Chung Cực Toàn Năng Hệ Thống

Chương 54: Tân trang biệt thự



Cao Viễn một mặt ước ao hâm mộ, ánh mắt lấp lánh nhìn Tiêu Hạo đầy vẻ sùng bái.

“Hạo ca, mời nhận của thằng em một lạy.”

Tiêu Hạo quả thật khóc không ra nước mắt.

“Ầy, tiểu Viễn, chú mày hiểu lầm Hạo ca rồi.Con nhỏ này cứ bám theo anh như con đỉa đói, anh đây có thể làm sao bây giờ?”

Cao Viễn ném cho cái ta hiểu ánh mắt mà giơ ngón tay cái lên.

“Hạo ca trâu bò, vô hình trang bức trí mạng nhất.”

Nhưng khi Cao Viễn nhìn đến sắc mặt trái phải ngồi hai vị chị dâu ánh mắt như lâm đại địch nhìn chằm chằm Tô Tích Trúc, Cao Viễn vội cười hề hề đồng tình với Tiêu Hạo hoàn cảnh mà quay lên.

Tiêu Hạo gặp Cao Viễn ánh mắt đồng tình, có chút cảm động: anh em tốt mãi mãi là anh em tốt.Thảo nào Lưu Bị từng nói đàn bà như quần áo, huynh đệ như tay chân.

Nếu Tiêu Hạo biết Cao Viễn trong lòng suy nghĩ lúc này sẽ nhào lên thông chết bà thằng này, bởi vì Cao Viễn âm thầm cầu phúc Hạo ca vượt qua trận này cung đấu nha. Nhiều bạn gái thật là phiền phức, Viễn ca quyết định chỉ chọn 1 cô xinh đẹp là ô sờ kê, không muốn học Hạo ca làm người phong lưu.

Phan Đình Tầm Nguyệt ánh mắt lóe lên một tia ý lạnh rồi biến mất, trong lòng mắng chửi: tiện nhân, lại đến một con tiện nhân câu dẫn anh Hạo. Đáng chết, đáng chết, nhóm hồ ly tinh, chờ bà xem.

Dù trong lòng mắng chửi nhưng Phan Đình Tầm Nguyệt cũng không ngốc.Nàng vừa nãy nhìn không thấu cái này mới chuyển trường đến nữ sinh, điều này chứng minh con nhỏ này tu vi cảnh giới cao hơn bản thân nhiều.

Từ khi đạt được Tà Nguyệt nhãn, Phan Đình Tầm Nguyệt đã có thể nhìn thấy được những thứ mà mắt thường hay đến cả đã mở linh giác hay thậm chí là linh thức cũng không nhìn thấu. Mà ở mở mắt hôm qua, Phan Đình Tầm Nguyệt cũng đã thức tỉnh được năng lực đầu tiên của nguyệt luân bên trái.Chính vì thế mới có thể nhìn thấu được người tu vi cao hơn nàng cao nhất đến 2 cảnh giới lớn, nghĩa là ở Kim Đan tam chuyển trở xuống.

Ở dùng nguyệt luân bên trái xoay chuyển muốn nhìn thấu Tô Tích Trúc, ánh mắt của Phan Đình Tầm Nguyệt kém chút bị phản phệ.Nàng hiện tại tu vi chỉ có Luyện Khí tầng 4, tinh thần lực không dồi dào nên không thể lạm dụng năng lực thứ nhất này của Tà Nguyệt nhãn quá lâu, nếu không sẽ gặp phản phệ.Nhẹ thì mất đi năng lực, nặng thì bị mù vĩnh viễn không thể khôi phục.

Tô Tích Trúc có chút hăng hái cười đắc ý nhìn sắc mặt như gặp đại địch của Khương Du Du cùng Ninh Tuyết Yên.Ở nàng chú ý đến có cặp mắt thứ 3 địch ý nhìn mình chằm chằm, Tô Tích Trúc cũng nhìn hướng Phan Đình Tầm Nguyệt.

Khẽ ồ lên một tiếng, Tô Tích Trúc cũng không nhìn thấu được khuôn mặt thật sự của cô nữ sinh mặt quấn băng vải trắng này.Trong lòng nàng vô cùng kinh ngạc: thế tục giới lại có một người tu vi còn cao hơn mình. Không đúng, chắc chắn là cô gái này dùng pháp bảo gì đó che giấu người khác tra xét.

Khẽ gật đầu mỉm cười chào hướng Phan Đình Tầm Nguyệt một cái rồi nói với Sở Hồng Tình.

“Cô chủ nhiệm, em có thể chọn vị trí ngồi không?”

“Cái này…”

Sở Hồng Tình có chút khó xử nhưng nàng chưa kịp nói gì, Tô Tích Trúc đã hướng đến một cái mắt kính cận nữ sinh ngồi giữa ghế Cao Viễn mỉm cười.

“Bạn có thể nhường mình ngồi chỗ này được không?rất cảm ơn.”

Nữ sinh mắt kính gương mặt đờ đẫn gật đầu mà đứng lên dời đi vị trí. Cao Viễn thấy Tô Tích Trúc ngồi bên cạnh mình, sắc mặt vui mừng vội vàng bắt chuyện.

