Chung Cực Lam Ấn

Chương 92



Người liên lạc là Tô Khinh. Y gọi cho mấy người khác đều coi như thuận lợi, chỉ có lúc liên hệ với Thường Đậu thì nhận được phản ứng lớn đến bất ngờ, thằng nhỏ ở đầu dây bên kia ôm thiết bị liên lạc mừng quá khóc ầm lên như đứa trẻ không có mẹ đáng thương cuối cùng cũng tìm được nhà mình.

Tô Khinh mấy lần muốn nói đều bị cậu chàng thao thao bất tuyệt nghẹn ngào kể lể nhung nhớ mong mỏi ngắt ngang. Thế là y đưa điện thoại cho Hồ Bất Quy:“Anh cầm.”

Hồ Bất Quy nghi hoặc, chả hiểu gì.

“Mau kể chuyện cổ tích dỗ cậu ta đi.”

Hồ Bất Quy có chút bất đắc dĩ nhìn y một cái, sau đó nhận máy, lạnh lùng nghiêm túc nói:“Thường Đậu, câm miệng.”

Thằng nhỏ xui xẻo ngậm tăm. Đến tiếng khóc nấc cũng im bặt.

Hồ Bất Quy đưa máy đến bên miệng Tô Khinh. Tô Khinh bị khí thế vương giả vĩ đại lớn lao của đội trưởng nhà mình chấn nhiếp, không dám phạm thượng, liền cắt bỏ phần lảm nhảm vô nghĩa mà dùng hai ba câu vắn tắt giao phó cho Thường Đậu những việc phải làm, phương thức liên lạc tiếp theo và các hạng mục cần chú ý. Nói xong, y chưa kịp thở lấy hơi thì Hồ Bất Quy đã dứt khoát ngắt máy, không cho  Thường Đậu cơ hội phát huy cảm xúc phong phú của mình nữa.

Đúng là…dao sắc chặt đay rối.

Khấu Đồng lại nở nụ cười, sờ sờ cằm:“Kĩ thuật viên của mấy người thật sự là thú vị.”

Hồ Bất Quy gật đầu:“Năng lực của cậu ấy không tồi.”

Khấu Đồng nói:“Năng lực làm việc của cậu ta thế nào thì tôi không biết, cái thú vị là tính cách kia kìa. Theo lý thuyết mà nói, con người, đặc biệt là đàn ông trưởng thành, xuất phát từ tự tôn lại cộng thêm đặc điểm xã hội ở đất nước chúng ta, cảm xúc phần lớn có xu hướng hướng nội, không biểu lộ buồn vui yêu ghét ra ngoài quá rõ ràng, càng không thích khóc trước mặt người khác. Thế nhưng bản thân việc khóc chính là một loại phóng thích áp lực tâm lý, áp lực tâm lý cũng giống như nước lũ bị đê ngăn, hoặc phải khai thông, hoặc phải phóng thích ra mới được, nếu không cứ đặt ở trong lòng, nó sẽ không tự biến mất theo thời gian.”

Lục Thanh Bách thoáng cười, giọng nói đậm mùi móc mỉa:“Phải rồi, Thường Đậu khẳng định là không có áp lực.”

Khấu Đồng cười hì hì nhìn anh:“Bác sĩ Lục, thực ra anh cũng không áp lực. Đôi khi nói móc người khác cũng là một cách để giải phóng cảm xúc đấy.”

Lục Thanh Bách trừng mắt lườm hắn, cơ mà nụ cười tươi rói của bác sĩ Khấu thực sự quá đáng yêu khiến người ta chẳng nỡ phun ra câu nào không dễ nghe, thế là bác sĩ Lục yên lặng quay mặt đi, cam tâm tình nguyện ngoan ngoãn nhảy tăng gô mặt kề mặt với cái xác.

Hồ Bất Quy cau mày, thấy trong lời nói của Khấu Đồng có thâm ý khác liền không nhịn được hỏi ra:“Bác sĩ Khấu nói vậy là có ý gì?”

Hắn cường điệu việc Thường Đậu lúc nào cũng phải dùng phương pháp “mất mặt” đó để phóng thích áp lực trong lòng là có ý gì? Chẳng lẽ Thường Đậu thường xuyên sống dưới áp lực nào đó không thể nói ra sao?

