Chung Cực Truyền Thừa

Chương 302: Kéo ra màn che



Nguyên lai tuy rằng Thư Mộng đã lau khô nước mắt trên mặt, nhưng ánh mắt nàng lại đỏ hoe. Thư Bác vừa thấy, tự nhiên biết rõ nàng vừa mới khóc.

Trên mặt Thư Mộng hiện lên một vòng bối rối, chợt lắc đầu nói:

- Không có gì, phụ thân, người vào đi.

Nói xong, nắm tay Thư Bác, kéo hắn vào gian phòng.

Lông mày Thư Bác vẫn nhíu lại, hỏi:

- Đừng gạt ta, vừa rồi ngươi rõ ràng đã khóc. Nói cho phụ thân nghe, đến tột cùng là làm sao vậy? Chuyện gì xảy ra?

Thư Mộng vẫn chỉ lắc đầu, miễn cưỡng cười nói:

- Thật sự không có gì. Chỉ là vừa rồi con đã ngủ rồi, cho nên con mắt lộ ra có chút hồng...

Nhưng Thư Mộng như thế nào giấu diếm được con mắt Thư Bác? Thư Bác chỉ hơi tưởng tượng một chút, sắc mặt lập tức trầm xuống, nói:

- Hay là Lâm Dịch? Hắn khi dễ con sao?

Con mắt Thư Bác lập tức mở trừng.

Thư Mộng hít sâu một hơi, chợt lộ ra một nụ cười ngọt ngào nói:

- Thật không có, phụ thân, người không nên suy nghĩ bậy bạ.

- Thật sự là không có chứ?

Thư Bác khẽ cau mày, lại có chút không quá xác định.

Thư Mộng như bất đắc dĩ liếc mắt nói:

- Thật không có. Đúng rồi, phụ thân, ngài đã trễ thế như vậy còn tới tìm con có chuyện gì không?

Thư Mộng chuyển chủ đề.

Thư Bác vẫn còn có chút bán tín bán nghi, nhưng nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Thư Mộng, lại có chút không làm rõ được. Cuối cùng vãn nhẹ lắc đầu, không hỏi nữa, nói:

- Cũng không có việc gì, chỉ tới thăm xem con đã ngủ chưa thôi.

Thư Mộng lộ ra khuôn mặt tươi cười, tựa đầu tựa vào bờ vài Thư Bác. Thư Bác cũng rất tự nhiên sờ tóc con gái, trên mặt cũng lộ ra dáng cười nhẹ nhàng.

- Aizz, nguy cơ của gia tộc lần này, cũng không biết có thể vượt qua không. Đại trưởng lão nói, đối phương rất có thể ngày mai hoặc ngày kia sẽ đến, ta thật sự rất lo lắng cho con...

Thư Bác vuốt ve mái tóc mềm mại của Thư Mộng, lo lắng nói.

Thư Mộng lại ngẩng đầu lên, cười nói:

- Yên tâm đi phụ thân, không có chuyện gì đâu. Đại trưởng lão ở đây, Lục trưởng lão, Trương gia Tứ trưởng lão, còn có Lâm Dịch bọn hắn ở đây, nhất định không có chuyện gì đâu.

Thư Bác nghe vậy nhẹ nhàng cười cười, vuốt vuốt đầu Thư Mộng nói:

- Hi vọng là thế...

Sau đó, Thư Mộng cứ như vậy tựa vào bờ vai Thư Bác, Thư Bác vuốt ve mái tóc Thư Mộng. Trong phòng, tràn ngập tình thân nồng đậm.

- Tốt rồi, thời gian cũng không sớm, đi nghỉ sớm đi.

Thư Bác đột nhiên lên tiếng nói.

Thư Mộng đứng lên, nhẹ gật đầu với Thư Bác:

- n, phụ thân cũng sớm đi nghỉ ngơi đi.

Thư Bác nhẹ gật đầu, rời khỏi phòng Thư Mộng.

Đóng cửa lại. Trong phòng lại khôi phục lại yên lặng trước kia. Mà trên khuôn mặt vốn tươi cươi của Thư Mộng, lại lần nữa lộ ra một vẻ ảm đạm.

