Chung Cực Truyền Thừa

Chương 179: Quần đảo Vô Song



Đám người chung quanh cũng ầm ĩ vì mỹ cảnh yên tĩnh mà kinh tâm động phách lúc mặt trời mọc kia, tất cả mọi người hoặc hưởng thụ, hoặc si mê, hoặc lộ vẻ mỉm cười xa xôi nhìn vòng hỏa hồng xa xôi trên mặt biển kia.

- Thuyền đến rồi.

Không biết ai đột nhiên hô lên một tiếng, lúc này Lâm Dịch mới chú ý tới, tại đường chân trời nơi mặt biển, mấy chấm đen chậm rãi đi tới, thời gian dần qua mới có thể nhìn rõ, quả nhiên là năm chiếc thuyền cực lớn.

Nhưng chứng kiến là một chuyện, chờ đợi lại là một chuyện khác, sau khi đợi một thời gian ước chừng một giờ, năm chiếc thuyền cực lớn kia mới cập bờ.

Lâm Dịch xem xét, chỉ thấy năm chiếc thuyền lớn này đều chế tạo từ sắt thép, hiển nhiên cực kỳ rắn chắc, tầng trệt phía sau boong tàu có khoảng chừng năm sáu tầng, từng tầng từng tầng từ nhỏ đến lớn.

Sau khi thuyền cập bờ, chỉ nghe một hồi tiếng xèo xèo vang lên, thân thuyền hơi nghiêng, thiết bản lập tức hạ xuống, sau đó trực tiếp đáp xuống mặt đất, mười mấy tên thủy thủ xuất hiện ở lối vào.

- Hiện giờ mọi người bắt đầu lên thuyền, không nên gấp, xếp thành hàng ngũ, từ từ sẽ đến lượt mình.

Mọi thanh âm cự đại vang lên, lâm Dịch lập tức hiếu kỳ tìm hiểu mọi nơi, nhưng lại không tìm thấy người nói là ai, chợt, không tự chủ được hướng về phía trước, theo đám người lên thuyền.

- Mọi người nắm chặt tay nhau, không để người khác lách vào làm tản ra.

Lạp Cơ Tư lớn tiếng hô hào, trong dòng người bắt đầu khởi động này, bảy người nắm tay nhau, rốt cục đồng thời lên chiếc thuyền thứ hai bên phải.

Vừa lên thuyền, mấy người lập tức chạy tới một chỗ trống trải trên boong thuyền, lúc này mới buông lỏng tay ra, không khỏi thở ra một hơi, nhìn nhau nở nụ cười.

- Hiện giờ không phải lúc nghỉ ngơi, người lên thuyền rất nhiều, trước hết chúng ta tìm gian phòng để ở lại, nếu không một tháng sau chúng ta phải ngủ ở boong tàu ngoài trời rồi.

Lạp Cơ Tư vừa cười vừa nói, chợt mấy người hít sâu một hơi, lao vọt vào dòng người.

Theo dòng người, khó khăn lắm mới lách lên phía trước, nhân viên công tác trên thuyền hiển nhiên có chút bận không đếm xuể, bất quá bọn người Lâm Dịch vẫn đăng ký được bốn gian phòng, ngay tại lầu thứ hai, mọi người liền lập tức lên lầu, sau khi cất kỹ đồ đạc của mình mới hội họp lại cùng một chỗ, đồng dạng cùng đêm qua, Lâm Dịch vẫn ở cùng một phòng với Lạp Cơ Tư, xem ra tháng này ngụ cùng chỗ với Lạp Cơ Tư rồi.

Lúc mười giờ, thuyền mới bắt đầu khởi hành, mà bọn người Lâm Dịch cũng đi tới boong tàu, lúc này, trên boong thuyền có rất nhiều người, bảy người Lâm Dịch tựa ở boong thuyền, thuyền rẽ sóng tiến về phía trước, bọt nước màu trắng tách ra hai bên trái phải.

