Trong phòng điều khiển căn cứ ST, tất cả mọi người há mồm trợn mắt nhìn vòng giới hạn đang dần dần mở rộng trên tấm bản đồ trong màn hình lớn.
Toàn thế giới đều bị bao phủ trong đó, từ mấy chục điểm sáng vươn ra vô số tia xạ, chúng nó nối liền với nhau như một cái mạng nhện khổng lồ và không chút thiện ý.
“Cái gì thế này?” Phương Tu hỏi.
Cùng thời gian đó, một người khác cũng hỏi ra vấn đề giống câu hỏi của Phương Tu như đúc. Người này thoạt trông đã rất già, cho dù tuổi thật của lão không đến mức già nua ốm yếu đến vậy, nhưng dường như từ sâu thẳm linh hồn của lão đã thối rữa ra rồi. Lão ngồi trên sofa, cúi người về phía trước, trên khuôn mặt dày đặc đốm đồi mồi toát lên thần sắc cuồng nhiệt, si mê nhìn những điểm sáng liên kết với nhau.
Ngay cả 11235 đứng bên cạnh lão cũng không kìm được thò đầu ra nhìn, có chút hiếu kì.
“Là hạt giống.” Một thiết bị liên lạc để trên mặt bàn, nửa người trên của một người đàn ông xuất hiện trước mặt họ. Đó là một người ông già tóc trắng xóa nhưng tinh thần trông có vẻ rất tốt, trên cánh mũi đeo kính không gọng. Ánh mắt ông ta rét căm căm, nhìn như thể bên ngoài đồng tử được phủ một lớp thủy tinh lóe lên ánh sáng lập lòe, chẳng khác nào một loài động vật máu lạnh.
“Giáo sư Trịnh.” Người đàn ông già nua trên sofa vội quay lại.
Trịnh Thanh Hoa lại quay đi nhìn về mạng lưới đang dần dần bao phủ toàn thế giới, nhíu mày :“Ta vốn không định để cho Utopia xuất hiện sớm như vậy, thời cơ có lẽ còn chưa chín muồi, thế nhưng khu vực đặt thiết bị xử lý trung tâm lại bị xâm nhập……”
Sau đó lão nở nụ cười. Khi Trịnh Thanh Hoa cười lên như vậy lại lộ ra nét trẻ con không thể tả bằng lời:“Tuy rằng không có biện pháp, nhưng mà hiện tại xem ra cứ để đám hạt giống này nảy mầm đơm hoa trước cũng không tồi.”
Giọng nói của lão già trên sofa có chút run rẩy:“Đây là…… Utopia sao?”
“Đúng vậy.” Giọng điệu Trịnh Thanh Hoa nghe vào tai cư nhiên có mấy phần dịu dàng. Lão vươn ngón tay thon dài xinh đẹp lướt qua màn hình điện tử, vuốt dọc theo từng mạch ‘lưới’,“Đây là những hạt giống mà chúng ta chôn giấu trên toàn thế giới, nó có thể là hư ảo, cũng có thể là chân thực. Sau khi điện trường năng lượng ở thiết bị xử lý trung tâm phóng xạ ra ngoài, ‘các hạt giống’ sẽ nhanh chóng lớn lên. Một không gian khác chồng khớp lên không gian hiện thực sẽ thay thế toàn bộ hệ tọa độ hiện thực sẵn có ; thế giới Utopia sẽ dựa vào cảm xúc của toàn nhân loại để sinh trưởng, đó sẽ là một thế giới khác, khác biệt hoàn toàn…..”
“Như vậy…… thời gian sẽ chảy ngược sao?” Lão già đứng thẳng dậy, cả khuôn mặt vì kích động mà trở nên vặn vẹo. Lão muốn áp sát mặt vào màn hình thiết bị liên lạc, trông càng xấu xí thảm hại hơn,“Ta cũng sẽ trở lại độ tuổi trẻ trung khỏe mạnh nhất của mình phải không? Ông có làm được không, giáo sư Trịnh?”
Vẻ tươi cười như con trẻ trên khuôn mặt của Trịnh Thanh Hoa dần dần nhạt đi, nét mặt lão ta không còn biểu cảm, lão lạnh lùng liếc nhìn Phí Triết, lãnh đạm nói:“Đương nhiên.”
Lão già có vẻ rất kích động. Lão đột nhiên run lên bần bật, bờ môi xanh tím, cả người cứng còng, tay siết chặt áo, mắt trợn trắng dã.
