Nghe được lời nói của tên thanh niên tóc đỏ bên cạnh, tên kia lạnh lùng nhìn lướt qua Lâm Dịch ở khu tuyển thủ. Lạnh giọng nói:
- Hắn còn không xứng.
Thanh niên tóc đỏ tựa hồ cũng sớm lường trước được câu trả lời của hắn, lập tức cười lớn tiếng.
Hai gã thanh niên tuấn tú tuyệt mỹ này, một nóng nhiệt, một lạnh lùng, một tổ hợp rất kỳ quái. Bất quá tướng mạo của hai người đều là tuấn tú trăm người mới có một, lúc này tên thanh niên tóc đỏ kia khoa trương cười lớn, lập tức dẫn đến sự chú ý của mọi người...Song khi tiếp xúc đến ánh mắt lạnh lùng của tên thanh niên kia, tâm không khỏi run lên, không kìm hãm được nghiêng đầu tránh né.
Trận đấu của Lâm Dịch vừa xong, liền bay thẳng về căn phòng của mình...Trải qua những ngày này, tuy trạng thái của Thủy Linh Lung đã khá hơn nhiều, nhưng Lâm Dịch vẫn là không yên lòng khi để nàng một mình trong phòng.
Nghĩ đến đây, đang hành tẩu Lâm Dịch không khỏi nở một nụ cười khổ, thì thào nói:
- Đến cùng nàng là lão sư hay ta là lão sư vậy nhỉ?
Trở lại gian phòng, mở cửa, liền chứng kiến Thủy Linh Lung đang nhìn về phía mình. Trên mặt Lâm Dịch lập tức lộ ra dáng tươi cười:
- Lão sư, cảm giác tốt hơn một chút chứ?
Sắc mặt Thủy Linh Lung trở nên đỏ hồng nhẹ gật đầu, đột nhiên nói:
- Lâm Dịch. Những ngày này...thật cám ơn ngươi.
Lâm Dịch ngẩn người. Chợt không thèm để ý nở nụ cười. Sau khi nhìn chung quanh một chút mới mở miệng nói:
- Lão sư cứ ngồi ở chỗ này cũng không có ý nghĩa gì, không bằng chúng ta ra ngoài đi dạo một lát?
Thủy Linh Lung nghe vậy nhẹ gật đầu. Những ngày này bởi vì một mực suy nghĩ vấn đề kia. Làm cho nàng liền ăn ngủ đều không được yên ổn...Thông qua một thời gian dài suy nghĩ như vậy, tâm cảnh Thủy Linh Lung cũng dần dần bình tĩnh lại. Dù sao, người sống cũng phải vì chính mình. Không có ai nghĩa vụ vì người khác mà sống, dù là cha mẹ cũng không ngoại lệ. Mười năm trước bị người nhà vứt bỏ, thời điểm đó nàng nên nghĩ thông suốt rồi mới phải...Nhưng mà thăm lại chốn xưa, khó tránh khỏi bị khơi gợi lại những kỷ niệm trong lòng. Lần này đi Thủy gia thôn, nguyên nhân chính là vì cổ cảm giác không cam lòng trong nội tâm mà thôi...Song khi đạt được đáp án, tuy trong lòng sớm đã có dự cảm, nhưng vẫn là khó tránh khỏi có chút khó tiếp nhận...Cho nên mới có biểu hiện ngẩn người như mấy hôm trước.
Nhưng mấy ngày nay Lâm Dịch đối với nàng có thể nói là đặc biệt chiếu cố, ân cần hỏi han, an ủi...Người trong lòng làm như vậy, Thủy Linh Lung dĩ nhiên là hết sức cảm động. Hôm nay nghĩ thống suốt, nàng cũng muốn đi ra ngoài cho khuây khỏa nỗi buồn.
