Chung Cực Giới

Chương 3: Thức Tỉnh



“Người mạnh nhất Chung cực giới, vua Hoàng Long, ông ta là người hay chủng tộc nào khác vậy”, Quang Minh rất tò mò muốn biết.

Quỷ tiếp tục trả lời “ vua Hoàng Long là một bán nhân yêu, có rất nhiều thông tin về ông ta, có thông tin cho rằng ông ta chẳng mạnh mẽ gì cả chỉ là một kẻ may mắn được thần lựa chọn, thông tin khác lại cho rằng Hoàng Long do có hai dòng máu yêu tộc và nhân loại hợp thành, bản thân sinh ra đã có sức mạnh khủng bố sẵn rồi, lại là kỳ tài ngút trời lên ông ta mới trở lên mạnh mẽ như vậy”.

“Mà thôi bàn về chuyện Hoàng Long đi, sau này ngươi muốn biết thì thông tin của ông ta thì nó đầy dẫy ngoài lề đường, phố chợ. Dù sao ông ta cũng là kẻ mạnh nhất Chung Cực Giới này”.

Càng lúc Quang Minh cảm thấy càng thân thiết với người bạn mới này. “tôi là người mới tới thế giới này, có rất nhiều điều lạ lẫm tôi muốn biết, phải làm sao để tôi không còn bị hội thợ săn truy sát nữa”.

“Đừng để bất kỳ ai biết ngươi là người xuyên không, hội thợ săn cũng không thể truy lùng ngươi được nữa, họ chỉ có thể phát hiện khi ngươi xuất hiện ở thế giới này, khi ngươi đã di chuyển xa khu vực xuất hiện họ không còn cách nào biết ngươi ở đâu nữa, ngươi cũng như một người bình thường tồn tại ở thế giới này.” Lên nhớ! Người xuyên không rất được kính trọng vì khả năng phát triển của họ, tuy nhiên nguy hiểm tiềm tàng cũng càng cao. Tốt nhất muốn tuổi thọ sống lâu hơn một chút thì đừng tiết lộ thân phận mình”.

Ngươi lên ngủ sớm đi, ta còn phải tu luyện, ngày mai hãy tự mình tiến vào làng.

Vậy sau này ta phải tìm ngươi ở đâu. Quang Minh hỏi?

‘Tốt nhất ngươi không lên tìm ta, nếu muốn sống lâu hơn một chút, ta khuyên chân thành đấy’.

Nói xong quỷ khoanh chân ngồi thiền, cả màn đêm rơi vào tĩnh lặng. Thật vậy, từ phía ngoài cửa hang Quang Minh thấy được ánh đèn chiếu sáng từ ngôi làng gần đó. Nó không khác là mấy so với một ngôi làng nông thôn nghèo bình thường, màn đêm buông xuống, Quang Minh quằn quại không thể ngủ được, có quá nhiều thứ đang chờ đợi, mọi thứ quá mới mẻ, và quan trọng nhất hắn không quen nằm trên đống cỏ khô, ngày hôm nay hắn cũng đã ngủ quá nhiều rồi.

Sáng ngày hôm sau những tiếng chim hót vang lanh lảnh như đang cố nói với Quán Minh điều gì đó, Quan Minh tỉnh thức ngó ngàng xung quanh, tuy nhiên hắn không nhìn thấy Quỷ đi đâu cả, có lẽ hắn đã rời xa chốn này.

Quang Minh cất bước rời khỏi hang động tiến về phía ngôi làng gần đó, gọi là gần nhưng cũng còn cách một đoạn xa, đi hết từ phía hang động, xuống chân núi vượt qua cả một quãng đường núi rừng mới tới được ngôi làng gần nhất, nhìn gần nhưng cũng chẳng gần chút nào.

Quang Minh đang dạo bước bỗng hắn nghe thấy âm thanh tiếng người xì xào, rồi tiến lại gần hắn. Một nhóm 3 nam 2 nữ tiến đến, họ hét lên và một quả cầu ánh sáng bắn về phía Quang Minh. Quang Minh gục tại chỗ,hay nói chính xác hơn là hắn đã chết.

vào một ngày tôi Quang Minh, đang chán đời với mọi thứ mà tôi gặp phải ở cái thế giới này, tôi rất chán, tôi chẳng muốn làm gì cả, chẳng biết phải làm gì, tôi đi trên chuyến xe định mệnh của mình. Bỗng trước mắt tôi một thứ ánh sáng chói lóa xuất hiện, nó cuốn tôi đi mất khỏi thế gian này, tôi xuất hiện ở thế giới khác và rồi cuộc sống ngắn ngủi lại kết thúc.

Theo bản năng tôi giơ tay che chắn trước mắt, và rồi mở mắt ra ở một nơi hoàn toàn lạ, một nơi trắng tinh, tất cả chỉ là một khoảng không mầu trắng. Một quả cầu bé tý từ không khí xuất hiện và lớn dần, ở giữa có một chấm nhỏ mầu xanh giống như mắt của nó, nó lớn bằng nắm đấm thì dừng lại.

Quả cầu nói: Chào mừng chủ nhân đã quay lại.

Tôi: Chào ngươi.

Quả cầu: Tôi là thuộc hạ của ngài, năng lực của ngài đã tái sinh, ngài đã thức tỉnh trở lại.

Tôi: Ha ha vậy ta là cái gì, mà ngươi là cái quái gì thế.?

Quả cầu: Tôi cũng không biết tôi là ai, tôi chỉ biết tôi là thuộc hạ của ngài, được ngài sinh ra từ kiếp trước, và khi ngài tái sinh tôi cũng tái sinh trở lại. Nói chính xác hơn là khi năng lực của ngài thức tỉnh, tôi là năng lực của ngài.

