Chung Cực Truyền Thừa

Chương 623: Đánh cuộc



Vật này tên gọi là Phòng Ngự hoàn, tên gọi tuy có chút không hay lắm, nhưng công năng của nó đúng là không nhỏ. Nói chung, nó có thể ngăn trở được một lần công kích chính diện của cường giả Ngưng Thần kỳ mà không tan vỡ. Nếu như chỉ ngăn cản dư ba từ cuộc chiến thì nó có thể kiên trì trong một thời gian rất lâu.

Đương nhiên, Phòng Ngự hoàn này cũng rất đắt đỏ, cần một viên Linh Tinh.

Giá cả tuy có chút đắt, nhưng người mua vẫn rất nhiều. Chỉ khi có được vật này, cường giả Luyện Cách kỳ mới có thể chứng kiến cuộc chiến của cường giả Ngưng Thần kỳ. Nếu không, Luyện Cách kỳ tới gần 100 km trong vòng chiến của cường giả Ngưng Thần kỳ, kết cục chỉ có một, đó là chết.

- Là một trong Phần Thiên Lục Vương, Thư Hổ Vương Cơ Nghiên.

Có người nhận ra Cơ Nghiên, hưng phấn hô lên.

- Cơ Nghiên đại nhân, vậy vị đại nhân kia là ai?

Có người tò mò hỏi.

- Không biết, bất quá vị đại nhân này cũng rất mạnh...Cơ Nghiên đại nhân, không phải là người mà cường giả Ngưng Thần kỳ bình thường có thể chống lại.

- Đó chính là lực lượng của cường giả Ngưng Thần kỳ sao? Trong tinh không lại còn có thể chế tạo thanh thế lớn như thế? Thiên đạo đúng thật là cường đại.

- Thiên đạo.

Từng thanh âm hoặc thán phục hoặc sợ hãi vang lên, cũng có người hâm mộ, hưng phấn...tất cả đều được truyền ra từ đám cường giả Luyện Cách kỳ vây xem.

Chỉ có ở thời điểm quan sát trận chiến của những cường giả Ngưng Thần kỳ, những vị Luyện Cách kỳ này mới có thể giao lưu với nhau. Ví von này có lẽ có chút quá, nhưng trên thực tế chính là như thế. Loại tình hình này, giống như có hai vị lão sư đang lúc giảng bài, mà những vị cường giả Luyện Cách kỳ này chính là đệ tử.

Lúc bình thường, bọn người này đều tránh né lẫn nhau, hoặc là tính toán lẫn nhau, nhưng khi ở thời điểm quan sát trận chiến giữa những người cường giả Ngưng Thần kỳ, những người này sẽ rất có ăn ý mà tạm thời vứt bỏ địch ý giữa lẫn nhau.

Thời gian dần dần trôi qua, bọn người kia nguyên một đám đều chăm chú nhìn chằm chằm vào từng cử động của Lâm Dịch và Cơ Nghiên, sợ bỏ sót mất một hình ảnh gì trong đó.

Trong khi giao chiến, Lâm Dịch và Cơ Nghiên tự nhiên là phát hiện ra những người kia. Bất quá hai người đều không có công phu để ý tới, chiến đấu vẫn diễn ra gay cấn như cũ.

Trải qua thời gian giao chiến dài như vậy, Lâm Dịch ngày càng quen thuộc với Đạo của mình. Giơ tay nhấc chân đều là tự nhiên hình thành, mang theo uy năng vô cùng lớn. Chống lại sự cuồng bạo từ uy năng của đối phương, đồng thời âm thầm kinh hãi trước sự mạnh mẽ của nàng này.

- Cô nàng này nhìn qua dễ thương quá chừng, nhưng sao Thiên đạo của cô nàng này cuồng bạo như thế?

Lâm Dịch có chút im lặng nghĩ.

Đây là một loại cảm giác kỳ diệu, lẽ ra trong cuộc chiến này, phân thần hay những chuyện tương tự...không thể nghi ngờ là một loại cách làm tự tìm chết. Nhưng trách thì trách, tinh thần Lâm Dịch tựa hồ như hoàn toàn thoát khỏi trạng thái bình thường ở thời điểm này. Suy nghĩ của Lâm Dịch giống như đám người thứ ba đang quan sát trận chiến này, mà tất cả hành vi chiến đấu của hắn đều tự động hoàn thành.

Nói là hắn khống chế, thực sự là không thích hợp. Bởi vì hắn có thể rõ ràng cảm nhận được, tất cả di chuyển đều được hoàn thành không cần suy nghĩ. Nhưng nói mình không khống chế, lại là cực kỳ quỷ dị. Không tự chủ được hắn chỉ có dùng đôi mắt để xem cuộc chiến này. Lâm Dịch cũng không rõ ràng lắm, tình huống bây giờ rốt cục là vì cái gì?

