Chung Cực Nhân Loại

Chương 89: Diệt Sát Tận Thế!!





“Ầm!”
Tiếng nổ vang trời khiến Cuồng Thiên Đế Tôn bay ngược mà ra nhưng hắn ngay lập tức hãm phanh lại, lần nữa lao tới điên cuồng tấn công.
Làn khói đen bao phủ quanh người hắn hiện giờ đã mờ nhạt vô cùng, dù vậy các vị Tiên Đế khác cũng không quá thoải mái.
Mỗi người trên mặt đều kèm theo mồ hôi lạnh, Cuồng Thiên Đế Tôn không chỉ mất ý thức điên cuồng tấn công bọn hắn mà Đế Lực của hắn cũng như vô tận đại dương dùng mãi không cạn.
Trong khi đó bọn họ dù là Đế Tôn vẫn là Đế Lực có hạn, Long Thiên Đế cũng là Đế Lực hao kiệt gần phân nữa.
“Chúng ta cùng lúc tấn công, màn khí đen kia gần như biến mất rồi!”Long Thiên Đế nhìn những người khác nói.
Tất cả đều đồng ý với lời nói của Long Thiên Đế, tất cả nháy mắt liền bao vây lấy Cuồng Thiên Đế Tôn.
“Agh!!”
“Răng rắc…..răng rắc…..!”
Nhất thời hàng loạt các chiêu thức kinh khủng như phá hủy đất trời mang theo Đế Lực như hồng thủy liền được bọn họ sử dụng, mục tiêu chỉ có một đó chính là Cuồng Thiên Đế Tôn.
“Bành!”
Vô số vũ kỹ va chạm cùng làn khói đen mờ nhạt tạo nên một vụ nổ khiến cả tinh không tối tăm rực sáng, làn khói đen kia cũng hoàn toàn tan biến vào hư vô để lại Cuồng Thiên Đế Tôn vẫn đang mất đi ý chí.
“Chết đi!”
“Thiên Long Chiến Điển-Ngũ Trảo Kim Long Quyền!!”
“Grào!!”
Long Chấn Thiên gào thét vung quyền, Ngũ Trảo Kim Long theo quyền đầu của hắn mà gào thét bay ra, Kim Long toàn thân sáng chói mang theo ngũ trảo điên dễ dàng sé nát thân thể của Cuồng Thiên Đế Tôn.

So sánh với lúc Long Như Nguyệt sử dụng chiêu này thì nàng chỉ như một con ấu long mà thôi.
Chỉ nháy mắt Cuồng Tuyệt, một vị Đế Tôn liền như thế chết đi không còn chút cặn nào.

Như vậy cũng đủ biết Tiên Đế mỗi cảnh giới nhỏ như trời và đất, Thiên Đế với Đế Tôn cũng không ngoại lệ.
“Phù…..”
“Giờ chúng ta phải nhanh chống phá hủy lớp kết giới này!”
Long Chấn Thiên nhìn đám người trầm giọng nói, hai tay hắn nắm chặt.


Nghĩ tới việc phải tự mình sử lý nhi tử thật sự là không dễ dàng.
Các vị Tiên Đế khác cũng gật đầu, bắt đầu công kích lớp kết giới vô hình kia.
……
“Rống!!”Hắc Long nhìn nhân loại sâu kiến dám thách thức mình liền nổi giận rống lớn, nó quất mạnh phần đuôi của mình về phía Lục Dạ.
“Ầm!”
Chiếc đuôi cứng hơn cả sắt đá đập mạnh xuống, cứ tưởng thiếu niên với thân thể gày yếu sẽ vô lực bị đè bẹp nhưng không!
“Haha, ngươi chỉ có như vậy thôi sao?”
Lục Dạ hai tay nắm chặt lấy chiếc đuôi của con Hắc Long kinh khủng một cách nhẹ nhàng.