- Lâm Dịch, đến cùng làm sao vậy...

Thời tiết tháng mười, ánh nắng ôn hòa lại không làm người khó chịu. Thảm thực vật vùng phía nam luôn phong phú như thế. Dưới sự chiếu sáng của ánh mặt trời, khiến cả đại địa đều bị bao phủ trong một tầng màu vang, lộ ra đầy vẻ ấm áp.

Không trung, hơn hai mươi đạo bạch mang bỗng nhiên xẹt qua, kéo lấy cái đuôi thật dài, sau một lát liền biến mất ở phía chân trời. Nhưng mà, khi sắp đến phạm vi thành Huyền Mộng, hơn hai mươi đạo bạch mang kia bỗng dừng lại, biến thành hơn hai mươi đạo nhân ảnh.

- Đại trưởng lão, đã đến thành Huyền Mộng rồi.

Dẫn đầu, là một trung niên nam tử ăn mặt hoa lệ. Nam tử một thân trường bào màu vàng, mái tóc dài màu vàng như gợn sóng xoăn lấy, dáng người thon dài, hình thể cân xứng, tướng mạo anh tuấn. Nhưng nếu có người nhìn thấy Kiều Trì Á, lại có thể phát hiện, người này có đến tám phần giống với Kiều Trì Á. Nếu tuổi của hắn nhỏ hơn một chút, vậy chính là Kiều Trì Á rồi. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL

Mà người này, đúng là phụ thân của Kiều Trì Á - Tam trưởng lão của An Đệ Tư gia tộc, Á Lực Khắc - An Đệ Tư.

Á Lực Khắc thần thái cung kính quay lại có chút hành lễ nói.

Ở sau lưng hắn, hư không đứng đấy là một người thanh niên tướng mạo tuấn mỹ. Người thanh niên một đầu tóc dài màu vàng rủ thẳng xuống bờ mông, thân mặc một bộ cẩm bào màu vàng, ánh mắt lạnh lùng, thần thái kiêu căng. Mà hắn, đúng là chỗ dựa lớn nhất của An Đệ Tư tứ đại gia tộc - Đại trưởng lão của An Đệ Tư gia tộc. Nghe nói là tuyệt thế cường giả đã thành công tấn cấp Đại tinh vị trung giai - Tạp Lạc Tháp - An Đệ Tư

Tạp Lạc Tháp nhẹ ân một tiếng, đôi con ngươi lợi hại như mắt ưng quét qua, chợt khẽ cau mày nói:

- Bọn người Kiều Trì Á đâu?

Á Lực Khắc cũng quay đầu lại quét mắt liếc, nhíu mày. Chợt nói:

- Bọn hẳn không ngờ chúng ta sẽ đến sớm như vậy, điểm tụ tập tạm thời ta cũng biết, chúng ta trực tiếp đi qua đi? Đại trưởng lão, theo ngài thì sao?

Lông mày Tạp Lạc Tháp nhẹ nhíu thoáng một phát, chợt không sao cả nói:

- Vậy đi thôi.

- Vâng.

Á Lực Khắc lên tiếng. Chợt, hơn hai mươi đạo nhân ảnh, thân thể lập tức biến ảo thành hơn hai mươi đạo bạch mang, trực tiếp từ trên không thành Huyền Mộng bắn đi.

Song khi bọn người Á Lực Khắc đáp xuống điểm tụ tập tạm thời, sắc mặt của mọi người đều hơi biến.

Lọt vào trong tầm mắt chính là một mảnh bừa bộn. Tuy rằng trên mặt đất không có thi thể, nhưng trong không khí vẫn còn tràn ngập một tia hương vị huyết tinh. Có thể tưởng tượng, ở đây đã từng chết qua rất nhiều người. Tất cả lều vải cũng hoàn toàn bị hủy hoại. Nếu không phải bị kéo ngã trên mặt đất, thì cũng rách nát hoàn toàn. Trên mặt đất có chừng trên trăm cái hố thật sau. Xem ra, ở đây đã từng phát sinh qua một hồi đại chiến.

- Kiều Trì Á...