Tôi: Hửm, vậy đây là đâu, ta còn sống hay đã chết.?

Quả cầu: Đây là không gian riêng của người, người còn sống, có điều năng lượng để người ở đây sắp cạn rồi. dứt lời tôi bất tỉnh lần 2, mọi thứ biến mất, tôi tỉnh dậy ở một khu rừng, tôi nhìn ngó xung quanh và đây tôi đang nằm trên một bãi cỏ, quả cầu thì vẫn lơ lửng bên cạnh tôi.

Tôi: Đây là đâu, sao ta lại ở đây, ngươi nói đi.?

Quả cầu: Ngài đã bị đưa đến một không gian khác, một thế giới khác, nơi này là tiểu thế giới song song với thế giới loài người.

tôi: Tiểu thế giới song song với thế giới loài người có phải vẫn là Chung Cực Giới không vậy, phải làm sao để ta trở lại với thế giới con người đây.

Quả cầu: Vẫn là Chung Cực Giới khi ngài đủ mạnh để phá vỡ không gian quay về.

Tôi: Vậy phải làm sao để mạnh, để quay về.?

Quả cầu: Có nhiều cách để ngài mạnh lên, ở thế giới này là thuận tiện nhất trong các tiểu thế giới.

Tôi: Vậy thì mạnh lên thôi, mà bằng cách nào.?

Quả cầu: Mạnh theo cách ngài chọn, điều đầu tiên ngài cần cảm nhận được sức mạnh năng lượng xung quanh. tôi sẽ truyền cách để cảm nhận và hấp thụ năng lượng cho ngài.

Và rồi trong chớp nhoáng, 1 luồng ánh sáng từ phía quả cầu bắn vào người tôi, tôi có tri thức và biết cách cảm nhận sức mạnh năng lượng xung quanh. Tôi điên cuồng hấp thụ sức mạnh xung quanh, sức mạnh của tự nhiên, tôi cảm thấy khỏe và sảng khoái, tôi hấp thụ bằng cách ngồi thiền, cho tới khi bụng tôi bắt đầu réo.

Tôi (Quang Minh): Ta đói, ngươi kiếm gì cho ta ăn đi. "Mà có lẽ ta lên gọi ngươi bằng một cái tên cho dễ nói chuyện", hừm, tôi bắt đầu xuy nghĩ, "gọi ngươi là Bi Pho đi, ta thấy nó hợp với cái dáng vóc quả cầu của ngươi, mặc dù cái tên đấy chả có ý nghĩa gì, là chợt thấy nó hợp thì nghĩ ra thôi.

Bi Pho: Tạ ơn chủ nhân, tuy nhiên Bi Pho không kiếm được thức ăn, ngài phải tự kiếm lấy, hơn nữa Bi Pho ở dạng quả cầu này tiêu tốn rất nhiều năng lượng của người, lên Bi Pho sẽ dung nhập vào chủ nhân để tiết kiệm năng lượng cho người, khi người cần chỉ cần gọi Bi Pho ra.

Ngay sau đó Bi Pho chui vào trong cơ thể tôi và biến mất.

Tôi: Cái quái gì vậy, mà thôi, kiếm gì ăn trước đi đã, tính sau. Tôi bắt đầu đi lang thang quanh bụi cỏ, một giọng nói trong đầu tôi chợt vang lên.

Bi Pho: Chủ nhân dưới chân ngài là một viên đá năng lượng, ngài hãy hấp thụ nó, à mà không được, năng lượng của nó quá lớn, để tôi hấp thụ nó vậy, người bây giờ chưa thể hấp thụ nó ngay được. Và thế là Bi Pho tự biên tự diễn, tự xuất hiện và hút một viên đá phát sáng mầu xanh chui vào cơ thể nó, rồi nó lại biến mất trong cơ thể tôi.

Tôi: Thật là, có viên đá như vậy mà không nói sớm, ta cũng không cảm nhận được nó luôn, mà ta biết ăn cái gì bây giờ. Bi Pho nói vang vọng trong tâm trí tôi.

Bi Pho: “Chủ nhân, theo như quá trình tu luyện ngài mất một thời gian hấp thụ hình thành lõi năng lượng, và mất một thời gian lớn để chủ nhân phát triển lõi năng lượng biến hóa lớn hơn để sủ dụng năng lượng, ngài có muốn làm tắt không. Tôi sẽ sử dụng năng lượng viên đá này, tạo lõi năng lượng cho chủ nhân và khiến lõi năng lượng của ngài tiến hóa, cái ngài cần là làm quen với nó mà thôi”.

Tôi: Ồ, được thế thì tuyệt, ta sẽ mạnh hơn phải không.?

Bi Pho: Đúng vậy.

Tôi: tốt, Vậy thì làm luôn đi. Ngươi biết mà không nói sớm gì cả.

Bi Pho: Tôi cần sự đồng ý từ chủ nhân.

Tôi: Được rồi, làm đi, dù sao mạnh hơn thì cũng dễ kiếm ăn hơn, đỡ phải tu luyện.

Bỗng bụng tôi sôi ùng ục, cơ thể tôi nóng lên, rồi lại nguội dần, cảm nhận năng lượng từ bên trong, tôi thấy trong mình hình thành một vòng tròn năng lượng tinh khiết, nó lớn dần bằng nắm đấm, và dừng lại, sau đó nó bắt đầu cô đặc lại, có vẻ năng lượng đã dầy hơn lúc trước. Mọi thứ bắt đầu dừng lại.

Bi Pho: Chúc mừng chủ nhân đã lên dạng 3, nói thành dạng 3 cho dễ hiểu. Từ giờ chủ nhân có thể tích lũy được nhiều năng lượng hơn, mạnh hơn.

Tôi: Tốt tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.