Chung Cực Truyền Thừa

Chương 27: Đường đi!




Khi Lâm Dịch đang quan sát Ước Ba Long, Lưu Dương đã chạy tới bên cạnh mấy người ở cạnh mấy con Ước Ba Long thì thầm mấy câu, sau đó Lưu Dương gật đầu với trọng tài.

Trọng tài hiểu ý, xoay người hô:

- Mọi người đi theo ta, khi lên lưng Ước Ba Long cần chú ý không để vật nhọn làm kích thích chúng. Nguồn truyện: Truyện FULL

Chưa đợi mọi người trả lời trọng tài đã đi tới trước.

Một gã đứng cạnh đầu Ước Ba Long liền dùng tay sờ lên đùi chúng vài cái, Ước Ba Long liền động đậy.

Nhưng mà nó vừa động khiến một trận ầm ầm vang lên, Lâm Dịch thậm chí còn cảm thấy mặt đất run rẩy, nghĩ lại Xích Diễm Xà lúc trước ở cửa trấn, sắc mặt hắn không khỏi lộ ra vài phần kinh hãi.

- Không cần sợ, người nọ chính là người nuôi Ước Ba Long, vừa rồi là mật ngữ, đừng xem bộ dạng Ước Ba Long thô kệch, nhưng chúng rất có linh tính. Qua huấn luyện đặc biệt nó có thể dễ dàng nhận ra tần suất cùng lực lượng gõ lên chân khác nhau biểu lộ ý khác nhau. Hơn nữa ngươi thấy cái vòng sắt ngoài miệng Ước Ba Long không? Nếu Ước Ba Long mất đi khống chế, vòng sắt kia sẽ phóng ra điện giật, Ước Ba Long sở dĩ dễ dàng thuần phục như vậy bởi vì nhân loại nắm giữ trí mạng của nó, sợ bị điện giật. Đừng xem thân thể của nó lớn như vậy, nhưng kỳ thực chỉ cần một chút điện giật cũng đủ cho nó hôn mê rồi.

Ám Tương thấy biểu tình trên mặt Lâm Dịch không khỏi cười ra tiếng.

Chỉ thấy con Ước Ba Long kia dưới mật ngữ ra lệnh không ngờ liền co bốn chân lại, quỳ trên mặt đất, thân thể vốn dài chừng hơn hai mươi thước nhất thời chỉ có sáu bảy thước.

Chỉ nghe người chăn nuôi kia bắt chuyện vài tiếng, trong đó một mộc phòng trên lưng Ước Ba Long đi ra một người cũng mặc trang phục chăn nuôi, trong tay hắn có một cái thang dây.

Thang bỏ xuống, vừa vặn rơi dưới đất trước mặt mọi người.

- Theo ta leo lên thôi.

Trọng tài nói một tiếng lên đi lên thang dây.

Thành Hi Á vốn là một thành nhỏ, ở chỗ này nhân loại cũng không có ai cường đại thực sự, mà Ước Ba Long này là thú di chuyển trân quý, chỉ có thành thị lớn mới có khả năng xuất hiện, lúc này thấy trọng tài bình an vô sự từ thang dây trèo lên người Ước Ba Long, sự sợ hãi trong lòng đám nhóc chuyển thành nóng lòng muốn thử.

Lâm Dịch đi tới thang dây, người chăn nuôi dường như thấy hắn có chút khẩn trương, không khỏi cười nói:

- Không cần lo lắng, Phi Phi rất hiền.

Lâm Dịch ngẩn người:

- Phi Phi? Tên của nó sao?

Người chăn nuôi cười gật đầu:

- Chỉ cần ngươi cẩn thận không làm nó đau là được.

Lâm Dịch gật đầu, túm lấy thang dây, cẩn thận tận lực không để cho thân thể đong đưa, dần dần trèo lên trên người Ước Ba Long, một khoảng cách tuy ngắn nhưng lại khiến Lâm Dịch khẩn trương không thôi.

Đến khi bình an đứng trên lưng Ước Ba Long, Lâm Dịch mới thở phào một hơi.

Đi sau Lâm Dịch là Ám Tương, xem ra nàng đã có kinh nghiệm, bộ dạng thoải mái tươi cười ngay từ ban đầu không có chút khẩn trương nào.

Nhân viên lục đục trèo lên lưng mấy con Ước Ba Long, sau khi đệ tử cuối cùng bò lên lúc này người chăn nuôi mới bắt đầu leo lên, tổng cộng có bốn đầu Ước Ba Long, Lâm Dịch bọn họ cùng đám người khác với trọng tài lúc trước là tròn mười người.

Trọng tài nói sơ qua vài câu, mọi người chui vào gian nhà gỗ phía sau Ước Ba Long, vừa đi vào chỉ thấy một khoảng không gian, không bài biện gì, không gian cũng không lớn nhưng đủ dung nạp mười người.

- Mọi người ngồi vững, lúc Ước Ba Long cất cánh rất xóc đó.

