Chung Cực Truyền Thừa

Chương 30: Bậc thang không trọn vẹn




Biểu lộ kinh ngạc trên mặt Ngôn lão lại lần nữa tăng thêm, một lúc lâu sau lại nở nụ cười, nói:

- Xem ra, thu hoạch không nhỏ rồi.

Lưu Dương cũng cao hứng nói:

- Đúng vậy a, thu hoạch không nhỏ...Ngoại trừ hai cái 'Siêu cấp thiên tài' còn có hai tên không tồi. Một tên tại thời điểm khảo thí đánh ra thành tích 2006 lợi mạt. Còn có một nữ hài cũng là đánh ra thành tích 1923 lợi mạt.

Ngôn lão đã kinh ngạc không thốt nên lời. Cuối cùng, chỉ đành thở dài một tiếng, lắc đầu nói:

- Hiện tại, người trẻ tuổi càng ngày càng lợi hại...

Lưu Dương nhưng lại cười nói:

- Ngài cũng không có già mà.

- Ngươi gọi ta là lão gia, như thế nào còn không già sao?

- Ách... Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL

- Ha ha, được rồi, mau đi đi. Những hài tử kia vẫn còn đang chờ ngươi đó.

- n, vậy ta đi đây, nếu có thời gian ta sẽ tới thăm người.

- Được rồi...

Lưu Dương hiển nhiên rất tôn trọng vị lão nhân này, khẽ khom người, mới hướng về phía đội ngũ rời đi.

- Được rồi, tất cả theo ta nào.

Lưu Dương cũng không nói thêm gì, mà là trực tiếp hạ lệnh. Sau đó cất bước đạp lên bậc thang thứ nhất.

Mỗi một bậc cầu thang đều cao hơn bốn mươi cm. Điều này làm cho đám Lâm Dịch phải bước cao hết cỡ. Ban đầu còn không sao...Nhưng sau khi leo lên mấy trăm bậc, mặc dù là bọn họ, cũng có chút khó có thể thừa nhận.

Trên ngực Ám Tương thở dốc, hai ngọn núi cũng nương theo nàng thở dốc mà phập phồng lên xuống. Khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn bởi vì hoạt động kịch liệt mà đỏ bừng.

- Đáng chết, rốt cuộc còn có bao nhiêu bậc nữa đây?

Bò lên nửa ngày, có lẽ mới đến vị trí trung tâm. Ám Tương không khỏi ngừng lại, thở hổn hển có chút buồn bực thì thầm một tiếng. Giương mắt nhìn một chút, rồi lại nhịn không được mắng:

- Hai cái đại biến thái!

Sau đó, lại không tình nguyện tiếp tục đi tới.

Mà ở phía trước tất cả mọi người, đúng là hai người Lâm Dịch cùng La Á.

Lâm Dịch phải không cần phải nhiều lời. Từ lúc 8 tuổi, hắn cũng đã bắt đầu được huấn luyện về phương diện sức chịu đựng. Chạy năm km, bơi năm nghìn mét...Tất cả đều là huấn luyện sự chịu đựng. Cầu thang này tuy khó leo, nhưng tuyệt đối còn không làm khó được hắn. Mặc dù trên người của hắn còn mặc một bộ quần áo tu hành nặng 30 kg.

Mà từ nhỏ La Á cũng đã bị phụ thân huấn luyện nghiêm khắc, loại cầu thang này cũng không làm khó được hắn. Tuy hắn chưa nói, nhưng kỳ thật đối với lần lôi đài trước bại bởi Lâm Dịch hắn rất để ý. Bởi vậy gặp Lâm Dịch thoải mái leo trên lên, trong nội tâm không khỏi sinh ra một loại cảm xúc ganh đua so sánh. Chân bước không khỏi nhanh hơn.

Lâm Dịch nhìn thấy La Á bước nhanh hơn, đồng thời lại chứng kiến ánh mắt khiêu chiến của La Á. Nội tâm háo thắng trong lòng lập tức bị kích phát...Cứ như vậy, hai người hăng say so sánh âm thầm.