Trong mắt Á Lực Khắc lập tức lộ ra một tia kinh hãi, chợt nhắm mắt lại. Thần thức Trung tinh vị thượng giai đỉnh phong lập tức tràn ngập ra ngoài, ý đồ tìm được một tia sinh mạng thể còn sống. Nhưng mà chung quanh im ắng một mảnh, trong phạm vi 1km, không có chút dấu vết nào cả.

Hai mắt Á Lực Khắc lộ ra sát ý. Hắn đã ẩn ẩn ý thức được, tựa hồ nhi tử của hắn, đã bị chết.

Sắc mắt Tạp Lạc Tháp cũng có chút chìm xuống, trong hai tròng mắt như ứng lóe ra hàn mang kinh người.

- Nhất định là Thư gia!

Hai mắt Á Lực Khắc phát ra tơ máu.

Tạp Lạc Tháp hừ lạnh một tiếng, điềm nhiên nói:

- Đã như vậy, vậy bây giờ liền lên đường đi.

Hơn hai mươi đạo quang mang lại hiện ra, trong khoảnh khắc biến mất nơi phía chân trời...

- Dịch tử, đến cùng xảy ra chuyện gì? Vì sao lại không thể nói cho ta nghe?

Trương Tạp nhịn không được lại lần nữa hỏi. Từ khi rời giường lúc sáng sớm cho tới bây giờ, vấn đề này Trương Tạp đã hỏi trọn vẹn hơn ba mươi lần, Lâm Dịch chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi, quay đầu nhìn về phía Trương Tạp nói:

- Tạp phiến, nếu như có thể nói, ta tuyệt đối sẽ không giấu diếm. Nhưng quả thật, ta có chỗ khó xử, ngươi không nên hỏi nhiều có được không?

- Chuyện gì lại không thể nói rõ ràng? Ngươi hôm nay phải cho ta một lý do. Ngươi có thấy đôi mắt Mộng nhi hôm nay không? Đó rõ ràng là do khóc mà sưng lên! Nếu ngươi không cho ta một lý do, xem ta có tha cho ngươi không!

Trương Tạp lại không buông tha, quật cường muốn nghe nguyên nhân của Lâm Dịch.

Lâm Dịch bất đắc dĩ. Nhưng hắn cũng không thể nói cho Trương Tạp biết một năm sau hắn phải đi đối mặt với kiếp nạn hẳn phải chết a? Nếu như nói vậy, Trương Tạp và Thư Mộng khẳng định sẽ lo lắng. Sau đó lại sẽ dính dáng đến phụ thân và mẫu thân của hắn, thậm chí đến cuối cùng sẽ liên lụy đến bí mật của bông tai nữa. Lâm Dịch không muốn, cũng không thể liên lụy bọn họ vâò chuyện này được.

- Tạp phiến, ta thật sự...

Lâm Dịch khẽ thở dài một tiếng, vừa mới chuẩn bị giải thích, lại biến sắc, mãnh liệt quay đầu nhìn về phía không trung.

- Khí tức thật mạnh!

Lâm Dịch chỉ cảm thấy, một cổ khí tức khổng lồ đang từ đằng xa nhanh chóng bay lại đây. Có chút cảm ứng một phen, Lâm Dịch lập tức có thể kết luận, đó là khí tức của cường giả đã ngoài Đại tinh vị.

- Chẳng lẽ...

Trong lòng Lâm Dịch khẽ động, lập tức phản ứng lại, lập tức quay đầu nói với Trương Tạp:

- Tạp phiến, ngay lập tức đi thông tri tộc trưởng Thư Bác cùng mọi người, địch nhân đến rồi, bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng đi!

Nói xong, thân thể bay lên không, lập tức bay về phía khí tức không lồ kia.

Hắn phải chặn đứng bọn họ lại, nếu không, đợi khi đại chiến bắt đầu, người bình thường dưới Tinh vị cảnh, chỉ chịu ảnh hưởng thôi cũng phải thương tổn một mảng lớn rồi.

