“Nha nha!”
“Ưm~”
Âm thanh kêu gọi xa lạ vang lên bên tai khiến Thanh Nhã Tâm từ trong cơn hôn mê chậm rãi tĩnh dậy, nàng đôi mắt mê mang hé mở rồi lập tức trợn trừng khi thấy thứ trong tầm mắt mình.
Chỉ thấy sát bên mặt nàng một sinh vật nhỏ nhắn có hình cầu mang theo một màu đen tuyền đang hai mắt hiếu kỳ nhìn lấy nàng.
“A…..Ah!”Thanh Nhã Tâm giật mình trợn mắt lùi về sau, bất chợt một cơn đau từ tận bên trong linh hồn lại công kích trí não của nàng khiến Thanh Nhã Tâm thống khổ ôm lấy đầu mình.
Chỉ thấy bên trong linh hồn nàng vô số sợi xích đang quấn chặt lấy linh hồn nhỏ nhoi của Thanh Nhã Tâm, dù nàng có vùng vẩy như thế nào cũng không thể thoát ra mà còn làm những sợi xích kia siết chặt thêm.
“Tốt nhất cô vẫn là đừng nên phản kháng!”
Bất chợt âm thanh xa lạ mà quen thuộc chợt vang lên khiến Thanh Nhã Tâm sững sờ nhìn lại, những sợi xích trong linh hồn nàng cũng theo âm thanh kia nới lỏng ra.
Chỉ thấy nàng hiện giờ đang ở trong một hang động và trước mắt nàng là thân ảnh một nam nhân với mái tóc vàng kim đeo một chiếc mặt nạ khiến nàng không thể nhìn thấy diện mạo của hắn.
“Ngươi…..ngươi….”
Vừa nhìn thấy tên nam nhân này, nàng liền nhớ đến khung cảnh tối qua.
Chính tên nam tử này là người đã cứu nàng, ngay cả những sợi xích trói chặt linh hồn nàng cũng là do hắn làm ra, nhất thời nỗi tức giận cùng sợ hãi đồng loạt xuất hiện trong lòng Thanh Nhã Tâm.
“Ngươi muốn cái gì hả?”Thanh Nhã Tâm bình tĩnh lại, nàng trừng mắt đối diện với Lục Dạ quát lớn.
“Làm gì sao?”
Lục Dạ lúc này lại như không để ý đôi mắt tràn đầy tức giận của Thanh Nhã Tâm, hắn chậm rãi đứng lên, tiểu yêu quái cũng lập tức xuất hiện trên vai của hắn.
“Nếu ta nói, ta muốn phá hủy cả Thanh Nguyên Hoàng Triều này thì như thế nào?”
Lục Dạ đi tới đưa tay nhấc lên Thanh Nhã Tâm khuôn mặt, đôi tử đồng lóe lên sau chiếc mặt nạ với mắt phải in họa tiếc một hàng huyết lệ chảy xuống lại khiến hắn tỏa ra khí chất cực kỳ tà mị khác thường.
“Cái…..”
Thanh Nhã Tâm nghe lời Lục Dạ nói liền quá đỗi hoảng sợ, hắn muốn phá hủy cả Hoàng Triều? Một Đế Vương tối đỉnh cấp thế lực! Đây là cở nào kinh khủng cùng ngông cuồng lời nói a?!
Lời nói của Lục Dạ hoàn toàn vượt qua đường truyện thông tin của Thanh Nhã Tâm khiến nàng sững sờ nhìn hắn bằng ánh mắt không thể tin được.
“Vậy, tiểu công chúa ngươi sẽ giúp ta chứ?”
Lục Dạ ánh mắt nhìn thẳng vào Thanh Nhã Tâm hai mắt, từng câu từng chữ hắn nói ra như vô tận mê dược đánh vào trong tận thâm tâm nàng.
“Ta…..mơ tưởng!”
