Chung Cực Toàn Năng Hệ Thống

Chương 12: Ninh Tuyết Yên bị bắt



Tiêu Hạo đi trên đường cái, cái bụng lại kháng nghị muốn nổ rồi.

Ở nhà Ninh Tuyết Yên ăn bánh mà bây giờ vẫn còn đói.Bước vào tu luyện con đường, lượng ăn của Tiêu Hạo cũng ngày một gia tăng lên.

“Tiêu Hạo bạn học, chờ mình một chút!”

Nghe thấy âm thanh từ phía sau hô tên mình, Tiêu Hạo quay đầu lại thấy Ninh Tuyết Yên thở hồng hộc chạy đến.

“Có chuyện gì vậy Tuyết Yên bạn học?”

Ninh Tuyết Yên cảm thấy có chút không có ý tứ nói ra.

“Là thế này.Mình muốn bạn phương thức liên lạc có được không?”

Tiêu Hạo khẽ ừ một tiếng, trong nội tâm cuồng tiếu không thôi.Ca mị lực lại tăng lên, có mỹ nữ chủ động xin phương thức liên lạc.

YY một hồi trong lòng, Tiêu Hạo cũng báo ra sđt cùng FB.Ninh Tuyết Yên cũng lấy điện thoại ra lưu lại phương thức liên lạc.Tiêu Hạo lúc này mới nói.

“Đúng rồi, Tuyết Yên bạn học.Đã suy nghĩ kỹ đánh cược chưa?”

Ninh Tuyết Yên nghe đến đánh cược 2 chữ, sắc mặt thoáng cái đỏ lên hỏi.

“Bạn muốn mình làm cái gì?”

Tiêu Hạo lúc này cười gian chỉ Ninh Tuyết Yên.

“Mình muốn bạn,..”

Ninh Tuyết Yên nghe xong trong lòng khẽ run lên, đang dự định từ chối lại nghe Tiêu Hạo nói tiếp.

“Kèm mình học tập 1 tháng để thi đại học.Yêu cầu này có xem là quá phận không hả Tuyết Yên bạn học?”

Ninh Tuyết Yên nghe Tiêu Hạo xách ra điều kiện này, nội tâm không hiểu sao có chút mất mác.Rất nhanh khôi phục tâm tình, nàng cười nói.

“Cứ tưởng là chuyện gì?Chuyện này thì dễ dàng thôi.Mà địa điểm học tập là ở đâu đây?”

Tiêu Hạo suy nghĩ một chút, trầm ngâm nói.

“Hay là đến nhà bạn đi, thuận tiện theo dõi ba bạn bệnh tình.”

Ninh Tuyết Yên sững sốt một chút, nghi ngờ hỏi.

“Không phải bạn đã chữa khỏi ba mình, uống thêm mấy thang thuốc Nam là khỏi hẳn sao?”

Tiêu Hạo mới nghiêm túc nói ra.

“Trên lý thuyết là vậy.Nhưng vì đề phòng vạn nhất, nên làm như thế cho chắc ăn.”

Ninh Tuyết Yên trầm tư một hồi, gật đầu đồng ý.

“Được.Vậy thì đến nhà mình học đi thôi.Dù sao ba mình cũng chỉ làm vào buổi sáng.”

“Ừ.Cứ như vậy đi, cũng không còn sớm nữa, bạn cũng về nhà ăn tối đi.Mình đi đây, tạm biệt.”

Tiêu Hạo cười cười nói lời tạm biệt.

“Ừ, nếu giải đề có chỗ nào không hiểu thì nhắn tin FB mình giải đáp cho.Bái bai!”

Nhìn bóng lưng Tiêu Hạo đi xa, Ninh Tuyết Yên có chút thất thần, chợt lắc đầu một cái, xoay người lên đường trở về nhà.

Lúc này, núp trong một góc gần đó Lăng Tích Uy nhóm người đeo khẩu trang lên tiếng.

