Mà Lâm Dịch cho tới giờ cũng không phải là người thích khoe khoang, hắn cũng không nói chuyện mình tấn cấp ngũ cấp Cảnh Môn và lần đi săn ma thú này cho bất kỳ ai cả. Mặc dù là ba người La Á có quan hệ không tệ với Lâm Dịch, cũng chỉ đại khái biết rõ thực lực của Lâm Dịch đã đạt đến cấp bậc tứ cấp Đỗ Môn mà không biết trong tháng cuối cùng của năm hai, hắn đã thành công tấn cấp, đạt đến cấp bậc ngũ cấp Cảnh Môn.
Tuy rằng La Á cảm giác được mình cũng sắp đột phá tứ cấp Đỗ Môn, nhưng có vết xe đổ, sợ mình một khi nói ra, đổi lấy chính là Lâm Dịch "Ta đã đạt tới Cảnh Môn.
nếu vậy thì sẽ khiến hắn sụp đổ mất...bởi vậy hắn quyết định trước khi tấn cấp tứ cấp Đỗ Môn thì sẽ không nói cho Lâm Dịch...Đương nhiên, hắn cũng không biết, nếu hắn thực sự đến trước mặt Lâm Dịch khoe khoang thì câu trả lời của Lâm Dịch không chừng thật sự sẽ khiến hắn sụp đổ cũng nên...
Sinh hoạt của Lâm Dịch lại lần nữa trở về tiết tấu mà người ngoài nhìn vào có vẻ cực kỳ buồn tẻ không thú vị.
Theo người bên ngoài thấy thì sinh hoạt của Lâm Dịch tựa hồ cũng không có gì thay đổi, nhưng Lâm Dịch lại tự biết chuyện mình.
Người không biết chuyện cho rằng tàng thư trong ' Phong Vân Thư Các ' đều phi thường cao thâm, phi thường lợi hại, nhưng với Lâm Dịch có tư cách có thể tự do xuất nhập ' Phong Vân Thư Các ' mà nói, lại cảm thấy không có gì cả.
Xem ra, tàng thư chính thức của ' Phong Vân Thư Các ' hẳn là ở tầng năm, mà trong các sách ở tầng dưới, về phương diện thể thuật, nhiều nhất cũng chỉ có thể xem như kỹ xảo thể thuật trung cấp thôi.
Những thứ này đều là do Lâm Dịch tự mình suy đoán cả.
Bởi vì trong những quyển sách kia, Lâm Dịch hiểu rõ được một vấn đề...Đó chính là, bất luận kỹ xảo thể thuật nào, đều có được điểm đặc sắc riêng của nó. Trong rất nhiều sách đều nói qua sự khác nhau giữa kỹ xảo thể thuật chính thức và kỹ xảo bình thường
Nhất là trong một cuốn sách tên "Lực lượng chi nguyên" lại càng nhắc đến đặc tính tương thông giữa cao đoạn thể thuật và Ngũ Hành thuật pháp!
Lúc mới phát hiện ra vấn đề này, Lâm Dịch có chút chấn động...Bởi vì từ trong miệng Lý hắn biết được, Ngũ Hành thuật pháp đó là một loại năng lực kỳ dị đặc biệt của Ngũ Hành thuật giả. Nếu như nói cao đoạn kỹ xảo vậy mà có đặc tính giống nhau nhất định với Ngũ Hành thuật pháp thì...vậy có phải có nghĩa là khi tu luyện thể thuật tới đỉnh phong, người bình thường, cũng có thể có được khả năng điều khiển dị năng?
Đương nhiên, sau khi xem hết quyển sách này Lâm Dịch biết rõ, loại ý nghĩ này sai lầm.
Dị năng và thể thuật đã được phân biệt ra rõ ràng như thế, tự nhiên có đạo lý trong đó. Từ xưa đến nay trong nhiều năm như vậy, người đạt đến đỉnh phong ở phương diện thể thuật, dị năng không chỉ có một, nhưng lại chưa nghe qua bất luận người nào nào bởi vì ở một phương diện khác đạt tới đỉnh phong, mà tự nhiên sinh ra năng lực ở phương diện khác cả. Thể thuật và dị năng, là chân chân chính chính hai thứ khác nhau.