Thanh Nhã Tâm ngay lập tức liền bừng tỉnh nàng đưa tay mạnh bạo hất ra Lục Dạ bàn tay tức giận quát.
Trong thâm tâm nàng cảm thấy cực kỳ nguy hiểm, nam nhân này chỉ nói vài câu lại khiến nàng gần như bị thôi miên.
“Hah…..hahaha!”
“Nhưng ngươi có cái khác lựa chọn sao?”
Lục Dạ bị Thanh Nhã Tâm hất ra bàn tay cũng không hề tức giận, hắn chợt ngửa mặt cười lớn trong ánh mắt nghi hoặc của nàng rồi lại chợt nói ra như thế một câu hỏi như trêu đùa.
“Ah!!”
Thanh Nhã Tâm chưa kiệp phản ứng đã cảm thấy một cảm giác đau đớn đến từ tận sau trong linh hồn khiến nàng như phát điên ôm lấy đầu mình thống khổ hét lớn.
“Được rồi!”
“Hộc…..hộc…..hộc….”
Lục Dạ theo một tiếng nói rơi xuống, những sợi xích vô hình kia mới dừng dằn vặt Thanh Nhã Tâm khiến nàng thở hồng hộc sợ hãi nhìn hắn.
“Ta cũng không rãnh đến mức đi phá hủy Thanh Nguyên Hoàng Triều!”
“Nhưng thay vào đó, ngươi phải giúp ta một việc.
Đổi lại sau khi hoàn thành ta sẽ thả ngươi ra như thế nào?!”
Lục Dạ ngồi xuống trước mặt Thanh Nhã Tâm nhìn ánh mắt sợ hãi nhưng không hề khuất phục của nàng chậm rãi nói.
Hắn cũng không tính thây trời hành đạo hay gì, lời nói lúc nãy chỉ là dọa một chút Thanh Nhã Tâm mà thôi.
“Việc gì?”
Thanh Nhã Tâm biết mình bây giờ số phận hoàn toàn kiểm soát trong tay nam nhân này, nàng dù muốn tự vẫn cũng chưa chắc được vì vậy đành tiến một bước xem hắn định làm gì, nếu không phải việc gì quá thương thiên hại lý thì nàng sẽ giúp hắn.
“Điều ta muốn rất đơn giản, đó là…….”
………
Bên ngoài cổng thành Thanh Nguyên Hoàng Triều……
Một thiếu niên với vẻ ngoài tuấn tú, mái tóc đen tuyền ngắn chỉ gần ngang vai, hắn người khoác một bộ hắc y mang theo khuôn mặt tươi cười bước ra từ trong khu rừng đi đến trước cổng thành đưa tay lên ý đồ muốn đẩy ra đại môn đang đống kín kia.
“Dừng lại!”
Đúng lúc này hai tên lính canh cổng liền phát hiện ra thiếu niên thân ảnh, bọn hắn cầm lên vũ khí chỉ thẳng vào thiếu niên quát lớn làm hắn như giật mình lùi lại vài bước.
“Hai…..hai vị có việc gì sao?”
Thiếu niên khuôn mặt như hoảng sợ lấp bắp hỏi khiến cả hai tên lính canh cổng hai mắt nhìn nhau.
Từ hôm qua sau khi tin tức đại công chúa mang theo trọng tội trốn khỏi vương quốc thì toàn hoàng thành đều được đạt vào giới nghiêm mức cao nhất, dù bất cứ ai ra hay vào đều không được lơ là.
Tuy vậy tên thiếu niên trước mắt rõ ràng là nam nhân, thậm chí là tu vi cũng chỉ có Thái Ất như bọn hắn hoàn toàn không thể nào là đại công chúa.
“Ngươi là ai! Muốn vào hoàng thành để làm gì?”
Hai tên lính gác cổng dù nổi nghi ngờ hoàn toàn không có nhưng vẫn là theo luật cẩn thận tra hỏi thiếu niên.