“Không không không,” Khấu Đồng vội vàng xua tay,“Tôi không nói gì cả, thật đấy, không có ý gì đâu, thuần túy cảm thán tí thôi mà. Nếu có ý thì chính là đội trưởng Hồ anh thi thoảng cũng phải thả lỏng một tí, đừng bắt chính mình căng thẳng cảnh giác mọi nơi mọi lúc như vậy.”

Hồ Bất Quy liếc nhìn tên du y gầy trơ xương trước mặt, từ sâu trong tâm khảm cảm thấy hắn rất chi là không đáng tin.

Đến đêm, hội nghị chuyên môn biến thành hội nghị toàn thể. Toàn bộ thiết bị liên lạc đều được mở ra, hội nghị cũng không mở trong viện phúc lợi mà là trên một chiếc xe chạy tới ngoại ô thành phố phụ cận.

Viện trưởng Tôn và Trình Vị Chỉ không trình diện, toàn bộ hiện trường cuộc họp không lẫn chút tạp âm, Khấu Đồng cũng không định ra mặt, hắn cuộn tròn người trong một góc thiết bị liên lạc không quay tới, giấu bản thân trong bóng tối, cầm trong tay một quyển sổ bắt đầu ghi chép. Cho dù mấy thứ cao cấp như máy chiếu kính tượng đều là do Khấu Đồng hắn nghiên cứu chế tạo ra, nhưng bản thân hắn lại phục cổ một cách khác thường, không thích dùng thiết bị điện tử.

Lục Thanh Bách, Tô Khinh cùng Hồ Bất Quy vây quanh một cái bàn giải phẫu đặt thi thể Trịnh Uyển. Cô ta nằm úp sấp hướng nửa mặt trái lên trên, màn hình thiết bị liên lạc vừa lúc có thể quay được nửa sườn mặt tử khí âm trầm trắng toát cùng hoa văn trên lưng cô ta. Người phản ứng đầu tiên là Thường Đậu, cậu nhóc nhịn không được kinh hô một tiếng:“Đây là cái gì? Sau lưng cô ta….sau lưng cô ta cư nhiên có một mạch kín!”

“Đúng đấy, cậu không nhìn lầm.” Lục Thanh Bách đẩy đẩy kính mắt,“Hiện nay bên ngoài đang nổi gió to sóng lớn chính là vì cô ta.”

“Cô ta là ai?” Phương Tu nhịn không được hỏi.

“Em gái của Trịnh Thanh Hoa, Trịnh Uyển.” Lục Thanh Bách dùng dao mổ rạch làn da sau lưng Trịnh Uyển. Động tác của anh thật cẩn thận, tuyệt đối không dám cắt đứt mạch dẫn trên lưng cô ta.“Điểm đến cuối cùng của mạch dẫn trên hoa văn này là năng lượng tinh của cô ta, mọi người nhìn đi.”

Ngay cả Tô Khinh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy năng lượng tinh trong cơ thể. Kì thực nó chỉ bé tí như hạt đậu tương, không biết vì sao khi phóng lên làn da lại to gấp hai lần, bên trên là những ống dẫn vô cùng phức tạp____chúng nó rất nhỏ bé, không phải là mạch máu cũng không phải tuyến dịch bạch huyết, chính là con đường vận chuyển cảm xúc.

Chính là hệ thống này, đã cải tạo cơ thể con người thành một sự tồn tại thần kì khác biệt hoàn toàn.

“Tô Khinh, giúp anh một chút.” Lục Thanh Bách nói.

Tô Khinh nhặt găng tay trắng ở bên cạnh đeo vào, Lục Thanh Bách bưng lên một cái khay, trong đó đặt một chiếc móc nhỏ trắng bạc dài khoảng ba centimet. Lục Thanh Bách nối tiếp một đoạn móc vào năng lượng tinh lấy ra từ trên người Trịnh Uyển, thiết bị đo lường năng lượng dựng một bên, còn có chiếc đồng hồ quả quýt Thường Đậu cho bọn họ.

“Cái móc này mô phỏng theo “trạm trung chuyển năng lượng” mà chúng ta thu được ngày trước, tôi cài vào nó thêm thành phần hạn chế lưu lượng. Bây giờ năng lượng tinh của Trịnh Uyển đã mất đi sự sống, muốn kích phát nó, chỉ có thể dựa vào tiếp xúc ngắn hạn giữa hệ thống năng lượng tinh trên người Tô Khinh với trạm trung chuyển năng lượng này. Chúng ta phải kích hoạt một phần nhỏ để mô phỏng lại xem điện trường năng lượng trong năng lượng tinh của Trịnh Uyển là dạng gì, thì mới có thể biết hiện tượng trong tầng hầm ngầm chứa cô ta là thế nào được.”

