Chung Cực Nhân Loại

Chương 125: Mất Mát Cùng Sự Thật!





“Cộp!”
Dưới lâu đài đổ nát, Lục Dạ với tốc độ nhanh chống như tia chớp lao đi.

Đầu tiên là tầng một hắn dù nhìn một cái cũng không thèm, trong đó giờ cái nịt cũng chẳng còn vào cũng chỉ mất công, nhưng hắn vẫn là nhanh tay thu luôn đại môn làm bằng Cảm Linh Thạch vào Dạ Linh Châu.
Tiếp sau đó là tầng hai, tầng này thì Lục Dạ cũng không đánh động gì.

Dù sao cũng là nơi của người chết, không có gì đáng để hắn vào xem xét cả, nếu có thứ tốt thì hai cha con Thanh Nguyên Mục đã dùng hết rồi.
Vì vậy Lục Dạ không do dự thẳng tiến xuống tầng cuối cùng, tầng ba!
“Cạch!”
Đặt chân trước đại môn to lớn nặng nề được bao phủ bởi Đế Lực hùng hậu, Lục Dạ hơi nhíu mầy.

Có vẻ Thanh Vũ Phiên cùng Thanh Nguyên Mục vẫn là rất cẩn thận khi bao phủ đại môn bằng nồng đậm Đế lực như vậy.
Nhưng điều này là hoàn toàn không có tác dụng với Lục Dạ, hắn có thể phá vở năng lượng, Đế Lực cũng không ngoại lệ! Dù vậy, việc tiến vào tầng ba này thì để sau đi.
“Phù……cũng đến lúc rồi!”
Lục Dạ thở ra một hơi, hắn ánh mắt hơi trầm xuống quyết định tiến vào Dạ Linh Châu.
“Dạ ca ca!”
“Lục Dạ!”
“Nha nha!”
Lục Dạ thân ảnh vừa xuất hiện bên trong Dạ Linh Châu liền kinh động hai cô nàng cùng tiểu yêu quái.


Tào Diệu đã tỉnh dậy từ ít lâu vài phút trước, nàng lúc đầu tuy rất hoảng sợ như vì khung cảnh xa lạ xung quanh, rõ ràng nàng đang ngủ trong Tào tướng phủ.

Nhưng cũng nhờ Thanh Nhã Tâm cố gắng nổ lực xoa dịu mà nàng cũng phần nào bình tĩnh lại.
Cả hai cô nàng rất nhanh liền cười nói vui vẻ, đúng là nữ nhân quen biết nhau bằng cái miệng mà.

Tiểu yêu quái tỉnh dậy cũng gia nhập cuộc vui với các nàng, dù Tào Diệu rất nghi hoặc và có phần lo lắng vì sao Dạ ca ca lại đưa nàng vào nơi này nhưng nàng cũng không thể làm gì khác ngoài chờ đợi.
Lục Dạ thân ảnh vừa xuất hiện không hề nghi ngờ khiến hai cô nàng kinh hô mừng rỡ, Thanh Nhã Tâm là vui mừng vì hắn không bị sao hết.