“Hành động!”

Lăng Tích Uy cùng nhóm đàn em xông ra vây lại Ninh Tuyết Yên.Nàng hoảng sợ hô.

“Mấy người là ai?muốn làm gì?”

Lăng Tích Uy không kiên nhẫn giơ tay lên, một thằng đàn em tiến đến chụp thuốc ngủ Ninh Tuyết Yên từ phía sau.Ninh Tuyết Yên ý thức dần trở nên mơ hồ rồi hôn mê bất tỉnh.

“Đem nàng nhét vào trong bao khiêng đi.”

Lăng Tích Uy liếm môi, khóe miệng lộ ra nụ cười tàn nhẫn.

“Trò chơi vừa mới bắt đầu.Tiêu Hạo, mày cùng Uy ca chơi cái trò chơi nào!”

Tiêu Hạo về đến nhà đã là 7 giờ tối.Một nhà 3 người đều dùng ánh mắt u oán nhìn Tiêu Hạo.Dưới sự bất đắc dĩ, Tiêu Hạo đành phải áp chế cái bụng kháng nghị mà vào bếp làm cơm.

Cơm nước xong xuôi, Tiêu Hạo nhìn ăn uống thỏa mãn 3 người có chút bất đắc dĩ nói.

Tiêu Ly quệt mồm bất mãn.

“Ai bảo anh hai nấu ăn quá ngon làm chi.Hại 3 người cái bụng đều ăn đến nghiện.”

Diêu Ái Phương thì cười mắng.

“Cái thằng nhóc này, được nấu ăn cho 3 chúng ta là vinh hạnh lắm mà còn làm cái mặt khổ qua.”

Tiêu Chính Hào còn ở vuốt cái bụng mà đắm chìm trong dư vị mỹ thực.

“Ăn ngon, ăn ngon.Tiểu Hạo từ nay là đầu bếp nấu chính của nhà chúng ta nha.”

Tiêu Hạo đang muốn nói gì, đột nhiên điện thoại tiếng chuông vang lên.

“Con có điện thoại, đợi con nghe xong rồi vào dọn dẹp cho nha.”

“Thôi con đi nghe điện thoại đi, để cha mẹ dọn dẹp cho.”

Khi lấy máy ra, nhìn thấy là số của Ninh Tuyết Yên, Tiêu Hạo bấm trả lời.

“Tuyết Yên đồng học, gọi mình có chuyện gì không?”

Bên kia trầm mặc một hồi, rồi một giọng nam lên tiếng.

“Mày chắc là Tiêu Hạo đi.Khặc khặc, nếu không muốn Ninh Tuyết Yên cô nàng này bị tiền dâm hậu sát mà nói, đi một mình đến khu nhà giải tỏa đường Trường Chinh.Nếu như mày báo công an mà nói, chờ nhặt xác của nó đi, khặc khặc.”

Tiêu Hạo nghe xong, sắc mặt giận dữ, mặt lộ ra sát khí.

“Bọn mày là đám biến thái nào?nếu Tuyết Yên có mệnh hệ gì, tao cùng bọn mày quân biến thái liều mạng.”

Lăng Tích Uy nghe xong mà cười tàn ác, nhấn mạnh nói.

“Nhớ kỹ, chỉ có mày một người đến nếu không hậu quả mày hiểu.”

“Tốt.Tao một người đến, bọn mày chờ ở đó, không được làm tổn thương nàng, tao đến ngay.”

Trong một căn nhà hoang khu giải tỏa đường Trường Chinh, Lăng Tích Uy lộ ra nụ cười tàn độc nhìn đang bị trói gô bịt kín miệng Ninh Tuyết Yên.

“Thế nào?nghe được sao?mày bạn trai tương lai sắp đến rồi, tao phải thật tốt chiêu đãi nó thôi hề hề hề.”

Lăng Tích Uy làm dấu ra hiệu, đám đàn em hiểu ý tiến đến gỡ ra khăn bịt miệng của Ninh Tuyết Yên.

