Chung Cực Lam Ấn

Chương 55: Quỳ lạy



Tô Khinh có chút không xác định y làm thế này có được gì không. Hơn ba năm đã qua, Tô Thừa Đức có thể nào đã chuyển nhà rồi không? Cứ cho là không chuyển, ông ấy nhất định có ở nhà sao? Ông ấy có thể ra ngoài xã giao, cũng có thể đi công tác xa rồi lắm chứ.

Mấy năm nay Tô Khinh tập thành một thói quen, đó là cho dù đi đến bất cứ nơi nào cũng phải nghĩ mọi cách để kiếm cho bằng được một quyển báo chiều thành phố B. Quyển báo ấy thực ra rất là gạt người, chỉ riêng quảng cáo thôi đã chiếm mất hơn phân nửa độ dài, ngoại trừ mấy bài viết mở đầu chép lại mấy cái phương châm chính sách quan trọng của quốc gia mà người Trung Quốc nào cũng biết, mấy mẩu tin giải trí tán nhảm chuyện ngôi sao không đáng tin cùng với vài ba bình luận chứng khoán không đáng tin chẳng kém trong chuyên mục kinh tế tài chính, thì còn lại chính là tin tìm người tìm vật và tin buồn.

Thứ duy nhất khiến Tô Khinh có cảm tình với tờ báo này chính là đôi khi nó sẽ đăng vài bài phỏng vấn và mấy thông tin vụn vặt về các xí nghiệp trong thành phố, Tô Thừa Đức thi thoảng sẽ lộ mặt trên đó để thỏa mãn cái lòng hư vinh kiểu cổ “Lên TV”, “Đăng báo giấy” của ông___ Cho dù nghe nói cái tờ báo thần thánh ấy chỉ có các đơn vị sự nghiệp thành phố B đặt trước thôi, còn quá nửa là dùng để kê chén trà nữa.

Những gì liên quan đến Tô Thừa Đức, Tô Khinh đều sẽ cắt ra giữ lại, nhiều lúc y cũng nghĩ ông già đã sắp sáu mươi rồi, còn lăn lộn làm gì mãi thế? Suốt ngày vội vàng bận rộn mưu cầu gì đâu? Thế nhưng vừa tự hỏi thì y lại thấy xót xa___ Tô Thừa Đức một mình một bóng ở cùng người giúp việc trong căn nhà rộng thế, mỗi ngày không bán mạng lo toan sự nghiệp, thì còn biết làm gì bây giờ?

Tô Khinh thấy mình rơi vào trường hợp đi đêm lắm có ngày gặp ma____ Bản thân ngày ngày lừa dối người khác, cuối cùng cũng có một ngày bị người ta lừa. Ngày đó Hùng tướng quân hỏi y ba câu, y không thể trả lời được câu nào, Hùng tướng quân liền hứa hẹn: “Cậu tới đội Quy Linh, ta sẽ cho cậu một thân phận, một thân phận để cho cậu có thể về nhà.”

Cơ mà hiện giờ tuy rằng y có thân phận ấy rồi, có thể hoành tráng hô lên giống Hồ Bất Quy năm đó rằng “Tôi làm việc cho chính phủ” rồi, tên tuổi trên chứng minh thư cũng đã trở về nguyên gốc luôn, lại phát hiện ra mình vẫn không dám về nhà. Y không biết có thể có một tay súng bắn tỉa xuất quỷ nhập thần hay một kẻ vác “con nhộng lớn” cắm chốt ôm cây đợi thỏ ở nhà mình hay không.

Y chỉ dám hóa trang thành một người hành khất già da dẻ đen sì, để đầy trên mặt một vòng râu quai nón rối tung nửa đen nửa trắng, mặc một bộ quần áo tơi tả tùm lum, lết cái thân giả cụt một chân, cầm cái bát tráng men, ngồi dựa ở ngã tư mà Tô Thừa Đức ngày nào tan tầm cũng phải đi qua.

Ngã tư này thường xuyên kẹt xe, Tô Thừa Đức đôi khi sẽ bảo tài xế cứ lái, còn mình thì xuống xe đi bộ về nhà.

Cả một buổi chiều y vẫn nhàn rỗi tựa vào tường như vậy, người qua đường ném tiền lẻ vào trong bát, y cũng không phản ứng, không nói cảm ơn, chỉ híp mắt nhìn ánh mặt trời xa vời, một chiều trôi qua chỉ được có hơn mười đồng tiền cắc.