“Ối giời.”11235 nói.
Bấy giờ Trịnh Thanh Hoa mới thấy 11235 vẫn đứng một bên như người tàng hình, lão thấp giọng nói:“Là cậu đấy à? Khó mà gặp được cậu một lần. Cậu nên…tìm thuốc cho lão ấy đi.”
11235 chậm rãi đi tới, lấy một lọ thuốc nhỏ từ cái áo khoác vắt trên sofa rồi thô lỗ cạy miệng lão già ra. Hành động của gã không thể coi là ‘cho uống thuốc’ được, phải nói là ‘tọng thuốc’ thì đúng hơn. Sau đó gã ngẩng đầu chọc tức Trịnh Thanh Hoa:“Sai rồi, thực ra tôi đã gặp ông lần quái nào đâu. Ngài giáo sư mặt người dạ thú à, chẳng phải ông nhát như thỏ đế, suốt ngày giấu đầu giấu đuôi, chỉ dám liên hệ với người khác qua thiết bị liên lạc thôi sao?”
Trịnh Thanh Hoa cau mày, lão không muốn phải đấu võ mồm với loại người thô lỗ như 11235, chỉ vứt lại một câu:“Đừng để cho lão chết.” rồi đơn phương tắt ngúm thiết bị liên lạc.
11235 ngồi xổm xuống, nhìn sắc mặt lão già dần dịu lại, rồi lão thở hắt ra. Gã cười lạnh một tiếng, đứng lên, ôm súng trở lại góc khuất.
Lão già nằm trên mặt đất thở dốc rốt cuộc cũng thả lỏng, lão buông bàn tay đang siết vạt áo, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, ánh mắt đục ngầu có chút dại ra. Sau đó lão từ từ quay đầu ngây ngốc nhìn về phía 11235, ánh mắt đối diện với gã đàn ông cường hãn, há miệng thì thào nói:“Cậu sẽ không phản bội ta, chỉ có cậu sẽ không phản bội ta……”
11235 cười lạnh nhìn lão như thể gã chỉ là quần chúng thờ ơ vây xem, lão già lắc đầu như loạn trí:“Không…… không, cậu không giống, cậu không phải là người, cậu chỉ là một khẩu súng. Một khẩu súng không biết phản bội, chỉ cần bảo dưỡng nó cho tốt, cho nó đạn, tựa như chỉ cần cho cậu tiền, ta muốn cậu giết ai thì cậu sẽ giết kẻ đó, đúng vậy…chỉ cần cho cậu tiền, chỉ cần có tiền…”
11235 không nói gì. Gã dần dần thu lại nét cười trên mặt, hơi nghiêng đầu qua đánh giá lão già kia. Gã bỗng thấy kẻ này thật đáng thương, mới trông qua thì như thể có hết thảy, có tiền, có danh, có quyền lực, thậm chí rất nhanh thôi, cả thế giới sẽ nằm trong vòng cương tỏa của lão ta, thế nhưng lão vẫn cứ sợ hãi.
Bởi vì tất cả những gì lão dựa vào đều không phải là của lão.
Những thứ thoạt nhìn quang vinh vô hạn đó đều là sống không ăn được chết chẳng mang theo, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta đoạt mất, kì thực tính ra, lão già này chẳng còn gì ngoài thân thể mục ruỗng của mình.
Lúc này, sau khi trải qua một hồi hỗn loạn ngắn ngủi, cục diện trong căn cứ ST đã Chung Thạch Lương và Hồ Bất Quy ổn định.
“Thường Đậu, giải thích.”
Môi Thường Đậu tái nhợt, cậu hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ với mệnh lệnh của Hồ Bất Quy. Đôi khi, có một số người căng thẳng đến mức độ nào đó thì đại não sẽ trống rỗng chỉ tập trung được vào một việc duy nhất. Thường Đậu không quan tâm đến mọi người xung quanh, thuận tay chạm lên màn hình lớn, một chuỗi biểu thức số học không ai hiểu nổi dùng tốc độ cực kì bá đạo hiện lên chói lóa mù mắt dân tình, chỉ còn lại một mình Trình Vị Chỉ là có thể chen lời thảo luận.
Bỗng nhiên, Thường Đậu cau chặt hai hàng mi khiến cho sườn khuôn mặt nhìn nghiêng thiếu đi vài phần non trẻ, toát lên mấy phần khí chất tinh anh thực xứng với danh.
