Lục Dạ thấy nữ nhân kia rốt cuộc cũng dừng lại liền thở phào một hơi, hắn hơi nhìn xuống nữ tử như đang ngủ say trong ngực mình thì phát hiện hai người này có ngoại hình y đúc nhau.
Có vẻ cả hai là tỷ muội song sinh không chừng, dáng vẻ ngũ say của nữ tử cũng khiến Lục Dạ nhíu mày lại, linh hồn của nữ nhân này không bình thường…..
“Ngươi tên là gì a?”
Lục Dạ nhìn nàng toàn thân hơi run rẩy liền cảm thấy muốn trêu đùa nữ nhân hùng tợn này một chút.
“Ngươi!”
“Ngươi cái gì a?”
Nữ nhân kia có phần tức giận trừng mắt Lục Dạ nhưng khi nhìn thấy bàn tay hắn kề sát cổ muội muội mình, nàng liền vô lực mềm xuống.
“Ta tên Chu Hải Yên, ngươi mau thả ra ta muội muội!”
Chu Hải Yên vừa ủy khuất lại mang theo hận ý nhìn Lục Dạ, ánh mắt nàng nhìn về phía mình muội muội mang theo lo lắng vô tận.
Lục Dạ nhìn ánh mắt lo lắng của Chu Hải Yên cũng cảm thấy mình làm hơi quá đáng, dùng muội muội để uy hiếp nàng, đây vốn không phải hắn chân chính cách làm.
“Cạch!”
“Ta thả ngươi muội muội xuống, nhưng ngươi không được tấn công ta rõ chưa!”
Lục Dạ đưa tay thả lại nữ tử đang say giấc nòng lại trên giường ngọc, hắn hai mắt nhìn Chu Hải Yên nói, cầu mong sao cho nàng không đè hắn đuổi giết tiếp là được rồi.
Chủ Hải Yên nghe lời nói của Lục Dạ cùng động tác của hắn liền hơi sững sờ, nàng không hề nghĩ tên này thật sự sẽ thả ra muội muội của nàng.
Nàng thậm chí đã chuẩn bị tinh thần chấp nhận những yêu cầu quá đáng hơn nếu việc đó là cần thiết để cứu muội muội, nhất thời cảm quan của nàng về Lục Dạ liền thây đổi đi rất nhiều, hận ý trong hai mắt nàng cũng chuyển biến thành mừng rỡ cùng nghi hoặc.
Lục Dạ nhìn thấy vậy cũng hơi thở ra, cô nàng này có vẻ bình tĩnh hơn một chút rồi.
“Tiểu tặc, ngươi tại sao lại xuất hiện ở nơi này?!!”
Dù cảm quan về Lục Dạ tốt hơn rất nhiều nhưng không có nghĩa là Chu Hải Yên hoàn toàn tin tưởng hắn.
Nàng nhớ đến lúc nãy chính tên này cướp đi mình nụ hôn đầu còn sờ của nàng nơi đó, khuôn mặt nàng nhất thời đỏ bừng mang theo tức giận chất vấn Lục Dạ.
“Ta cũng không muốn nha, ta chỉ là bị vết nứt không gian đưa tới đây.
Tất cả chỉ là hiểu lầm a!”
“Với lại đừng gọi ta là tiểu tặc, bổn đại gia đi không đổi tên ngồi không đổi họ, đường đường chính chính Tây Hương Thập Lục Dạ!”
“Tuy là lúc nói chuyện với nữ nhân sẽ hơi khác một chút…..”
Lục Dạ mồ hôi lạnh đầy mình những vẫn chính trực nhìn Chu Hải Yên nói, hắn nói dối không hề chớp mắt, chỉ là câu nói cuối cùng của hắn lại như thì thầm khiến Chu Hải Yên hoàn toàn nghe không được.
Hiện giờ có đánh chết Lục Dạ cũng không thừa nhận vết nứt không gian là do mình vô tình tạo ra.