Ninh Tuyết Yên lúc này vùng vẫy cả giận hô lên.

“Bọn mày nhóm biến thái rốt cuộc là ai?tại sao muốn nhằm vào Tiêu Hạo?”

Lăng Tích Uy cầm lấy con dao bấm, tiến đến dùng cán dao vuốt vuốt gương mặt khả ái của Ninh Tuyết Yên, lộ ra thanh âm biến thái.

“Uy, còn lo lắng cho bạn trai đâu rồi?Quên nói cho mày biết, nó đến sẽ chỉ nhặt xác mày mà thôi hề hề hề.Còn việc mày muốn biết nhóm bọn tao là ai, tao sẽ thỏa lòng hiếu kỳ của mày.”

Lăng Tích Uy cùng đám đàn em đồng loạt gỡ xuống khẩu trang.Ở ánh trăng rọi đến, khi nhìn thấy những gương mặt quen thuộc kia.Ninh Tuyết Yên gương mặt khó có thể tin, nghẹn ngào kêu lên.

“Làm sao có thể?không thể nào, không thể nào.”

Lăng Tích Uy lộ ra nụ cười dữ tợn, tức giận quất cho Ninh Tuyết Yên mấy cái bạt tai.

“Không có gì là không thể nào.Đồ gái điếm thúi, tất cả đều là mày ép tao.Nếu không phải tại mày, tao làm sao có thể đến tình cảnh ngày hôm nay hả, con điếm đáng chết, con điếm đáng chết.”

Lăng Tích Uy lúc này phẫn nộ mà kể.

“Mày nếu chịu cho tao lần đầu, cho tao chơi mày thì bây giờ tao không phải vì không áp chế được dục vọng mà đi chơi gái.Cũng vì nó mà tao bị liệt dương, là liệt dương đó mày có hiểu không hả con bitch?”

“Chính mày đã hại tao, cũng vì mày mà tao tính cách càng vặn vẹo hơn, càng biến thái hơn.Hôm nay tao bắt gặp mày cùng nó từ nhà thuốc Nam đi ra, mày biết tao có bao nhiêu phẫn nộ không.”

“Nhưng mà tao thích điều đó.Mày không biết là tao ngày càng thích tính cách mới này của mình đâu.Tao muốn thực hiện ngay cái giờ phút thiêng liêng này, tao muốn cho mày nếm thử tư vị của một thằng siêu cấp biến thái là như thế nào.”

“Mày có biết là ở trên deepweb tao học được cái gì sao?Đó là nghệ thuật biến thái.Khà khà, có nói mày cũng không hiểu được biến thái nó là ra sao một dạng nghệ thuật.”

“Đầu tiên là rạch mày từng dao, từng dao một. rồi đến móc mắt, xiên mũi, cắt tứ chi, để lại một khối cơ nhục cho tao chơi.Haha, cái cảnh tượng đó quả thật là một tác phẩm nghệ thuật.Sau cùng là màn thưởng thức mỹ thực, ăn từng cái, từng cái bộ phận trên cơ thể của mày.Vậy là từ nay mày mãi mãi thuộc về tao rồi.”

Nghe Lăng Tích Uy từng lời, từng lời nói biến thái.Ninh Tuyết Yên không nhịn được thét lên tiếng kêu sợ hãi.

“Thả tôi ra đồ biến thái.Thật không ngờ anh lại là một kẻ biến thái đến rợn cả người như vậy.Tôi hối hận vì ngày đó mắt mù chịu làm bạn gái của anh.”

Lăng Tích Uy dường như không nghe thấy lời của Ninh Tuyết Yên, quay người sang một hướng nói.

“Mày đã đến rồi thì đi ra đi, không cần ẩn núp.”

Tiêu Hạo biết bản thân bị phát hiện, cũng từ trong một góc đi ra.