Lập tức, hai người liền đi ra ngoài. Lâm Dịch vốn định mang Thủy Linh Lung đi xem trận đấu đằng sau, nhưng Thủy Linh Lung lại kiên trì muốn đi hòn đảo bên cạnh ngắm cảnh...trận đấu của Lâm Dịch đã kết thúc, trận tiếp theo cũng phải mười ngày nữa mới diễn ra, sau khi một chút liền đáp ứng Thủy Linh Lung. Ngay sau đó, hai người liền lẳng lặng đi ra khỏi khu vực tuyển thủ, đi về phía hòn đảo bên cạnh.
Dọc theo con đường này, Thủy Linh Lung lại cẩn thận nói cho Lâm Dịch nghe những sự tình khi còn bé của mình. Khúc mắc được cởi bỏ, lần này ngữ khí chính là vô cùng bình thản. Mà Lâm Dịch cũng biết một chút sự tình khi trước không biết...Nói ví dụ như phụ thân Thủy Linh Lung vì sao phải giết nàng.
Nguyên lai vì để chứng minh mình có năng lực thoát khỏi hành động cầm thú của ca ca, nàng liền sử dụng dị năng trước mặt hắn. Nhưng mà Thủy gia thôn chỉ là một thôn xóm lạc hậu mê tín. Phụ thân Thủy Linh Lung vốn cũng không yêu thích gì nữ nhi. Lúc này vừa thấy nàng thi triển yêu pháp, sắc mặt liền biến đổi, sau đó bỏ chạy đi thông báo cho đại tế tự.
Lúc ấy Thủy Linh Lung sớm đã bị biểu lộ của người nhà mà đau lòng không thôi, sao còn có thể nghĩ đến chạy trốn. Cuối cùng đại tế tự chạy tới.
Lúc ấy Thủy Linh Lung dị năng vừa mới thức tỉnh mà thôi, làm sao có thể là đối thủ của đại tế tự đã là một tam cấp chiến sĩ. Lập tức nàng liền bị chế ngự. Mà đại tế tự lại hùng hồn nói cái gì vì Thủy gia thôn săn giết thủy sản quá nhiều, nên phái Thủy yêu xuống trừng phạt Thủy gia thôn...mà phụ thân Thủy Linh Lung lúc ấy là một ngư dân xuất sắc nhất trong thôn. Mỗi lần hắn đánh bắt thủy sản, đều là nhiều nhất thôn đấy. Ngôn từ của đại tế tự, lập tức liền làm cho mọi người tin tưởng...Vì vậy, nguyên một đám thôn dân vốn cũng không đối đãi với nàng tốt cho lắm lập tức liền hô to khẩu hiệu muốn thiêu chết Thủy yêu.
Song khi đó Thủy Linh Lung xa không có trổ mã duyên dáng như hôm nay, nhưng cũng là mỹ nữ số một số hai trong thôn. Đại tế tự thèm thuồng đã lâu, há lại có thể để cho thôn dân thiêu chết nàng dễ dàng như vậy. Hắn liền nói cần lập một đàn tế, dùng máu của Thủy yêu, tế bái hải thần, cầu xin sự tha thứ của thần...Thôn dân ngu muội vô tri căn bản là không nghi ngờ lời nói dối trăm ngàn chỗ hở của đại tế tự, với một lòng tín nhiệm mù quáng đối với đại tế tự, tất cả mọi người đồng ý đem Thủy Linh Lung tạm thời giam giữ, ba ngày sau sẽ bị hiến tế...
Sau đó Thủy Linh Lung liền bị giam lại. Ba ngày đó, nàng không có một hột cơm để ăn, không có một giọt nước để uống...cả người vô cùng tiều tụy. Đại tế tự tự nhiên là muốn có một khoảng thời gian ở một chỗ với Thủy Linh Lung...Tuy đại tế tự đã lớn tuổi, thân thể không cách nào làm chuyện xấu xa đó...Nhưng tâm tư đê hèn của hắn, dù chỉ là dùng tay chân cũng đã thỏa mãn. Bởi vì Thủy gia thôn lần đầu xuất hiện Thủy yêu, tất cả thôn dân đều là cực kỳ hiếu kì, cả ngày quấn lấy hắn, hoặc là hỏi thăm truyền thuyết thủy yêu, hoặc là hỏi thăm các nghi lễ cần thiết khi cúng bái, các đồ vật cần có...Ngược lại làm cho hắn cả ngày bề bộn, căn bản là không có thời gian đến chỗ giam Thủy Linh Lung.