Tào Diệu thì chỉ là đơn thuần như thê tử nhìn thấy trượng phu trở về mà thôi vui mừng, tiểu yêu quái thì khỏi cần nói, Lục Dạ là nó chủ nhân, nhìn thấy chủ nhân mà vui vẻ là điều hiển nhiên.
“Ngươi tỉnh dậy rồi sao?”
Lục Dạ tiến tới đưa tay khác thường ôn nhu xoa lấy đầu của Tào Diệu nhẹ nhàng nói khiến thiếu nữ ngơ ra trong giây lát.
Thanh Nhã Tâm đứng gần đó thấy cảnh này khuôn mặt liền trầm xuống, không hiểu sao trong lòng nàng lại cảm thấy hơi đau đớn dù chỉ mới gặp Lục Dạ có vài ngày, mối quan hệ của hai người cũng chỉ như một vụ cá cược mà thôi.
Tiểu yêu quái thì lại không suy nghĩ nhiều như vậy, nó thoáng một cái liền sử dụng vết nứt không gian xuất hiện trên vai Lục Dạ nằm xuống.
“Dạ ca ca, ngươi không khỏe sao?”
Tào Diệu sững sờ vài giây rồi liền lo lắng vô cùng nhìn Lục Dạ ân cần hỏi, nàng còn đặt tay lên trán hắn xoa xoa thử xem có sốt hay không nữa kìa.
Trong ấn tượng của nàng Lục Dạ là một người cực kỳ tùy tiện, thi thoảng sẽ trêu đùa nàng, thi thoảng lại khiến nàng tức giận đuổi bắt hắn, nhưng hắn chưa từng biểu lộ ra như vậy ôn nhu ân cần với nàng khiến Tào Diệu nhất thời cảm thấy không quen.
“Ta không sao, người cần lo lắng là ngươi kìa…..”
Lục Dạ không trả lời, hắn chỉ nhìn Tào Diệu bằng ánh mắt trầm lắng, bàn tay vẫn không dừng lại xoa xoa đầu nàng khiến mai tóc thiếu nữ rối bời cả lên.
“Dạ ca ngươi làm gì…..”
Tào Diệu có phần ủy khuất vì mái tóc bị xoa đến rối tung của mình, nàng phòng má lên muốn chất vấn Lục Dạ nhưng lời nói chưa kiệp tuông ra đã im bật mà dứt.
Chỉ thấy bên cạnh Lục Dạ, chính xác hơn là ngay dưới mặt đất bên cạnh hắn xuất hiện thi thể của một trung niên tráng hán.

Đó không ai khác chính là Tào Thiết, ông vốn dĩ cơ thể tràn đầy máu tươi nhưng Lục Dạ không muốn Tào Thiết phải chịu cú đả kích quá lớn vì vậy trước khi đem ra Tào Thiết thi thể đã loại bỏ bớt máu tươi kia.
“Phụ…..Phụ thân!!”
Tào Diệu khóe mắt liền đỏ hoe, nàng khóe miệng run rẩy khổ cực nói ra hai từ như thế đơn giản nhưng lại đau khổ khôn cùng.
“Ngoan nào, có ca ca ở đây.

Đây là phụ thân ngươi tâm nguyện, ca ca cũng không thể làm trái!”
Lục Dạ có chút không đành lòng hắn ôm lấy Tào Diệu thân thể mềm mại vào trong lòng vỗ về an ủi nàng.

Vốn dĩ hắn hoàn toàn có thể cứu Tào Thiết bằng cách giữ lại ông linh hồn, nhưng đây chính là tâm nguyên cuối cùng của ông, hắn không thể vi phạm nó được.
“Không! Ngươi mau thả ta ra!”
Tào Diệu lại không như thường ngày nhu thuận nghe lời, nàng vùng vẩy thoát khỏi Lục Dạ vòng tay chạy đến bên cạnh thi thể phụ thân mình.
“Phụ thân ngươi mau tỉnh dậy, Diệu nhi không muốn mất đi ngươi!”
Tào Diệu quỳ xuống bên cạnh thi thể của Tào Thiết, nàng hai mắt lắm lem nước mắt không ngừng tuông rơi.

Hai bàn tay trắng nõn mềm mại không ngần ngại đặt lên trên chiến giáp thô cứng lắc lư như muốn gọi tỉnh Tào Thiết, nhưng đó là điều không thể.
“Hức…..phụ…..hức….Dạ ca ca…..tại sao….phụ thân ta…hức….lại như thế này?!!”
Tào Diệu nức nở quay về phía Lục Dạ vô vọng gào thét, nàng cứ tưởng khi gặp lại Dạ ca ca hoàn thành xong việc cần làm thì nàng có thể vui vẻ cùng hắn chơi đùa như mọi khi, nhưng việc phụ thân đột nhiên chết đi khiến tâm cang nàng như tan vỡ.

