Chung Cực Toàn Năng Hệ Thống

Chương 83: Cứu người



Làm bài cả ngày cũng mệt mỏi, Tiêu Hạo về nhà được Diêu Ái Phương tẩm bổ đồ ăn thức uống đủ loại làm Tiêu Hạo làm ở trạng thái bất đắc dĩ phải ăn vài miếng uống vài ly rồi vọt lên phòng.

“Cái thằng này thật là, bồi bổ cho nó mà lại chạy trối chết đâu.”

Tô Tích Trúc chứng kiến mà nội tâm một trận im lặng uống một ngụm nước trái cây rồi cũng về phòng.

Về đến phòng mình, Tô Tích Trúc mở cúc áo phần trên lộ ra bờ vai trắng noãn, nhưng ở vùng vai phải phía sau lại có vết thương màu đen hãm sâu vào trong mà ngọ nguậy nhìn rất dữ tợn.

“Không ngờ dính thi quỷ chi khí đã mấy ngày vẫn chưa thể hoàn toàn loại trừ, với trạng thái hiện tại của mình muốn trị tận gốc là không thể nào.”

Từ trong không gian trữ vật lấy ra mấy viên đan dược rồi bóp nát rắc lên vết thương, Tô Tích Trúc lẩm bẩm.

“Hy vọng nhóm lão già nhanh nhanh cử người đến hỗ trợ, chỉ sợ lần này Thi Quỷ tông sẽ có động tác mới.”



Hôm nay là ngày thi môn Giáo dục công dân, cũng là môn cuối cùng của kỳ thi đại học nhưng thời gian thi lại vào buổi chiều nên Tiêu Hạo buổi sáng đến công ty để phỏng vấn trực tiếp cho đợt tuyển dụng nhân viên đầu tiên vào công ty. Dù gì đi nữa công ty càng lớn mạnh thì phần thưởng nhiệm vụ càng phong phú, tuy phần thưởng dựa theo tiến độ hoàn thành mà trao thưởng 1 lần duy nhất cũng làm Tiêu Hạo có chút thất vọng, nhưng nếu đạt được mục tiêu hoàn mỹ thì phần thưởng vô cùng hậu hĩnh.

Lái xe đến công ty, Tiêu Hạo cũng không vội bước vào phòng phỏng vấn mà đi bộ đến quán cafe Starbuck gần công ty uống 1 ly cafe sữa nóng. Dù là tu đạo giả nhưng Tiêu Hạo thích cuộc sống ăn uống hưởng thụ thế gian sinh hoạt chứ không phải dạng tu sĩ quanh năm ích cốc không ăn uống gì mà bế quan khổ tu cầu trường sinh. Nói chung Tiêu Hạo thích tu luyện từ từ mà không quá câu thúc, mọi sự tùy duyên, Hạo ca có hệ thống nên vấn đề tuổi thọ không lo bị hao hết mà thành cát bụi, đi nhanh quá căn cơ bất ổn như hiện tại thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Tiêu Hạo vừa ngồi thưởng thức đồ uống vừa nhìn ngoài đường giao thông người người qua lại mà cảm thấy cảnh đẹp ý vui thầm nghĩ: nhân sinh dù ngắn ngủi trăm năm nhưng cũng có cái thú vị của nó nhỉ!

Cảm thán trong lòng, Tiêu Hạo đang suy nghĩ chút nữa phỏng vấn nên dùng phương án nào để tuyển người xứng đáng có năng lực, lúc này Tiêu Hạo như nghe thấy tiếng kêu cứu của nữ nhân. Vì nhìn thấy quán cafe cũng bình thường không có gì lạ nên Tiêu Hạo cho là mình nghe lầm nên không thèm để ý mà tiếp tục suy nghĩ vấn đề của mình.

Nhưng Tiêu Hạo vẫn không thể hiểu được là bản thân vẫn nghe thấy tiếng kêu cứu, biết là mình không nghe lầm nên dùng phá vọng chi nhãn mở ra tra xét xung quanh có gì khác thường hay không.