Sắc trời dần dần tối xuống, người người tan ca làm việc bắt đầu lục tục đi qua, dòng người chen xe cộ trở nên chật ních. Bấy giờ Tô Khinh mới hồi phục tinh thần, ở ngã tư đường ồn ào náo động, giữa dòng xe cộ nhộn nhịp đông vui, y phóng tầm mắt ra xa, ánh mắt như ngưng lại, chỉ nhìn về một hướng.

Đột nhiên, ánh sáng chợt lóe lên trong đôi mắt y khép hờ mảnh dài, sống lưng hơi gù của người ăn xin già mang tên Tô Khinh cứng ngắc lại không dễ gì phát hiện, bàn tay buông bên người cũng hơi hơi run rẩy___ Y nhìn thấy chiếc xe quen thuộc kia.

Đang từ từ tiến lại phía này trên con đường đông nghịt trong giờ cao điểm, năm trăm mét, bốn trăm mét…

Sau đó, Tô Khinh nhìn thấy bóng hình mấy năm không gặp lại vẫn quen thuộc như những ngày xưa cũ ấy xuống xe ở ngã tư theo lệ thường, một mình chậm rãi đi về phía mình. Y rõ ràng có chút khẩn trương như thể có cái gì nghẹn lại trong yết hầu. Gõ cái bát tráng men, y cúi đầu nặng nề ngâm nga: “Này người này ma này trời này đất, khẳng khái ngàn vàng, đời người như giấc mộng bao nhiêu ngã bảy ngã ba, chỉ có khổ tâm còn lại…”

Người người đều qua lại vội vàng, rất ít ai để ý đến lão ăn xin già ở góc tường khuất nẻo. Bước chân của Tô Thừa Đức không nhanh, bởi vì dù ông có về nhà cũng không biết làm gì. Mấy ngày nay thời tiết không tốt, ông cảm thấy xương cốt không thoải mái, cho nên bèn tránh khỏi dòng người mà men sát tường chậm rãi đi, thế là khéo sao lại nghe thấy mấy câu ca kia giữa tiếng ồn vang nơi thành thị.

Chẳng có chữ nào đúng nhạc, lại lộ ra vẻ bi thương không nói nên lời.

Tô Thừa Đức liếc nhìn lão già một cái, bỗng thấy trong lòng thê lương, ông tự giễu nghĩ: Cuối cùng ta cũng còn lại mấy đồng tiền, không cần xin cơm ven phố.

Nghĩ thế, ông dừng chân bên cạnh lão ăn mày, nghe lão vừa bịa vừa ca xong một bài hát quên lời lạc điệu.

“Lão ăn mày” bấy giờ mới dời ánh mắt hơi dại ra từ góc tường xuống dưới. Giống như hàng ngàn hàng vạn con người lấy ăn xin làm nghề sinh sống trong thành phố này, y khum hai tay, cố sức cúi rạp mình xuống, bằng động tác hèn mọn nhất áp trán xuống mặt đất, trong miệng hàm hồ nói thứ ngôn ngữ không biết của địa phương nào.

Tô Thừa Đức bình thường sẽ không để ý tới, ông đã quen với việc hung ác sát phạt tranh giành, lòng trắc ẩn đã sớm bị giết chết hầu như không còn, huống hồ đến đứa trẻ con nó cũng biết mấy kẻ giả dạng què cụt ăn xin trên phố tám phần là lừa đảo (lần này ông gặp phải lừa đảo thật sự đây này), thế nhưng không hiểu vì sao trong lòng vẫn cứ dấy lên chua xót. Ông không nghĩ sâu thêm nữa, chỉ cho rằng tiếng ca của lão ăn mày đả động được chính mình thôi.

Cũng rất đáng thương, cho dù là tên lừa đảo, thế nhưng cả ngày ngồi đây chắp tay dập đầu cũng chẳng dễ dàng gì___ Tô Thừa Đức lấy một tờ tiền lẻ trong túi quần để vào cái bát mẻ của lão ăn xin, sau đó không liếc mắt nhìn thêm mà lập tức đi về hướng nhà mình.

Ông không phát hiện ra, lão ăn mày sau lưng mình vẫn đang phủ phục nơi đó như một tín đồ thành kính quỳ rạp trên con đường hành hương linh thiêng thần thánh. Y cố hết sức kéo lê hai chân một dài một ngắn quay về hướng ông rời đi mà quỳ mãi không ngẩng lên, cái trán đã áp rất lâu rất lâu trên nền đất lạnh, như thể toàn bộ sức lực để đứng lên đều đã không còn.