“Cho ngươi biết cũng không sao, chỉ mong rằng ngươi có thể vượt qua được!”
Lục Dạ nhìn thiếu nữ vốn vui tươi hoạt bát giờ lại lê hoa đái vũ như thế liền không đành lòng, hắn tiến tới bên cạnh Tào Diệu ngồi xổm xuống mắt đối mắt với nàng rồi chậm rãi đưa ra ngón tay đặt lên trên trán của nàng truyền cho thiếu nữ tất cả mọi chuyện.
Trước khi chết Tào Thiết vẫn kiệp chuyển cho Lục Dạ ký ức của mình nhờ hắn nói sự thật cho Tào Diệu biết mẹ của nàng là ai, nàng vì sao không thể đi ra khỏi Tào Tướng Phủ, tại sao ông lại chọn cái chết…v….v…
Tào Diệu ánh mắt hơi ngơ ra, trong đầu nàng ký ức vừa được Lục Dạ truyền vào như một thước phim tua chậm kể về chuyện tình của một đôi nam nữ.
Hai người vốn là thanh mai trúc mã với nhau, từ nhỏ cả hai trong lòng đều đã có hình bóng của người kia.

Lớn lên nam tử thì gia nhập hoàng triều làm chiến tướng thiên phú tuyệt luân nên chỉ có thể trong tối qua lại với nữ nhân mình yêu, cả hai dù không thanh thân nhưng vẫn có được với nhau một đứa con.
Sau khi nữ nhân kia sinh ra đứa bé, nàng không chỉ xấu đi mà còn xinh đẹp gắp vạn lần với khí chất mỹ phụ thành thục.

Và chính vẻ đẹp đó cũng là căn nguyên của tất cả những bất hạnh, người xưa nói cấm có sai, nữ nhân nghiêng nước nghiêng thành chắc chắn là điều không lành.
Và đúng như thế, trong một lần vô tình nàng liền lọt vào mắt xanh của hoàng thái tử với cơ hội đăng cơ là gần như tuyệt đối.

Dù người thương của nàng có là nam tử tướng quân thiên phú tuyệt luân nhưng đối đầu với cả hoàng triều là điều không thể.
Vì vậy nữ nhân chỉ đành phụ lòng nam nhân mình thương, để lại nữ nhi vừa lọt lòng không lâu cho hắn rồi đi theo tên hoàng thái tử kia chỉ để gia đình nàng được bình an.
Qua nhiều năm chung sống tên hoàng thái tử cũng lên ngôi hoàng đế, nữ nhân kia cũng lên ngôi hoàng hậu.

Dù đường đường là hoàng hậu thân phận cao quý nhưng nàng vẫn chưa bao giờ yêu hoàng đế kia, dù vậy số trời không ai tránh khỏi, nàng sâu bao năm chung sống với hắn cũng mang thai và lại lần nữa sinh ra một nữ nhi.
Nữ nhi là lý do để nàng tiếp tục sống tiếp bên tên hoàng đế này, nhưng không ngờ nữ nhi của nàng lại sở hữu thể chất đặc biệt đứng hạng thứ 16 trên Đại Thể Bảng, Hợp Hoan Đạo Thể.
Hợp Hoan Đạo Thể là một thể chất cực kỳ đặc biệt khi tác dụng của nó chỉ biểu hiện duy nhất trong lần song tu đầu tiên, dù vậy tác dụng nó mang lại cực kỳ kinh khủng.

