Chung Cực Nhân Loại

Chương 108: Uy Hiếp Bất Đắc Dĩ!!





Ở một nơi xa xôi sâu trong lòng đấy biển, chỉ thấy một lối vào của hang động to lớn ngăn cách hoàn toàn nước biển tiến vào.

Bên ngoài hang động được bao trùm bởi vô sô trận pháp huyền ảo, đẳng cấp trận pháp này dù là Đế Trận Sư cũng chưa chắc có thể bầy trí ra trong một lần duy nhất.
Tất nhiên trận pháp đặc thù, nhân vật ẩn chứa bên trong đó cũng đặc thù không kém.
Bên trong hang động tối tăm kia là vô số tiên thạch cực phẩm được dùng như dụng cụ soi sáng đặt khắp trần hang động thấp sáng toàn bộ tiên cảnh bên trong.
Tiến vào trung tâm hang động, quang cảnh như chuyển đổi thành một thế giới hoàn toàn khác.

Tiên khí như vân tràn ngập không gian rộng lớn kia, xung quanh là một tòa đại viện với một thác nước cách đó không xa.
Bên dưới thác nước là một cái hồ rộng không lớn cũng không quá nhỏ.

Nước hồ trong veo thấy được cả dưới đấy sâu không quá 10m kia, dù vậy bên trong hồ lại cô đơn trống rỗng không có bất kỳ một sinh vật nào, khiến tiên cảnh như mất đi một nét cuối cùng để hoàn thiện vẻ đẹp tuyệt vời của nó.
Tạm bỏ qua tiên cảnh tuyệt mỹ kia, đi vào trong tòa đại viện ngay gần bên thác nước.

Toàn đại viện nhìn như to lớn nhưng chỉ có duy nhất một căn phòng, còn lại xung quanh đại viện đều là đặt vô số pháp bảo cùng tiên thảo thần dược mà dù chỉ là một loại trong số đó lọt ra bên ngoài cũng có thể tạo nên một hồi huyết vũ.
Mùi thảo dược êm dịu bay trong không khí liên tục tràn vào căn phòng ngay giữa đại viện kia, chỉ cần hít một hơi thảo dược này dù là thường nhân cũng có thể thần thanh khí sáng tỉnh táo 10 ngày 10 đêm mà không mệt mỏi.
Trong căn phòng duy nhất kia, thân ảnh tuyệt mỹ của một nữ tử tuyệt trần liền hiện ra.

Nàng dáng người cao gầy vô cùng cân đối hoàn mỹ, đôi mắt nàng khép hờ như tỉnh như mê, hàng lông mi đen dài lại làm khí chất của nàng được nâng lên một tầm cao mới.
“!”
Bất chợt đôi mi tuyệt mỹ đang khép hờ kia chợt mở lớn, nhất thời toàn căn phòng liền chìm vào tĩnh lặng bởi đôi mắt như chứa cả đại dương mênh mông xanh tươi mà sâu thẫm cô đơn lại ẩn chứ một tia u buồn.
“Bên ngoài…..có việc gì xảy ra sao?”
Nàng đôi mắt xanh thẫm hơi nhíu lại nghi ngoặc lẩm bẩm đôi lời.
Nhưng rất nhanh nét nghi ngờ trong ánh mắt nàng liền hoàn toàn biến mất, thay thế vào đó là sự cô đơn lạnh lẽo cùng vô tận u buồn.


Ánh mắt nàng chuyển hướng nhìn về bên phải, nơi đó đặt một chiếc giường như được làm từ ngọc thạch chói sáng tinh khiết, trên chiếc giường ngọc nằm một nữ nhân có mỹ mạo gần như đúc ra từ một khuôn với nàng.
Đôi mắt nữ nhân kia vẫn mãi là nhắm chặt lại không hề mở ra cứ như lâm vào vô hạn ngủ say với hơi thở vẫn đều đặng vang lên.
Bàn tay trắng ngọc của nàng chợt giơ ra đặt lên chiếc giường tiến tới chạm nhẹ vào khuôn mặt của nữ nhân giống như đang say giấc trên chiếc giường hàn ngọc.
“Hải Vân, không biết bao giờ muội mới tĩnh lại gặp tỷ tỷ đây?”
“Chắc không cần quá lâu nữa đâu đúng không?”
Nàng với ánh mắt xanh thẫm chứa đầy nỗi u buồn lẩm bẩm câu hỏi nhưng không có bất kỳ ai có thể cho nàng câu trả lời, nữ tử tên Hải Vân kia vẫn nằm yên trên giường ngọc như ngũ say không thể tỉnh lại.
“Tỷ tỷ, rời đi một lát.