Khi ánh mắt quét qua nhà vệ sinh nam, Tiêu Hạo cũng hiểu rõ là chuyện gì xảy ra mà trong lòng tức giận: đậu xanh, lại một thằng yêu râu xanh cưỡng bức con gái nhà lành. Nhìn cách ăn mặc chắc là chơi quy tắc ngầm bị cô gái cự tuyệt đây.

Tiêu Hạo vốn dĩ không muốn xen vào chuyện người khác, nhưng trong đầu vẫn cứ nghe được tiếng kêu cứu của cô gái nên Tiêu Hạo vô cùng tò mò về vấn đề này mà quyết định ra tay trợ giúp.

Bước vào nhà vệ sinh nam, Tiêu Hạo tiến đến một gian toilet mà đạp phanh cánh cửa ra làm nam nhân béo ú cùng cô nữ nhân xinh đẹp bị cưỡng bức có chút mộng.

Cô gái thấy có người đến cứu mình, sắc mặt lộ vẻ vui mừng mà làm vẻ mặt cầu hỗ trợ miệng vì bị nhét miếng vải nên cứ kêu ư ư không hiểu là muốn nói gì nữa.

“Mẹ mày là thằng nào?”

Tiêu Hạo nghe thằng mập ú này câu hỏi có chút không hiểu.

“Mẹ tao là mẹ tao chứ ai? không lẽ mẹ tao là mẹ mày hả thằng mập địch?”

“Mẹ nó dám trêu chọc tao, muốn chết.”

Nam nhân mập ú tức giận xông đến muốn đánh Tiêu Hạo nhưng quyền cước của mập ú lại bị Tiêu Hạo chặn lại. Nhìn cái thân thể béo ục ịch như heo của thằng cha này, Tiêu Hạo ánh mắt khinh bỉ nói ra.

“Mày chắc là da dày thịt béo lắm nhỉ? để tao xem rốt cuộc là dày đến mức nào mà có thể giữa ban ngày ban mặt chơi quy tắc ngầm cưỡng bức con gái nhà lành.”

Vì nhà vệ sinh lúc này cũng có khách đi vào xử lý vấn đề nên Tiêu Hạo ra tay cũng không nặng. Thấy người khác chứng kiến cảnh mình đánh người mới giải thích với nhóm người.

“Mấy vị chắc cũng nhìn thấy sự thật rồi đúng không? tên này là một thằng yêu râu xanh giữa ban ngày ban mặt đi cưỡng bức cô gái này, mấy vị cứ việc thoải mái mà quay chụp rồi gửi cho cánh nhà báo làm việc, thuận tiện đem cái này yêu râu xanh cho ném vào đồn cảnh sát cũng không muộn.”

Đem gã nam nhân mập ú cái mặt sưng vù như đầu heo cho nhóm người làm việc, Tiêu Hạo tiến đến mở trói cùng mở miếng vải nhét miệng cho cô gái.

Được người cứu giúp, cô gái như trút được gánh nặng, lòng vẫn còn sợ hãi mà thở ra một hơi cảm kích đối với Tiêu Hạo.

“Cảm ơn cậu đã cứu giúp tôi, nếu cậu không đến kịp thời thì tôi đã bị tên mập ú này làm bẩn rồi.”

“Không có gì, dù sao cứu 1 người còn hơn xây 7 tòa tháp, cô cũng đừng quá mức để trong lòng.”

Lúc này, cô gái như nhớ đến cái gì mà nhìn đồng hồ thầm hô lên.

“Hỏng bét, sắp đến giờ phỏng vấn rồi. Xin lỗi ân nhân, tôi có việc bận phải đi trước, hôm nay tôi có nhận đi phỏng vấn một công ty nên không thể đến trễ được. n nhân cho tôi phương thức liên lạc để hôm nào mời cậu dùng một bữa biểu thị cảm tạ ơn cứu giúp.”

“À, cô không cần phải báo đáp cái gì đâu. Thực ra tôi có việc muốn hỏi cô một chút nhưng chỗ này có chút không tiện nên để khi khác vậy.”

“Vâng, vậy tôi cũng đi trước đây, tạm biệt ân nhân.”