Nếu một người bị vướng bình cảnh thì chỉ cần song tu lần đầu với một người sở hữu Hợp Hoan Đạo Thể là có thể lập tức đột phá.
Tên hoàng đế kia lòng dạ như sói đói, dù đó là nữ nhi chỉ vừa lọt lòng của mình thì vẫn bị hắn không thương tiếc muốn dùng để làm cơ hội đột phá Đế Tôn.
Không chỉ vậy, tên hoàng đế vì lo sợ thanh danh của mình sau khi làm chuyện không bằng súc sinh kia sẽ bị tổn hại nên bỏ ra một số tài sản lớn mua lại một bí pháp thời thượng cổ.
Bí pháp này chỉ có thể áp dụng với người sở hữu Hợp Hoan Đạo Thể, chỉ cần sử dụng bí pháp này thì người nữ sở hữu thể chất sau khi song tu cùng nam nhân thì sẽ hoàn toàn như nô lệ mà nghe lời tuyệt đối nam nhân đó.
Sau khi biết những điều mà tên hoàng đế định làm với chính nữ nhi của mình, nữ nhân liền không thể nhẫn nhịn được nữa nàng muốn đem theo nữ nhi trốn khỏi hoàng cung, trốn xa khỏi hoàng triều thối nát này nhưng lại bị tên hoàng đế bắt lại.
Hết cách nàng chỉ có thể lén lút tìm đến bên cạnh nam nhân mà mình thực sự yêu, hai người gặp lại nhau cứ như lần đầu sét đánh ngang tai.
Cả hai trò chuyện đủ thứ vừa khóc vừa cười, nàng cũng nhờ nam nhân kia một ân tình đó là giúp nàng bảo vệ nữ nhi.
Vô số năm sau, nữ nhân tu vi điên cuồng tăng lên nhưng vì nàng không để lộ sơ hở gì nên tên hoàng đế cũng không để ý đề phòng, khi tu vi của nàng đạt tới Đế Giả kinh khủng nhưng đa phần là do đan dược phụ trợ.
Dù căn cơ như vậy không vững nhưng nàng vẫn là dồn nén hết tu vi sức mạnh của mình vào sợi dây chuyền khiến tu vi nàng một đường tụt thẳng xuống Tiên Vương.
Căn cơ bị phá nát khiến nàng chỉ có thể sống được vài năm nữa, trước khi chết nàng đưa lại nữ nhi sợi dây chuyền coi như vật cuối cùng bảo vệ an toàn cho nữ nhi của mình.
Ngày hoàng hậu chết đi, cả hoàng triều như vỡ tổ người người khóc thương cùng bàn luận chỉ có nam tử kia đường đường đệ nhất chiến tướng quay lưng đi mà âm thầm rơi lệ.

Hắn thề trong lòng một lời hứa nhất định phải thực hiện được.
Đó cũng là lý do vì sao Tào Thiết không bao giờ cho nữ nhi mình ra khỏi nhà, hắn sợ Thanh Vũ Phiên sẽ nhận ra điều bất thường mà làm hại nàng.
Hắn cũng trong bóng tối âm thầm bảo vệ Thanh Nhã Tâm, lần mà nàng suýt bị tên khốn Thanh Vũ Phiên làm nhục cũng là hắn trợ giúp một tay mới thoát được chứ chỉ là toàn lực của một Đế Giả căn cơ không vững thì làm được gì Đế Vương đỉnh tiêm như Thanh Vũ Phiên?
……
Lục Dạ nhìn hai nữ tử khuôn mặt lắm lem nước mắt cùng đau thương kia mà đấy lòng cũng trầm xuống.
Hắn khi nãy không chỉ truyền ký ức cho Tào Diệu mà cả Thanh Nhã Tâm hắn cũng làm vậy, dù sao thì đây là bước quan trọng nhất để giải đáp ẩn khuất trong lòng nàng.
“Hức……hức…..”
“Rầm!

Cả hai đồng loạt òa khóc nhào vào lòng Lục Dạ khiến hắn hơi chao đảo rồi ngã ầm xuống đất, dù vậy hắn không mấy quan tâm mặt đất dơ bẩn, nhìn thân hai nữ tử khóc như mưa ôm lấy mình hắn chỉ biết thở dài đưa tay lần lượt đặt lên đầu hai nàng xoa xoa xem như an ủi.
“Đừng khóc nữa, chúng ta cũng không thể cho phụ thân người ở trên đó không yên lòng mà đúng không? Cả ngươi mẫu thân nữa!”
“Nha nha nha!”
Lục Dạ nhìn Tào Diệu cùng Thanh Nhã Tâm an ủi liên hồi, tiểu yêu quái cũng không ngoại lệ nó cũng tiến tới an ủi hai nữ.
Sau một hồi dưới sự cố gắng của Lục Dạ và tiểu yêu quái hai nữ mới dần bình tĩnh lại, dù vậy nỗi đau thương ẩn chứa trong hai đôi mắt kia vẫn là không thể trong nhất thời biến mất được
“Được rồi, đúng lên nào.