Ngay từ đầu hai người âm thầm phân cao thấp,chỉ bước từng bước...Nhưng đến hậu kỳ, tranh đấu giữa hai người càng thêm quyết liệt. Chân bước nhanh hơn, lúc này không còn gọi là bước nữa rồi mà phải gọi là chạy mới đúng!

Lập tức, tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn xem thân ảnh hai người càng lúc càng nhanh, càng ngày càng xa...Khi hai người đồng thời đến đỉnh mới kinh ngạc phát hiện...Tất cả mọi người đã bị hai người bọn họ để tại sau lưng.

- Lần này, lại là ngươi thắng.

La Á có chút thở dốc, bất đắc dĩ cười nói. Toàn lực chạy gần ngàn bậc cầu thang làm thể lực của hắn mất không ít, trên mặt có mấy phần đỏ ửng.

Trái lại Lâm Dịch, ngoại trừ ngực có có chút phập phồng, sắc mặt hắn thậm chí cũng không có thay đổi. Nghe được lời La Á nói, Lâm Dịch lại gãi gãi đầu nói:

- Chúng ta lên cùng lúc. Là thế hoà a.

La Á lắc đầu nói:

- Mặc dù là cùng lúc, nhưng theo trạng thái hai ta có thể nhìn ra...Sức chịu đựng của ngươi so với ta mạnh hơn nhiều lắm. Nếu là cầu thang còn không có chấm dứt, đến cuối cùng người thua sẽ là ta...Đại trượng phu thắng chính là thắng, thua thì thua, không có gì phải bàn cãi.

Lâm Dịch ngẩn người, chợt nở nụ cười.

Nghỉ ngơi một hồi, Lý Văn thở hổn hển bước tiếp...Nhìn thấy tốc độ chạy của hai người, Lý Văn cũng muốn cùng bọn họ ganh đua...Nhưng thực lực không đủ, cuối cùng bị bọn họ bỏ qua. Nhưng vẫn kiên trì chạy. Tuy đã mệt mỏi thở không ra hơi, nhưng phần nghị lực này vẫn đáng khen ngợi.

Ám Tương là người tới sau Lý Văn. Mặc dù không có nói rõ, nhưng kỳ thật Ám Tương sao không muốn cùng bọn họ so sánh? Nhưng thể lực nữ hài trời sinh yếu hơn nam tử. Thấy đuổi theo vô vọng, Ám Tương đành mắng bừa 'Hai cái đại biến thái'. Bất quá mặc dù như vậy, nhưng nàng cũng theo sát Lý Văn bước tới.

Đến lúc này, thực lực toàn bộ tân sinh trên cơ bản có thể hiểu. Chia làm ba cấp độ...Lâm Dịch, La Á xem như một tầng cao nhất. Tiếp đến là Lý Văn, Ám Tương. Cuối cùng chính là đám tân sinh này.

Lưu Dương bất động thanh sắc xem hết toàn bộ quá trình bọn họ âm thầm so đấu, âm thầm nhẹ gật đầu.

Khi một tên đệ tử cuối cùng leo lên bậc thang, Lưu Dương đi tới.

Xem bộ dạng Lưu Dương vẫn thong dong, liền biết rõ căn bản hắn là không có dùng lực.

- Các ngươi nhất định rất nghi hoặc...Vì sao bước qua cổng trường liền phải đối mặt một đạo cầu thang dài như vậy? Hiện tại ta liền nói cho các ngươi biết, vì sao chỗ này lại xuất hiện đạo cầu dài như vậy, bởi vì chỗ này chính là 'Bậc thang không trọn vẹn'.

Lòng hiếu kỳ của tất cả tân sinh đều bị gợi lên. Ngẫm lại cũng đúng...Bình thường trường học,vừa bước qua cổng cơ bản chính là sân tập? Nhưng tại sao ở Tông Phạm lại là một đoạn cầu thang dài như vậy? Phải biết rằng...Cái cầu thang này ít nhất cũng có ngàn bậc?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.