Chung Cực Lam Ấn

Chương 80



Tầng thượng của tổng bộ đội Quy Linh là một căn phòng rộng không thường được sử dụng, đã lâu lắm không có người lên, vừa mở cửa ra, mùi bụi đất đã xộc vào khoang mũi. Trần nhà hình vòm cao cao, dưới chân trải thảm đỏ tươi, bước lên cảm giác dưới chân mềm nhũn, đi lại không gây chút tiếng động nào, bốn phía là cửa sổ sát đất cực lớn, những bức rèm màu trắng bạc đã cũ bị gió ngoài thiên không thổi vào cuộn lên phần phật.

Khi Hồ Bất Quy lên tới nơi, Hùng tướng quân đang quay lưng lại phía anh, đứng trước cánh cửa sổ mở nhìn ra bên ngoài, không có cảnh vệ.

“Đóng cửa lại.” Hùng tướng quân nói.

Hồ Bất Quy theo bản năng ngẩng đầu liếc nhìn máy theo dõi đặt ở góc đại sảnh, Hùng tướng quân không quay đầu lại mà dường như vẫn thấy được động tác này của anh, ông thấp giọng nói: “Đã tắt, yên tâm.”

“Đã tắt” nên Hồ Bất Quy mới không yên lòng, anh nghĩ mãi không ra Hùng tướng quân có chuyện gì mà không thể nói ở phòng họp hay văn phòng, cứ nhất định phải chạy lên tận đây mà nói?

Hùng tướng quân quay đầu vẫy anh lại gần: “Cậu qua đây nhìn này.”

Nhìn cái gì cơ?

Hồ Bất Quy nhìn theo ánh mắt của ông___ Tổng bộ đội Quy Linh cách nội thành một quãng xa, địa thế rất cao, nơi bọn họ đang đứng lại gần như là vị trí cao nhất trong khu vực lân cận. Phóng mắt nhìn ra xa, thành phố, đường cái, nhà cửa san sát nhau, cơ hồ chỉ nhìn lướt qua đã không còn sót một cái gì.

Ngày đã ngả hoàng hôn, mặt trời đã chìm dần về chân trời đằng Tây đỏ tía, những ngọn đèn trong thành phố đã lác đác sáng lên.

Đất rộng bao la, mọi loại màu sắc đều trở nên mờ nhạt, chỉ còn ánh đèn nhân tạo lấp lánh.

Hồ Bất Quy có chút hồ nghi thoáng nhìn Hùng tướng quân: “Tướng quân, sao thế?”

“Đôi khi cậu nhìn thứ gì đó, sẽ phát hiện trên thế giới này không có chuyện gì là không thể xảy ra.” Hùng tướng quân lại bắt đầu nói tràng giang đại hải, “Con người nhiều nhất chỉ có thể nâng được mấy trăm cân, chạy được vài ba mươi cây số, sống không quá trăm năm, ăn ngũ cốc hoa màu, đứng ở nơi này nhìn ra phía xa kia, một con kiến dường như còn to hơn một con người.”

Vị tướng già dựa vào lan can, nheo mắt lại, chỉ vào thành phố mờ xa: “Nhưng cậu nhìn đi, chúng nó đều do nhân tạo. Chúng ta ngày ngày sống như vậy, chợt nhìn lại liền thấy mấy chục mấy trăm năm đều không khác biệt gì. Trên thế giới nhiều người như thế, có biết bao nhiêu lực lượng thần bí đến mức cậu tưởng tượng cũng không ra nổi, kì thực cũng không rắc rối đến đâu.”

Hồ Bất Quy không hiểu vì sao Hùng tướng quân lại đột nhiên thích ngẩng đầu bốn lăm độ ngắm trời cao, trong lòng nghĩ chẳng lẽ người già thì dễ thương xuân bi thu đến thế kia à?

Hùng tướng quân trầm mặc hồi lâu mới cúi đầu như vừa hồi phục tinh thần, ông nhìn anh một cái, hỏi: “Tình hình sao rồi?”

“Các nước đã thành lập liên minh, tất cả các máy móc kĩ thuật cao có thể sử dụng đều được vận chuyển và nhập khẩu khẩn cấp, trước mắt chưa có nơi nào báo cáo về việc tiếp tục phát sinh nổ mạnh, song ‘bệnh Ngủ’ lại không có đầu mối gì.” Hồ Bất Quy dừng một chút, “Theo tư liệu cho thấy, các ca bệnh được chẩn đoán chính xác trên thế giới đã lên tới hơn năm trăm ca, nước ta hiện tại có hơn chín mươi ca, bệnh nhân cơ bản tập trung ở phụ cận thành phố Z, lấy thành phố Z làm trung tâm, phạm vi phóng xạ đạt đến 120 km, vẫn còn đang mở rộng.”