“Quá điên rồ.” Trình Vị Chỉ lắc đầu.
“Tình huống gì xảy ra?” Chung Thạch Lương lại hỏi một lần nữa.
Thường Đậu chuyển màn hình về lại trang ban đầu, tấm lưới trên màn hình không ngừng tỏa ra, từ những điểm giao nhau có cái gì đó đang từ từ mở rộng phạm vi của nó:“Một loại không gian khác, không xác định, giống như nơi mà hai người bên Tô Khinh rơi vào vậy. Theo tính toán của em, nó sẽ khuếch tán ra phạm vi toàn cầu trong vòng bốn tiếng đồng hồ. Đây là một không gian bất đồng, nhờ có năng lượng nào đó chống đỡ………”
“Rất có khả năng là năng lượng cảm xúc.” Trình Vị Chỉ bổ sung.
“Đúng, rất có khả năng là năng lượng cảm xúc. Được năng lượng này duy trì, nó sẽ chồng khít lên thế giới hiện thực. Em hiểu dụng ý của Utopia là gì rồi____Lam ấn của chúng giống như động cơ chống đỡ sự ổn định của không gian này, nó phải có một thiết bị xử lý trung tâm, người nắm giữ thiết bị đó sẽ nắm giữ toàn bộ quy tắc của không gian, nó……”
Khấu Đồng quay vụt lại nhìn Chung Thạch Lương:“Giáo quan!”
Chung Thạch Lương khoát tay:“Cậu không cần nói, tôi hiểu.”
“Tôi hiểu.” Người sĩ quan có khuôn mặt đại chúng ngẩng đầu lên, ánh mắt phảng phất muốn xuyên thấu qua màn hình lớn, sau đó ông thấp giọng nói,“Tôi là một quân nhân, tôi trung thành với đất nước và nhân dân của đất nước này. Trong toàn quốc, thậm chí là trên toàn thế giới, còn có rất nhiều người giống như tôi.”
Ông tựa hồ bật ra một tiếng thở dài:“Bất luận…Utopia có mưu đồ gì, những người như chúng ta tuyệt đối không thể để cho thế giới này rơi vào bàn tay khống chế của một người nào, nếu không sẽ cực kì đáng sợ. Một ngày nào đó, mỗi người chúng ta đều sẽ bị buộc phải làm việc trái lương tâm.”
Chung Thạch Lương quay đầu nhìn về phía Hồ Bất Quy:“Chỉ có bốn tiếng đồng hồ, các cậu phải đưa ra phương án. Bất luận trả giá đắt đến đâu tôi cũng phối hợp được___Đội trưởng Hồ, hành động lần này cậu toàn quyền chỉ huy, nếu…”
Ông cúi đầu cười lạnh, trong vẻ tươi cười mang theo lãnh huyết tàn khốc khác hẳn cái tao nhã thường ngày:“Thì chúng ta sẽ tặng nhau một phát súng, cùng chết mà tạ tội.”
Hồ Bất Quy không gật đầu cũng không lắc đầu, anh chỉ lập tức quay sang nói với Khấu Đồng:“Bác sĩ Khấu, phiền cậu chuẩn bị phát một văn bản tới toàn bộ nhân viên, sau đó phải nghĩ ra một văn bản khác thông qua giới truyền thông chuyển tới công chúng.”
“Tần Lạc, em đi tìm Phí Triết.” Hồ Bất Quy tạm dừng một hồi, Tần Lạc giậm gót chân sau đứng nghiêm nhận mệnh lệnh này. Đôi mắt Tần Lạc vẫn trong veo như cũ, cho dù đã là người trưởng thành nhưng thế giới của cô dường như vĩnh viễn giản đơn hai điểm một đường, chỉ có ngắm, bắn và phục tùng mệnh lệnh. Cô làm những việc chính xác trong thế giới quan đơn giản của bản thân, không hay nói nhiều, cũng không giao tiếp cùng người khác.
Một người đứng trong góc khuất đi tới đưa cho Tần Lạc một tập tài liệu cũ đã ố vàng, hành quân lễ với cô rồi quay người rời đi. Chung Thạch Lương nói:“Bên trong là thông tin về Phí Triết, cô có thể tham khảo.”
“Tham khảo?” Tần Lạc ngẩn người, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Hồ Bất Quy,“Là bảo em đi giám thị người này sao?”