Lâm Dịch không khỏi nhớ tới tầng thứ ba trong Ma nguyên động quật, rõ ràng hải dương chỗ đó và hải dương trong hiện thực không giống nhau, nắng gắt trên đỉnh đầu cũng trở nên nhu hòa bởi gió biển chung quanh, trên không trung thỉnh thoảng có đàn chim xẹt qua trên đỉnh đầu, mỗi ngày đưa mắt nhìn về biển cả, lòng dạ Lâm Dịch cũng không khỏi trở nên rất là khoáng đạt.

Cuộc sống như vậy, không thể nghi ngờ gì rất là nhàn nhã đấy, giải trí trên thuyền cũng rất nhiều, thậm chí có đoàn xiếc ảo thuật biểu diễn trên thuyền, cái này quả thật khiến Lâm Gia rất hưng phấn, mỗi ngày đều quấn quít Lạp Cơ Tư, muốn Lạp Cơ Tư mang nàng đi xem biểu diễn.

Đương nhiên, trong lúc nhàn nhã này, Lâm Dịch cũng không quên chính mình còn cần tu hành, phương pháp tu hành cực hạn hiển nhiên là rất không có khả năng rồi, tuy rằng thuyền này lớn, những cũng không đủ để ứng phó với cường độ tu hành chấn động với vạn mét của Lâm Dịch, mỗi ngày ba cái một vạn, giờ lên tới hai vạn.

Bộ trang bị tu hành kia của Lâm Dịch tự nhiên là không thể thiếu đấy, bất quá hắn không có mang theo trong bao túi sách của mình, mà là nhờ Thủy Linh Lung đặt trong không gian giới chỉ của nàng, đặt trong không gian giới chỉ, như vậy sẽ không tốn công và vướng víu khi phải mang theo.

Bởi vì biết được thời gian cử hành Vô song hội thật sự có chút vội vàng, Lâm Dịch đã tiến hành tu luyện cực hạn một tháng, nhưng vẫn không đạt tới trình độ như hắn dự đoán, một ngày trước khi lên đường, Lâm Dịch từng thử gia trì qua chiến văn, nhưng hắn chỉ có thể gia trì nhiều nhất là tăng lên tám phần thực lực mà thôi, thực lực như vậy, nếu như chống lại thánh cấp mà nói, thật sự có chút nguy hiểm, cái này khiến Lâm Dịch thấy không thoải mái trong đoạn thời gian trên thuyền này, bởi vì hắn không có cách nào gia trì chiến văn để cảm thụ lực lượng của mình có tăng lên hay không, dù sao thì một mực cho tới bây giờ, sự tình hắn có được chiến văn, những người khác còn không biết rõ.

Mà thông qua lần gia trì chiến văn cuối cùng, Lâm Dịch xác định một sự kiện, chính là sau khi gia trì chiến văn, nhận thấy tư tưởng của hắn không tự chủ bị một loại cảm xúc khác tri phối, cụ thể là cái gì thì hắn không thể nói rõ ràng, hắn chỉ có thể cảm giác được sau khi gia trì chiến văn, tâm tình của hắn tựa hồ như trở nên cực kỳ phấn khích, cái này khiến hắn có chút bối rối lúc đầu, bất quá về sau thì lại hơi an tâm một chút, bởi vì hắn phát hiện cỗ cảm xúc này dù ảnh hưởng tới hắn, nhưng dù sao cũng không phải khống chế được hắn, chỉ cần hắn cẩn thận một chút, không tăng cường độ chiến văn của mình lên cực hạn, hắn vẫn có thể khống chế hữu hiệu cảm xúc này.

Mà trong một tháng này, Lâm Dịch cũng đại khái biết rõ ràng thân phận tên Khải lão sư lôi kéo Lạp Cổ Kỳ đi ngày đó rồi.