Trong sách giải thích thế này, nói là kỳ thật mỗi người đều có thuộc tính phân biệt, thuộc tính này, đại khái có thể chia làm năm loại, đó là: Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Ngũ Hành.
Mà ở trong đó, các loại nhân tố như di truyền của song phương cha mẹ, hoàn cảnh quanh thân cùng với thời cơ lúc sinh ra, khí tượng...đều sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến thuộc tính bản thân sau khi sinh.
Nhân thể Ngũ Hành tức: phổi thuộc kim, tim thuộc hỏa, gan thuộc mộc, thận thuộc thủy, tỳ thuộc thổ. Người bình thường sau khi sinh ra mặc dù có phân ra Ngũ Hành thuộc tính, nhưng cũng không qua rõ ràng, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Ngũ Hành cân đối, mà có thuộc tính nào hơi nhỉnh hơn một chút, đó chính là thuộc tính của bản thân.
Nhưng người có dị năng lại khác, chịu ảnh hưởng của các nhân tố kể trên, thuộc tính của bọn hắn bình thường đều hết sức rõ ràng. Hơn nữa tinh thần lực bình thường đều cường đại hơn thường nhân gấp mấy chục lần! Cái này khiến thân thể của bọn hắn có thể rất dễ dàng cảm nhận được Ngũ Hành lực lượng thuộc tính bản thân thuộc về hắn tràn ngập trong thiên địa. Theo thời gian trôi qua, tinh thần lực từng bước thành hình, tiến tới sinh ra đủ loại năng lực khống chế loại lực lượng này, loại quá trình này, xưng là ' thức tỉnh '.
Đương nhiên, nếu như nói đại khái ra thì còn rất nhiều thứ tương đối đặc thù...Như năng lực ' niệm lực ' tương đối nổi danh, năng lực ' tâm linh ' v...v
Những người có được dị năng loại này, thuộc tính bản thân cũng giống với người bình thường, chỉ là tinh thần lực của bọn hắn, so sánh với Dị Năng Giả bình thường đều cường đại hơn mấy lần, mấy chục lần! Cái gọi là ' niệm lực ', chính là một loại phương thức biểu hiện tinh thần lực thực chất hóa thôi.
Nhưng mà thể thuật, lại hoàn toàn bất đồng.
Thể thuật bất luận kẻ nào cũng có thể tu hành được, không giống dị năng bình thường đều có tính giới hạn, Bát Môn khống chế tiềm lực thân thể con người, ở trên người ai cũng có cả.
Nhưng Bát Môn lại được xưng là ' Thiên địa chi kiều '. Được gọi là thông đạo để con người câu thông với Thiên địa, chỉ có điều trong đó lại phân ra thiên tư khác nhau, nói thông tục một chút, chính là chỉ độ dày của Bát Môn khác nhau.
Nói cách khác, xem ' Bát Môn ' này thành tám cái cửa chân thật, có người tám cái cửa đều là làm bằng giấy, mà có người thì lại làm bằng sắt thép, muốn muốn phá vỡ...Không cần nghĩ cũng biết cửa làm bằng giấy dễ phá hơn phải không? Mà cái này, chính là người có thiên tư thượng thừa.
Thế gian người tu hành thể thuật có quá nhiều, trong đó đa số Bát Môn đều là vật làm bằng thép, có rất ít người do gỗ chế thành, mà người có thiên tư đỉnh như Lang Sa và Lâm Dịch là do giấy tạo thành.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là một cách nói khác thôi, dù sao ' nhân thể bát môn ' cùng với cửa thật sự vẫn có khác nhau rất lớn, muốn chính thức mở ra ' Bát Môn ', cũng không phải có thể nhất cổ tác khí là được, hồng thủy vỡ đê như vậy, không có chuyện tích lũy lúc trước, sau đó lấy gì để bắn ra chứ?