Lời nói vẫn như vậy ngông cuồng, hắn cười lớn hai tay siết chặt phá nát cả lớp vẩy trên đuôi của Hắc Long.
“Cảm phiền ngươi bay một đoạn nhé!”
Lục Dạ nhìn Hắc Long cười lớn, hai tay vung vẩy đuôi rồng xoay tròn liên tục.

Hắc Long vùng vẩy muốn hất văng Lục Dạ ra nhưng sức mạnh của thân thể nhỏ bé kia sao mà kinh khủng, công sức của nó hoàn toàn không có tác dụng.
“Agh!!”
“Ầm!!”
Lục Dạ xoay tròn vài vòng liền buông tay quăng mạnh Hắc Long về phía một hành tinh gần đó, cơ thể to lớn bằng cả một tinh cầu của Hắc Long đâm xầm vào hành tinh kia khiến nó vỡ vụn.

Âm thanh va chạm như xuyên thủng màng nhĩ của từng người.
“Lục Dạ!”Hồ Ngọc Ly, Hoa Vô Tuyết hay là những người khác thấy việc này cũng hoàn toàn không vui vẻ.

Bởi vì thiếu niên bây giờ trên người toàn đều là đỏ thẩm huyết dịch.
“Phù……Con Giáp Thìn cộng thêm máy gia tốc thể hạt……Bổn đại gia có tầm 10 phút để chơi với ngươi đấy!”
“Haha!”
Lục Dạ hoàn toàn không quan tâm vết thương trên người mình, hắn cười lớn lao về phía Hắc Long.
Tên: Con Giáp Thìn.
Nguồn gốc: 1 trong 24 Thái Dương Chủ Quyền.
Năng lực: Trong một khoảng thời gian ngắn cường hóa Linh Cách của ngươi sử dụng lên gấp nhiều lần.
Kích hoạt Con Giáp Thìn cùng với máy gia tốc thể hạt khiến Lục Dạ trong 10 phút có đủ sức mạnh để đè Thú Tận Cùng xuống đất ma sát.
Con Giáp Thìn có tác dụng khá giống máy gia tốc thể hạt, nhưng thây vì chỉ cường hỏa khả năng thể chất của Lục Dạ thì Con Giáp Rồng lại bá đạo hơn nhiều.
Linh Cách nói dễ hiểu thì giống như một loại tu vi trong Khu Vườn Nhỏ vậy.
Linh Cách (Spiritual Essence) đúng như tên gọi, là bản chất/căn nguyên của linh hồn.

Trong Khu Vườn Nhỏ, nó dùng để chỉ mọi dạng năng lượng sống và là đại diện cho sự tồn tại của mọi sinh vật sự vật.

Sống càng lâu, Linh Cách tích trữ càng lớn.

Tín ngưỡng, ma lực, ki, prana, tiên lực,…....!Tất cả đều quy về Linh Cách.
Điều này đồng nghĩa với việc kích hoạt Thái Dương Chủ Quyền-Con Giáp Thìn khiến Lục Dạ trong thời gian ngắn tất cả mọi mặt đều được tăng lên, cả khả năng khôi phục, cầm máu,…..
“Đỡ này con rồng kia!”
Lục Dạ nhảy lên trong nháy mắt liền đến trước mặt của Hắc Long, hắn vung chân lên cao tung một cước vào ngay đầu lâu của Hắc Long.
“Ầm!”
“Bành!”
Không gian chớp mắt liền vở vụn, Hắc Long đầu lâu vụn vỡ, da thịt nát bấy văng ra xa.

