Chung Cực Truyền Thừa

Chương 43: Trở về học viện




May mắn đã ổn định được chân phải bị Xích Viêm Hổ làm biến dạng...Nhẹ nhàng động hai cái. Vẫn đau đớn như cũ, nhưng cũng không cảm giác khó khăn như trước nữa

Nằm nghiêng dưới một thân cây, Lâm Dịch điều chỉnh lại trạng thái của mình...Quần áo đã hoàn toàn bị ướt đẫm. Bao nhỏ trên lưng đã bị rơi lúc truy đuổi. Cũng may ở bên trong cũng không có vật phẩm gì quý trọng, Lâm Dịch cũng không có ý định lại đi vào tìm.

Hơn nửa canh giờ truy đuổi khiến Lâm Dịch lúc này đã đi ra bên ngoài dãy núi...Chỗ này, hẳn là vẫn tương đối an toàn.

- Xem ra, nơi này còn không phải nơi mình bây giờ có thể tới. Còn tưởng rằng đê cấp ma thú chính là nhất cấp ma thú...Nguyên lai trong miệng Ngụy lão sư đê cấp ma thú, thấp nhất cũng là tam cấp a...Buồn cười chính mình còn muốn giết vài đầu ma thú để kiếm tiền... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Lâm Dịch nghĩ đến mà cười khổ.

Còn cho là mình đạt được quán quân thì thật lợi hại. Không nghĩ tới một đầu Xích Viêm Hổ thiếu chút nữa muốn cái mạng nhỏ của mình...Con đường trở nên mạnh mẽ, xác thực còn có thật xa...

Lắc đầu, cảm giác được thể lực của mình đã hồi phục được một chút, Lâm Dịch chậm rãi bò dậy. Nắm Tiểu Đao, buông lỏng chân, khập khiễng đi tới bên cạnh thân thể Xích Viêm Hổ.

Trên mặt đất, Xích Viêm Hổ đã chết. Trải qua thời gian Lâm Dịch nửa ngày nghỉ ngơi, huyết dịch trên mặt đất đã cứng lại. Bởi vì vết thương quá lớn, ruột nội tạng cũng chảy đầy đất. Một mùi hôi thối gai gai ập tới trước mũi.

Tuy tương đối tương đối an toàn. Nhưng tri thức được học về ma thú, Lâm Dịch lại biết rõ. Không bao lâu nữa, ma thú ngửi được mùi máu sẽ chạy tới. Cho nên, tuy da lông Xích Viêm Hổ cũng là thứ tốt, nhưng đã không có thời gian cho Lâm Dịch lột.

Đem thân thể Xích Viêm Hổ lật lại, tìm đúng vị trí trái tim, một đao đâm xuống dưới!

Sau khi cắt một đường thật thật dài, huyết dịch còn ấm áp trong thân thể Xích Viêm Hổ lại chảy ra. Tay phải cắm vào trong vết thương, lục lọi...

Chỉ chốc lát sau, Lâm Dịch thần sắc vừa động, sau đó rút tay phải ra.

Chỉ thấy trong tay phải bị máu tươi nhuộm đỏ, một khối trông như tảng đá đỏ hồng hiện ra.

- Đây là ma hạch sao?

Lâm Dịch lầm bầm lầu bầu, bắt đầu nghiên cứu hồng sắc ma hạch trong tay.

Sờ giống như tảng đá, nhưng toàn thân hồng sắc, có một cỗ ấm áp nhàn nhạt theo tảng đá thẳng truyền đến lòng bàn tay Lâm Dịch...Lâm Dịch trước kia cũng chưa từng gặp qua ma hạch. Sở dĩ biết rõ ma hạch Xích Viêm Hổ ở vị trí trái tim, chỉ là bởi vì tri thức về ma thú trong trường học có giảng giải mà thôi.

Quan sát một hồi, Lâm Dịch liền đứng lên. Y phục trên người sớm đã bị mình và Xích Viêm Hổ làm hỏng, cho nên cũng không thèm để ý thân thể, sau đó để ma hạch vào trong ngực. Cứ như vậy buông lỏng chân, khập khiễng hướng trường học bước đi.