“Chị dâu tốt. Em tên Cao Viễn, là đàn em của Hạo ca, mong chị dâu chiếu cố.”

Tô Tích Trúc không trả lời Cao Viễn mà quay xuống bàn dưới nói với Tiêu Hạo, gương mặt khiêu khích nhìn hai nữ trái phải.

“Lần này thì khỏi trốn nha. Thức thời thì đem mẫu khoáng giao ra đây, nếu không kịch hay vẫn còn ở phía sau đâu?”

Nghe được Tô Tích Trúc truyền âm, Tiêu Hạo sắc mặt khó coi, hai nữ lạnh rên một tiếng mà nhìn chằm chằm Tô Tích Trúc.

Khẽ lắc đầu, Tô Tích Trúc quay đầu lên mà bắt đầu lấy lệ mở sách vở ra cho giống học sinh đang học bài.

Thấy lớp cũng ổn định không ồn ào nữa, Sở Hồng Tình cũng bắt đầu giải đề.



Địch Quốc Thắng hai ông cháu lại đến Đồng Xuyên tỉnh. Lần này mục đích đến là để điều tra một cái học sinh cấp 3.

Nhìn trong usb tư liệu tình báo, Địch Quốc Thắng khẽ nhíu mày, đưa ánh mắt qua nhìn đang chơi điện thoại Địch Lệ Diệp Na hỏi ý kiến.

“Na Na, con thấy cái tình báo về học sinh cấp 3 này có đáng tin cậy không?”

Địch Lệ Diệp Na để điện thoại xuống gật đầu.

“Có thể tin, nhưng chưa chắc 100% là hoàn toàn đúng.”

“Tại sao lại nói như vậy đâu?”

“Ông nội, người của ám bộ tình báo hoàn toàn không thể tin được tất. Chỉ khi bước đầu tiếp xúc người này thì mới có thể xác định nó là chân thật hay không?”

“Như ông nội thấy đây. Trong tình báo ghi là cái này Tiêu Hạo học sinh trong mấy ngày nay tính tình như thay đổi hẳn, còn công khai tỏ tình với người đã có bạn trai. Sau hai ngày thì bạn trai cô gái tên Ninh Tuyết Yên này bị người đánh nổ đầu chết. Mà sau đó thì Tiêu Hạo học sinh này bỗng nhiên trở thành người có tiền, mua nhà, mua xe vài chục tỉ loại hình. Chuyện này có rất nhiều điểm kỳ quái, mà lại có điểm trùng hợp hơn cả là một vị tiền bối cấp nguyên lão bị chúng ta phát hiện chết ngay thời điểm nhạy cảm này. Con cảm thấy dựa theo các manh mối tổng hợp lại, sự kiện này là một cái âm mưu.”

“ Âm mưu?”

Địch Quốc Thắng cũng cảm giác được sắp xuất hiện cái gì biến cố lớn, sắc mặt nặng nề nói ra.

“Vậy chúng ta toàn bộ manh mối muốn tiếp tục thì phải đến từ Tiêu Hạo người học sinh này?”

“Vâng, nếu có thể thì con với ông phải càng nhanh càng tốt gặp mặt cậu học sinh này một lần để điều tra. Vạn nhất người này có vấn đề, hay là kẻ chủ mưu sau màn ra tay trước, lúc đó manh mối sẽ không còn nữa.”

“Được, vậy chúng ta đi thôi.”

Đóng lại laptop quân dụng, Địch Quốc Thắng hai ông cháu cùng đi đến chỗ biệt thự chỗ ở của học sinh Tiêu Hạo.



Thời điểm tan học cuối cùng cũng đến, Tiêu Hạo trong đầu lúc này thật phiền muộn muốn chết: Bị một con đĩa đói bám theo không nói, bên cạnh thì có hai bình dấm chua lúc nào cũng sắp ở giới hạn nổ tung. Mà bản thân lại phải nhức não tìm cách vượt qua cái nhiệm vụ luyện đan 24 giờ.

“Hệ thống, có cách nào để ta vượt qua cái nhiệm vụ quái quỷ này không?”

“Đinh, xét thấy kí chủ có khao khát muốn vượt qua kiểm tra, bản hệ thống quyết định bán giảm giá 50% truyền thừa luyện đan thuật của một vị Đan Vương.”

Tiêu Hạo nhìn thấy trong khu giảm giá cửa hàng bị làm mới xuất hiện Đan Vương truyền thừa (-50%) có giá 1 triệu điểm hối đoái. Vì sợ bị hệ thống hố mình lần nữa, Tiêu Hạo cảnh giác hỏi.

“Hệ thống, có chắc chắn là học được truyền thừa Đan Vương này thì luyện đan có thể xuất ra cực phẩm đan dược 1 lần 10 viên không?”

“Có thể.”

Hệ thống câu trả lời cũng làm Tiêu Hạo thoáng cái yên tâm. Nhưng trong lòng chỉ tin một nửa, Tiêu Hạo thăm dò hỏi tiếp.