Tô Khinh đầy vẻ xoắn xuýt:“Sao lại là tôi?”

Lục Thanh Bách nói:“Nhanh lên, nói nhảm ít thôi, anh cài thành phần hạn chế lưu lượng lên nó rồi, trên cơ bản lần trước chú sờ là ổ điện còn lần này chỉ là cục pin. Lại nói còn có đội trưởng Hồ đỡ cho cơ mà, cam đoan không chết được.”

Hồ Bất Quy không biết đã đứng lên từ lúc nào, dùng biểu cảm vô cùng nghiêm túc trừng mắt nhìn Lục Thanh Bách.

“Chuẩn bị, ba, hai, một!”

Ngón tay Tô Khinh chạm vào cái móc trung chuyển năng lượng, điện lưu nhỏ bé từ thân thể y chảy qua, chỉ hơi tê rần lên. Hồ Bất Quy dường như còn căng thẳng hơn cả đương sự, vừa mới động khẽ một cái anh đã cầm cánh tay y kéo lại ngay. Chỉ một chút như vậy, đã đủ rồi.

Mạch dẫn trên lưng Trịnh Uyển một lần nữa lưu động, kim đồng hồ trên thiết bị chỉ thị năng lượng bắt đầu quay theo hướng âm. Đồng hồ điện tử của mọi người đồng thời tối đen, đồng hồ quả quýt treo bên cạnh thiết bị chỉ thị năng lượng đột nhiên chạy ngược. Một điện trường năng lượng chưa ai từng thấy xuất hiện trên màn hình thiết bị liên lạc.

Ngoại trừ Tô Khinh, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm.

Một lúc lâu sau, Tiết Tiểu Lộ mới ngắc ngứ nói:“Thời gian….đây là thời gian đảo ngược sao?”

Mạch dẫn quỷ dị trên người Trịnh Uyển có thể đẩy năng lượng lên mức nào mà xé mở được không gian, kéo tọa độ thời gian đi theo hướng âm thế này?

“Không có khả năng.” Thường Đậu quát lên thất thanh.

Không ai đáp lại Thường Đậu. Cậu nhóc đứng phắt dậy, khuôn mặt trên màn hình thiết bị liên lạc biến mất, chỉ để lại một lồng ngực phập phồng vì thở dốc:“Thời gian không có khả năng chạy ngược, trong chuyện này có mâu thuẫn! Nếu thời gian chảy ngược, tất cả các quy tắc không gian đều sẽ bị phá vỡ, nó là một trục tọa độ với một hướng duy nhất, mọi trên nó sẽ vì sự thay đổi tọa độ này mà quay về vị trí từng có…..thời điểm đó các anh sẽ không có khả năng tự chủ, quy tắc…quy tắc sẽ hạn chế ngôn ngữ và động tác của các anh, bắt các anh phải bước qua “dòng sông” [*] một lần nữa. Đúng rồi, còn có thiết bị liên lạc…tần sóng cũng thế. Năng lượng cảm xúc phụ thuộc vào tần sóng, tần sóng cũng sẽ trở lại điểm tọa độ ban đầu, chuyện này không logic, tự mâu thuẫn!”

[ Nhà triết học Heraclit từng có câu nói nổi tiếng về quy luật thời gian tịnh tiến trên một trục đơn hướng: “người ta không tắm hai lần trong cùng một dòng sông”. Bước qua “dòng sông” một lần nữa ở đây ý nói một khoảnh khắc trong quá khứ bị lặp lại hoàn toàn. Điều này trái với quy luật tự nhiên.]

Thường Đậu nói năng lộn xộn.

“Trường năng lượng kia là cái gì?” Tần Lạc chỉ ra vấn đề mấu chốt.

Lục Thanh Bách lắc đầu, Thường Đậu cũng lắc đầu.

“Thi thể của Trịnh Uyển được đặt trong hầm ngầm kia hơn hai mươi năm.” Tô Khinh tiếp nhận đề tài,“Khi tôi tìm thấy thi thể Trịnh Uyển, cô ta được bảo quản y như một người vừa mới chết, hiển nhiên, khi đó cô ta đã chết rồi, nhưng hệ thống trên người lại vẫn sống, chắc chắn phải có năng lượng từ bên ngoài đưa vào bảo trì thân thể của cô ta___mọi người xem đi, khối thi thể này đã có dấu hiệu hư thối rồi đây này.”