“Nha nha!”
Tiểu yêu quái trên vai hắn cũng kêu lên hai tiếng, nói hai tay quơ qua lại như muốn gật đầu phụ họa cho Lục Dạ.
“Vết nứt không gian?....”
Chu Hải Yên nghe lời giải thích của Lục Dạ khuôn mặt hơi ngơ ra, nàng đại não rất nhanh liền nghĩ tới chấn động kinh khủng khi nãy.
Có thể chính chấn động đó là thứ tạo ra vết nứt không gian và Lục Dạ không biết nên nói là xui hay hên mà lại được đưa tới đúng nơi nàng đang tắm rửa.
“Nếu là hiểu lầm thì ta cũng không cùng ngươi so đo!”
“Mau cút đi!”
Chu Hải Yên suy nghĩ một hồi, ánh mắt nàng liền lạnh toát nhìn Lục Dạ nói ra đơn giản hai câu.
Nàng biết mình có giao chiến cùng Lục Dạ thì người chịu thiệt vẫn chỉ là nàng, dù sao nàng vẫn còn điểm yếu là muội muội ở ngay đằng kia.
“Này đừng như vậy lạnh lùng a!”
“Ta đền cho ngươi thứ gì đó là được chứ gì!”
Lục Dạ cảm thấy mình như hơi bị coi thường, thế là hắn liền muốn đền bù cho nàng.
Dù không phải hoàn toàn là lỗi của hắn, nhưng chiếm tiện nghi thì phải chịu thôi.
“Ngươi nói nhiều quá, biến đi!”
Chu Hải Yên một mặt chán ghét nhìn Lục Dạ phất tay lên, bỗng một không gian thông đạo liền xuất hiện bên cạnh Lục Dạ hút lấy thân thể hắn vào.
“Chết tiệc, lần nữa hả?!!”Lục Dạ cảm nhận lực hút không khác gì xoáy nước kia đột nhiên xuất hiện khiến hắn có phần không kiệp phản ứng bị hút vào, nhưng trước khi hoàn toàn rơi vào thông đạo hắn vẫn kiệp ném ra một món đồ cùng lời nói vẫn vang vọng bên tai Chu Hải Yên.
“Thứ này coi như cho ngươi đền bù, nếu ngươi muội muội không tỉnh thì nhớ tìm đến bổn đại gia, ahh!!”
Lời nói vừa dứt Lục Dạ thân thể cũng là hoàn toàn bị cuống đi.
Thứ hắn ném ra là một tảng san hô lấp lánh màu ánh bạc, đó chính là Bạch Tinh San Hồ mà Lục Dạ có được khi cứu tiểu yêu quái.
Hắn vốn dĩ định sử dụng nó bởi vì Bất Diệt Tuyên Cổ Quyết thông báo cho Lục Dạ Bạch Tinh San Hô rất tốt cho việc luyện thể của hắn, dù vậy Lục Dạ vẫn là dứt khoát ném ra thứ này đền bù cho Chu Hải Yên.
Hắn không muốn nợ ai thứ gì, trên Thanh Thủy Tinh này đối với Lục Dạ là nguy hiểm chập trùng.
Lần này coi như trả hết nợ, lần sau nếu có là kẻ thù thì hắn vẫn có thể một chiêu lấy mạng nàng không chút do dự.
“Hừ, ta còn thiếu một chút đồ cần ngươi đền bù sao?”
Chu Hải Yên hừ nhẹ, nàng trong lòng tử nhủ lần này xem như bị chó cắn một cái.
Nàng đang định phất tay vứt đi thứ mà Lục Dạ ném ra nhưng ngay khi thấy được thứ mà hắn nói là đền bù cho mình, Chu Hải Yên thân thể liền dừng lại.
“Đây là Bán Đế Cấp Tiên Dược!”