“Đinh, phát động ẩn tàng chi nhánh nhiệm vụ.Diệt trừ tà tu:Tà tu là một dạng tu sĩ chuyên làm việc ác bất tận.Diệt trừ tu sĩ tà ác trước mắt.Thành công khen thưởng: Huyền cấp vũ kỹ(ngẫu nhiên) 1 quyển, 5000 điểm hối đoái.Thất bại trừng phạt:kí chủ bị tà tu giết chết.”

Tiêu Hạo nghe thấy nội dung nhiệm vụ đối chiến mình là một gã tà tu, sắc mặt tức khắc trở nên nghiêm túc hẳn lên.

“Thả nàng ra, tao cho nhóm bọn mày được lưu cái toàn thây.”

Tiêu Hạo mở ra bảng thông tin tra xét đối phương, Tiêu Hạo một mặt kinh ngạc có chút ngoài ý muốn nhìn trước mắt cái này Lăng Tích Uy.

Mục tiêu:Lăng Tích Uy

Chức nghiệp:Học sinh cấp 3 lớp 12, Huyết tà tu sĩ.

Chiến lực:400

Tu vi:Hậu Thiên lục trọng(Luyện Khí tứ trọng).

Quan hệ:không chết không thôi.

Lại là một cái Luyện Khí tứ trọng tà tu, Tiêu Hạo trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn, ánh mắt như lâm đại địch nhìn Lăng Tích Uy.

Lăng Tích Uy cười hề hề nhìn Tiêu Hạo, liếm môi nói.

“Huyết nhục thật cường, sinh cơ thật thịnh.Ăn vào chắc sẽ là một cái mỹ vị món ăn.Nhưng trước khi vào món chính thì phải ăn khai vị cái đã.”

Dứt lời, chỉ thấy mấy thằng đàn em Lăng Tích Uy cả người đều nổ tung văng ra từng khối bộ phận cơ thể.Lăng Tích Uy không chút nào chậm cầm trong tay mấy cái bộ phận cơ thể mà nhai lấy nhai để khiến Tiêu Hạo cùng Ninh Tuyết Yên một trận buồn nôn muốn ói.Tiêu Hạo thấy vậy vừa sợ vừa giận quát.

“Đáng chết.Mày dám giết người vô tội.”

“Thì có sao?Haha, mặc dù mới ăn khai vị nhưng cũng khá ngon chứ.Tiếp theo tới phiên con bitch mày.”

Lăng Tích Uy liếm môi còn lưu lại máu tươi, nhào đến hướng Ninh Tuyết Yên mà đi.

Tiêu Hạo thấy vậy trong lòng cả kinh, chạy vọt nhanh đến ném Ninh Tuyết Yên ra một đoạn xa, vung quyền cứng đối cứng với Lăng Tích Uy.

Quyền đầu hai bên chạm vào nhau, Tiêu Hạo lùi về sau 5 bước, Lăng Tích Uy lùi về sau 2 bước.

Lăng Tích Uy ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc nhìn Tiêu Hạo.

“Hậu Thiên ngũ trọng, không tệ tu vi, nhưng mày hôm nay phải cắm trong tay tao rồi.”

Lăng Tích Uy trong tay bắt đầu làm cái kỳ lạ thủ ấn sau đó khẽ quát.

“Linh Sát huyết đao, đi!”

Ấn kết thành, trước mặt Lăng Tích Uy tụ lại một thanh đao bằng máu bay hướng phía Tiêu Hạo mà đi.

Tiêu Hạo thấy huyết đao bay đến chỗ mình, nội tâm kinh hãi vội vàng né tránh.Rất không may là Tiêu Hạo vẫn bị huyết đao chém sượt qua vai phải làm máu tươi chảy xuống.

Tiêu Hạo bị thương, tay ôm lấy vai phải, trong lòng kinh hãi không gì sánh được.Thằng này tà tu có vẻ khó chơi.

