Sắc mặt Thủy Linh Lung lập tức biến đổi, bàn tay nhỏ bé bị giữ chặt lập tức dùng sức co lại, rút ra từ trong tay đối phương, đôi mắt xinh đẹp có chút nén giận nói:
- Địch Lợi Tử, mong ngươi tự trọng một chút, Hảo ý của ngươi ta tâm lĩnh, nhưng ta hiện giờ phải về nhà, xin ngươi nhường một chút.
- Linh Lung, ta...
Thanh niên kia tựa hồ thật không ngờ Thủy Linh Lung sẽ tức giận, lập tức trong mắt bắn ra vài tia bối rối, lui về phía sau mấy bước. Cứ như vậy trơ mắt nhìn bóng lưng vô cùng hoàn mỹ của Thủy Linh Lung đi đến phía trước, thời gian dần trôi qua, trong ánh mắt vốn si mê, dần lộ ra một vòng hận ý...
Mãi đến khi sắp về đến nhà, Thủy Linh Lung mới quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện Địch Lợi Tư cũng không theo tới, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhỏm.
Địch Lợi Tư là đệ tử thủy hệ tốt nghiệp ở học viện, bởi vì thành tích tương đối ưu tú, nên được lưu lại nhậm chức trong học học, bởi vì bản thân chính là thủy hệ Dị Năng Giả, cho nên dĩ nhiên được phân ở thủy hệ.
Trên thực tế hắn và Thủy Linh Lung cùng nhập học một năm, chỉ có điều bởi vì thực lực của hắn ngay từ đầu cũng không được tốt lắm, sau khi Thủy Linh Lung tốt nghiệp bắt đầu nhậm chức hắn vẫn còn học tập ở lớp năm. Nhưng trong một năm này, tiến bộ của hắn lại thật lớn, cuối cùng dùng thành tích ưu tú thành công tốt nghiệp, cũng được giữ lại học viện làm lão sư, hắn liền lập tức bắt đầu triển khai thế công điên cuồng với Thủy Linh Lung.
Nhưng Thủy Linh Lung và Địch Lợi Tư học với nhau đã lâu, sao lại không rõ cách làm người của Địch Lợi Tư chứ? Làm người lòng dạ hẹp hòi, xấu xa tất báo, Thủy Linh Lung vốn không thích nam nhân có tính cách như hắn, huống chi...trong nội tâm Thủy Linh Lung đã có người rồi? Tự nhiên đối với sự truy cầu của hắn ngoài cự tuyệt cũng chỉ có cự tuyệt...Nhưng Địch Lợi Tư lại vô cùng kiên trì, hắn tự tin lấy tướng mạo, gia thế của mình, một ngày nào đó có thể đánh động tâm hồn thiếu nữ của Thủy Linh Lung, bình thường hoa đều cần phải được tưới tiêu.
Những lời mời giống hôm nay, trong một năm này, đã không dưới mấy mươi lần rồi.
Nhẹ giọng thở dài một hơi, Thủy Linh Lung ngẩng đầu nhìn sắc trời, lúc này màn đêm đã hơi buông xuống, sau đó, Thủy Linh Lung liền đi về phía nhà mình.
Đợi đến khi nhàm chán, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến một hồi tiếng bước chân nhỏ nhẹ, lỗ tai Lâm Dịch liền dựng lên, thân thể lập tức ngồi thẳng dậy.
Quả nhiên, sau một lát, tiếng chìa khóa tra vào ổ khóa nhẹ nhàng vang lên, cửa được mở ra.
- Lão sư.
Thủy Linh Lung vừa đẩy cửa ra, một thanh âm quen thuộc liền vang lên, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên, trong đôi mắt xinh đẹp lập tức lộ ra một vòng vui mừng.
- Lâm Dịch? Ngươi trở về khi nào thế?
Thủy Linh Lung mở to hai mắt tròn xoe của mình.
Chỉ thấy Lâm Dịch cười ha hả đứng đằng sau bàn ăn nhìn Thủy Linh Lung, nghe thấy câu hỏi của Thủy Linh Lung, Lâm Dịch cười nói:
- Trở về lúc chiều hôm nay, Lão sư mau tới ah, đồ ăn đều sắp nguội lạnh rồi...
Đến lúc này Thủy Linh Lung mới chú ý tới trên bàn cơm trước người Lâm Dịch đã bày đầy một bàn thức ăn, bất quá hiển nhiên đã làm xong một thời gian rồi, trên thức ăn lượn lờ một chút nhiệt khí nhàn nhạt, lòng Thủy Linh Lung đột nhiên khẽ run lên, chợt ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Dịch.
- Cũng may bây giờ là mùa hạ, hơi nguội một chút cũng không có gì.