Lúc sau liền tới bồi tiếp ngươi!”Âm thanh êm dịu nhẹ nhàng của nàng lại vang lên lần nữ, sau đó nàng liền cất bước kiên định rời đi khỏi căn phòng này.
“Cạch!”
Vừa đóng lại cánh cửa, ánh mắt nàng liền từ ôn nhu hiền dịu như tỷ tỷ nhà bên tức thì liền chuyển biến trở thành tịch mịch cùng cô đơn vô tận, trong đó lại ẩn chứa một luồng suy nghĩ dằn vặt buồn bã rồi lại thành kiên định như quyết định một việc nào đó.
Nàng nhìn liếc qua khung cảnh xung quanh, ánh mắt dừng lại ở mặt hồ dưới chân thác nước trong veo kia.

Ánh mắt nàng hơi rung động rồi liền đi đến bên bờ hồ nước.
“Xoạt xoạt…..”
Tiếng y phục ma sát nhẹ nhàng với da thịt trắng mịn vang lên, chớp mắt toàn y phục trên người nàng liền được cởi xuống để lộ ra cơ thể hoàn hảo tuyệt mỹ có sức hấp dẫn vô đối với bất kỳ nam nhân nào.
Điểm đặc biệt nhất có thể là hình xăm hai con song ngư đang bơi theo một hình tròn được khắc họa tuyệt đẹp chân thực như chúng đang bơi nhảy ở trên tấm lưng trắng mịn của nàng.
“Ào!”
Nàng cơ thể trần nhảy xuống hồ nước trong veo kia, bỗng một tia sáng chói mắt liền từ nơi nàng nhảy xuống hiện lên.

Khi tia sáng biến mất hiện ra trước mắt là khung cảnh một mỹ nhân ngư tuyệt sắc đang u buồn bơi lội trong làn nước lạnh buốc kia…..
……..
“Ahhh!”
“Cmn, bổn đại gia thật sự hôm nay vận khí dùng hết vào việc gặp ngươi rồi hay sao?!!”
“Ào ào ào!!”
Trong đấy biển sâu thẩm, một cái khổng lồ xoáy nước đang điên cuồng thôn phệ tất cả mọi thứ xung quanh nó, xoáy nước này mạnh đến nổi xoắn nát cả không gian xung quanh nó.
Lục Dạ với khuôn mặt ghi rõ hai chữ ĐM, hắn đưa tay bám chặt lấy một tảng đá gần đó chiến đấu với sức hút không khác gì lỗ đen của xoáy nước kia.
Miệng hắn không kiềm được nhìn tiểu yêu quái trên vai mình phun tục một câu, thật sự là hôm nay hắn đã dùng hết may mắn vào con này ranh giới yêu quái rồi a.
Hết lục đại Tiên Đế giờ là một cái vết nứt hư không đột nhiên hiện ra, càng đâu đớn hơn vì theo như Lục Dạ suy đoán thì vết nứt này xuất hiện là do dư chấn kinh khủng của Như Ý Kim Cương Bổng lúc nãy tác động lên Thanh Thủy Tinh.
Nói cách khác là hắn tự bóp dái mình đấy, tức thế nhờ!!!
“Nha nha…..nhá!!”
Con tiểu yêu quái tròn vo đen tuyền cố sức bám chặt trên vai Lục Dạ lên tiếng kháng nghị, nó cũng không biết gì a.

Là do ngươi đòi ta đi theo đấy tên đbrr này.
“Tch!”
Lục Dạ thử sử dụng Vô Hạn Chú Thuật thoát khỏi nơi này thì đột nhiên một cảm giác mà hắn nhất định không thể nào quên được, cảm giác quen thuộc không thể nào quen thuộc hơn.
Đó chính là đến từ thế giới cùng vận mệnh vĩ đại lực lượng!!
“Cmn tác giả, rõ ràng nơi này không có gái!”
“Ahhh!!”
“Nha!!”
Lục Dạ cảm thấy hai tay mình đột nhiên vô lực buông ra vách đá, thân thể hắn liền cứ thế trôi đi xa trôi đi xa trôi vào xoáy nước luôn rồi nha~
Không gian vang vọng tiếng hét của Lục Dạ cùng tiểu yêu quái rồi liền yên tĩnh lại ngay khi thân thể hắn hoàn toàn bị xoáy nước cuống mất.
……
“Ào!”
Từ trong hồ nước, thân ảnh mỹ nhân ngư trồi lên khỏi mặt nước trong veo.

Nàng ngồi trên bờ hồ đưa tay chải chuốt mái tóc dài ướt đẫm của mình, chiếc đuôi cá thi thoảng vảy vài cái khiến mặt hồ hiện lên từng cơn từng cơn gợn sóng.
Đúng ngay lúc này, một âm thanh kỳ lạ vốn không nên xuất hiện ở nơi này lại vang lên.