Thấy cô gái rời đi, Tiêu Hạo cũng nhìn đồng hồ chỉ còn 5 phút nữa là đến giờ phỏng vấn, Tiêu Hạo vốn muốn tranh thủ thời gian về công ty, nhưng bất ngờ là trong nhóm người lại có cá nhân nhận ra Tiêu Hạo là Hạo chủ tịch nên chạy đến xin chữ ký cùng chụp ảnh chung. Có một người thì tiếp đó có 2 người, rồi rất nhiều người. Từ trong nhà vệ sinh ra đến quán cafe đều có người đi theo không ngừng làm Tiêu Hạo cảm thấy đau đầu nhức trứng chạy trối chết.

“Móa nó, Hạo ca muốn làm người bình thường.”

Đến cổng công ty cũng đã an toàn, Tiêu Hạo thở phào một hơi. Khi Tiêu Hạo nhìn thấy cô gái mình vừa cứu giúp bị nhóm bảo an công ty mình chặn lại không cho vào, Tiêu Hạo cũng lộ vẻ không hiểu mà tiến đến hỏi.

“Có chuyện gì vậy?”

Nhóm bảo an này là người mới đến nên cũng không nhận ra Tiêu Hạo là ai nên hỏi ngược lại.

“Cậu cũng đến nhận phỏng vấn của công ty sao? hiện tại đã qua giờ tuyển dụng nên mời 2 người đi cho.”

“Ồ? mấy người không biết tôi?”

Tiêu Hạo có chút khó hiểu hỏi nhóm bảo an này, mà nhìn nhóm bảo an lạ mặt này chắc cũng vừa vào công ty nên Tiêu Hạo cũng muốn thử 1 chút thái độ làm việc ứng xử của bọn họ thế nào.

Nhóm bảo an lắc đầu ánh mắt khinh bỉ nhìn Tiêu Hạo một cái.

“Trên người ăn mặc hàng vỉa hè quần áo không chút nào lịch sự còn đòi chạy đến phỏng vấn mới ác.”

“Đậu phộng, mắt chó?”

Tiêu Hạo trợn trắng mắt cũng hiểu rõ tính cách nhóm bảo an mới này nên lạnh lùng nói ra.

“Mấy người rất tốt, dùng mắt chó nhìn người thì cũng không cần ở công ty này nữa.”

Tiêu Hạo bấm một cú điện thoại gọi cho quản lý bộ phận bảo an công ty xuống gặp mặt.

Không có bao lâu thời gian, quản lý bảo an công ty là nam trung niên gọi Vương Cường trán đầy mồ hôi chạy xuống chào.

“Ông chủ tốt, đây là lỗi của phía tuyển dụng bộ phận bảo an, ở đây tôi thành thật xin lỗi ngài. Ngài có thể nể tình bọn họ là người mới cũng vi phạm lần đầu mà bỏ qua được không?”

Tiêu Hạo lắc đầu lộ ra ánh mắt thất vọng với Vương Cường cùng nhóm bảo an này, trong lòng đều có cái nhìn về tích cách nhóm người này: hiếp yếu sợ mạnh, thuộc thành phần a dua nịnh hót.

Để khẳng định suy đoán mình là chính xác, Tiêu Hạo mở ra phá vọng chi nhãn tra xét nhóm người này. Quả nhiên không ra khỏi Tiêu Hạo dự liệu, nhóm người này tính cách đúng 90% so với bản thân dự đoán.

Từ hôm qua, Tiêu Hạo sau khi đột phá đến Luyện Khí tầng 20 thì phá vọng chi nhãn cũng thức tỉnh một môn đặc thù đồng thuật là thiện ác chi đồng: có thể nhìn thấu bản chất con người thiện ác, tính cách, năng lực cùng khí vận. Nhưng nó chỉ có tác dụng đối với người bình thường mà thôi. Dù có chút thất vọng vì năng lực này hạn chế nhưng đối với Tiêu Hạo hiện tại như vậy cũng đủ trâu bò.

Đã nhóm người này nhân phẩm không được thì giữ lại cũng chỉ làm con sâu rầu nồi canh nên đã hiện tại có sẵn cái cớ, Tiêu Hạo quyết định đuổi việc.