Chu Hải Yên có phần không thể tin được bật thốt lên, nàng ngay lập tức xuất hiện bên cạnh Bạch Tinh San Hô đưa tay nhẹ nhàng cầm lên tảng san hô khổng lồ kia.
“Rốt cuộc hắn là ai?”
Chu Hải Yên nhìn khối san hô đã gần như đạt đến Bán Đế Phẩm cấp kia, nàng khóe môi mấp máy nghi hoặc tự hỏi trong lòng.
Một kẻ có thể né tránh hết tất cả công kích của nàng, thậm chí tiện tay vung ra Bán Đế Cấp Tiên Dược thì nhất định không thể tầm thường được.
“Tây Hương Thập Lục Dạ……cái tên này, dường như có chút quen thuộc….”
Chu Hải Yên lẩm bẩm tên của hắn, lông mày nàng nhíu lại cảm thấy mình dường như đã nghe thấy cái tên này ở đâu đó nhưng nhất thời không thể nhớ ra, điều này khiến trong lòng nàng nổi lên một hạt giống, đó là hạt giống của sự tò mò về một người nào đó, chí mạng nhất người đó còn là nam nhân và là nhân vật chính nữa chứ :)_)
…..
“Rầm!”
“Má nó, bổn đại gia có duyên với du hành không gian lắm hay sao?!!”
Lục Dạ từ trong thông đạo không gian bay thẳng ra ngoài, hắn ngã xuống mặt đất khô ráp không nhịn được phun tục một câu.
Tiểu yêu quái trên vai hắn cũng là ánh mắt xoay vòng vòng chống mặt vô cùng, nó cảm thấy số phận sau này của mình khi đi cùng tên chủ nhân này có vẻ sẽ không mấy tốt đẹp.
“Cô nàng kia rốt cuộc đem ta ném đi đâu a?”
Lục Dạ đứng dậy phủi đi bụi đất trên người mình, hắn một mặt buồn phiền lại hứng thú nhìn nghiên dọc xung quanh.
Hắn hiện giờ đang ở trong một khu rừng ẩm thấp, xung quanh là cây với cây.
Dù vậy Lục Dạ vẫn có thể thấy được hình ảnh một tòa cung điện to lớn cách nơi hắn đang đứng hàng trăm tỷ dặm, tòa cung điện kia lộng lẫy ánh hào quang chói lóa phản chiếu từng tia ánh sáng mặt trời.
Cả tòa cung điện như được đúc bằng vàng rồng, tỏa ra khí thế uy nghiêm nhưng không kém phần cao quý của bậc đế vương.
“Đó là cung điện?”
“Không lẽ ta bị đưa thẳng tới Thanh Nguyên Đế Quốc rồi?”
Lục Dạ nhìn thấy tòa cung điện nguy nga kia liền suy đoán được mình đang ở đâu, nhất thời hắn có chút vui mừng vì đến được đây.
Nơi này cách Đan Viêm Cốc rất xa, gần như là nửa vòng tinh cầu, hắn ở nơi này đố 6 tên Tiên Đế kia có thể tìm ra được.
“Nhưng dù vậy lệnh ám sát ta nhất định cũng truyền tới nơi này, việc tiến vào trong Hoàng Triều là quá nguy hiểm!”
Lục Dạ khoanh chân ngồi xuống hơi suy ngẫm, hắn không tin rằng với thế lực của Đan Viêm Cốc việc truyền tới lệnh truy sát hắn có thể làm khó được bọn chúng.
Với lại bên trong Thanh Nguyên Hoàng Triều ít nhiều cũng sẽ có sát thủ của Sát Thiên Điện, theo như ký ức của tên sát thủ Đế Vương thì chi nhánh của Sát Thiên Điện chính là nằm bên trong Hoàng Thành.