Một đời này, qua sông qua núi qua tháp Phật, chẳng vì tu cho kiếp sau, chỉ vì một lần được gặp lại người ở giữa con đường. [32]

[32. Trích ‘Một đêm ấy’ của Thương Ương Gia Thố]

Đội viên làm việc bên ngoài đều nghỉ nhưng Hồ Bất Quy không dám nghỉ, anh chờ kết quả của bộ kĩ thuật suốt cả một đêm. Hứa Như Sùng giương đôi mắt thâm quầng sưng húp đi ra báo cáo: “Đội trưởng Hồ, giáo sư Trình suy đoán rất có lý, thứ này quả thực có chút tương tự với năng lượng tinh ngoài cơ thể.”

“Ở đây có một cái kim thăm dò có thể chui được vào cơ thể người, một trong những nguyên lý cơ bản để vận hành năng lượng tinh là định luật hấp dẫn cảm xúc, cái này anh biết rồi chứ?” Thấy Hồ Bất Quy gật đầu, Hứa Như Sùng xoa xoa huyệt thái dương, nói tiếp, “Công năng của thứ này cũng không khác lắm, chỉ khác là nó hấp thu cảm xúc của bản thân thân thể người mang nó, hơn nữa thu được rất ít, sau đó thay đổi tần suất của phần cảm xúc rất nhỏ này, thế là phần cảm xúc có sóng cao tần sẽ xuất hiện dưới hình thức năng lượng. Thế nhưng vì hấp thu rất ít cảm xúc nên năng lượng chuyển hóa được cũng không nhiều, mọi người đoán đúng, có lẽ thứ này vẫn đang trong giai đoạn thực nghiệm.”

“Ý cậu là bọn chúng đang làm thí nghiệm trên cơ thể người, muốn làm ra năng lượng tinh nhân tạo hay sao?”

Hứa Như Sùng hạ thấp giọng: “Theo như tôi biết, thì song hạch trên thế giới này chỉ có một mình Tô Khinh. Hiện tại tất cả mọi người đều không rõ làm thế nào mà cậu ta sống sót được. Mấy năm nay xem ‘Bên kia’ cũng làm qua không ít nghiên cứu, thế nhưng không tài nào phục chế được Tô Khinh thứ hai. Lúc này, nếu cơ thể con người không thể thừa nhận được năng lượng tinh thứ hai thì rất dễ liên tưởng đến biện pháp khác là cấy ghép nhân tạo.”

Hồ Bất Quy trầm mặc một hồi: “Thứ này đạt tới trình độ nào rồi?”

Hứa Như Sùng lắc đầu: “Khó mà nói được, độ phức tạp của năng lượng tinh hơn xa những gì mà mọi người tưởng tượng. Nó có lẽ là một đại não khác, khả năng phục chế được một bộ phận công năng của nó đã tốn rất nhiều thời gian rồi. Thậm chí, chúng ta đến tận bây giờ còn chưa biết rõ cơ chế hoạt động của năng lượng tinh, và rốt cuộc nó có thể làm được những gì mà, cũng không biết vì sao nhiều Lam ấn là thế mà mỗi một tên lại có thay đổi về một loại tố chất thân thể riêng.”

Hứa Như Sùng tháo đôi đít chai xuống day day hai mắt: “Công trình này thực sự rất vĩ đại, hơn nữa có thể loại trừ khả năng thí nghiệm trên cơ thể động vật, chỉ có hoặc là suy luận trên lý thuyết, hoặc là… Nói thực ra, đội trưởng Hồ à, trước đây em có nghe nói bên chúng ta cũng có một sở nghiên cứu đang báo cáo lên cấp trên muốn xin tình nguyện viên có quy củ hẳn hoi tới nghiên cứu thứ này một chút, nhưng mà bị Hùng tướng quân bác bỏ.”

Hồ Bất Quy lạnh lùng nói: “Vô nghĩa, là anh thì anh cũng bác, dùng con người làm thí nghiệm mà bọn họ cũng dám nghĩ ra.”

Hứa Như Sùng thở dài, ép giọng nói xuống càng nhỏ hơn, cơ hồ đang thì thầm với Hồ Bất Quy: “Không phải nói như thế, đội trưởng Hồ, chuyện này Hùng tướng quân bác được một lần chứ không bác được một đời, nghiên cứu trên lý thuyết so ra vĩnh viễn kém sâu sắc hơn lý luận đi kèm với thức nghiệm. Hùng tướng quân hiện tại nắm quyền, nên nói cái gì không nên nói cái gì là do một mình ông ấy định đoạt, thế nhưng nếu thực sự có một ngày song hạch hoàn chỉnh trở thành một loại kĩ thuật có thể hiểu rõ được, anh bảo phải làm sao bây giờ?”