“Rào!”
“Ah!”
Từ sau thác nước, thân ảnh Lục Dạ bắn mạnh mà ra.

Hắn sau khi bị xoáy nước cuốn đi liền bị đưa đến nơi này nhất thời không kiệp phản ứng, cơ thể hắn cứ thế bắn thẳng mà ra.
Mỹ nhân ngư nghe được tiếng hét to của Lục Dạ cùng thân thể hắn lao thẳng tới liền hơi sững sờ không kiệp phản ứng.
Thời gian Lục Dạ bắn ra từ thác nước tuy chưa đến 1 nano giây nhưng đáng lẽ với tu vi Đế Vương của mình mỹ nhân ngư thừa sức phản kháng, nhưng biết sao được, dù với tu vi Tiên Đế kinh khủng nàng vẫn là quá nhỏ yếu dưới bàn tay của vận mệnh.
“Rầm!”
Lục Dạ thân thể lao tới ngã thẳng vào người của mỹ nhân ngư kia, hai người mắt trợn tròn trừng lấy nhau, đôi môi cả hai bằng một cách thần kỳ liền gắn kết lại với nhau.
Lục Dạ giờ mới định thần lại, hắn nhìn đôi mắt trợn tròn trừng lấy mình của mỹ nhân ngư kia mà trong lòng muốn chửi má nó.

Bất chợt cảm giác mềm mại đàn hồi như một trái bóng đột nhiên từ bàn tay hắn truyền đến, Lục Dạ nhất thời không kìm chế hơi bóp nhẹ một cái.
“Ưm~”
Tiếng rên khẽ từ cổ hộng của mỹ nhân ngư liền nhẹ nhàng vang lên, Lục Dạ lúc này mới giật mình.

Khi nhìn lại đã thấy nàng đôi mắt xanh thẫm ẩn chứa lửa giận ngập trời cùng xấu hổ vô tận.
“A…..ahaha, hiểu lầm nha.

Ta không phải là cố ý!”
Lục Dạ ngay lập tức liền ngồi dậy rời khỏi cặp môi đỏ mọng mê người kia, hắn cười gượng gạo nhìn mỹ nhân ngữ giải thích trong lòng thì đang mắng tổ tiên 3 đời tên tác giả.
Tác giả: cái gì? Ta đưa nữ nhân cho ngươi mà ngươi còn mắng ta?? á à thằng này ngon(cười tà ác).
Lục Dạ giờ tầm mắt mới có thể nhìn đầy đủ, hắn xuyết nữa phun máu mũi vì chứng kiến cơ thể trần trụi của mỹ nhân ngư tuyệt sắc này.

Tiểu huynh đệ mới được thoải mái hôm qua nay lại mãnh liệt kháng nghị lên.
“Xoẹt!”
Mỹ nhân ngư không cho Lục Dạ chút nào thời gian nói tiếp, nàng ngay khi thấy túp lều nhỏ nơi hạ thân hắn liền một mặt chán ghét, Đế Lực cuồng cuộng dồn nén thành một cái tiểu đao bắn mạnh nhắm ngay nơi hạ thân của Lục Dạ.
“Má nó!”
Lục Dạ chỉ cảm thấy đấy quần lạnh sưu sưu, hắn không hề đắng đo suy nghĩ về cơ thể hấp hồn kia.

Tự Tại Cực Ý Công cùng Bạch Hổ Phong Vân Bộ lập tức sử dụng, thân thể Lục Dạ thoáng cái đã cách xa mỹ nhân ngư cả trăm mét, dù vậy một bên bắp đùi hắn vẫn là bị Đế Lực tiểu kiếm kia xuyên thủng.
“Tí tách….tí tách….”
Từng giọt huyết từ bắp đùi bị xuyên thủng liền chảy ra, Lục Dạ không thèm để ý chút vết thương nhỏ này.

Hắn hai mắt cảnh giác vô cùng nhìn lấy mỹ nhân ngư kia, nàng tuy cũng là Đế Vương nhưng thực lực so sánh với tên sát thủ Sát Thiên Điện bị Lục Dạ giết lại như trời và đất.
Hiện giờ Lục Dạ không thể sử dụng máy gia tốc thể hạt, việc đối đầu với một Đế Vương mạnh mẽ như nàng là không hề dễ dàng.
“Khoang…..khoang, để ta giải thích!”
Dù nếu kích hoạt Con Giáp Rồng hắn có thể chiến một trận nhưng chỉ là chiến một trận chứ không phải là chắc chắn có thể thắng, nếu lỡ như thời gian sử dụng hết thì lúc đó Lục Dạ sẽ là cá nằm trên thớt.