“Ta…..ta tên là Đông Vân Bất Tri Dạ, chỉ là một tán tu đi vào hoàng thành kiếm công việc sống qua ngày mà thôi!”
Thiếu niên rất nhanh liền một bộ mơ ước nhìn cổng thành to lớn kia, hắn đứng thẳng người đàng hoàn báo cáo cho hai tên lính gác cổng.
Hai tên lính gác cổng nhìn nhau một chút rồi gật đầu thu lại vũ khí coi như đồng ý với thiếu niên lời nói, dù sao Thanh Nguyên Hoàng Triều là nơi mà rất nhiều tán tu lui tới.
Việc này thường ngày không xảy ra trăm cũng chục lần.
“Nộp 5 tiên thạch thượng phẩm coi như lệ phí vào thành đi!”
Một trong hai tên lính gác cổng liền tiến lên mở miệng nói, lễ phí vào thành cũng như khi ở Đan Viêm Thành đều là 5 tiên thạch thượng phẩm.
Thiếu niên rất nhanh liền từ trong nhẫn trữ vật móc ra 5 viên tiên thạch đưa cho tên lính gác cổng, hai tên lính thấy vậy cũng đi vào mở ra cổng thành cho tên tán tu này.
“Két…..két…..két….”
“Được rồi, ngươi tiến vào đi.
Nhớ cẩn thận bọn gian thương đấy!”
Tên lính gác cổng sau khi mở ra cửa thành liền nhìn thiếu niên hô lớn, hắn còn thiện ý nhắc nhở một câu khiến thiếu niên mừng rỡ liên tục gật đầu.
Thiếu niên cất bước tiến vào cổng thành, khi đi qua một góc khuất khiến hai tên lính gác hoàn toàn không nhận ra khóe miệng có phần cong lên của thiếu niên.
“Đứng lại!”
Đúng lúc này khi thiếu niên gần như đi qua đại môn vào trong hoàng thành, một âm thanh uy nghiêm chứa đầy sát khí cùng Đế uy bá đạo áp tới khiến hai tên lính gác toàn thân run rẩy hai chân như nhũn ra.
“Tào…..Tào tướng quân!”
“Ngài tới đây có việc gì sao?”
Tên lính gác cổng lấy hết can đảm cùng sức lực, hắn mặt đỏ bừng như nín thở chấp tay kính cẩn nhìn tráng hán trước mặt mình, đó chính là Tào Thiết, đệ nhất chiến tướng của Thanh Nguyên Hoàng Triều!
Nhưng khiến tên lính gác nghi hoặc là Tào Thiết đáng lẽ phải ở bên trong khu rừng do xét tìm kiếm công chúa theo lệnh mà Hoàng Đế ban phát, hiện giờ tại sao hắn lại xuất hiện ở đây.
“Không có gì, ta chỉ là muốn kiểm tra tên kia một chút mà thôi!”
“Nhưng…..”
“Hử?”
“À, xin…..xin mời ngài!”
Tào Thiết đặt tay lên vai tên lính gác thu hồi Đế uy như thường nói khiến tên lính gác định nói lại gì đó nhưng chỉ với một cái trừng mắt của ông đã khiến tên lính như són ra quần không dám ý kiến gì nữa.
Thấy vậy Tào Thiết liền không để ý tên lính gác nữa, ông chậm rãi bước tới trước mặt thiếu niên kia.
Thiếu niên ngay khi nghe được âm thanh của Tào Thiết khuôn mặt liền cứng lại, hắn âm thầm trong lòng tạch lưỡi một cái nhưng rất nhanh khuôn mặt liền chuyển đổi thành hoảng sợ quay lại nhìn Tào Thiết.
“Vị…..vị đại nhân này, có việc gì tìm ta sao?”
Thiếu niên quay mặt lại hoảng sợ nhìn Tào Thiết có phần lắp bắp nói, ánh mắt hắn đảo quanh liên tục như sợ hại khí thế của Tào Thiết.
