Bị lấy đi linh dược và bảo vật trong không gian giới chỉ, kết cục cuối cùng có thể nghĩ được.
Ba người Viên Khải dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Dịch...Rõ ràng cùng là Luyện Cách kỳ, vì sao đối phương đã có thể vận dụng Thiên Đạo, mà ba huynh đệ bọn mình trải qua nhiều gian khó như vậy, ngay cả một tia cánh cửa Thiên Đạo cũng chưa chạm đến?
Ba người bọn họ tự nhiên không biết, đây cũng là một loại Thiên Đạo!
Thiên Đạo bất công, đích thật rất bất công. Có người thông minh, có người ngu dốt, có người thiên tư cao tuyệt, có người thiên tư trì độn, có người sinh ra trong một gia đình tốt, nhưng có người vừa ra đời đã là một tên ăn mày...Dưới Thiên Đạo, có đủ loại người, luôn luôn một hai người là thiên chi sủng nhi, nhất định sẽ được vạn chúng chú mục. Nhưng càng có nhiều người tầm thường vô vi, bình thường qua đi cả đời.
Nhưng đó là Thiên Đạo! Không có cái gọi là công bình, cũng sẽ không xảy ra cái gọi là công bình! Công bình? Đây chẳng qua là một loại lấy cớ của kẻ ngu dùng để an ủi tâm linh của mình thôi, chỉ là một tưởng tượng tốt đẹp thôi.
Lâm Dịch nhìn ba huynh đệ thần sắc phức tạp nhìn mình, có chút lộ ra mỉm cười, nói:
- Ngươi cũng biết Thiên Đạo?
Lâm Dịch hỏi vấn đề này chỉ tùy ý, nhưng lại khiến ba huynh đệ kia đau nhói trong lòng.
Sắc mặt ba người Viên Khải trong nháy mắt có chút vặn vẹo, tuy rằng khí tức lành lạnh vẫn còn đó, nhưng lại thêm một cổ quyết tuyệt!
Lâm Dịch nhíu mày một chút, biết rõ trong lòng ba người kia quyết tâm muốn giết chết mình rồi.
Cái này khiến hắn có chút ngạc nhiên, không biết nguyên nhân vì sao lại xảy ra biến hóa như vậy.
- Chiến lâu như vậy, đoán chừng những người chung quanh đều đã cảm ứng được rồi, không bao lâu nữa sẽ đến đây, chúng ta phải tốc chiến tốc thắng!
Ba huynh đệ lập tức dùng thần thức bắt đầu nói chuyện với nhau. Nhưng khí thế của ba người lại tập trung về phía Lâm Dịch, hào khí quỷ dị.
- Tam đệ, thương thế của ngươi không có chuyện gì chứ?
- Đại ca, không có chuyện gì.
- Vậy là tốt rồi.
Viên Khải có chút trầm ngâm một phen, lập tức trong đôi mắt lộ ra thần sắc oán độc nhìn Lâm Dịch, thần thức truyền âm cho hai huynh đệ nói:
- Thiên Đạo của tên này hắn chỉ vừa mới thành lập, nếu không uy lực sẽ không nhỏ như vậy. Nếu sử dụng trận pháp thì có thể đánh chết được hắn.
- n, không tệ. Tuy rằng Tỏa Thiên trận của chúng ta còn chưa luyện đến Đại thành, nhưng cũng có thể tạm thời hình thành nên một Thiên Địa mới trong không gian này.
- Hừ, Thiên Đạo của hắn bất quá chỉ có chút thành tựu, nếu chỉ là như thế, chúng ta liền phong tỏa Thiên của hắn lại. Xem hắn có bản lĩnh gì. Đến lúc đó...Hừ!
Viên Hồng âm hiểm nói. Công kích vừa rồi khiến hắn bị thương, tự nhiên cực kỳ không phục rồi.
- Cứ quyết định như vậy, đợi lát nữa ba người cùng tiến lên, lập tức dùng Tỏa Thiên trận phong tỏa Thiên bên cạnh hắn lại. Lúc ấy, ta xem hắn dùng Thiên Đạo như thế nào.