“Em mang theo mấy người đi.” Hồ Bất Quy nói,“Cả súng ngắm nữa, đến thời điểm cần thiết, tự em phải quyết định nên làm thế nào. Đừng tắt thiết bị liên lạc, vạn nhất gặp phải khu vực không gian dị thường thì Thường Đậu sẽ hướng dẫn em tránh đi.”
“Rõ.” Tần Lạc không do dự nữa mà xoay người đi ra ngoài, trong lòng cô hiểu rõ, mệnh lệnh của đội trưởng Hồ là ‘ám sát’.
Họng súng của cô đã kết án tử hình vô số kẻ cùng hung cực ác, tội phạm giết người, côn đồ cướp bóc, tay buôn ma túy, nhưng đây là lần đầu tiên nó phải ám sát một chính khách____Chẳng qua cô cảm thấy cũng không có gì khác biệt, một người đàn ông có thể tùy tiện vứt bỏ con gái ruột của mình, có thể là người tốt hay sao?
“Thường Đậu, cậu cùng Trình giáo thụ có thể tìm cách đối phó thứ này không?” Hồ Bất Quy nhắc nhở,“Chúng ta chỉ có bốn giờ đồng hồ.”
“Em biết…em…..” Thường Đậu liều mạng vò đầu.
“Chuyện này tôi có thể giúp.” Ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới giọng nói của phụ nữ, Hồ Bất Quy quay sang, thấy hai vệ binh đang áp giải một người đi vào___Tưởng Lam. Vì chứng minh mình vô hại, Tưởng Lam bị vệ binh chĩa súng kè kè suốt một đường, hai tay giơ lên quá đỉnh đầu, đến lúc Hồ Bất Quy khoát tay, họ mới buông súng xuống.
“Sao cô tìm được tới nơi này?” Lục Thanh Bách không nhịn được hỏi ra.
“Bình thường các người bàn chuyện gì cũng không quá kiêng dè tôi.” Tưởng Lam nói bâng quơ. Cô ta đã sinh con, dáng người đầy đặn hơn trước kia một chút, ngũ quan có vẻ hà khắc cũng trở nên dịu dàng, khiến cho người ta thấy thuận mắt hơn nhiều lúc trước.
Hồ Bất Quy cau mày, bọn họ bàn bạc những việc nhỏ như ăn ở hay đi lại đúng là không kiêng dè cô ta, nhưng chính sự thì cô ta tuyệt không thể nào biết được.
Chung Thạch Lương lại lắc đầu:“Có phải Khấu Đồng không?”
Tưởng Lam sửng sốt nhìn người đàn ông xa lạ, Chung Thạch Lương cười khổ:“Thôi đi, cô không cần che giấu cho cậu ta, con người cậu ta…… aiii.”
Tưởng Lam hơi gục đầu xuống:“Tôi chỉ muốn…muốn con trai tôi được sống trong một xã hội bình thường.”
Lam ấn chung quy vẫn có tính di truyền. Đứa trẻ đáng yêu mập mạp thoạt nhìn không khác gì những đứa bé bình thường kia từ nhỏ đã định sẵn vận mệnh khó lòng tránh khỏi.
Tưởng Lam vạch cổ áo để lộ lam ấn hình bán nguyệt dưới xương quai xanh. Lục Thanh Bách liếc thấy liền nhịn không được sáp đến gần như dê cụ___Hoa văn trên Lam ấn của Tưởng Lam đã hoàn toàn thay đổi, nó biến thành hình lốc xoáy, đang xoay tròn với tốc độ cao.
“Tôi nghĩ các người đã sớm hiểu hệ thống năng lượng tinh của Lam ấn là không hoàn chỉnh. Nó hấp thu năng lượng một cách bị động, cần có ngoại lực can thiệp, cho nên hiện tại mọi Lam ấn trên thế giới đều giống như tôi, không thể khống chế hệ thống năng lượng tinh của chính mình. Một khi cái…không gian mà các người nói mở rộng ra, chúng tôi sẽ biến thành những cỗ máy hình người, vĩnh viễn bị giam cầm trong trạng thái sống dở chết dở.” Tưởng Lam bình tĩnh nói,“Tôi thì không quan trọng, nhưng mà con tôi vừa mới ra đời. Nó chỉ vừa mới được làm người, nó còn nếm được mùi vị của cuộc sống, tôi không thể để cho nó….”