Hùng tướng quân nghe xong không nói gì mà chỉ gật đầu, sau một lát, lại hỏi: “Về phương diện dư luận thì sao?”

Hồ Bất Quy nói: “Còn khống chế được. Thành phố Z tạm thời giới nghiêm, công bố ra ngoài đây là dịch cúm mới tỉ lệ lây nhiễm cao. Số người tử vong và các ca bệnh chẩn đoán dương tính chính xác chưa tiết lộ ra ngoài.”

“Lời đồn về chủ nghĩa khủng bố mới và chiến tranh thì thế nào?”

“Khá ổn, các kênh truyền thông chính thống và mạng internet đã mời chuyên gia về bác bỏ tin đồn, trước mắt trong nước không còn nơi nào xảy ra sự cố vì tranh nhau rút tiền hay mua hàng nữa.”

Hùng tướng quân vịn tay lên lan can, trên làn da già nua nổi gân xanh mờ nhạt, ông nhẹ giọng nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

Hồ Bất Quy hơi nhíu đầu mi: “Có phải ngài… còn chuyện gì muốn nói với tôi không?”

Hùng tướng quân nhìn anh, im lặng một hồi mới nói: “Hai mươi lăm năm trước, tôi còn là một thanh niên mới nhập ngũ chưa được bao lâu. Lúc ấy có hai học giả đứng đầu khởi động một hạng mục nghiên cứu, chính là ‘kế hoạch Utopia’. Nó được thực hiện dưới danh nghĩa quân đội, tài chính do quốc gia cấp, thời điểm thành lập căn cứ đầu tiên, người phụ trách công tác bảo vệ an ninh chính là tôi.”

Hồ Bất Quy lặng yên lắng nghe, trước đó chưa từng có ai kể lại đầy đủ cho anh nghe về lịch sử đen tối của Utopia cả.

“Hai học giả kia, tôi nghĩ cậu cũng đã đoán ra rồi. Một người là giáo sư Trình ở tầng sáu của chúng ta, người còn lại họ Trịnh, tên Trịnh Thanh Hoa, là một giáo sư nhân loại học hàng đầu. Khởi nguồn của kế hoạch này chính là vấn đề năng lượng và khả năng tiến hóa vô hạn của con người.” Hùng tướng quân dừng một chút, “Nhưng thật là mỉa mai, giáo sư Trình có một đứa con trai như Trình Ca, còn bản thân giáo sư Trịnh lại là một người mắc bệnh bạch tạng.”

“Bọn họ đã tạo ra Lam ấn sau này sao?” Hồ Bất Quy hỏi.

Hùng tướng quân gật đầu: “Kế hoạch này kéo dài suốt mười năm tròn, Lam ấn thành công đầu tiên trong lịch sử nhân loại được sinh ra____ Chính là Trịnh Thanh Hoa. Hệ thống năng lượng tinh chữa trị chỗ thiếu hụt trong gen ông ta, mà Khôi ấn đối ứng chính là em gái ruột của ông ta. Cũng chính vào lúc đó, giáo sư Trình và giáo sư Trịnh đối mặt với kết quả phi tự nhiên của Lam ấn, phát sinh mâu thuẫn.”

“Trịnh Thanh Hoa lấy em gái ruột của mình ra…” Hồ Bất Quy nói tới đây bỗng nhiên im bặt, anh nhớ tới Hứa Như Sùng, là con nuôi của Trịnh Thanh Hoa trong truyền thuyết, chẳng phải cậu ấy cũng bị vứt bỏ đó sao?

“Chưa đợi bọn họ giải quyết xong mâu thuẫn thì kế hoạch Utopia bị buộc đình chỉ.” Hùng tướng quân nói, “Trịnh Uyển, cũng là Khôi ấn kia, vì bị phá vỡ tinh thần nên phạm tội cố ý giết người, cuối cùng sợ tội tự sát.”