Vì vậy hắn muốn tìm cách nào đó trấn an nữ nhân này lại, còn đối chiến sẽ là lựa chọn cuối cùng nếu hết cách.
“Tiểu tặc, chết!”
Mỹ nhân ngư không nói hai lời, nàng thân thể bóng loáng chớp mắt phủ lên một bộ y phục, chiếc đuôi cá xanh thẫm lóe lên ánh sáng rồi liền biến thành một cặp chân thon thã.

Nàng bừng bừng sát ý lao lên muốn nhất chiêu giết chết Lục Dạ, hoàn toàn không nghe hắn giải thích.
“Tch, không phải chỉ là một nụ hôn thôi sao?”
Lục Dạ chỉ còn biết cố hết sức né tránh các đòn tấn công của nàng với Cực Tốc Thể Động, hiện giờ với thể tu Tiên Vương Sơ Kỳ ánh mắt hắn đã dần bắt kiệp tốc độ của Cực Tốc Thể Động.

Nếu không dùng hết sức di động thì hắn hai mắt vẫn là theo kiệp.
“Ken két…..chết đi!”

Mỹ nhân kia nghe được lời Lục Dạ nói, lửa giận trong hai mắt nàng lại càng bùng cháy dữ dội.

Nàng răng ngọc nghiến ken két phát ra từng đòn tấn công ẩn chứa sát ý càng hung bạo hơn.
“Tiểu đồng bọn, ngươi mau giúp ta tạo một vết nứt không gian!”
Lục Dạ thế là càng khổ không thể ta né tránh, hắn hết cách đành nhờ sự trợ giúp của con tiểu yêu quái trên vai mình.
“Nha nha nha!”
Nhưng đáp lại hắn là nó chỉ ủ rũ lắc đầu kêu lên vài tiếng bất lực.

Qua vài động tác đó, Lục Dạ liền biết nó muốn nói rằng không thể làm được.
“Không lẽ nơi này còn có cả kết giới!”
Lục Dạ khuôn mặt nhăn nhó lẩm bẩm trong khi vẫn đang gắn sức né tránh nữ nhân kia truy sát.
Bất chợt đúng lúc này, ánh mắt hắn lại nhìn thấy một tòa đại viện to lớn tỏa ra vô số mùi hương thảo dược.

Trong đầu hắn nhất thời liền nổi lên một kế hoạch.
Nơi đó tỏa ra khí tức của vô số thảo dược quý hiếm tất nhiên không thể là nơi tầm thường, có thể bên trong sẽ có thứ giúp Lục Dạ kiềm lại nữ nhân điên này.
Mang theo suy nghĩ như vậy, hắn liền chuyển hướng lao vào trong đại viện.
“Khốn khiếp, cút ra khỏi nơi đó!”
Mỹ nhân thấy vậy khuôn mặt liền trắng bệt, nàng từ tức giận chớp mắt liền chuyển thành lớn lao thù hận sâu như đấy biển.

Nàng như phát điên liều mạng lao về phía Lục Dạ.
Thấy cảnh này, Lục Dạ cũng biết suy đoán của mình không sai.

Hắn mở toàn cánh cửa đại điện lao vào, ánh mắt liếc qua xung quanh, bên trong đại viện chỉ có một căn phòng trống không được bao phủ xung quanh là vô số kỳ hoa dị thảo đẳng cấp cực cao.

Chỉ hít một hơi hương khí trong đại viện này Lục Dạ đã cảm thấy mình cả tinh thần sáng khoái lạ thường.
Nhưng dù vậy, hắn lại không có thời gian tận hưởng cảm giác này.

Ánh mắt hắn nhất thời khóa chặt thân thể nữ nhân nằm im như say ngủ trên giường ngọc kia.
Lục Dạ cất bước lao tới, mỹ nhân điên cuồng kia vẫn đang ở sát phía sau hắn liều mạng đuổi theo.
Nhưng cuối cùng với Cực Tốc Thể Động vẫn là Lục Dạ nhanh hơn một bước.
“Xoạt!”
“Đứng im lại, nếu không ta sẽ giết nàng ta!”
Lục Dạ đưa tay ôm lấy nữ tử nằm trên giường ngọc, ánh mắt có phần bất đắc dĩ nhìn lấy mỹ nữ ngay trước mặt mình đang chuẩn bị tung đòn kia.
Hắn một tay đặt sát cổ nữ tử nhìn nàng buông lời uy hiếp.
Cơ thể mỹ nhân lập tức cứng đờ, bàn tay ẩn chứa Đế Lực cuồng cuộng chuẩn bị rơi xuống liền dừng giữa không trung.
Căn phòng cứ vậy rơi vào yêu tĩnh đến đáng sợ, đúng vào lúc này mỹ nữ lại chợt run rẩy thu lại bàn tay của mình.

Nàng thân thể run rẩy liên tục lùi lại đằng sau, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm Lục Dạ, khóe miệng run run thốt ra một câu.
“Ngươi muốn….gì….”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.