Hồ Bất Quy lập tức đứng lên:“Vậy Tô Khinh……”
“Tô Khinh không sao.” Trình Vị Chỉ đè vai anh lại, giải thích,“Hệ thống năng lượng tinh của Tô Khinh là hoàn chỉnh, tự thành một vòng tuần hoàn khép kín, sẽ không bị các nhân tố bên ngoài cưỡng chế chen vào.”
Thường Đậu vội hỏi:“Liên hệ này có cắt đứt được không ? Các Lam ấn khác có biết không? Bọn họ cam tâm như vậy ư?”
Tưởng Lam bật cười:“Lam ấn là do Trịnh Thanh Hoa tạo ra, đương nhiên lão có cách khống chế. Có nhớ những con chip mà bác sĩ Lục lấy ra cho tôi không?”
Khi đó để đề phòng Tưởng Lam bị người của Utopia theo dõi, Lục Thanh Bách phải mất đến ba bốn ngày lấy ra hơn sáu mươi con chip lớn nhỏ từ trong cơ thể cô ta, bấy giờ mới coi là đã thanh lý sạch sẽ.
“Liên hệ này đồng thời sinh ra khi Lam ấn được tạo thành, không thể cắt đứt được___trừ khi cậu móc từng cái năng lượng tinh ra khỏi người bọn họ.” Tưởng Lam nói,“Thế nhưng tôi nghe thấy một vài chuyện, biết được có hai cách để phá vỡ không gian kia. Một cách là phá hủy thiết bị xử lý trung tâm của chúng, chuyện này chỉ sợ là không dễ dàng; cách còn lại, chính là nếu các người tạo ra được một năng lượng lớn tương đương với nó thì có thể triệt tiêu ảnh hưởng của năng lượng cảm xúc.”
“Cô nói năng lượng lớn tương đương là chỉ cái gì ? Năng lượng hạt nhân có được không?” Chung Thạch Lương hỏi.
Tưởng Lam còn chưa kịp trả lời thì Trình Vị Chỉ đã nói ngay.
“Không được.”, ông nói,“Nguyên lý cấu thành không gian rất phức tạp, không phải năng lượng cùng nguồn gốc thì khó mà lợi dụng được….”
“Nếu chúng ta cần một lượng năng lượng cảm xúc lớn thì biết đi đâu mà tìm nhiều Lam ấn như vậy bây giờ?” Phương Tu hỏi.
“Năng lượng cảm xúc…năng lượng cảm xúc…. A!” Thường Đậu bỗng nhảy dựng lên,“Nhộng sinh mệnh! Nhộng sinh mệnh có thể!”
Phương Tu biến sắc vỗ một bàn tay lên đầu cậu:“Cậu nói hươu nói vượn cái gì thế?!”
Thường Đậu như nhớ tới cái gì, liền ngẩn người:“Phải …nha……”
“Là…trước kia chúng tôi từng gặp qua một thứ, Utopia dùng chúng nó để dẫn nổ căn cứ Lam ấn. Bọn họ làm một con nhộng sinh mệnh khổng lồ, thông qua hấp thu vật chất “hai mươi mốt gram” trong cơ thể con người, chỉ cần một năng lượng tinh của Lam ấn là có thể chuyển hóa thành một lượng năng lượng cảm xúc khổng lồ.”
“Cậu xác định năng lượng đó đủ lớn chứ ?” Chung Thạch Lương nghiêm sắc mặt.
“Cái này…hẳn không do năng lượng tinh quyết định. Tôi và bác sĩ Lục từng nghiên cứu ra, nó được quyết định bởi vật chất “hai mươi mốt gram” kia. Đây là thứ thần kì nhất trong cơ thể người, cho nên………”
Chung Thạch Lương ngắt lời cậu:“Hệ thống nhộng sinh mệnh này cậu có làm được không?”
“Ở tổng bộ đội Quy Linh có…mấy cái.” Hồ Bất Quy trầm ngâm một lát,“Lấy được khi trước, tôi và bác sĩ Lục đều đã thấy cái hệ thống nhộng sinh mệnh đó rồi.”
“Tôi có thể phục chế nó.” Lục Thanh Bách nói,“Nhưng đi đâu mà tìm năng lượng tinh?”
“Ở đây.” Tưởng Lam bỗng nhiên nở nụ cười.
