Hắn vốn cho là đệ tử lớp thiếu niên năng động đã rất ưu tú, nhưng hôm nay, gặp được thiếu nữ có mái tóc màu xanh đậm kia, hắn mới thấy còn có người ưu tú hơn. Trong lòng hắn vẫn sinh ra nghi vấn. Tuổi thiếu nữ kia nhìn qua cũng không khác hắn là bao, coi như là lớn hơn cũng hơn không được bao nhiêu, nhặng nàng lại có thể đạt đến hai hoàn cấp độ, hơn nữa, thực lực rõ ràng là ở trên bọn hắn, Người ta tu luyện thế nào mà được vậy?

Lam Hiên Vũ đứng lên mà bước tới hướng Diệp Linh Đồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.