Khải, tên đầy đủ của hắn gọi là Khải - Ni Cổ Lạp, nghe nói là một trong những trưởng lão trong gia tộc Ni Cổ Lạp, mà gia tộc Ni Cổ Lạp là một trong những gia tộc cổ xưa tại đại lục, thế lực gia tộc kia, chủ yếu là bao phủ vùng phía nam Lý Á hành tỉnh liền với Hưng Á hành tỉnh, tuy rằng thực lực không phải là siêu cường, nhưng tuyệt đối không thể coi thường, mà Khải Và Lạp Cổ Kỳ cùng học tại học viện Ngũ Hành năm đó, lúc ấy Khải học hỏa hệ, mà Lạp Cổ Kỳ là thổ hệ, trong ngũ hành lúc đó, ngoài Lạp Cổ Kỳ và Khải, còn có ba người được toàn trường công nhận là tam đại thiên tài, nguyên nhân tương tích đại khái là, ba thiếu niên có thực lực tương đương nhau đến cùng một chỗ, tự nhiên dễ dàng sinh ra tình bạn cực kỳ thâm hậu.

Mà bốn người Lạp Cơ Tư, Bố Lô, Tháp Nhĩ và Lâm Gia, chính là những cá nhân xuất sắc của gia tộc Ni Cổ Lạp sau này, trong đó Lạp Cơ Tư còn là con thứ ba của tộc trưởng đương nhiệm, thiên tư cũng cực kỳ không tệ, theo như quan sát của Lâm Dịch, trong bốn người này, đoán chừng Lạp Cơ Tư có thực lực mạnh nhất.

Trong lúc Lâm Dịch không ngừng tu hành, thời gian trôi qua nhanh chóng.

Một tháng sau.

- Đã đến quần đảo Vô song, thỉnh mọi người thu thập hành lý của mình, chuẩn bị lên đất liền. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.xyz

Một giọng nữ nhu hòa truyền ra từ trong trang bị khuếch đại âm thanh, một lát sau liền truyền khắp con thuyền.

Lâm Dịch đang nhắm mắt tu hành dị năng không khỏi mở mắt, chậm rãi nhìn ra hướng cửa sổ.

- Đã đến sao?

Lâm Dịch thì thầm một tiếng, chợt đứng lên, mà lúc này, cửa bị mở ra, Lạp Cơ Tư đang du ngoạn bên ngoài cũng đi vào.

- Lâm Dịch, đã đến, thu thập đồ đạc thôi, chuẩn bị xuống thuyền.

- n.

Hai người lập tức thu thập đồ vật xong liền đi tới bong thuyền, nhìn chung quanh một chút, chứng kiến bọn người Lâm Gia ở trong biển người như thủy triều phất tay về hướng hai người, liền lập tức đi tới.

- Tam ca ca, ngươi nhìn xem, thật là nhiều đảo a.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Đạt hưng phấn đến đỏ bừng, chỉ vào bong tàu bên ngoài, hô hào với Lạp Cơ Tư, Lâm Dịch và Lạp Cơ Tư ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên một tòa hải đảo thật lớn xuất hiện trước mắt.

Chỉ là nhìn ra, bên trong tòa hải đảo này có mấy trăm hòn đảo, khoảng cách từng hòn đảo, nhiều thì hơn vạn mét, ít thì khoảng cách bất quá không đến trăm mét, ở trên thuyền nhìn ra, phong cảnh hải đảo cực kỳ hợp lòng người, đại đa số hòn đảo đều bao bọc bởi một màu xanh lá.

- Nhiều đảo như vây, trường đấu Vô song hội ở trên đảo đó sao?

Lâm Dịch có chút tò mò.

- Ngươi thấy đảo lớn nhất ở giữa không?

Lạp Cổ Tư chỉ vào hòn đảo cao nhất giữa rất nhiều hòn đảo, nói:

- Kia chính là quần đảo Vô song, đảo chủ Vô song đảo rồi, chính là sân nhà tổ chức Vô song hội.

Lâm Dịch biết rõ trước kia Lạp Cơ Tư đã đến nhiều lần, lập tức nhẹ gật đầu, trên mặt lộ dáng tươi cười, nói với THủy Linh Lung bên cạnh hắn.