Cuối cùng, vẫn là nhờ có mấy người bạn tốt của Thủy Linh Lung...chính là mấy nữ tử mà ngày đó Lâm Dịch chứng kiến, các nàng không tin Thủy Linh Lung sẽ trở thành tà ác như trong miệng đại tế tự. Tìm biện pháp lẻn vào chỗ giam giữ Thủy Linh Lung. Chứng kiến thảm trạng của bạn tốt, mấy nữ tử này sau khi thương lượng, tự phân chia mỗi người tự về nhà mình cầm một ít lương khô và nước ngọt, thừa dịp người trong thôn tiến hành nghi lễ trừ tà, đem Thủy Linh Lung thả ra ngoài.
Lúc ấy trong lòng Thủy Linh Lung tràn đầy sự sợ hãi. Ăn chút đồ ăn, có một chút khí lực, cái gì cũng đều không quan tâm, tiếp nhận đồ vật của mấy người. Tìm một con thuyền đánh cá nhỏ, cứ như vậy hốt hoảng chạy đi. Thời điểm khi các thôn dân phát hiện Thủy Linh Lung đã thoát đi, thì đã là buổi sáng ngày hôm sau rồi.
Cứ như vậy, Thủy Linh Lung chẳng có mục tiêu gì lênh đênh trên biển...vài ngày sau, đồ ăn cùng nước ngọt đều sử dụng hết. Cuối cùng Thủy Linh Lung tại nguy cơ trước mặt, mới nghĩ đến sử dụng dị năng của mình, ngưng kết các quả cầu nước, mới xem như kéo dài được mạng sống của nàng. Nhưng nguy cơ vẫn chưa giải trừ, cuối cùng Thủy Linh Lung cũng hôn mê.
Khi nàng tỉnh lại, nàng mới phát hiện, mình đang ở một địa phương vô cùng xa lạ. Trong lòng nàng tràn đầy sợ hãi, không khỏi cuộn mình đứng dậy, mắt sợ hãi đánh giá bốn phía. Cuối cùng, động tác của nàng kinh động đến một người. Sau đó, sư phụ của nàng xuất hiện.
Sư phụ của Thủy Linh Lung, chính là hiệu phó của học viện Ngũ hành. Nàng là một nữ trưởng lão rất là hòa ái...tuy thực lực chỉ là một cường giả bát cấp, nhưng làm người lại vô cùng tốt. Đối đãi Thủy Linh Lung càng là không có gì để nói. Thì ra thời điểm đó chính là lần Vô Song hội lần trước diễn ra, Thủy Linh Lung trôi dạt theo nước biển đến phụ cận Vô Song đảo. Lại để cho phó hiệu trưởng đang tản bộ tại bãi biển phát hiện, mới cứu được nàng, cũng thu nàng làm đồ đệ. Cho nên, ngày đó khi Thủy Linh Lung biết được mình được tham dự Vô Song hội, mới kích động như vậy...không phải bởi vì Vô Song hội ban thưởng dày hậu như thế nào mà kích động. Mà là vì...nơi ấy là nơi đầu tiên nàng gặp sư phụ của mình và cũng là cố hương của nàng. Mặc dù, cố hương trong trí nhớ, chỉ là một nơi làm cho lòng người đau nhức.
Lâm Dịch lập tức liền không khỏi có chút cảm khái...không nghĩ tới Thủy Linh Lung lúc nhỏ, lại có một đoạn ký ức như vậy. Trong nội tâm càng tràn ngập sự thương tiếc đối với đối phương. Không khỏi hỏi tới nguyên nhân tử vong của sư phụ nàng.
Nói tới chuyện này, Thủy Linh Lung đã trầm mặc thật lâu, sau đó mới nói ra. Nguyên lại, sư phụ của nàng vì đột phá Thánh cấp, dẫn động Thủy nguyên tố trong thiên địa tiến vào trong cơ thể cùng với tinh thần bổn nguyên, nhưng bởi vì tuổi tác quá lớn, thân thể cùng tinh thần bổn nguyên trong nhất thời không cách nào thừa nhận một lực lượng cường đại như vậy, cuối cùng đột tử.