Viên Khải tổng kết nói.
- n!
Quá trình này nói thì rất chậm, nhưng trên thực tế dùng thần thức trao đổi thì nhanh như tốc độ ánh sáng. Ít nhất Lâm Dịch cũng không phát hiện chút vấn đề nào. Ba huynh đệ đã đạt thành nhận thức với nhau.
Ánh mắt của ba người nhìn chằm chằm Lâm Dịch, trên đỉnh đầu bọn hắn tản ra khí thế vô cùng bạo ngược, có chút xé ở. Nhìn bên ngoài hết sức căng thẳng.
- Lên!
Viên Khải dùng thần thức hét to lên một tiếng. Ba thân hình liền hóa thành ba đạo lưu quang, hình thành một hình tam giác, lập tức bay về hướng phía trước và hai bên thân hình Lâm Dịch!
Lông mày Lâm Dịch có chút ngưng tụ, không lộ chút thần sắc nào, nhìn bọn hắn.
Chỉ thấy lúc khoảng cách giữa ba người này và Lâm Dịch chỉ còn có trăm mét, thân hình lập tức ngưng lại!
Viên Khải đứng đối diện Lâm Dịch. mà Viên Tùng và Viên Hồng thì ở hai bên hắn. Nhìn ở bên ngoài có thể dễ dàng nhìn thấy, ba huynh đệ bọn hắn đã hoàn toàn vây Lâm Dịch vào trong một hình tam giác!
- Tỏa!
Ba tiếng hét to cơ hồ đồng thời vang lên. Chỉ thấy trong miệng ba người bọn hắn, lập tức phun ra một chữ
"Tỏa" lóng lánh, chữ
"Tỏa" kia lập tức mở rộng, mơ mơ hồ hồ, sau đó tiêu tán đi. Nhưng Lâm Dịch chỉ cảm thấy không gian chung quanh ngưng tụ lại mãnh liệt, thân hình như là hãm vào trong vũng bùn.
Loại liên hệ yếu ớt với Thiên Đạo trong lòng, trong nháy mắt liền biến mất vô ảnh vô tung!
- Trận pháp?
Lâm Dịch khẽ chấn động. Quả nhiên, chỉ thấy trên thân ba người bọn hắn ầm ầm bộc phát ra hào quang màu vàng kim óng ánh.
Hào quang kia như là một vòng dây thừng, bao vây Lâm Dịch vào chính giữa vòng.
- Ha ha...Thiên Đạo? Thiên Đạo thì như thế nào? Ta phong tỏa Thiên Đạo lại, xem ngươi sử dụng Thiên Đạo như thế nào. Ha ha ha...
Tiếng cười to của Viên Hồng vang lên bên tai.
Tỏa Thiên trận này là một trận pháp phong tỏa và công kích địch nhân. Trong phạm vi Tỏa Thiên trận, năng lượng không gian bị đè ép liên hợp lại, nếu thực lực hơi yếu, thậm chí cử động một ngón tay cũng đều cực kỳ khó khăn. Có thể nói là thành lập một cường độ không gian tạm thời trên cường độ không gian bình thường tại Thiên Giới. Lúc này, Lâm Dịch không có cách nào sử dụng một tia Thiên Đạo kia.
Nhưng Tỏa Thiên trận của ba huynh đệ bọn hắn bây giờ cũng chỉ có chút thành tựu mà thôi. Tỏa Thiên trận thật sự, chính à dùng lực lượng của ba người mà hoàn toàn phong tỏa phạm vi mấy vạn kilomet. Cái kia là một loại cường đại như thế nào? Mà hiện giờ ba người này sử dụng Tỏa Thiên trận, phạm vi cũng không quá đáng chỉ là một trăm mét. Hơn nữa Lâm Dịch cũng chỉ cảm thấy không gian bị đè ép có chút trầm trọng. Còn khoảng cách đến mức không nhúc nhích được một ngón tay thì còn cách rất xa.