“Cho nên ý của cậu là thi thể Trịnh Uyển đã ‘vận hành’ suốt hơn hai mươi năm.” Phương Tu hỏi.

“Cho đến tận không lâu trước đây khi tôi trộm cô ta ra.” Tô Khinh cười,“Đúng vậy, tôi đoán hệ thống năng lượng tinh này nhất định đang duy trì cái gì đó rất quan trọng với Trịnh Thanh Hoa. Hiện tại lão ta có phải quật ba thước đất cũng muốn đào bằng được cái xác này ra đấy.”

“Vừa rồi chúng ta thử khởi động lại hệ thống trên người Trịnh Uyển.” Dân chuyên nghiệp Thường Đậu lập tức nhận ra chân lý,“Trường năng lượng này không thể phán đoán khu vực phóng xạ, cũng không thể đoán được nó có bị dụng cụ nào bắt được hay không, các anh phải rời khỏi đó ngay.”

Không có năng lượng của Tô Khinh duy trì, năng lượng tinh của Trịnh Uyển một lần nữa im lặng, thiết bị chỉ thị năng lượng dần dần không còn phản ứng nữa.

“Bọn anh đang ở trên xe rồi.” Hồ Bất Quy nói đoạn, gõ vài phím bấm, hình ảnh một chiếc xe tải bình thường hiện lên trên màn hình. Lúc này Tô Khinh di chuyển ra khỏi phạm vi thu hình của thiết bị liên lạc, mọi người trong hình cùng thi thể Trịnh Uyển lắc lắc lư lư, có vẻ xe đang chạy.

Hồ Bất Quy lại gõ ra một hàng chữ, màn hình hiện lên tọa độ và địa chỉ:“Tôi muốn mọi người đến chỗ này với tốc độ nhanh nhất có thể, đến nơi, chúng ta hội họp.”

“Rõ!”

Giờ này khắc này, có một người âm thầm căng thẳng trong lòng. Hắn vừa nhận được điện thoại của “Người kia”, người đó bảo hắn bất luận thế nào cũng phải nhanh chóng mang thi thể của Trịnh Uyển trở về. Thi thể Trịnh Uyển có liên quan trọng đại, nhân viên kĩ thuật của đội Quy Linh còn chưa tới nơi, chỉ dựa vào một tên bác sĩ tuy rằng nhìn ra chút manh mối, nhưng bọn họ rất khó  chạm tới bí mật chân chính trên người Trịnh Uyển.

Phải mau chóng giải quyết chuyện này khi còn cơ hội, bằng không hậu quả sẽ không tài nào gánh nổi.

Hệ thống thông tin cuộc hội nghị tập thể của đội Quy Linh đã tắt, màn hình đồng hồ quả quýt chỉ còn le lói ánh huỳnh quang phác họa ra địa chỉ và tọa độ. Hắn nắm chặt một bộ đàm khác ở trong tay____lập tức báo cáo xin trợ giúp sao? Không, không được, quá qua loa, rất dễ bị đám ngu xuẩn kia quấy rầy hành động, quá dễ bứt dây động rừng.

Hắn do dự một lát, bấm một dãy số gọi đi, một người đàn ông nhận điện:“Alo, nói đi.”

“Con đây.” Hắn tạm dừng một lát,“Con có một vài manh mối mà giáo sư Trịnh muốn.”

“Cần trợ giúp gì ?”

“Con cần khẩu súng kia.”

Đối phương trầm mặc một lát:“Quy tắc của 11235 vô cùng nghiêm khắc, chỉ nhận nhiệm vụ từ ta và người kia.”

“Tình huống khẩn cấp, người biết rõ hậu quả khi đánh mất thi thể của Trịnh Uyển rồi đấy!” Hắn không nhịn được nói nặng lời,“Hệ thống năng lượng kia không có điểm trung tâm chống đỡ chỉ có thể vận hành được thêm một tuần, sau đó biết làm thế nào? Một khi chuyện này bị tiết lộ ra ngoài, thì những….người có hiểu không?”

“Chú ý giọng điệu của con.”

“Con xin lỗi, ba.”

“…… Được, ta gọi 11235 liên hệ với con.” Đối phương dừng một lát,“Tốt nhất con đừng khiến ta thất vọng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.