Cũng không thể để Tào Thiết thúc thúc nằm chỗ như thế chứ!”
Lục Dạ đứng lên cười mỉm nhìn Tào Diệu và cả Thanh Nhã Tâm nói, hắn không chờ hai nàng phản ứng liền cất bước đi về phía thi thể của Tào Thiết chuẩn bị chôn cất ông.
Tào Diệu cùng Thanh Nhã Tâm hai mắt đỏ hoe nhìn nhau rồi cũng lật đật đứng lên chạy tới ngay bên cạnh Lục Dạ, Tào Diệu thì không cần phải nói còn Thanh Nhã Tâm chỉ đơn thuần là kính trọng đối với Tào Thiết.
Ông dù không phải cha của nàng nhưng còn tốt hơn cả phụ thân ruột của nàng gấp trăm vạn lần.
“Dạ ca ca, ta…..ta muốn chôn cất phụ thân và cả mẫu thân ở nơi này có được không?”
Tào Diệu đi đến bên cạnh Lục Dạ hỏi, nàng cố gắng bình tĩnh nội tâm đau buồn vì mất mát của mình.

Nàng không muốn Lục Dạ phải thấy nàng yếu đuối khóc lóc như vậy.
Cả Thanh Nhã Tâm cũng là như thế, nàng cũng muốn mẫu thân được an nghĩ bên người mình yêu.
Nhất thời cả hai nữ tử ánh mắt long lanh ngập nước đều nhìn chăm chú Lục Dạ bởi vì nơi này không gian thế giới là của hắn.

Các nàng dù quan hệ với hắn mập mờ có chút vượt rào nhưng cũng không có quyền quyết định việc gì.
“Thoải mái đi, phụ mẫu các ngươi trừ tên kia thì cũng như ta phụ mẫu thôi.

An cất hai người họ dưới góc Thế Giới Thụ là được!”
Lục Dạ bõng nhìn hai nàng cười tà ác nói khiến cả hai đỏ mặt xấu hổ không thôi nhưng cũng không phản đối.

Tất nhiên tên kia mà hắn nói tới chính là Thanh Vũ Phiên, dù đánh chết cũng say đéo với thể loại như tên đó.
Mất một lúc sau, cả ba người một yêu liền chấp tay đứng trước bia mộ vừa được dựng nên dưới gốc cây đại thụ to lớn che trời.

Tào Diệu thậm chí còn quỳ xuống dập đầu ba cái như ghi tạc công ơn dưỡng dục, dậy bảo cùng hi sinh của phụ thân mình.
Làm xong bia mộ cho Tào Thiết, Lục Dạ liền theo lời nói của Thanh Nhã Tâm đi ra khỏi Dạ Linh Châu tìm kiếm nơi chôn cất mẫu thân của hai nàng.
Sau khi tìm được thì hắn liền đem theo quan tài của mẫu thân hai nàng vào trong Dạ Linh Châu an táng ngay bên cạnh mộ của Tào Thiết.
Cả hai nữ tiếp sau đó đều đồng loạt quỳ xuống, dù Tào Diệu chưa từng nhìn thấy mẫu thân nhưng việc với sự hi sinh kia đã đủ để nàng biết mẫu thân như thế nào yêu thương mình.
Lục Dạ đứng cách đó vài bước chân nhìn hai nữ cùng hai bia mộ chỉ có thể trong lòng hơi cúi đầu kính nể, hai người này đáng để hắn kính trọng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.