- Lão sư, phong cảnh nơi đây không tệ a, ha ha.

Nhưng đợi cả buổi không thấy Thủy Linh Lung đáp lời, Lâm Dịch không khỏi nhìn lại hướng Thủy Linh Lung, chỉ thấy Thủy Linh Lung đang kinh ngạc nhìn quần đảo Vô song đến mức ngây người, không biết đang suy nghĩ gì.

- Lão sư?

- À?

Thủy Linh Lung hồi phục lại tinh thần, nghi ngờ hỏi:

- Làm sao vậy?

Lâm Dịch nhìn nàng một cái kỳ quái:

- Lão sư, ngươi đã suy nghĩ gì mà nhập thần như vậy?

Trên gương mặt xinh đẹp của Thủy Linh Lung lập tức hiện lên một thoáng bối rối, quay đầu che dấu, nói:

- A, không có gì, nơi đây đẹp quá.

Lâm Dịch lập tức nhíu mày, nhưng sau đó cũng không nói gì thêm.

Thuyền chậm rãi di chuyển trong quần đảo, hù dọa từng bầy chim biển, đột nhiên Lâm Gia ồ lên một tiếng, sau đó quay đầu nói:

- Tại đây có người ở sao?

Chỉ thấy trên những hòn đảo hai bên, rõ ràng xuất hiện một vài phòng gỗ bộ dáng rất là quái dị, một ít người ăn mặc rõ ràng bất đồng với bọn người Lâm Dịch đang sinh hoạt trên đảo, cái này khiến tiểu nha đầu có chút kinh ngạc.

- Ha ha, quần đảo Vô song cũng không phải là hoang đảo, tự nhiên có dân bản địa tại đây, trong truyền thuyết, hoàng đế Bạch đế khai quốc đế quốc, chính là sinh ra ở quần đảo Vô song đấy.

Lâm Dịch cười mở miệng nói ra, thời điểm ở Tông Phạm, Lâm Dịch đều đạt điểm tuyệt đối tất cả các khoa, quần đảo Vô song nổi danh như vậy, Lâm Dịch tự nhiên cũng nghe qua đấy, chỉ là hắn cũng không biết biết, quần đảo vô song lại là đấu trường Vô song hội, lập tức nhìn những dân bản địa kia, cười nói:

- Hoàn cảnh nơi này ngược lại thật sự rất thoải mái dễ chịu, có cơ hội, nhất định ta sẽ ở lại nơi này một thời gian.

- Ha ha, đúng vậy a, khí hậu quần đảo Vô song cực kỳ thích hợp, hơn nữa mỗi mười năm cử hành Vô song hội một lần, thường xuyên có cường giả thánh giai xuất hiện, một ít ma thú tương đối mạnh trong các Hải vực chung quanh đều bị những khí tức của những cường giả thánh giai kia dọa sợ chạy mất, cho nên hải vực chung quanh quần đảo Vô song đều cực kỳ an toàn đấy, chỉ cần không gặp phải biển cả rít gào ngàn năm khó thấy thì tại đây đích xác là một điểm ở lại không tệ.

Lạp Cơ Tư đồng ý cười nói.

Lâm Dịch cũng gật đầu cười, đang lúc nói chuyện, thuyền chậm rãi tiến lên, rốt cục đã cập bờ Vô song đảo.

Xem ra bọn người Lâm Dịch cũng không phải là nhóm người đầu tiên tiến vào Vô song đảo, trên bờ đảo lúc này, có rất nhiều người đang chậm rãi tới gần đội thuyền, nhìn lại y phục bọn hắn, hiển hiên cũng không phải dân bản địa.

Sau khi cập bờ, cửa thuyền mở ra, lúc này không phải là lên thuyền, cho nên trật tự hơn rất nhiều so với lúc lên thuyền, sau khi đợi những người phía sau xuống bờ, bọn người Lâm Dịch mới từ trên thuyền đi xuống.