Bởi vì chân đau. Khi Lâm Dịch về tới trường học đã là lúc xế chiều. Nghĩ lại Lâm Dịch cũng cảm thấy buồn cười...Vốn định ở lại rất nhiều ngày, không nghĩ tới đụng phải con ma thú đầu tiên liền đem ý nghĩ của mình bóp chết trong trứng nước.

Thực lực của mình, vẫn là không đủ.

Lâm Dịch cười khổ lắc đầu. Bụng truyền đến thanh âm lạo xạo, Lâm Dịch mới nhớ tới hôm nay còn chưa ăn gì. Chân không khỏi bước nhanh hơn một chút, hướng ký túc xá tiến đến...

Trên đường đi gặp được nhiều đệ tử chưa có về nhà. Khi thấy Lâm Dịch một thân chật vật thê thảm, cũng không khỏi há to miệng ngạc nhiên.

Trở lại ký túc xá, đầu tiên tới phòng tắm tẩy rửa lại cơ thể. Vết thương sau lưng truyền đến từng đợt bỏng rát đau đớn làm cho Lâm Dịch nhịn không được hít vào nhiều ngụm khí lạnh...Sau đó lại cẩn thận đem nước đọng trên thân lau khô, thay đổi một bộ quần áo rồi bước ra cửa.

Đi tới nhà ăn, tùy ý chọn chút thức ăn, liền bắt đầu ăn.

Ăn cơm xong, Lâm Dịch đi tới phòng y vụ của trường học. Dù sao vết thương trên lưng vẫn cần phải xử lý. Nếu không vạn nhất sau này bị làm sao thì bản thân hắn khổ.

Khi lão sư phòng y vụ đem quần áo Lâm Dịch kéo xuống, bởi vì đã mặc một thời gian, áo và miệng vết thương của Lâm Dịch đã dính vào nhau, làm cho Lâm Dịch lại lần nữa toát mồ hôi.

Khi thấy miệng vết thương vô cùng thê thảm trên lưng Lâm Dịch này, lão sư phòng y vụ lập tức kinh hãi. Khi biết được Lâm Dịch lại là cùng Xích Viêm Hổ chiến đấu mới bị thương thành dạng như vậy, biểu lộ nhân viên công tác đã biến thành ngạc nhiên.

Phải biết rằng, tại trong mắt cao thủ Xích Viêm Hổ có lẽ không phải là ma thú nguy hiểm gì cả. Nhưng ở trong mắt người thường, tam cấp Ngũ Hành hỏa hệ ma thú, đã là tồn tại phi thường cường đại! Hơn nữa tuổi Lâm Dịch mới bao nhiêu? Mọi người đều có thể nhìn ra hắn không đủ mười tám tuổi. Với tuổi như vậy có thể đánh chết một đầu Xích Viêm Hổ...Tuy cuối cùng chính mình cũng bị thương rất nặng, nhưng đã làm cho người ta vô cùng kinh hãi...

Xử lý xong miệng vết thương, Lâm Dịch liền về ký túc xá của mình.

Tuy bị thương, nhưng bài tập mỗi đêm lại không thể bỏ. Tuy không cách nào tiến hành tu hành thể thuật, nhưng tu hành 'Phá môn ấn ký' vẫn là có thể.

Theo thứ tự đem 'Hưu, sinh, thương, đỗ, cảnh, tử' sáu loại 'Phá môn ấn ký' đều luyện một lần rồi mới đi ngủ...

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt, thời gian hai tháng đã qua.

Trải qua lần 'Liệp Ma hành trình', làm cho Lâm Dịch biết mình kỳ thực còn phi thường yếu kém. Tại thời gian hai tháng này, trừ ăn cơm, ngủ cùng nghỉ ngơi, thời gian còn lại đều tập trung tinh thần vùi đầu vào tu hành.

Kỹ xảo vận dụng thể thuật là thứ Lâm Dịch cần thuần thục nhất. Bởi vì thông qua tổng kết, Lâm Dịch phát hiện tại lần cùng Xích Viêm Hổ chiến đấu, chính mình rõ ràng liền một cái kỹ xảo cũng không sử dụng! Vẫn dùng bản năng để chiến đấu. Nếu không, tuy Xích Viêm Hổ là tam cấp ma thú, chính mình muốn đả thương nó rất khó khăn...Nhưng sẽ không khiến mình bị thương như vậy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.