“Nghiên cứu này quá nguy hiểm. Phía trên hạ mệnh lệnh yêu cầu tiêu hủy tất cả tư liệu nghiên cứu và phong tỏa căn cứ. Thế nhưng một ngày trước khi tiêu hủy tư liệu, Trịnh Thanh Hoa mất tích.” Hùng tướng quân dừng một chút, bổ sung thêm, “Ông ta là Lam ấn. Trừ bản thân ông ta ra, khi đó không có ai biết rốt cuộc Lam ấn khác biệt với người thường đến mức nào. Sau này thì cậu cũng biết rồi, Trịnh Thanh Hoa không biết đã nhận sự trợ giúp của kẻ nào, đang lẩn trốn mà vẫn không buông tay thực nghiệm của mình. Tôi nhận được mật lệnh thành lập đội Quy Linh chuyên phụ trách đối phó với Lam ấn. Song ngoại trừ những việc đó thì không một ai biết Trịnh Thanh Hoa đang hợp tác với ai. Đối phương có thể tạo ra động tĩnh lớn như vậy, lực lượng vũ trang của chúng lại đến từ nơi nào? Tổ chức Utopia hiện tại đã bành trướng đến đâu? Trịnh Thanh Hoa mai danh ẩn tích bao nhiêu năm qua, nghiên cứu của ông ta đã tới bước nào rồi…”

Hùng tướng quân lắc đầu: “Tôi chỉ hiểu rõ một điều, mười mấy năm qua, tổ chức Utopia khó lường này vẫn giấu đầu hở đuôi, mà hiện tại có phô trương phơi bày chính mình ra trước toàn thế giới, đây là đang tuyên chiến, nghĩa là bọn chúng cuối cùng đã có đủ lợi thế.”

Hồ Bất Quy cau mày nhìn ông.

“Chưa nói tới Lam ấn… Tố chất thân thể và độ nhanh nhạy của bọn họ hơn xa người thường không biết bao nhiêu lần, chỉ riêng kĩ thuật bọn họ nắm giữ mà chúng ta không có đã là một uy hiếp không thể xem thường.” Hùng tướng quân dừng lời một chút, sắc mặt nghiêm trọng hẳn đi: “Cậu đã từng nghĩ tới chưa, khi tất cả mọi người đều cúi đầu trước cái gọi là “Chủ nghĩa khủng bố khoa học kĩ thuật” này, thì thế giới sẽ biến thành cái dạng gì?”

Hồ Bất Quy muốn bật thốt lên rằng “Không có ngày đó”, nhưng lời nói lại kẹt cứng trong cổ họng. Anh nhìn khuôn mặt trầm lặng hiếm thấy của Hùng tướng quân, không thể nói nên lời.

“Cậu xuất thân là quân nhân chính quy, là tinh anh trong xã hội, bảo vệ an toàn của xã hội này, bất cứ lúc nào cũng có quyền hạn chế tài phần tử khủng bố.” Hùng tướng quân cười cười, “Tiểu Hồ à, nếu như có một ngày vị trí của cậu và Lam ấn tráo đổi cho nhau, cậu phải làm thế nào đây?”

“Xảy ra chuyện gì?”

Hùng tướng quân không trả lời, chỉ nhìn thẳng vào ánh mắt anh: “Nói cho tôi biết, nếu thực sự có ngày đó, cậu phải làm thế nào?”

“Tôi tin rằng đúng chính là đúng, sai chính là sai.” Hồ Bất Quy suy nghĩ một hồi, mới nói, “Tôi không phải loại người đặc biệt khôn khéo, nghe một hiểu mười, lòng đầy tính toán. Không biết thì không nói, nếu đã biết rồi, tôi sẽ không đi trái lương tâm để làm những việc mà mình không muốn.”

Hùng tướng quân ánh quét ánh mắt sáng quắc nhìn Hồ Bất Quy, sau đó lấy ra một chùm chìa khóa nhét vào tay anh.

Hồ Bất Quy sửng sốt: “Đây là…”

“Nhớ kỹ những lời cậu nói hôm nay, một ngày nào đó cậu sẽ dùng đến thứ này.” Hùng tướng quân không định nói chuyện nữa, ông xua tay, “Đi làm việc của cậu đi.”

Hồ Bất Quy thấy mình có khi đúng là loại người không khôn khéo thật, trong lòng có rất nhiều nghi vấn, lại không biết phải hỏi từ đâu. Hùng tướng quân xoay người sang chỗ khác, chỉ để lại cho anh một bóng dáng, xem ra không định tiết lộ thêm gì nữa. Hồ Bất Quy do dự một lát, nói một tiếng “Vâng”, rồi ra ngoài đóng cửa lại, xuống khỏi phòng lớn tầng tám.

Khoảng một tiếng sau khi Hồ Bất Quy rời đi, một cảnh vệ viên cầm điện thoại của Hùng tướng quân đến. Hùng tướng quân nhận máy, liếc nhìn “cảnh vệ viên” lạ mặt, tiếp điện thoại, đặt ở bên tai yên lặng nghe.