Lâm Dịch nghe đến đây, mới hoảng sợ mở to hai mắt. Hắn không biết là, thăng cấp lên Thánh cấp, còn có một loại nguy hiểm như vậy.
Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.xyzThủy Linh Lung lúc này mới chậm rãi gật đầu:
- Từng nghe sư phụ nói qua, bát cấp tiến vào Thánh cấp, một mặt là xem ngộ tính. Ngộ tính cao, chỉ cần lĩnh ngộ đến một tầng lực lượng cao hơn, là có thể đột phá...Nhưng mặt kia chính là xem cường độ của thân thể và tinh thần bổn nguyên. Nếu không, mặc dù là lĩnh ngộ được, cũng không có tác dụng gì. Thân thể của ngươi không cách nào thừa nhận nó.
Lâm Dịch nghe mà như lọt vào sương mù, nghi hoặc vò đầu hỏi:
- Ngộ tính?
Thủy Linh Lung nhẹ gật đầu, sau khi suy nghĩ một chút mới lắc đầu nói:
- Cụ thể thế nào ta cũng nói không được...đại khái là một loại cảm giác chạm đến mà không thể với tới được.
Lâm Dịch gật đầu có chút hiểu được. Hai người liền hàn huyên thêm một chút, hờn dỗi tích súc nhiều ngày nay, rốt cuộc cũng được giải tỏa. Khi trời đã về tây, hai người mới chuyển người đi về...bất tri bất giác, hai người vậy mà nói suốt một bữa trưa.
Trở lại gian phòng, ngồi chưa được bao lâu, hai người liền quyết định ra ngoài ăn tối. Nhưng mà vừa mở cửa, Lạp Cổ Kỳ đã xuất hiện trước cửa ra vào, một tay đang làm hình dáng như muốn gõ cửa.
Lâm Dịch không khỏi ngẩn người, chợt cười nói:
- Hiệu trưởng, làm sao vậy? Hai người đệ tử định đi ăn cơm, ngài đã ăn chưa? Cùng đi có được không?
Lạp Cổ Kỳ có chút kinh ngạc thoáng nhìn qua người đứng bên cạnh Lâm Dịch, sắc mặt Thủy Linh Lung lúc này đã khôi phục lại bình thường. Thủy Linh Lung khi chứng kiến biểu lộ của Lạp Cổ Kỳ, lập tức cười nói:
- Đệ tử đã nghĩ thông suốt rồi.
Lạp Cổ Kỳ vui mừng cười cười, gật đầu nói:
- Nghĩ thông suốt là tốt rồi, nghĩ thông suốt là tốt rồi...Ừ, cuộc tranh tài cuối cùng vẫn chưa chấm dứt, ta vẫn chưa ăn cơm, đi thôi.
Một nhóm ba người, liền đi xuống lầu, đi tới khu người xem.
Để cho tiên vấn đề ăn cơm trong thời gian tham gia Vô Song hội này, Lạp Cổ Kỳ sớm đã đem sương phòng ngày đó toàn bộ bao lại...tuy giá cả xa xỉ, nhưng đối với Lạp Cổ Kỳ mà nói, điểm ấy chi tiêu chẳng thấm vào đâu cả. Nơi này có một câu nói...khu người xem, cũng không phải là miễn phí toàn bộ. Khu tuyển thủ tuy cũng có địa phương chuyên môn phục vụ đồ ăn thức uống cho các tuyển thủ. Nhưng, cơm tập thể, so về khẩu vị luôn kém hơn một chút so với các loại mỹ vị được chế tác tỉ mĩ.
Kêu một chút thức ăn và rượu, Lâm Dịch không khỏi nhìn chung quanh một chút rồi cười nói:
- Hiệu trưởng người không phải bình thường người đều ở cùng một chỗ với Khải tiên sinh sao? Ngài ấy hôm nay ở đâu rồi?