Trở lại chuyện chính. Vì sao Bát Môn Chiến Sĩ trước khi sử dụng lực lượng phải sử dụng Phá Môn Ấn Ký chứ? Lẽ ra đây đều là tích lũy tu hành mà có, phải nên thuộc về mình rồi, vì sao còn phải nhờ Phá Môn Ấn Ký chắt lọc lực lượng thuộc về mình chứ?
Kỳ thật nguyên nhân rất đơn giản, chính là vì Bát Môn còn chưa hoàn toàn đột phá.
Nhân thể Bát Môn khống chế lấy tiềm lực không sai, nhưng tiềm lực của nhân thể dù sao cũng không phải vô hạn, vậy lực lượng có được sau khi Phá Môn là ở chỗ nào mà ra? Cũng không thể tự dưng mà sinh ra được?
Những tiềm lực kia, kỳ thật chính là lượng lượng tiềm ẩn mà bình thường khi nhân thể thông qua tu hành, thu lấy năng lượng. Cổ lực lượng bình thường tiềm phục trong Bát Môn, sau khi nhân thể phá vỡ một môn trong đó, lực lượng bên trong sẽ lập tức bắn ra, hình thành chiến lực.
Nhưng nếu như có ra mà không vào thì sao nhân thể có thể chịu đựng được? Bởi vậy trước khi Bát Môn chưa hoàn toàn phá vỡ, thân thể sẽ tự chủ bảo hộ. Cho nên bình thường cực hạn lớn nhất thì sử dụng lực lượng Phá Môn, cũng chỉ chừng nửa đến một canh giờ thôi, hơn nữa sau khi sử dụng phải cần thời gian nhất định để khôi phục.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Ma hạch lại đáng giá như vậy
Ma hạch là kết tinh lực lượng của thuật thú và ma thú, đẳng cấp ma thú càng cao, lượng lượng ẩn chứa trong ma hạch ma thú lại càng lớn! Mà thông qua phương pháp đặc thù nào đó, nhân thể có thể thu lấy lực lượng trong ma hạch để bổ khuyết chỗ trống tạo thành sau khi sử dụng tiềm lực.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://truyenfull.xyzNhưng sau khi Bát Môn được hoàn toàn mở ra, lại hoàn toàn không có loại cố kị này nữa.
Lực lượng trong thiên địa đi qua Bát Môn rót vào nhân thể, hình thành một vòng tuần hoàn hoàn mỹ. Trong quá trình này, thân thể trải qua tu hành rèn luyện về cơ bản có thể hoàn toàn tiếp nhận loại lực lượng này. Mà trải qua cổ lực lượng này lại lần nữa cô đọng, tạp chất trong nhân thể hoàn toàn bị mài mất, lúc này tuổi thọ của con người cũng kéo đó mà kéo dài vô hạn. Mà loại trình độ này được gọi là ' Thánh Giai '!
Đạt tới ' Thánh Giai ', cũng có nghĩa là thời gian sẽ không có liên quan gì đến mình nữa. Về mặt lý luận, như không có gì bất ngờ xảy ra, trường sanh bất lão cũng không phải là chuyện gì quá xa vời.
Đương nhiên, đây chỉ là lý luận...Nói riêng trước mắt, trên đại lục vẫn chưa nghe nói đến người nào chính thức đạt đến trình độ vĩnh sinh ra. Mặc dù là người sống lâu nhất, Bạch Đế khai quốc chi chủ Bạch Đế, sau khi được hơn sáu nghìn tuổi cũng biến mất khỏi đại lục.
Đương nhiên, cụ thể là hắn đã chết già, hay là có những nguyên nhân gì khác thì không biết được.
Còn cao đoạn kỹ xảo chân chính, lại là kỹ xảo chỉ có nhân tài mở đủ Bát Môn mới có thể tu hành! Căn cứ thuộc tính bản thân nhân thể bất đồng, hiệu quả sử dụng ra, đặc điểm cũng không giống nhau. Dù sao bổn nguyên lực lượng trong thiên địa chính là Ngũ Hành chi lực, sau khi phá vỡ Bát Môn, lực lượng hút vào trong cơ thể, phần lớn cũng là Ngũ Hành chi lực tương hợp với thuộc tính của bản thân thôi, bởi vậy, đủ loại cao đoạn kỹ xảo đặc biệt cũng thành hình.