Lâm Dịch cảm ứng cường độ không gian này một phen, liền nới lỏng thân thể ra. Loại cường độ không gian này, chỉ cần hắn gia trì Chiến văn, sau đó năng lượng liền lập tức tăng lên ba lần. Căn bản không trói được hắn.
Cho nên thần sắc hắn vẫn không có chút biến đổi, vẫn y nguyên lẳng lặng nhìn ba người chung quanh.
Lông mày Viên Khải hơi nhíu lại. Hắn ngược lại thật không ngờ Lâm Dịch thân hãm trong Tỏa Thiên trận mà vẫn có thể bảo trì được bộ dáng bình tĩnh như thế. Lập tức cảm giác được sự tình cũng không phải đơn giản như hắn tưởng tượng.
Trong lòng của hắn ẩn ẩn có chút bận tâm. Lúc nào trầm giọng quát lên:
- Tốc chiến tốc thắng!
Viên Hồng vốn đang có ý định châm chọc vài câu, nhưng vừa nghe đại ca nói như vậy, lập tức ứng tiếng nói:
- Vâng!
Sau đó, lại như cũ có chút không phục, cười lên dữ tợn, nói với Lâm Dịch:
- Thiên Đạo thì rất giỏi sao? Lĩnh ngộ được một tia Thiên Đạo liền cho rằng mình vô địch sao? Hôm nay ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Biểu hiện này đương nhiên là một loại ghen ghét của Viên Hồng. Thiên Đạo đương nhiên không dễ dàng cảm ngộ được. Tuy rằng Lâm Dịch chỉ lĩnh ngộ được một tia Thiên Đạo, nhưng so với bất cứ ai trong ba người bọn hắn thì tự nhiên cường đại hơn rất nhiều. Nếu như không phải có Tỏa Thiên trận này phong tỏa Lâm Dịch lại, chỉ sợ hắn cũng chỉ còn cách trốn chạy để thoát chết rồi.
Bất quá, mọi người chính là như vậy, nhìn thấy người khác tốt hơn mình, dù mình cố gắng, trả giá cực độ nhưng vẫn không bằng người khác, tự nhiên sinh ra tâm lý đố kỵ nghiêm trọng. Thậm chí có thể nói là điên cuồng.
- Áp!
Viên Khải lại hét to ra một chữ nữa. Trước người ba người, ba chữ Áp đồng thời tung bay ra, thăng hoa khuếch tán lên, biến mất. Mà trong nháy mắt, Lâm Dịch tắc thì cảm thấy không gian chung quanh điên cuồng đè ép về phía hắn. Phải chịu đựng cỗ áp lực cường đại này, hắn không khỏi có chút buồn bực.
- Trận pháp Thiên Giới quả nhiên cường hãn!
Lâm Dịch hơi có chút sợ hãi thán phục.
Trận pháp này, Lâm Dịch không tính là quen thuộc, nhưng cũng không thể nói là lạ lẫm. Dù sao thì hắn cũng còn có kinh nghiệm hai lần xông vào bên trong Trận pháp. Lần đầu tiên là tiến nhập vào Hành tuyệt sát tại Thiên Giới, lần thứ hai là tiến vào Tuyệt Sát trận của cường giả Tinh vị Cảnh.
Lại nói, những thứ này cũng có thể xem như là một loại pháp trận mượn xu thế Thiên. Chỉ là, trước khi sáng tạo ra loại Thiên Đạo này, tiến vào sáng tạo ra Trận pháp cũng đã dung nhập vào bên trong trận pháp rồi. Cái này hoàn toàn là kết quả quỹ tích Thiên Đạo lưu lại, kẻ đến sau chỉ cần dựa theo trện pháp mà chấp hành, liền thành công rồi.
Cũng giống như là thao tác chế tác máy móc. Cái này cũng không yêu cầu người sử dụng biết rõ nguyên lý cấu tạo của nó, chỉ cần biết rõ phương pháp là đủ.