“Nếu thất bại thì có thể hoàn tiền lại không?”

“Không thể.”

“Ta móa.”

Tiêu Hạo biết ngay cái này hố cha hệ thống phải biết hố mình lần nữa mà. Cũng may Hạo ca thông minh không bị mắc lừa lần nữa.

“Đinh, nhắc nhở kí chủ, vật phẩm giảm giá sau 24 giờ tự động làm mới một lần. Nếu không cân nhắc mua sẽ không vượt qua kiểm tra luyện đan giai đoạn nhập môn nhiệm vụ.”

“Hừ, mày dọa Hạo ca, anh đây không sợ nhá. Ta Tiêu Hạo không tin trong 24 giờ không tìm được cách luyện chế ra 10 viên cực phẩm đan dược 1 lần.”

“Hảo tâm nhắc nhở kí chủ, thời gian nhiệm vụ luyện đan nhập môn còn lại: 9 giờ 43 phút.”

“Đậu phộng trộn ớt xanh?”

Tiêu Hạo quả thật muốn chửi má nó, nhưng nghĩ cũng phải. Thời gian tuyên bố nhiệm vụ là tối hôm qua khoảng gần 10 giờ khuya, bây giờ cũng đã gần 12 giờ trưa, quả thật là ép người quá đáng.

Trong lòng buồn buồn không vui khinh bỉ hệ thống một hồi, Tiêu Hạo cũng lái xe cùng hai nữ về nhà và tất nhiên sẽ không thiếu mụ điên Tô Tích Trúc bám đuôi theo cùng.

Về đến nhà, Diêu Ái Phương nhìn thấy Tiêu Hạo cũng dẫn Tô Tích Trúc về mà vội vàng lôi kéo nàng vào hỏi han đủ thứ.

Tiêu Hạo quả thật có chút im lặng nhìn đang cười nói lão mụ mình cùng một mụ điên: này quả thật là xã hội điên đảo mà. Hạo ca đại nhân không thèm chấp tiểu nhân, con nhỏ này cũng không đụng chạm ranh giới cuối cùng của mình thì cũng kệ nó đi. Dù sao nam không cùng nữ đấu, mà đấu cũng không lại nên ca nhịn. Chờ Hạo ca cường đại lên phải đánh tét mông cô cái mụ điên, cho cô học ăn chuối tiêu để biết mùi đắc tội Hạo ca hừ hừ.

Trong lòng hung hăng một đám ý nghĩ xấu, Tiêu Hạo cười cười không có ý tứ nói với cả nhà.

“Mọi người dùng bữa trước đi, con có việc phải đi gọi điện thoại.”

Tiêu Hạo vọt nhanh mà lên lầu biến mất dạng, để lại nhóm nữ cùng người nhà một trận không hiểu ra sao.

Về đến phòng, Tiêu Hạo gọi điện đặt 1 đống hàng số lượng lớn trên trang thương mại điện tử lớn nhất S quốc Wiz.com.sn

Sau đó là đánh một loạt cú điện thoại đến các đại lý phân phối sản phẩm mà cùng một câu nói.

“Giao sản phẩm tốt nhất, bền nhất, nhanh nhất. Đến ngay trong hôm nay càng tốt, tiền không là vấn đề.”

Ước chừng khoảng gần 3 giờ chiều, các sản phẩm đặt mua của Tiêu Hạo cũng được mang đến. Toàn bộ những gì đặt mua đều là những mặc hàng xa xỉ: thiết bị điện tử có, dụng cụ gia đình, các đồ dùng cần thiết hằng ngày đều đầy đủ.

Diêu Ái Phương hai vợ chồng có chút ngốc nhìn nhóm hàng lớn như núi từng đợt từng đợt chuyển vào nhà mình, sắc mặt đặc sắc vạn phần hỏi.

“Tiểu Hạo, con đây là làm thế nào ra nhiều tiền như vậy?không phải là làm cái gì việc trái pháp luật đi?”

Khẽ cười lắc đầu, Tiêu Hạo đậu đen rau muống nói.

“Con nói chứ cha mẹ à, có làm việc gì trái pháp luật mà một lần tiêu 200 tỷ kim tệ mua nhà với mua xe không?bây giờ còn tốn thêm vài chục tỷ mua sắm tân trang lại cái biệt thự cho ra dáng nữa. Hai người ít ra cũng phải đối với con trai mình có lòng tin chứ.”

“Vậy mày nói xem mày là làm cái gì mà ra nhiều như vậy tiền?”

Tiêu Hạo cũng đã có sẵn biện pháp ứng đối mà trả lời.

“Là Tuyết nhi đấy. Hôm qua không phải nàng nói với mọi người là cùng con đầu tư hùng vốn mở cái công ty sao? doanh thu công ty rất tốt nên con hưởng tiền lợi nhuận chảy vào túi nhiều vô số kể. Ngoài ra con còn làm một số vụ giao dịch đá quý như mấy viên phỉ thúy hôm qua con tặng cho mọi người đấy. Cũng là 2 nguyên nhân đó mới làm con nhanh phất lên thành tỉ phú.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.