Nhưng cái này cũng không phải là dị năng, nếu như nói đến khác nhau bản chất giữa thể thuật và dị năng, chính là ngay ở chỗ thể thuật cần phải sau khi đi qua nhân thể mới phóng xuất ra, mà dị năng thì không cần trải qua một bước này liền có thể trực tiếp điều động những lực lượng kia. Bớt đi một quá trình này, thời gian tiết kiệm cũng nhiều hơn rất nhiều.
Huống hồ nhân thể dù sao không phải bất phôi chi thể, cho dù phá vỡ Bát Môn thì sao, điều kiện tiên quyết khi sử dụng lực lượng là thân thể mình có thể thừa nhận được, nếu như đột phá cực hạn này thì chờ đợi hắn sẽ chỉ là thân thể sụp đổ. Đây cũng là nguyên nhân Chiến Sĩ ngang cấp không sánh bằng Dị Năng Giả ngang cấp.
Đương nhiên, đây cũng không phải nói Dị Năng Giả có thể điều động lực lượng thiên địa không hạn chế, dù sao bổn nguyên để điều động những lực lượng này cũng vẫn ở chỗ độ mạnh yếu của tinh thần lực bản thân, vượt qua một hạn độ, chờ đợi ở phía sau cũng tuyệt không dễ chịu hơn thân thể sụp đổ bao nhiêu.
Đương nhiên, Dị Năng Giả cũng không phải là vô địch, dù sao ở phương diện thân thể mà nói, bọn họ dù thế nào cũng không cường đại bằng Chiến Sĩ đã được thiên khí chi khí cải tạo qua.
Mà điểm chung của thể thuật và dị năng chính là ở chỗ, sau khi đạt tới trình đột mở hết Bát Môn lúc sử dụng cao đoạn kỹ xảo thể thuật, còn có bổ sung thuộc tính tổn thương. Từ điểm này mà nói, đến trình độ Chiến Sĩ như vậy, nếu so sánh với Dị Năng Giả bình thường, chỉ riêng phương thức công kích mà nói, cũng không khác biệt lắm. Đương nhiên, cường độ lực lượng của người phía trước, người thứ hai không cách nào so được.
Đây chính là những thứ Lâm Dịch tổng kết được từ trong quyển sách kia
Cái này cho hắn biết, nguyên lai bốn tầng dưới của ' Phong Vân Thư Các ', về phương diện sách vở thể thuật, nhiều nhất chỉ có thể coi là thể thuật kỹ xảo trung đoạn thôi.
Đương nhiên, hắn kỳ thật cũng không ôm hi vọng mình bây giờ có thể nghiên tập cao đoạn kỹ xảo. Lâm Dịch rất tự nhiên, mặc dù thực lực của mình hiện giờ đặt trong học viện cũng không tính là kẻ yếu, nhưng muốn đạt tới trình độ khai mở hoàn toàn Bát Môn, lại kém không phải chỉ một chút...
Cũng may tàng thư trong ' Phong Vân Thư Các ' phi thường phong phú. Mặc dù biết thứ mình nghiên cứu hiện giờ cũng chỉ là thể thuật kỹ xảo trung đoạn, nhưng Lâm Dịch vẫn chăm chỉ tu hành mỗi ngày, hắn rất tin tưởng lời của Lâm Cường, cường giả là từng bước một đi tới, cách nghĩ một bước lên trời hoàn toàn không thực tế.
Cứ như vậy, thời gian một ngày lại một ngày đi qua, Lâm Dịch chìm dần trong tu hành và niềm vui thú đọc sách, vững bước đi tới...
Lại một xuân xanh qua đi, hôm nay Lâm Dịch, đi vào Tông Phạm đã được chừng ba năm rồi.