Trời đã tối sẫm, xa xa ngoài kia, thành phố lấp lánh ánh đèn như một mảnh Ngân Hà rơi xuống trải dài trên mặt đất, khẽ nhắm mắt lại, dường như có thể nghe thấy được cả âm thanh huyên náo từ nơi đó lan sang.

Những luồng sáng lập lòe chớp tắt chiếu vào đôi mắt già nua hơi ngầu đục của Hùng tướng quân bởi, phảng phất phủ lên chúng nó một bức màng rực rỡ sắc màu. Ông không hề tươi cười, nếp nhăn nơi khóe mắt hằn sâu thật sâu, đôi môi mím chặt, khóe miệng hạ xuống, từng đường nét như tượng đã khắc từ cẩm thạch.

Rốt cuộc, Hùng tướng quân lên tiếng. Ông thấp giọng nói: “Tôi biết… Phải, tôi đã sớm chuẩn bị tốt cho ngày này rồi.”

Ông hơi nheo mắt lại như đang khẽ cười, cúp điện thoại, giao cho “cảnh vệ viên” có gương mặt xa lạ.

“Đi thôi.” Hùng  tướng quân nói rồi ung dung xoay người đi trước, cũng không quay đầu lại, tựa như một anh hùng nghĩa vô phản cố, cũng tựa như… một con chiên tuẫn đạo.

Tối hôm ấy, Hùng tướng quân không nói lời nào đột nhiên rời khỏi tổng bộ đội Quy Linh. Hồ Bất Quy cầm chùm chìa khóa kia, trong lòng dấy lên cảm giác khác thường, nhưng anh không rõ chỗ nào xảy ra vấn đề.

Ba ngày sau, Phương Tu cầm một tờ báo, không gõ cửa mà xông thẳng vào văn phòng của Hồ Bất Quy: “Đội trưởng Hồ, anh xem này.”

Hồ Bất Quy quét mắt nhìn đầu đề trang báo___ “Khởi động kế hoạch tạo Thần”.

Anh gật đầu, hiển nhiên là đã từng xem qua, không có phản ứng gì quá lớn. Phương Tu hạ giọng: “Anh xem này… ‘Mười ba quốc gia liên kết khởi động kế hoạch nghiên cứu khoa học Utopia, thế giới tiến vào kỉ nguyên Kì Tích’, đây chẳng phải là chính phủ các nước liên minh công bố thừa nhận tính hợp pháp của Utopia sao? Em thấy nước mình còn chưa kí tên, nhưng từ thái độ của giới truyền thông thì không kí tên chỉ là thái độ mập mờ thôi, không phải là phản đối.”

Hồ Bất Quy lấy một tập tài liệu trong ngăn kéo ra, đẩy tới trước mặt Phương Tu: “Anh đang muốn nói với cậu đây, ngày mai sẽ có người từ phía trên xuống tiến hành thẩm tra chính trị với tổng bộ. Thẩm tra chính trị năm nào cũng có, nhưng bình thường đều là đầu năm hoặc cuối năm, chưa từng đến vào thời điểm vô thưởng vô phạt thế này. Cậu nhân tiện thông báo một tiếng cho mọi người ngầm hiểu cả đi.”

Phương Tu ngừng thở nhìn anh: “Đây là… Đây là… Vậy Hùng tướng quân đâu? Vì sao Hùng tướng quân không đứng ra nói câu nào? Phía trên có chuyện gì vậy? Tại sao bỗng dưng…”

“Anh đã thử liên lạc với Hùng tướng quân, chỉ trong một đêm tất cả các số máy đã trở thành số ma.” Hồ Bất Quy gõ gõ mấy cái trên bàn phím bàn làm việc, sau đó quay màn hình ra cho cậu ta thấy.

Anh tìm kiếm ba chữ “Hùng Mậu Lâm’’, cũng chính là tên thật của Hùng tướng quân, bên dưới thanh tìm kiếm trống rỗng, chỉ có một hàng chữ nhỏ nhảy ra hỏi: “Có phải bạn muốn tìm ‘gấu trúc Lâm Lâm’?”

Trong nháy mắt đó Phương Tu cảm thấy mình bị tạt một chậu nước lạnh, giật bắn mình. Mãi nửa ngày sau, cậu ta mới cúi đầu, vừa lúc đối diện ánh mắt sâu thẳm của Hồ Bất Quy. Cậu há miệng… mà một chữ cũng không thốt ra nổi.

Hồ Bất Quy nhẹ nhàng nói: “Cậu đi đi, không cần lo lắng, trời không sụp được. Có sụp cũng vẫn còn anh gánh vác cơ mà.”

Thời đại đen tối nhất, rốt cuộc đã tiến đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.