Đương nhiên, tuy rằng uy lực không nhỏ. Nhưng so với Thiên Đạo của cường giả đã ngoài Thần cấp mà mình lĩnh ngộ, vẫn xa xa không thể với tới. Một cái là vật chết, một cái là vật sống, so sánh hai cái, tự nhiên có thể liếc nhìn ra cao thấp.
Bất quá đó là đối với người đã có chút thành tựu Thiên Đạo. Nhưng
"Chút thành tựu" này của Lâm Dịch chỉ là bắt chước quỹ tích Thiên Đạo, tựa như là ngụy Thiên Đạo. Ngược lại còn không phải đối thủ trận pháp này.
Áp lực cực lớn từ bốn phương tám hướng không ngừng kéo đến. Tựa hồ muốn cố tình đè ép Lâm Dịch thành đống thịt nát. Loại thủ đoạn công kích mượn uy lực của Thiên này. Dù là Lâm Dịch cũng cảm thấy có chút khó chịu.
Trong mắt Lâm Dịch lóe lên tia máu. Hừ lạnh một tiếng, ngay lập tức, lam sắc quang mang trên người hắn bỗng nhiên đại thịnh.
Chỉ trong nháy mắt, đôi đồng tử đỏ như máu đã hoàn toàn biến thành màu xanh da trời. Quần áo bên ngoài đã nứt vỡ, trên lông da lập tức xuất hiện hai vằn hắc bạch giao nhau. Một cái đuôi xuất hiện phía sau hắn, trên trán hiện ra một chữ Vương màu xanh da trời, chiếu sáng vô cùng.
Chính là Linh Vân.
Vừa xuất ra Linh Vân, trong khoảnh khắc, lĩnh vực cơ hồ đều trải ra. Trong phạm vi mười dặm chung quanh, trong nhắt mắt liền nằm trong tầm khống chế của hắn.
Loại cảm giác khống chế tuyệt đối này, lập tức hiện lên trong lòng Lâm Dịch.
- Là Chiến văn!
Viên Khải kinh hô lên. Cường giả đã ngoài Hư Thần Cảnh, Chiến văn đã là phi thường không tệ rồi. Mà Linh Vân kia so với Chiến văn còn hiếm hoi hơn. Mặc dù là tại đại lục Bạch Đế, người có được Linh Vân cũng rất ít. Huống chi Thiên Giới chỉ có Chiến văn này.
Cho nên cũng có thể lý giải vì sao Viên Khải cho rằng Linh Vân là Chiến văn.
- Toàn lực! Dùng toàn lực! Dùng toàn lực!
Hiện giờ Viên Khải đã có chút sợ hãi.
Một cường giả Hư Thần Cảnh sử dụng Chiến văn, vậy thì chủng Chiến văn này cũng không phải những cường giả cấp bậc thấp tại Thiên Giới có khả năng sử dụng rồi. Dù sao thì sau khi đạt đến Luyện Cách kỳ mà còn có thể sử dụng chiến văn. Đủ để đoán được cấp bậc thần thú kia cao như thế nào.
Hiện giờ Viên Khải đã có chút hối hận vì hành vi ra tay với Lâm Dịch ngay từ đầu.
Nhưng mà sau khi gia trì Linh Vân, đại não của Lâm Dịch liền tiến nhập vào một loại trạng thái lý trí nhưng hoàn toàn không có chút cảm xúc nào. Đôi u lam đồng tử thuần túy nhìn ba người bọn hắn, không có chút cảm xúc nhân loại nào, tản ra một loại quỷ dị nói không nên lời.
- Định.
Lâm Dịch nhẹ nhàng thốt ra một chữ.
Chỉ một thoáng, toàn bộ không gian đều cứng lại! Mà vẻ mặt Viên Khải cũng như ngừng lại. Trên người bọn hắn tản mát ra hào quang màu vàng kim óng ánh. Tựa hồ cũng đông cứng lại trên không trung trong nháy mắt. Hình thành nên một đám mây quái dị!