Bước vào Luyện Khí tứ trọng là có thể tu hành một ít pháp thuật ngũ hành đơn giản cùng học tập và sử dụng vũ kỹ.Vừa nãy thanh kia huyết đao là Lăng Tích Uy vận dụng một môn vũ kỹ ấn pháp loại hình mà biến thành.

“Haha, ăn Linh Sát huyết đao của tao tư vị thế nào hả?Mày nhận mệnh đi thôi.Tao cũng thật bất ngờ mày cũng là một cái tu đạo giả.Nhưng mà kết thúc ở đây, tao với mày chênh lệch là không có cách xoay chuyển càn khôn.”

“Huyết đao giết nó cho tao.”

Tiêu Hạo nhìn thấy Lăng Tích Uy lại vận dụng huyết đạo, nội tâm thầm kêu không tốt, một cỗ nguy cơ sinh tử khí tức tràng đến.Tiêu Hạo trong não suy nghĩ vận dụng đối sách, bỗng nhiên vỗ đầu mình một cái, trong tay xuất hiện một bình đan dược.

Bình đan dược này là Tụ Khí tán trước đó hoàn thành nhiệm vụ giáo huấn lưu manh mà Tiêu Hạo nhận được phần thưởng.Trong bình có tổng cộng 30 viên Tụ Khí tán, Tiêu Hạo khẽ cắn răng, quyết tâm liều mạng há miệng ra đổ đan dược mà ừng ực nuốt vào một lúc 30 viên rồi nhai rốp rốp nuốt vào bụng.

“Khà quá sảng khoái!”

Sau đó là một thoáng lắc mình né tránh huyết đao thành công.

Lăng Tích Uy chứng kiến Tiêu Hạo nuốt vào 1 lần 30 viên Tụ Khí tán có chút nghẹn họng nhìn trân trối, giận dữ hét.

“Con mẹ mày thằng phá của, 30 viên Tụ Khí tán mà mày nuốt như ăn cơm uống nước.Muốn chết!”

Lăng Tích Uy giận dữ, đột nhiên lộ ra nụ cười âm hiểm, tay bắt đầu vận dụng vũ kỹ thay đổi ấn pháp.

Bay ở phía xa huyết đao bỗng nhiên lúc này quay ngược lại phương hướng sau lưng Tiêu Hạo mà đến.

Tiêu Hạo không biết bản thân gặp nguy hiểm, giơ lên ngón giữa ngoắc tay khiêu khích.

“Mày còn chiêu số gì thì lấy ra đi, tao tiếp,...”

Không chờ Tiêu Hạo nói hết lời, một cảm giác mãnh liệt nguy cơ sống còn xông lên đầu.Tiêu Hạo quay đầu lại phía sau thấy huyết đao cách mình đã không đến một mét, nhắm mắt lại thầm nói mạng ta xong rồi.

Tiêu Hạo ở giây phút sinh tử này nhớ đến người nhà, tiểu đệ Cao Viễn hèn mọn, hay xấu hổ cô vợ nhỏ Khương Du Du.Ngoài ra còn có thêm thân ảnh của cô bạn hoa khôi lớp Ninh Tuyết Yên.

Ta không phải có hệ thống sao?làm sao sẽ chết đây?quả thật sẽ chết sao?thật không cam lòng à!

Nhưng chờ một giây, hai giây, năm giây lại không thấy động tĩnh gì.Tiêu Hạo mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt làm bản thân trở nên hoảng hốt.

Ninh Tuyết Yên lộ ra nụ cười xinh đẹp nhìn mình.Phía sau lưng nàng cắm một thanh huyết đao xuyên qua ngực.Nàng lảo đảo như muốn ngã xuống, Tiêu Hạo lòng đau như cắt chạy đến đỡ nàng, hai hàng lệ không kiềm chế được mà chảy xuống.

“Đồ ngốc, sao lại vì mình mà làm như vậy?Có đáng không?”