Việc vô tư tiến vào trong Hoàng Thành chỉ khiến Lục Dạ càng thêm nguy hiểm, nếu bị phát hiện, kết quả xấu nhất là hắn có thể sẽ bị cả hai cái Đế Vương Cấp thế lực cùng Sát Thiên Điện truy sát.
Đó là còn chưa kể những tên tán tu Tiên Đế cảnh tham lam khác nữa, thật sự 5 viên Đế Đan là một cái giá quá hấp dẫn.
Suy tư một lát Lục Dạ liền quyết định tạm thời không tiến vào Thanh Nguyên Hoàng Triều, ít nhất là đến khi hệ thống nâng cấp xong hoặc hắn có được pháp bảo che dấu diện mạo.
Hắn không sợ phiền phức không có nghĩa là thích kiếm lấy phiền phức.
Chờ đến khi hệ thống nâng cấp hoàn thành, Lục Dạ hoàn toàn có cơ hội chiến hết đám Tiên Đế kia.
Với ý nghĩ như thế, Lục Dạ liền cất bước đi xung quanh khu rừng này tìm kiếm một nơi trú cho mình trong 15 ngày tới.
Tất nhiên là không thể thiếu việc săn giết những con yêu thú trong rừng này rồi, vì là khu rừng bình thường nên yêu thú nơi này cao nhất cũng chỉ là Tiên Vương Sơ Kỳ tu vi, nếu mạnh hơn thì phải đi ra phía ngoài cách xa Hoàng Thành thì mới có.
Cứ thế, thời gian liền trôi qua nhanh chống.
Chớp mắt Lục Dạ đã ở trong khu rừng này tận 14 ngày, trong 14 ngày này Lục Dạ cũng không phải ăn không ngồi rồi.
Hắn có thể nói là điên cuồng tàn sát yêu thú trong bán kính ngàn dặm xung quanh nơi mình trú ẩn.
Qua 14 ngày số yêu thú mà hắn giết không dưới 100 con, trong đó hơn chục con là Tiên Vương Sơ Kỳ, còn lại đều là Đại La Viên Mãn trở xuống tu vi.
Điều này làm Lục Dạ lại càng mong chờ số vàng mình có được khi hệ thống thăng cấp hoàn thành, tất nhiên rằng giá đồ vật cũng theo đó tăng cao.
15 ngày này, Lục Dạ hoạt động theo một kế hoặc chi tiết.
Ban ngay thì săn giết yêu thú, ban đêm thì tận dụng khả năng thời không của Như Nguyệt Luân Ý Ngọc để học tập luyện khí.
Với khả năng kéo dài thời gian của Như Nguyệt Luân Ý Ngọc Lục Dạ có tới 225 ngày thời gian để học luyện khí.
Hiện giờ hắn thỏa thỏa đạt tới Kim Tiên Luyện Khí Sư cấp bậc.
Và cuối cùng thời khắc hắn mong đợi nhất cũng đã đến!
“Tiểu đồng bọn, tới đây cho bổn đại gia soát một chút vận khí nào!”
Lục Dạ đưa tay ôm lấy tiểu yêu quái vào trong lòng cười hì hì nói, hắn không để ý con tiểu yêu quái hình giống quả cầu kia khuôn mặt lại hơi đỏ lên.
Trong 15 ngày này và cả một khoảng thời gian dài trong Như Nguyệt Luân Ý Ngọc quan hệ của cả hai càng thân thiết hơn, nếu so sánh thì có thể nói nó là người ở bên cạnh Lục Dạ lâu nhất luôn rồi ấy chứ.
“Đém người với ta đi!”
“3…..”
“2…..”
“1…..”
Keng, hệ thống nâng cấp thành công!
Keng, chúc mừng kí chủ nhận được một gói quà thăng cấp!
Trong ánh mắt có phần kích động cùng chờ mong của Lục Dạ, âm thanh quen thuộc liền vang lên bên tai hắn khiến cảm xúc của Lục Dạ chớp mắt liền như vỡ òa.