Khải tiên sinh trong miệng Lâm Dịch tự nhiên chính là Khải Ni Cổ Lạp. Bất quá hắn lại không biết nên xưng hô lão ấy như thế nào...gọi hắn là Khải? Lại lộ ra có chút không tôn kính. Dù sao lão bề ngoài nhìn như trẻ tuổi, nhưng trên thực tế hắn lại là một thánh giai cường giả, là bằng hữu của Lạp Cổ Kỳ. Gọi Khải lão sư...cái này không thể nghi ngờ là cũng không thích hợp. Cuối cùng đành kêu là Khải tiên sinh.
- Không biết. Mặc kệ tên đó đi...ta hôm nay tìm ngươi. Ngươi có biết việc gì không?
Lạp Cổ Kỳ trực tiếp mở miệng dò hỏi.
Lâm Dịch không khỏi ngẩn người, nghi ngờ nói:
- Việc gì vậy?
Lạp Cổ Kỳ nhíu mày hỏi:
- Trận đấu tiếp theo hôm nay ngươi không xem sao?
Lâm Dịch ngẩn người, sau đó cười nói:
- Trận đấu của đệ tử vừa kết thúc, thì cùng đi với Thủy lão sư qua bên kia đảo giải sầu. Trận đấu tiếp theo đệ tử không xem qua.
- Ah, khó trách...
Lạp Cổ Kỳ nhẹ gật đầu, sau đó nghiêm sắc mặt nói:
- Ta nói ba gã Thánh giai kia, hôm nay đã xuất hiện hai gã rồi.
Lâm Dịch nghe vậy trong lòng lập tức chấn động, thần sắc ngưng tụ. Rất nghiêm túc lắng nghe.
Lạp Cổ Kỳ nhíu mày, sau đó khẽ thở dài một tiếng mở miệng nói:
- Theo sự quan sát của ta. Thực lực của hai người này đều hết sức cường đại. Ước tính, thực lực của hai người này đều đạt đến trình độ Tiểu Tinh Vị trung giai. Dùng thực lực của ngươi, muốn thắng bọn hắn...thẳng thắn mà nói, là không có chút hy vọng nào.
Lâm Dịch lông mày lập tức cau lại, đột nhiên nghi hoặc nói:
- Tiểu Tinh Vị?
Lạp Cổ Kỳ lúc này mới nhớ tới hắn đang nói chuyện cùng với một người không phải là Thánh giai, lập tức mở miệng giải thích:
- Tiểu Tinh Vị, cũng chính là Thánh giai trong miệng các ngươi...Những điều này vốn là khi các ngươi đạt đến Thánh giai thì mới được biết. Bất quá ta tin tưởng dùng năng lực của các ngươi, tiến vào Thánh giai chỉ là chuyện sớm hay muộn. Nói với các ngươi cũng không có gì.
Dừng một chút, Lạp Cổ Kỳ nói tiếp:
- Thánh giai trong miệng người bình thường, thật sự là có chút không rõ ràng...chỉ cần vượt qua bát cấp, đã được thống nhất xưng là Thánh giai rồi. Nhưng trên thực tế, trong Thánh giai, cũng đồng dạng phân ra nhiều đẳng cấp.
- Đẳng cấp trong Thánh giai, đại khái có thể phân làm ba cấp Tiểu Tinh Vị, Trung Tinh Vị, Đại Tinh VỊ. Mỗi cấp lại chia làm ba giai đoạn thượng trung hạ. Tổng cộng là chín giai đoạn...Về phần đẳng cấp phía trên Đại Tinh Vị có hay không, ta cũng không biết.
- Đẳng cấp trong Thánh giai, so với tám đẳng cấp trước còn muốn nghiêm ngặt hơn. Nói một ví dụ đơn giản...Tiểu Tinh Vị hạ giai chính là người mới bước vào Thánh giai. Mà một cường giả trung giai Tiểu Tinh Vị, có thể rất dễ dàng đánh chết mười tên hạ giai Tiểu Tinh Vị. Thực lực chênh lệch như thế nào, ngươi có thể tưởng tượng được.