“Mấy người tất cả từ ngày mai không cần đến công ty đi làm nữa. Đi đến chỗ bộ phận kế toán nhận tiền công mấy ngày nay đi, xem như phụ cấp hỗ trợ cho mấy người làm việc. Còn anh cũng theo chân bọn họ đi nốt luôn đi, công ty này không phải muốn dùng quan hệ là có thể tiến vào, lúc anh vượt qua khảo nghiệm đầu tiên của tôi chắc vẫn còn nhớ khẩu hiệu của công ty chứ: là không nuôi phế vật. Anh quá làm tôi thất vọng, đã không có năng lực mà còn lợi dụng chức quyền làm xằng bậy thì cũng đi thôi, công ty không chào đón thành phần người như anh.”

Vương Cường nhóm người nghe vậy mà sắc mặt tái nhợt, có một bảo an mới cảm thấy bị đuổi quá nhục nhã nên không cam lòng hét.

“Vì cái gì mà đuổi chúng tôi? chỉ vì chúng tôi xem thường cậu là ăn mặc rẻ tiền mà không cho vào sao? chúng tôi cũng là làm đúng trách nhiệm từ cấp trên, như vậy cũng là sai sao?”

“Đúng vậy, cậu thân là ông chủ lại đi ăn mặc rẻ tiền làm sao người khác có thể nhận ra được? đi giả heo ăn thịt hổ mà trang bức thì bọn tôi có quỳ lạy mấy đời tổ tông cũng không nhận ra. Cậu đừng ỷ mình làm ông chủ 1 cái công ty thì ngon. Chúng tôi nói cho cậu biết 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây…”

Không đợi nhóm người này phản bác mắng chửi xong, Tiêu Hạo cười lạnh cắt ngang.

“Chớ khinh thiếu niên nghèo sao? câu này quả thật là trào lưu của tiểu thuyết mạng à nha. Nhưng rất tiếc đây là thực tế không phải tiểu thuyết nên nó rất tàn khốc. Mấy người tự áp đặt mình tư tưởng là ông chủ phải ăn mặc cao quý sang trọng hay vô cùng uy phong lẫm lẫm như đại doanh nhân thành đạt sao? Sai rồi, báo chí lúc đưa tin về tôi thì tôi vẫn còn là học sinh cấp 3 đang ôn thi đại học đâu. Hiện tại cũng đang thi đại học nên xin lỗi chứ hình tượng ông chủ là đại doanh nhân uy phong bát diện của mấy người sẽ không xuất hiện ở công ty này. Tôi không thích chạy theo hư danh mà muốn sinh hoạt theo những gì mình thích, mình muốn.”

“Tôi sống không phải vì hài lòng thiên hạ nên bản thân tôi muốn ăn mặc cái gì cũng phải nhờ mấy cậu dạy tôi sao? Tiền tôi thà vung vào từ thiện bố thí cho người nghèo khó còn hơn là lãng phí tiền bạc nuôi một nhóm người nhân phẩm thấp kém hiếp yếu sợ mạnh cậy quyền cậy thế như mấy cậu.”

Giáo huấn đám người này, Tiêu Hạo cũng không thích nói nhảm thêm mà quay sang mỉm cười đối với cô gái.

“Cô đi thôi, đến phỏng vấn thì bây giờ cùng tôi đi vào.”

Lúc này cũng đã có bộ phận chuyên xử lý việc sa thải nhân viên ra làm việc nên Tiêu Hạo mang cô gái đi vào hội trường công ty mở phỏng vấn.

Cô gái hồi phục tinh thần lại nhưng ánh mắt vẫn không cho là mình đang ở hiện thực mà véo bản thân một cái.

“Là thật, lại là thật? Ân nhân là ông chủ của công ty mình muốn phỏng vấn?”

Cô gái quả thật không thể tin được trên đời lại có việc trùng hợp đến như vậy. Ân nhân vừa cứu mạng mình lại giúp đỡ mình lần thứ 2, quả thật là nợ ơn trả không hết. Cô gái trong lòng có chút xao động không biết làm sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.