Vừa rời thuyền, bước chân tiểu nha đầu Lâm Gia kia lập tức có chút loạng choạng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vài phần đỏ ửng.

- Cẩn thận một chút, đã ngồi thuyền một tháng, mới lên bờ là như thế này đấy, chính ta còn vừa điều chỉnh thoáng một chút.

Lạp Cơ Tư lập tức đỡ nàng, cười nói.

Lâm Gia a một tiếng, sau đó nhắm hai mắt lại, rất nhanh điều chỉnh lại thân hình, một lát sau, vẻ đỏ ửng trên mặt biến mất mới mở mắt, lần này tới Vô song đảo, đại bộ phận đều có thực lực không tầm thường, bởi vì có chiến văn, hơn nữa Lâm Gia nghe nói có thể xem náo nhiệt, lúc này mới cứng rắn xin Khải cho nàng một danh ngạch, kỳ thật đối với Lâm Gia mà nói, lần tham dự này chủ yếu chính là du ngoạn.

- Chúng ta đi thôi.

Thấy mọi người đều đã điều chỉnh tốt, Lâm Dịch mở miệng cười nói.

Mọi người gật đầu, đoàn người liền tiến về phía trước.

Vô song đảo thật lớn, sau khi rời thuyền, một khối rừng cây cực kỳ tươi tốt hiện ra trước mặt mọi người, bất quá chính giữa rừng cây có một con đường, trải lên một lớp đá vụn, xuyên qua con đường mòn đá vụn này, một lát sau, một hồi thanh âm ầm ĩ từ bên trong truyền ra, một lát sau, Lm Dịch lập tức cảm giác được một loại cảm giác trong sáng rộng mở.

Địa phương lọt vào trong tầm mắt chính là một khối quảng trường cực kỳ rộng lớn, hiển nhiên là vì bốn phía quảng trường có một vòng cầu thang, xem xét chu vi ít nhất hơn vạn mét, từng tầng từng tầng, xem ra, dù dung nạp mấy vạn người xem cũng không phải là vấn đề gì.

Mà xem xét chính giữa đài, thì là một khối lôi đài hình vuông có đường kính hơn ngàn mét, toàn bộ lôi đài đều tạo thành từ một khối nham thạch, chỉ nhìn đã biết rõ sân thi đấu này đã tiêu phí lượng nhân lực và tài lực lớn như thế nào.

Vị trí bọn người Lâm Dịch lúc này đúng là một cửa ra vào ở vị trí trung tâm, mà đối diện bọn người Lâm Dịch, còn có một cửa vào khác, xuyên qua cửa vào, Lâm Dịch có thể chứng kiến những phòng ốc cao lớn, cùng với những dòng người đang đi lại trên đường phố có đá vụn lót đường.

- Nơi này chính là địa phương sẽ cử hành Vô song hội rồi, mà ở đối diện, là khu nghỉ ngơi của tuyển thủ, khu nghỉ ngơi người xem là ở bên kia.

Đã tới đây một lần nên Lạp Cơ Tư rất là quen thuộc, chỉ chỉ về hướng bên trái, Lâm Dịch nhìn theo ngón tay hắn, mơ hồ có thể chứng kiến có rất nhiều nhà lầu cao lớn.

Lúc này ngược lại có không ít người xem trên đài, xem ra địa phương này đã biến thành một nơi nói chuyện yêu đương rồi, nhìn những người ngồi chi chít như sao trên trời trên đài, phần lớn là một nam một nữ ngồi cùng một chỗ, hoặc điềm mật hoặc ngọt ngào, hoặc là xấu hổ cúi đầu nói lời nhẹ nhàng với nhau, khiến Lâm Dịch ngạc nhiên một hồi.

- Bây giờ, phần lớn người xem trên đài chính là đồng lứa thuộc một ít thế lực lớn, không thể không nói, tại một thịnh hội như Vô song hội, mang theo người yêu đến xem cùng, đích thật là một cách nghĩ không tệ.

Lạp Cơ Tư vừa cười vừa nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.