Thấy biểu cảm cùng ánh mắt chân thật không thể thật hơn nữa của thiếu niên kia, Tào Thiết liền nhíu mày lại.
Lúc nãy ông vô tình nhìn thấy thiếu niên này khóe miệng như cong lên nên mới tiến tới tra hỏi, nhưng thấy hắn như vậy biểu hiện khiến ông cũng không nắm chắt.
Dù sao có thể đạt tới Đế Giả tu vi loại người loại việc gì chưa trải qua, càng không nói đến một chiến tướng như ông.
Lòng người có thể nói là thứ Tào Thiết nắm rất rõ.
“Thiếu niên, ta thấy ngươi căn cốt không tệ muốn gia nhập vào dưới trướng ta sao?”
Tào Thiết nhìn chăm chú Tri Dạ nhưng vẫn không thấy được gì bất thường liền chuyển giọng mời hắn.
“Ta?”
“Đúng vậy, ngươi có đồng ý gia nhập ta dưới trướng trở thành ta thuộc hạ sao? Nếu như vậy thì bổn tượng đảm bảo ngươi không chỉ ăn sung mặc sướng mà còn có cơ hội đạt đến đỉnh cao hơn bây giờ rất nhiều!”
Tào Thiết đưa ra có thể nói là cực kỳ hấp dẫn lời mời, đoán chắc bất kỳ tên tán tu nào cũng phải điên cuồng đồng ý.
Dù sao dưới trướng Tiên Đế mà, là mơ ước của biết bao người.
“…..”
“Xin thứ lỗi vị đại nhân này, ta chỉ muốn bình thường làm việc không muốn dính dáng gì đến giết chóc!”
Thiếu niên trầm mặc một lát như suy nghĩ rồi sau đó ánh mắt của hắn lại tan thương vô bờ chấp tuy thành khẩn từ chối.
“Vậy thì thật đáng tiếc, đây là lệnh bài của ta.
Nếu ngươi đổi ý thì có thể tới tìm gặp ta ở Tào Phủ!”
“Cảm tạ đại nhân!”
Tào Thiết nghe vậy cũng đành bỏ cuộc, hắn cảm thấy người có ánh mắt như thiếu niên này phải trải qua rất nhiều nên có hơi tiếc hận đưa cho hắn lệnh bài của mình rồi xoay người rời đi.
Hiện giờ nghi ngờ trong lòng hắn đều đã được xóa bỏ.
Lúc nãy lý do Tào Thiết tra khảo thiếu niên kia là vì hắn nhận được tin có một tên thiếu niên kinh khủng trên Thiên Kiêu Bản đang ở trên Thanh Thủy Tinh này, tên đó theo như tin tức truyền đến vô cùng độc ác tàn bạo giết Đế như rơm rạ khiến Tào Thiết không thể không cẩn thận.
Nhưng theo miêu tả thì tên Lục Dạ kia là một người vô cùng ngông cuồng tàn ác, còn thiếu niên này lại cho hắn ấn tượng là một người cẩn trọng tránh mọi phiền phức không cần thiết, vì vậy Tào Thiết liền không còn nghi ngờ nữa.
Nhưng hắn không nghĩ tới một điều, đó chính là pháp bảo!!
Thiếu niên nhìn tấm lệnh bài ghi một chữ Tào đỏ thẩm kia liền lật tay cất nó vào nhẫn trữ vật.
Hắn nhìn bóng lưng đã khuất dạng của Tào Thiết vài giây rồi liền cất bước đi vào Hoàng Thành.
Trong lòng thiếu niên lại đang là điên cuồng tung hô.
“Cmn, đúng là Đế Cấp Cực Phẩm pháp bảo!”
Cứ vậy, Tào Thiết cũng không biết thiếu niên mình vừa thả đi sau này sẽ khoáy tung cả Thanh Nguyên Hoàng Triều….không! Mà là khoáy tung cả chư thiên vạn giới này!