Hành tinh sau lưng nó cũng bị dư lực từ cú đá của Lục Dạ khiến cho vỡ tan thành từng mảnh.
Đám người nhìn thấy cảnh này liền kinh hãi che miệng, đây là sức mạnh như thế nào?
Ngay cả Tây Ngôn Xuy Tuyết nhìn thân ảnh thiếu niên vừa tung một cước kia cũng phải thâm tâm rung lên, nàng tự hỏi nếu hắn sử dụng sức mạnh như vậy….không, dù chỉ là 1 phần 10 như vậy thì nàng liệu có thể chống đỡ được hay không?
“Agh!!”
“Ngũ Linh Vũ Thần Kỹ-Tây Chi Bạch Hổ: Bạch Hổ Phong Vân Bộ!”Lục Dạ không cho Hắc Long cơ hội phản ứng, hắn ngay lập tức cất bước, sau lưng hắn như hiện lên hư ảnh Bạch Hổ lao nhanh trong tinh không chớp mắt đã tới bên cạnh Hắc Long.
“Ngũ Linh Vũ Thần Kỹ-Bắc Chi Huyền Vũ: Bách Lực Quy Linh Quyền!”
Nắm đấm nhỏ như vô lực nhưng ngay khi chạm đến da thịt, vẩy cứng của Hắc Long lại khiến lớp vẩy như bàn thạch kiên cố chớp mắt nứt vỡ xuyên thủng.

“Hahh!!!”
“Muda muda muda muda muda muda muda :))”
Lục Dạ điên cuồng vừa di chuyển vừa tung hàng trăm, hàng ngàn quyền phong lên cơ thể Hắc Long.
“Grừ!”
“Phốc….phốc….phốc….”
Thân thể to lớn của Hắc Long chớp mắt liền xuất hiện trăm ngàn lỗ thủng lớn nhỏ liên tục tuông ra máu tươi màu tím đặc nhìn cực kỳ kinh khủng.
“Rống!!”Hắc Long hai mắt đỏ rực gầm thét giận giữ cùng cuồng nộ, nó vung mạnh long trảo về phía Lục Dạ kèm theo vô số chiếc gai xương trắng toát.
“Ngũ Linh Vũ Thần Kỹ-Đông Chi Thanh Long: Long Lân Bách Chiến!”
Lục Dạ không kiệp né tránh chỉ có thể kích hoạt vũ kỹ, da thịt của hắn nháy hiện lên lấp lánh tia sáng như vẩy rồng.
“Xoẹt…..xoẹt……keng….keng!”
Âm thanh da thịt va chạm lại kỳ lạ giống như sắt thép đụng vào nhau vậy, bọn họ chỉ thấy cơ thể Lục Dạ như cánh dìu đứt gió đâm ầm vào một hành tinh khác khiến nó vỡ vụn nát bấy.
“Phốc!”
Lục Dạ phun ra một ngụm máu tươi, vết thương bên dưới lại càng rách ra khiến máu hắn ngày càng mất nhiều hơn.
“Hộc….hộc….”
“Nó……gần đạt tới Tiên Đế rồi sao….”
Lục Dạ đứng dậy khỏi đống đổ nát hai mắt nhìn lấy Hắc Long cơ thể đang điên cuồng khôi phục kia.
“Bán…..Bán Đế!”
Đám người Hồ Ngọc Ly cũng nhận ra khí thế kinh khủng trên người Hắc Long.
“Lục Dạ, mau rời khỏi đó.