Ninh Tuyết Yên vẫn mỉm cười ôn nhu nhìn Tiêu Hạo, cố dùng khí lực cuối cùng nâng bàn tay trắng nõn vuốt ve lấy gò má đang dính nước mắt, suy yếu nói.

“Đáng giá...Bởi vì em yêu anh, em không muốn trơ mắt nhìn anh phải chết.Em rốt cuộc nhận ra, em đã thật sâu yêu anh không cách nào kìm chế được.Hạo, hãy sống thật tốt, vì anh muốn sống cho cả phần của em nữa.Em yêu anh, vĩnh biệt!”

Ninh Tuyết Yên trút lấy một chút khí lực cuối cùng, cánh tay cũng phủ xuống mà nhắm mắt lại, triệt để tử vong.

“Không!!!!!!!!!!!!!!”

Tiêu Hạo ánh mắt huyết hồng, không cam lòng ngẩng mặt lên trời thét dài.

Lăng Tích Uy thấy huyết đao bị Ninh Tuyết Yên đỡ thay cho Tiêu Hạo mà chết, sắc mặt lâm vào ngốc trệ đứng ngây người ở đó lẩm bẩm.

“Tuyết Yên chết rồi, Tuyết Yên chết rồi!”

Mặt dù Lăng Tích Uy trở thành một cái tà tu biến thái, nhưng nội tâm thủy chung vẫn yêu sâu đậm Ninh Tuyết Yên.Nhưng cũng vì yêu quá mà sinh hận, Lăng Tích Uy quả thật có thể nói là đáng thương hơn đáng trách.

Khí thấy Ninh Tuyết Yên chết, Lăng Tích Uy triệt để hối hận mà đứng ngây người ra đó.

Tiêu Hạo trong cơ thể Tụ Khí tán dược lực lúc này như cộng hưởng Tiêu Hạo phẫn nộ, bắt đầu lan tỏa dược lực đi khắp cơ thể.Cảnh giới đi lên như ngồi tên lửa.

Luyện Khí tứ trọng, Luyện Khí ngũ trọng,...

Mãi cho đến Luyện Khí viên mãn mới chính thức đình chỉ.

Tiêu Hạo cảm thấy trong cơ thể mình lúc này tràng ngập lực lượng, ánh mắt cừu hận khóa chặt lấy đang đứng ngốc trệ Lăng Tích Uy.Đặt Ninh Tuyết Yên xuống đất, hôn lên trán nàng một cái, Tiêu Hạo ôn nhu nói.

“Yên nhi, chờ anh báo thù cho em, chúng ta cùng nhau về nhà.”

Tiêu Hạo lạnh lùng phát huy trong cơ thể Luyện Khí viên mãn lực lượng, vung ra một quyền hướng Lăng Tích Uy gào thét mà đến.

Quyền kình mang theo tiếng xé gió gào thét mà đến nhưng Lăng Tích Uy thủy chung không để ý mà vẫn ở trạng thái ngốc trệ bên trong.

Oành một tiếng, Lăng Tích Uy trúng quyền như diều đứt dây bay ra xa 5,6 mét.Tiêu Hạo tiến đến muốn vung quyền đánh đập thằng này cho hả giận.Chợt, Tiêu Hạo thấy một màn làm bản thân sửng sốt một chút.

Lăng Tích Uy ngồi dạng nửa quỳ, ánh mắt phức tạp nhìn Tiêu Hạo lộ ra nụ cười giải thoát nói ra.

“Ra tay đi.Tuyết Yên chết rồi tao cũng không muốn sống nữa.”

Tiêu Hạo không chút do dự vung thêm một quyền.Lăng Tích Uy đầu bị đánh cho nổ, trở thành thi thể không đầu mà ngã xuống.

Tiêu Hạo lúc này nước mắt không nhịn được chảy xuống, đi đến chỗ Ninh Tuyết Yên đang nằm, nghẹn ngào bế nàng lên.

“Yên nhi, cặn bã biến thái đã chết.Chúng ta về nhà thôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.