Người chăn nuôi nhắc nhở.

Xuyên qua cửa gỗ, Lâm Dịch nhìn thấy một con Ước Ba Long chở mười lão sư đã bay lên.

Cứ thế nhìn Ước Ba Long bay lên, Lâm Dịch vô cùng chấn động, không ngờ khi Ước Ba Long cất cánh càng khiến Lâm dịch chấn kinh, hai cánh nó mở rộng ra không ngờ rộng hơn ba mươi mét vuông, chỉ nhìn thôi cũng đã mất can đảm để chiến đấu rồi!

Bốn đầu Ước Ba Long lục tục cất cánh, dẫn tới từng đợt sợ hãi than của người dân thành Hi Á, dù sao loại chuyện này ở một thành thị nhỏ cũng rất hiếm gặp.

Khi Ước Ba Long bay lên, Lâm Dịch chợt cảm giác được từng đợt gió lớn, ngồi ở hai bên trái phải cửa gỗ nhìn qua khe, thậm chí có thể nhìn rõ ràng hai bên đang xuyên qua tầng mây.

Đây là lần đầu Lâm Dịch cảm nhận bay lượn, trên mặt không khỏi mang theo vài phần kích động.

- Lão sư, chúng ta cần bao lâu mới có thể trở về học viện?

Lâm Dịch đột nhiên quay đầu hỏi trọng tài.

Trọng tài cười nói:

- Từ đây đến thành phố Bách Nhạn còn một đoạn không xa, với tốc độ của Ước Ba Long, cũng cần hơn một tháng thời gian.

- A? Xa như vậy a? Vậy ăn ở chỗ nào?

La Á kinh ngạc nói.

- Hì hì...

Ám Tướng nhịn không được bật cười, thấy La Á ngạc nhiên nhìn mình, cười mắng:

- Ngu ngốc, trên đường khẳng định có chỗ nghỉ a, ngươi không muốn, Ước Ba Long cũng muốn a.

- Ách...

La Á há hốc mồm, trọng tài ở một bên nói:

- Không sai, hành trình đã được an bài, buổi tối chúng ta sẽ có chỗ nghỉ ngơi.

La Á xấu hổ gãi đầu, ngượng ngùng cười, thấy bộ dạng ngốc nghếch của La Á, Ám Tương không nhịn được cười lớn.

Cười không ngừng khiến La Á tức giận vạn phần, không khỏi nói:

- Này, tiểu bì nương kia, dừng cười có được không? Ta nhớ rằng lúc trước biết ngươi, ngươi cũng không tươi cười như thế a?

Ám Tương nhất thời ngang ngạnh nói:

- Ngươi quản được ta à!

- Ta...hừ! Quên đi, đàn ông không thèm chấp phụ nữ!

- Là ngươi không đấu nổi ta thôi, ngu ngốc!

...

Cứ như vậy thời gian chậm rãi trôi qua, mỗi ngày buổi tối mọi người sẽ dừng lại nghỉ ngơi ở trấn nhỏ ven đường.

Không thể không nói, thành Hi Á thực sự hẻo lánh, từ khi xuất phát tới giờ đi ngang qua tối đa cũng là thành nhỏ cỡ thành Hi Á, từ trên nhìn xuống không đáng chú ý.

Đáng nhắc tới chính là dọc đường La Á bị Ám Tương châm chọc khiêu khích khiến mặt đỏ tới mang tai, hết lần này tới lần khác phát tiết không được.

Sự thực Ám Tương vẫn tức giận Lâm Dịch và La Á, người trước là trận đầu đánh bại mình, người sau đánh bại mình trận cuối, bọn họ có chung điểm này, quả thực không thể tha thứ.

Lâm Dịch còn may, ngoại trừ thời gian chiến đấu sắc mặt hắn bình tĩnh khiến kẻ khác hận không thể đá hắn một cước để phát tiết, bình thường cũng không có gì quá đáng, còn La Á chết tiệt...không ngờ ném mình như đồ vật? Người ta là mỹ nữ đó? Một điểm phong độ cũng không có!

Bởi thế dọc đường nàng luôn tìm cơ hội đả kích bọn họ.

Lâm Dịch rất may, hắn vốn không nói nhìn, muốn tìm cơ hội đả kích hắn cũng không có, nhưng La Á thì khổ rồi...

Trời sinh hắn thích nói nhiều, miệng hắn không bao giờ rảnh rỗi, dọc theo đường đi liên tục hỏi đông hỏi tây...hắn nếu ngồi yên một chỗ không nói năng gì, cũng không ai thèm để ý tới hắn.

Hết lần này đến lần khác hắn lại là một con người 'ham học hỏi', chuyện nào không hiểu đều muốn biết, vì thế luôn hỏi ra vài vấn đề thường thức rất là ngu ngốc...sau đó lại bị Ám Tương đả kích không ngớt lời, mãi đến cuối cùng hắn mới hiểu được sâu sắc hàm nghĩ của bốn chữ 'Im lặng là vàng'.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.