Ngươi không đánh lại nó đâu!”Hồ Ngọc Ly cùng Hoa Vô Tuyết khẩn trương lo lắng hét lớn, các nàng dù biết Lục Dạ rất mạnh nhưng đây chính là Bán Đế, dù hắn có từng giết chết Đế Tôn đi chăng nữa thì cũng là nhờ có ngoại vật.
“Đừng lo lắng…..bổn đại gia có cách của riêng mình!”
Lục Dạ không thèm quay đầu lại, hắn đưa tay lau lấy vệt máu trên khóe miệng của mình lẩm bẩm.
Bất chợt hắn lại từ trong Dạ Linh Châu lấy ra một cái bình ngọc.
Đó không gì khác chính là chữa thương đan dược mà Hoa Vô Tuyết các nàng đưa cho hắn từ trước, hiện giờ chỉ còn 1 bình này thôi.
“Ực!”
Không chút do dự, Lục Dạ liền bỏ viên đan dược cuối cùng trong bình ngọc này.
“Tình cảnh này tuy hơi quen, nhưng bổn đại gia phải kết thúc trong một chiêu!”
“Ầm!!”
Lục Dạ đạp chân gào thét lao tới, xung quanh hắn kỳ dị hiện lên từng luồng khí màu đen mờ nhạt càng ngày càng nhiều.
“Rống!!”Hắc Long cảm thấy Lục Dạ lại lần nữa lao tới liền quật mạnh đuôi của mình xuống ý định đè bẹp Lục Dạ.
“Rầm!!”
Lục Dạ chớp mắt liền l-n nhào một cái né tranh chiếc đuôi khổng lồ rơi xuồng, không chỉ vậy hắn còn nhảy lên người của Hắc Long chạy dọc theo đuôi của nó.
“Phập…..phập…..phập…..phập!!”
Hắc Long làm sao có thể khiến Lục Dạ dễ dàng như vậy, nó trên toàn thân thể nháy mắt mọc lên chi chít gai xương trắng toát vô cùng sắc nhọn.
“Răng rắc….Bành!”
“Cút hết ra!”
Lục Dạ dường như không quan tâm, hắn đưa vay bẻ nét lao xuyên qua vô số gai nhọn kia khiến chúng dù cứng rắng đến đâu cũng phải bỡ nát thành bụi phấn.
Xung quanh Lục Dạ luồn khí đen đã dày đặc tạo thành hình dáng của một con thần thú đang di chuyển theo từng bước đi của hắn.
“Đó là…..Kỳ Lân!!”Long Như Nguyệt hai mắt có phần loa lắng cùng mê ly nhìn lấy Lục Dạ.

Các nàng bây giờ chỉ có thể cầu nguyện cho hắn có thể an toàn sống sót, trận chiến này đã không phải bọn họ có thể tham gia nữa rồi.
“Bành!”Đúng lúc này sau lưng đám người bọn họ lại vang lên âm thanh vỡ nát, bọn họ nhanh chống quay lưng lại khuôn mặt chớp mắt chuyển sang mừng rỡ.
“Phụ thân!”
“Mẫu thân!”
Hồ Ngọc Ly, Hoa Vô Tuyết cùng Long Như Nguyệt đều mừng rỡ hét lớn.
“Các ngươi mau cứu Lục Dạ!”Bọn họ đều đồng thanh nói như gào thét, hai mắt ửng đỏ.
Long Chấn Thiên cùng Hoa Băng Thiên đám người chỉ vừa mới phá hủy kết giới tiến vào thì đã thấy nữ nhi hai mắt đỏ bừng kêu bọn họ cứu tên tiểu tử khác, trong lòng chỉ có thể cảm thán nữ nhi lớn rồi.
Tuy vậy bọn họ cũng rất nhanh liền phản ứng lại, nhưng dù vậy vẫn có ngươi nhanh hơn bọn họ rất nhiều.
Hồ Mị ngay khi đột phá màn kết giới, không chờ Hồ Ngọc Ly nói gì nàng đã tung một chưởng mang theo cuồng cuộng Đế Lực bay thẳng về phía Hắc Long.
“Ầm!”
Lục Dạ một hôi chạy nhanh nay đã đến được đỉnh đầu của Hắc Long.


Hắn dậm mạnh tung người lộn một vòng đến ngay trước mặt Hắc Long.
“Rống!!”Hắc Long nhìn thấy Lục Dạ xuất hiện ngay trước mắt liền một cú gầm thét, nó dùng định dùng miệng mình cắn nát nhân loại trước mắt.
“Ầm!”Nhưng miệng nói chưa kiệp cắn xuống thì bên dưới lại bị một luồng Đế Lực đánh nát bét.
“Haha, ăn thử một đòn này xem!”Lục Dạ cười lớn điên cuồng hét lên.
“Ngũ Linh Vũ Thần Kỹ-Trung Chi Kỳ Lân: Dạ Lân!!”
“Agh!!!”
Xung quanh Lục Dạ được bao phủ bởi một luồng khí đen tuyền tạo thành hình dạng một cơn Hắc Kỳ Lân hung tợn, xung quanh Hắc Kỳ Lân lại hiện lên từng luồng khí huyết sắc.