Hồ Bất Quy nâng mắt nhìn Hứa Như Sùng thật sâu, chỉ thấy trên khuôn mặt của nhân viên kĩ thuật thường ngày vô tư này lộ rõ lo âu và áp lực: “Giống người hoàn toàn mới này chắc chắn có nhiều ưu thế hơn hẳn người thường, bọn họ sẽ nắm giữ quyền lực và tài nguyên trên thế giới, đến lúc đó đất nước chúng ta sẽ ra sao, các quốc gia khác lại thế nào? Đội trưởng Hồ, em không hiểu việc điều tra phá án hay công tác của những đội viên bên ngoài, thế nhưng em biết một chút về chuyện này… Em đã sớm nói qua với anh, bất luận là nghiên cứu khoa học hay lực lượng võ trang, anh tin rằng đằng sau Utopia không có một…”

Hồ Bất Quy ra dấu tay, sau đó cực chậm cực chậm lắc đầu: “Tôi không tin.”

Anh nâng tay ngăn lời y lại.

“Làm tốt việc của cậu,” Trầm mặc hồi lâu, Hồ Bất Quy mới thấp giọng nói, “Ích lợi cũng được, quyền lực cũng được, tôi chỉ biết một điều thôi, bất luận thế nào thì con người vẫn là con người___ Cậu yên tâm.”

Anh vươn ngón cái phẩy phẩy qua vai mình: “Đi thôi, những lời này đừng nói với người thứ ba nữa.”

Hôm ấy, mãi đến đêm khuya Tô Khinh mới về tổng bộ. Không ai biết y đi lúc nào và đi ra sao, cũng chẳng có ai biết làm thế nào mà y đột nhiên về được. Lúc y về đến nơi, vẻ ngoài có chút chật vật, đi đến dưới lầu vừa lúc gặp Tiết Tiểu Lộ ôm một xấp tài liệu vừa bước vừa sửa sang thì chỉ hơi gật đầu cười một cái rồi lướt qua cô mà vào thẳng trong thang máy.

Không biết tại sao, Tiết Tiểu Lộ cảm thấy nụ cười của Tô Khinh rất là miễn cưỡng.

Cuối tuần, người trong tổng bộ vắng vẻ đi không ít. Ngày này được coi là thời gian nghỉ ngơi nên nhà ăn cung cấp cả rượu, Tô Khinh lĩnh một thùng lớn khiêng lên, bảo với Đồ Đồ Đồ đang ngồi trên ti vi xem ti vi: “Nhóc quỷ, hôm nay sang bên ông Trình ngủ đi.”

Đồ Đồ Đồ âm u quay đầu, miệng còn ngậm một miếng khoai chiên vừa phồng mồm nhai vừa đồng thanh nói với nhân vật nữ chính trong phim truyền hình: “Đồ phụ lòng khốn kiếp…”

Tô Khinh lạnh lùng nói: “Còn dám xem phim nữa, ông vặn gãy chân mi.”

Đồ Đồ Đồ không nói hai lời ôm khoai chiên chạy về phòng nhặt truyện tranh thiếu nhi và đồ chơi ghép hình rồi trốn như biến: “Ngài cứ làm việc đi, cứ làm việc đi.”

Tô Khinh dọn dẹp qua loa rồi bày hết thùng rượu lên bàn, từ rượu đế đến bia chai cái gì cũng có. Y dùng góc bàn bật mở nắp chai bia nốc một ngụm rõ to, nhìn mặt bàn chằm chằm không hiểu đang nghĩ cái gì, sau đó đột nhiên đứng bật dậy xách bia chạy ra ngoài, sang gõ cửa phòng cách vách.

Y giơ cái chai trong tay ra trước mặt Hồ Bất Quy: “Sang đây, tôi mời anh uống rượu.”

Hồ Bất Quy: “…”

Là người Trái Đất thì đều biết tất cả đồ ăn thức uống trong tổng bộ đều cung cấp miễn phí, đội trưởng Hồ cho dù có kiến thức rộng rãi đến mấy cũng chưa thấy qua kiểu mời khách không thành ý như vậy bao giờ.

Tô Khinh cười khẽ, một mặt xoay người vào phòng mình, một mặt vẫy tay với anh: “Anh mà chuốc say được tôi, tôi tặng miễn phí cho anh một phần phục vụ trên giường.”

Hồ Bất Quy tiếp tục: “…”

Anh ngây ra như phỗng đứng đó, lát sau, Tô Khinh mới đột nhiên lùi lại chỗ anh mà hỏi: “Vụ này không tính là vi phạm kỉ luật chứ?”

Hồ Bất Quy ngây ngốc lắc đầu theo bản năng, lắc được một nửa mới phản ứng lại được, đúng là chẳng còn biết nói cái gì nữa. Anh cứng ngắc duy trì động tác lắc đầu dang dở, Tô Khinh lại mở toang cửa lắc lư đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.