Giờ khắc này, tựa hồ như thời gian cũng ngừng lại!
Không có gió, không có năng lượng, thậm chí không có âm thanh nào. Một khối không gian này, tựa hồ trong nháy mắt thoát ly khỏi bản thân Thiên Giới. Độc lập với không gian bên ngoài!
Sau khi gia trì Linh Vân, cường độ Lĩnh vực của Lâm Dịch rõ ràng đã cường hãn đến loại trình độ này.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLLâm Dịch cũng có chút giật trong nội tâm. Nhưng mà biểu hiện bên ngoài lại không có mảy may chấn động nào.
- Các ngươi muốn bóp chết ta?
Thanh âm quỷ dị không có chút phập phồng nào của Lâm Dịch vang lên, vẫn bảo trì vẻ bình tĩnh. Nhưng loại ngữ điệu quái dị này lập tức khiến tròng mắt ba huynh đệ bọn hắn đều lộ ra một tia hoảng sợ.
Bọn hắn dốc sức liều mạng cổ động năng lượng trong cơ thể. Nhưng mà bên người lại bị cỗ áp lực khổng lồ cơ hồ không gì sánh kịp đè ép. Cho nên bọn hắn căn bản không có biện pháp nào xuất ra năng lượng ra.
Hiện giờ, tình thế song phương đã xảy ra biến hóa cực lớn. Một khắc trước, ba người bọn hắn còn tưởng rằng đối phương đã là cá nằm chờ chết trên thớt, tùy ý để bọn hắn giày vò. Không nghĩ tới trong nháy mắt.
- con cá" này lại biến thành đồ tể, mà bọn hắn vốn tự cho mình là "đồ tể" thì lại biến thành cá nằm trên thớt. Trong nháy mắt, loại hí kịch lập tức biến ảo nhân vật này khiến bọn hắn tràn đầy hoảng sợ trong nội tâm.
Đương nhiên, Lâm Dịch cũng không phát hiện ba người bọn hắn hoảng sợ. Hoặc là nói, dù có phát hiện hắn cũng làm bộ không phát hiện. Từ lúc bọn hắn mới bắt đầu đánh lén Lâm Dịch, bọn hắn đã đặt một chân vào Quỷ Môn Quan rồi. Dù Lâm Dịch không phải là một người thị sát khát máu, nhưng nếu có người dám cả gan mạo phạm hắn, như vậy người kia tuyệt đối bất hạnh rồi. Cho tới bây giờ Lâm Dịch cũng là một người nhân từ hay nương tay, nhưng chưa bao giờ bỏ qua cho người dám mạo phạm hắn.
Cho nên, sau khi nói xong câu với ngữ điệu quỷ dị đó, Lâm Dịch bình tĩnh nhìn bọn hắn với đôi u lam sắc đồng tử, một lát sau nhàn nhạt nói ra:
- Như vậy, trước tiên ta bóp chết hết các ngươi.
Con mắt ba người bọn hắn lập tức ầm ầm lồi ra. Từng đợt tiếng đùng đùng giống như rang đậu vang lên bên người bọn hắn.
Chỉ thấy thân thể ba người bọn hắn, rõ ràng bắt đầu cuộn rút một cách quỷ dị! Bọn hắn há to miệng, tất cả tròng mắt lồi ra đều là một mảnh huyết sắc màu đỏ tươi, nhưng lại không phát ra chút thanh âm nào!
Nương theo thanh âm đùng đùng như rang đậu chói tai kia, thân thể ba người càng ngày càng nhỏ, sắc mặt tái nhợt không có chút huyết sắc nào. Nhưng trong ánh mắt, trong lỗ tai, trong mũi miệng, thậm chí là trong các đốt ngón tay bọn hắn, một vài giọt giống như chất lỏng quỷ dị tràn ra, sau khi thoát ly thân thể bọn hắn, liền chậm rãi bay lên không trung! Tràng cảnh lộ ra một màn huyết tinh, đáng sợ không nói nên lời.