“Chị sẽ chết!” Thường Đậu cơ hồ phải thét lên.
Tưởng Lam lại chỉ thản nhiên nhìn cậu, không hiểu vì sao, Thường Đậu đọc hiểu ý cô trong ánh nhìn ấy___chết…kì thực cũng chẳng có gì ghê gớm.
“Còn có vật chất ‘Hai mươi mốt gram’, đó là vật chất sinh mệnh trên cơ thể người, không ai biết mất đi bao nhiêu sẽ ảnh hưởng đến tính mạng, cũng không ai biết thứ đó sẽ mang lại hậu quả gì, mà……”
Chung Thạch Lương không nghe tiếp, ông xoay người dứt khoát đi nhanh ra ngoài. Lục Thanh Bách không nhịn được gọi với theo:“Ông đi đâu thế?”
“Chiêu mộ đội cảm tử.” Chung tướng quân không quay đầu lại.
“Bác sĩ Lục, chúng ta chỉ có bốn giờ, điều một đội nhân viên võ trang đến tổng bộ đội Quy Linh lấy tất cả những thứ cậu cần có về đây. Tôi muốn cậu lập tức mô phỏng hệ thống nhộng sinh mệnh đó.” Hồ Bất Quy đứng lên.
“Mẹ nó chứ, tôi là thầy thuốc ! Tôi không giết người!”
Hồ Bất Quy nhìn anh một cái, Lục Thanh Bách đang từng mắt thổi râu thấy ánh mắt này, đột nhiên không nói gì nữa. Thật lâu sau, Hồ Bất Quy mới cúi đầu nói:“Chúng ta và những người đó, có lẽ chỉ khác nhau cách chết mà thôi.”
“Chúng ta hành động theo hai hướng. Phương Tu và giáo sư Trình đi theo tôi, chúng ta tới ‘thiết bị xử lý trung tâm’ của chúng, duy trì liên lạc. Thường Đậu, căn cứ này giao cho cậu trấn thủ, tôi phải tới đó tận mắt thấy tận tai nghe___cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa.” Anh đứng thẳng dậy, bờ vai rộng như có thể chống đỡ cả mặt trời để thiên không chìm trong đêm tối đón lấy ánh bình minh,“Chúng ta đi gặp gã điên định làm Chúa sáng thế kia, xem lão có tư cách gì mà đòi lấy đi hỉ nộ ái ố của toàn thế giới ?”
Không đến hai tiếng sau, một hệ thống nhộng sinh mệnh khổng lồ đã hình thành.
Đương nhiên nó không phải do một mình Lục Thanh Bách hoàn thành. Sau khi tin tức dùng vận tốc ánh sáng thức tỉnh nhân loại trên toàn cầu, toàn bộ sở chữa trị của đội Quy Linh cùng với vô số chuyên gia cao cấp mơ hồ biết nội tình đều tự nguyện tụ họp, gia nhập vào đội ngũ chế tạo nhộng sinh mệnh.
Ở căn cứ ST, ở tổng bộ đội Quy Linh, ở châu Phi, Châu Mỹ, Châu Âu, ở mọi ngóc ngách trên toàn thế giới.
Tưởng Lam cởi áo khoác bước lên đài cao. Cô giống như một thánh nữ bước tới đài hiến tế, dùng ánh mắt bình tĩnh thản nhiên liếc xuống đám người đang ngẩng đầu nhìn mình, sau đó dứt khoát ngồi xuống. Vô số dây dẫn nối vào cơ thể cô, như muốn lấp kín từng tấc da trên thân thể ấy.
Khấu Đồng nhìn Chung Thạch Lương đứng bên cạnh một ‘con nhộng’ đơn giản, trên mặt bỗng nhiên không còn nụ cười thương hiệu rạng rỡ như ánh dương quang.
“Giáo quan.” Hắn thấp giọng gọi một tiếng, cảm thấy như có gì đó chặn ngang lồng ngực, bao nhiêu câu từ trơn tru đều nghẹn lại không thốt nên lời.
Nhưng mà Chung Thạch Lương chỉ nhìn hắn, nở nụ cười, sau đó cúi người vào trong ‘con nhộng’.
Ông nằm thẳng xuống, hai tay đan nhau đặt trên bụng, ánh mắt đảo qua nét mặt của Khấu Đồng, cuối cùng nhắm mắt lại như chuẩn bị đi vào giấc ngủ.