Cơ hồ đồng thời khi Lâm Dịch bay khỏi, ba đạo bạch mang khác, cũng đồng thời từ tiểu viện này bắn ra ngoài. Đúng là ba người Đại trưởng lão Thư Nhiên, Trương gia Tứ trưởng lão Trương Dịch, cùng với Thư gia Lục trưởng lão Thư Hồng! Thư Nhiên tất nhiên không cần nhiều lời. Hắn là người có thực lực mạnh nhất trong mắt mọi người, tự nhiên cảm ứng được. Mà hai người Trương Dịch và Thư Hồng đều là cường giả Trung tinh vị thượng giai, cũng có thể cảm ứng được. Về phần Trương Tạp, Thư Bác và các tinh vị cảnh khác, lại không cảm ứng được gì.

Trương Tạp hơi chút sửng sốt một chút, nhưng ba người cũng bay ra sau đó, lập tức liền hiểu rõ đó cũng không phải là cái cớ Lâm Dịch mượn để rời đi. Lập tức không chút do dự, bay thẳng đến đại sảnh của Thư gia.

Tiến vào đại sảnh, lại phát hiện trong đại sảnh đã sớm bận rộn, Thư Bác đang phát ra mệnh lệnh.

- Trưởng lão đã ngoài Tinh vị cảnh theo ta đi nghênh địch, đội ngũ khác tiến tới làm công tác phòng ngự! Không có mệnh lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không được tự tiện đi ra!

Thư Bác lớn tiếng ra lệnh. Chỉ thấy vị trí giữa đại sảnh, rất đột ngột xuất hiện một cái hố. Trong hố có cầu thang hướng xuống phía dưới, hiển nhiên là đi thông xuống đất. Mà đệ tử bình thường của Thư gia, đang không ngừng chạy xuống đó.

Xem ra, bọn hắn cũng đã đã biết.

Trương Tạp vọt vài bước đến bên người Thư Bác, nói với Thư Bác:

- Đại trưởng lão và Lâm Dịch bọn hắn đã đi nghênh địch rồi.

Thư Bác nhẹ gật đầu, rất nhanh quét mắt liếc chung quanh, sau đó quay đầu nhìn về phía Thư Mộng cắn chặt môi ở một bên, hít sâu một hơi nói:

- Mộng nhi, tự mình bảo trọng.

Thư Mộng hốc mắt ửng đỏ, cố nén nước mắt nhẹ gật đầu. Thư Bác lại lần nữa nhìn nàng vài lần, sau đó quay đầu lại, lớn tiếng hô:

- Hôm nay, liền khiến bốn gia tộc nho nhỏ kia, biết một chút về sự lợi hại của chiến binh Thư gia ta, đi!

- Rống!

Thư gia trưởng lão đã ngoài Tinh vị cảnh, lập tức phát ra một tiếng gào thét!

- Xuất phát!

Theo Thư Bác ra lệnh một tiếng, gần mười đạo bạch mang phóng lên trời, trực tiếp đâm rách nóc nhà, bay thẳng lên trời. Mà Thư gia đệ tử lưu lại, từng người cắn chặc hàm răng, nắm chặc nắm đấm, nhìn thân ảnh bay ra ngoài.

Quyết chiến giữa Thư gia và tứ đại gia tộc, rốt cục đã bắt đầu!

Tốc độ của Lâm Dịch cực nhanh, bất quá sau một lát, đã đi tới trước đại môn Thư gia. Mà cổ khí tức cường đại kia, cũng đã trở nên rõ ràng hơn. Cùng lúc đó, hơn mười cổ khí tức khác, cũng xuất hiện trong cảm giác của Lâm Dịch.

- Lâm Dịch.

Trong đầu đột nhiên vang lên một thanh âm, Lâm Dịch tự nhiên nhìn lại. Chỉ thấy ba đạo bạch mang từ phía sau lưng ầm ầm theo đến. Lâm Dịch rất tự nhiên thả chậm tốc độ, đúng là ba người Thư Nhiên, Trương Dịch cùng Thư Hồng.

- Đại trưởng lão.

Lâm Dịch đáp lại một câu. Bất quá sau một lát, ba người đã đuổi kịp.