Lâm Dịch cười nói phối hợp nói, đợi trong chốc lát, đã thấy Thủy Linh Lung còn ngây ngốc đứng ở cửa ra vào nhìn mình, Lâm Dịch không khỏi thúc trục nói:
- Lão sư mau tiến đến ah.
Thủy Linh Lung lúc này mới hồi phục tinh thần lại, trong mắt hiện lên một vòng bối rối khó hiểu, khuôn mặt cũng nhẹ nổi lên một vòng đỏ ửng, cúi đầu che dấu nói:
- Ah, tốt...Ta, ta trước tiên đi tắm rửa chút đã... Nguồn: http://truyenfull.xyz
Nói xong cúi đầu bước nhanh vào trong phòng.
Thủy Linh Lung cúi đầu, Lâm Dịch cũng không phát hiện cái gì không ổn, thấy Thủy Linh Lung đi vào, trong cơn bối rối ngay cả cửa cũng không đóng lại, Lâm Dịch liền đi tới trước cửa đóng cửa lại.
Hung hăng tưới nước nóng lên mặt, Thủy Linh Lung cảm giác tim mình đập thật nhanh, ngẩng đầu nhìn tấm gương trước mặt, mình trong gương sắc mặt đỏ tươi, dung nhan vốn tuyệt mỹ mang theo một vòng đỏ tươi, càng lộ ra xinh đẹp say lòng người.
Nhìn thấy bộ dáng mình như vậy, Thủy Linh Lung càng cảm thấy thẹn thùng, trên mặt sau một hồi khô nóng, vẻ đỏ ửng càng nhiều.
- Hắn đang đợi ta...
Đối với Lâm Dịch mà nói, thay Thủy Linh Lung làm một bữa cơm thật sự không tính là gì, từ góc độ của Lâm Dịch mà nói, đợi Thủy Linh Lung về nhà cùng nhau ăn cơm, cơ hồ chính là việc thiên kinh địa nghĩa, nhưng mà đối với Thủy Linh Lung mà nói...Đó chính là một loại hạnh phúc.
Nữ nhân là tồn tại khó hiểu nhất trên thế người, có lẽ chỉ một ánh mắt, một câu nói của người trong lòng đã có thể làm cho một nữ nhân vui vẻ hoặc thất lạc một đoạn thời gian rất dài.
Thủy Linh Lung không thể không thừa nhận...Nàng, đã yêu Lâm Dịch.
Ngay từ đầu nàng cho rằng loại cảm tình này chỉ là cảm tình giữa tỷ đệ hoặc là thầy trò, nhưng trải qua thời gian ở chung lâu như vậy...Nhất là một đoạn thời gian ở chung trong Ma Nguyên Động Quật...Nàng phát hiện nàng sai rồi. Khi thấy Lâm Dịch lưỡng tình tương duyệt với Thư Mộng, ôm nhau cùng một chỗ, nàng vô thanh vô tích cảm thấy trong lòng mình đau đớn như run rẩy. Nàng biết rõ...Mình đã yêu Lâm Dịch mất rồi, đã yêu nam nhân vô cùng tuấn tú nhưng nội tâm lại hướng nội này rồi.
- Vì sao...Ta lại là lão sư của ngươi?
Khuôn mặt vốn đỏ tươi của Thủy Linh Lung, khi suy nghĩ đến thân phận của hai người, dần lộ ra một tia trắng bệch.
- Lão sư, ngươi còn chưa xong sao?
Trong phòng khách truyền đến tiếng gọi của Lâm Dịch, trong mắt Thủy Linh Lung lập tức hiện lên một vòng bối rối, trả lời:
- Tốt rồi, lập tức sẽ tới...
Sau đó, hít sâu một hơi, lấy một cái khăn mặt bên cạnh, sau khi lau khô nước trên mặt, sau khi xác định từ trên mặt mình không thể nhìn ra đã xảy ra chuyện gì, mới đi ra ngoài.
Ánh trăng ngoài cửa sổ đã treo lên cao...Trăng đêm nay, là trăng lưỡi liềm.
Tu hành cực hạn của Lâm Dịch đã được bắt đầu vào ngày hôm sau khi trở về. Đã gần được nửa năm không thích ứng sức nặng bốn ngàn cân, lẽ ra phải tương đối vất vả mới đúng, nhưng lại vượt quá dự kiến của Lâm Dịch chính là, lần nữa phụ trọng bốn ngàn cân, so với trước kia thì dễ dàng hơn nhiều! Thật lâu sau mới giật mình hiểu được...Lúc trước khi rời đi, hắn là thất cấp Chiến Sĩ, nhưng sau khi trở về, hắn đã là bát cấp Chiến Sĩ rồi. Thể năng, tự nhiên cũng được gia tăng trên phạm vi lớn. Tuy rằng không phá môn vẫn có được trình độ từ lục cấp đến thất cấp, nhưng cường độ thân thể, so với trước kia mạnh hơn gấp mấy lần!