Đó không gì khác chính là máu của hắn, ngay khi tung chiêu này, vết thương của hắn liền đã rách toẹt ra rồi nhưng Lục Dạ lại không thèm dừng lại.
“Ầm!!”
“Rắc….rắc….rắc….”
Lục Dạ một cước xuyên thẳng vào miệng của Hắc Long, tàn phá hết bên trong nó, lục phủ ngũ tạng, não bộ, trái tim đều trong nháy mắt nát bét.
“Răng rắc…...”
“Bành!!”
Không gian trong nháy mắt vặn vẹo rồi hiện lên một vết nứt, nháy mắt cả vùng không gian trăm trượng xung quanh con Hắc Long liền vỡ nát tan tành.
“Phốc!”
Lục Dạ sau khi xuyên thủng cơ thể Hắc Long thành huyết vụn liền toàn thân cuồng huyết vô lực rơi xuống ngay đúng vùng không gian bị vỡ tan kia.
“Lục Dạ!”Hồ Mị ngay lập tức vận dụng Đế Lực muốn tiến tới đỡ lấy Lục Dạ nhưng nàng do khi nãy đối đầu Cuồng Thiên Đế Tôn đã tiêu hao quá nhiêu Đế Lực nên hoàn toàn không kịp.
“Không!”Chúng nữ nhìn cảnh này khóe mắt ửng đỏ như muốn rách ra gào thét, bọn họ đều biết tình trạng hiện giờ của hắn.

Rơi vào vết nứt hư không thì khả năng sống sót là không thể nào.
Những vị Tiên Đế khác bị chiêu thức của Lục Dạ làm cho hơi choáng ngộp, đến lúc họ phản ứng lại thì thân thể thiếu niên đã hoàn toàn rơi vào vết nứt không gian.
“Phốc!”
Lục Dạ toàn thân phún huyết vô lực dù chỉ là một ngón tay cũng không thể động đậy.
“Bổn…..bổn đại gia ta lại rơi vào cái vết nứt hư không này nữa sao?”Lục Dạ trong lòng tự lẩm bẩm.
“Ta cũng…..không muốn khiến ai phải đợi lần nữa đâu!”
“Hệ…..hệ thống, dùng vé xuyên toa đi!”
Lục Dạ cố gắng sử dụng chút ý thức cuối cùng của mình truyền đạt mệnh lệnh cho hệ thống.
Chớp mắt một cánh cổng không gian khác cực kỳ cố định chứ không hỗn loạn như vết nứt hư không liền xuất hiện trước mặt Lục Dạ hút hắn vào.

Đó không gì khác chính là Vạn Giới Môn.
“Tốc!”
“Người đâu?”
Ngay khi Lục Dạ mới bị Vạn Giới Môn đưa đi, Long Chấn Thiên cùng Hoa Băng Thiên và cả những vị Tiên Đế cùng hậu bối của họ đều chớp mắt xuất hiện ở nơi này.
Hoảng loạn nhất không nghi ngờ là Hồ Ngọc Ly, Hồ Mị, Hoa Vô Tuyết và Long Như Nguyệt.
“Lục Dạ!!”
Chúng nữ tuyệt vọng la hét tìm kiếm thân ảnh thiếu niên trong không gian vô tận này.
Bỗng các nàng liền nhớ tới Âm Dương Long Phượng Quyết, cả ba người có quan hệ thân mật nhất với Lục Dạ liền nhắm mắt tập trung cảm ứng.
Khi cảm nhận được sự tồn tại của Lục Dạ, dù rất yếu ớt, mờ nhạt nhưng họ vẫn mừng rỡ.

Ít nhất hắn vẫn còn sống!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.