Thần sấc Thư Nhiên nghiêm túc, đồng thời sóng vai phi hành với ba người, thanh âm của hắn lại vang lên trong đầu ba người khác:

- Số lượng địch nhân khoảng chừng 23. Xem ra Tạp Lạc Tháp quả thật đã đạt đến Đại tinh vị trung giai, mọi người phải cẩn thận một chút. Những người khác, có sáu gã ngoài Trung tinh vị, còn lại đều là Hạ tinh vị cả.

Thư Nhiên giới thiệu cho ba người thực lực của đối phương...

Trương Dịch và Thư Hồng sắc mặt cũng cực kỳ nghiêm túc và trang trọng, nghe Thư Nhiên vừa nói như vậy, cũng không khỏi nhẹ gật đầu, từng người đều điều chỉnh lại tráng thái của mình. Bọn hắn rất rõ ràng, đây là một trận đánh vô cùng nguy hiểm!

- Nếu như thật sự không có cách nào ngăn cản, thì rút lui đi.

Thư Nhiên trầm mặc một hồi, lại đột nhiên nói ra một câu như vậy. Ba người khác không khỏi quăng ánh mắt về phía hắn. Thư Nhiên vẫn y nguyên phối hợp nói:

- Nhất là Trương Tứ trưởng lão và Lâm Dịch tiểu hữu, Thư gia gặp nạn, các ngươi đến đây tương trợ Thư Nhiên đã vô cùng cảm kích. Nếu như còn để các ngươi liều chết chống đỡ, vậy Thư Nhiên thật khó có thể an lòng.

Lâm Dịch và Trương Dịch không khỏi liếc nhìn nhau, đều nghe ra lo lắng trong giọng nói của Thư Nhiên. Chợt Lâm Dịch vừa cười vừa nói:

- Đại trưởng lão lời ấy cũng có chút quá mức khách khí rồi. Nếu e ngại nguy hiểm, ta và Trương Tứ trưởng lão lúc trước đã không tới rồi, không cần nói thêm gì nữa đâu.

Thư Nhiên nghe vậy nhìn về phía Lâm Dịch, mà Trương Dịch cũng vào lúc này nói:

- Lâm Dịch nói không sai. Thư Hồng và ta đã có giao hảo ngàn năm, Trương gia và Thư gia lại gắn bó nhiều năm như vậy. Thư gia gặp nạn, nếu như chỉ vì nguy hiểm mà chúng ta rời khỏi, vậy thì cùng đám ký danh trưởng lão lâm chiến phản bội gia tộc kia có gì khác nhau đâu? Trương Dịch cũng không phải nhân vật tài giỏi gì, nhưng loại chuyện lâm chiến phản bội này, ta làm không được.

- Thế nhưng...

Thư Nhiên nhíu mày, còn muốn nói thêm cái gì. Nhưng Lâm Dịch lại nhẹ nhàng cười nói:

- Đại trưởng lão không cần để ý. Bất quá Đại tinh vị trung giai mà thôi, hắn còn không lật được trời đâu.

Lâm Dịch lời vừa nói ra, đừng nói là Thư Nhiên, mà ngay cả hai người Trương Dịch và Thư Hồng ở một bên cũng đều kinh ngạc nhìn về phía hắn. Phải biết rằng, đây chính là cường giả Đại tinh vị trung giai ah. Lâm Dịch đến cùng là vì an ủi lòng Thư Nhiên nên mới nói vậy? Hay là vì bản thân hắn có nắm chắc?

Trương Dịch và Thư Hồng trong lúc nhất thời không có cách nào xác định.

Thư Nhiên lại đột nhiên nhướng mày, tựa hồ nhớ ra cái gì đó. Con mắt có chút sáng ngời nhìn Lâm Dịch. Một mình truyền âm nói:

- Lâm Dịch chỉ chính là...Chiến văn?

Lâm Dịch mỉm cười, nhưng lại không nói.

- Sau đó Đại trưởng lão sẽ biết.

Hai câu này đều là hai người truyền âm cho nhau, cho nên Trương Dịch và Thư Hồng ở một bên đều có chút không hiểu thấu. Chỉ thấy sắc mặt Thư Nhiên dễ coi hơn không ít, lộ ra dáng cười cảm kích nhìn về phía Lâm Dịch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.