Trên thực tế, chỉ là bởi vì hắn đang dùng chính thân thể mình để lĩnh ngộ Thiên đạo, dùng chính thân thể để ghi nhớ lại quỹ tích Thiên đạo. Tất cả công thủ, hết thảy đều được hắn hoàn thành trong vô thức. Do đó mới dẫn đến tình trạng tinh thần trong nháy mắt tách biệt với thân thể này.

Trên thực tế, khi thực lực đạt tới một loại trình độ đều sẽ có loại cảm giác này. Nói thí dụ như, Cơ Nghiên ở trước mặt hắn.

Cơ Nghiên cau đôi mày liễu lại, thân hình nhỏ nhắn nhưng khi giơ chân nhấc chân đều mang theo uy năng cường bạo không gì sánh kịp. Cùng thân hình tiểu kiều khả ái của nàng chính là đánh tám cây gậy tre cũng đánh không đến. Lộ ra vẻ cực kỳ quỷ dị.

Nàng cũng không biết mình hiện giờ thế này là thế nào. Tổng cứ có cảm giác tên Lâm Dịch ở phía đối diện có một cảm giác rất quen thuộc. Nhưng nàng có thể khẳng định là từ khi hiểu biết đến giờ, đây mới là lần đầu tiên nàng gặp hắn, cảm giác quen thuộc này ở đâu ra?

Nhưng mà loại cảm giác quen thuộc quỷ dị này nhưng là cứ như là thật vậy. Cảm giác này rất kỳ quái, tựa hồ hư cảm hận, lại như hoài niệm. Giống như...tóm lại, tâm tình kỳ quái này làm cho nàng ở thời điểm gặp Lâm Dịch, không cách nào khống chế được tâm tình của mình. Tuy rằng sớm biết tính tình nóng nảy của mình rất dễ gây ra xung đột, nhưng loại chuyện như ngày hôm nay, vẫn là lần đầu nàng gặp phải.

- Chẳng lẽ là bởi vì Chiến Văn trên người hắn?

Nhìn bộ lông hắc bạch giao thoa của đối phương, Cơ Nghiên đột nhiên sinh ra ý nghĩ như vậy.

Chiến Văn chính là tinh huyết của Thần thú luyện chế mà thành. Sau khi đi vào trong cơ thể con người, tinh huyết của nó ngoại trừ mang theo lực lượng mạnh mẽ, còn bí mật mang theo một ít ý thức của Thần thú. Tựa như lúc bắt đầu Lâm Dịch yêu dị bạo ngược, đúng là do tiềm thức của Thần thú tương ứng với Bạch Hổ Chiến Văn quấy phá.

- Chẳng lẽ là Chiến Văn Thần thú trên người đối phương có quan hệ gì với mình?

Cơ Nghiên đột nhiên nghĩ đến chuyện này.

Bất quá ý nghĩ này cũng chỉ là xuất hiện trong nháy mắt, liền bị nàng phủ nhận.

- Không có khả năng. Chiến Văn của đối phương rõ ràng không phải là Hổ Thần Chiến Văn. Hổ Thần Chiến Văn trong truyền thuyết phải có hai đồng từ một đỏ một lam mới đúng, nhưng đồng tử của hắn lại tràn ngập huyết sắc.

- Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?

Cơ Nghiên có chút phát điên, loại cảm giác đoán đi đoán lại trong vô vọng này, làm cho nàng rất là tức giận.

- Chiến Văn của ngươi rốt cục là vì sao mà có?

Trong chiến đấu, Cơ Nghiên đột nhiên lớn tiếng hỏi.

Lâm Dịch đang công kích cao hứng, nghe được đối phương đột nhiên lại hỏi vấn đền này, không khỏi nao nao. Trong miệng cũng đáp lại:

- Nói tất cả là trời sinh, nàng không tin còn hỏi cái gì?

Trên thực tế Lâm Dịch cũng cảm giác được có chút quái dị.

Hắn tự nhiên là không biết nữ nhân này. Nhưng ở trong đầu, lại tự nhiên xuất hiện một ít cảm giác kỳ quái, giống như lưu luyến giống như áy náy, tóm lại cũng là một cảm giác rất mâu thuẫn. Không tự giác, lời nói và việc làm của Lâm Dịch cũng lộ ra một chút quỷ dị, như là theo bản năng mà trêu chọc đối phương, cảm giác như là quen biết lâu lắm rồi vậy, lúc nói chuyện cũng không cảm thấy câu nệ chút nào.

Bất quá thần kinh Lâm Dịch cũng rất chắc chắn, cũng chỉ là mơ hồ cảm giác thấy có chút ít kỳ quái mà thôi, cũng không có miệt mài theo đuổi.

Nghe được câu trả lời của Lâm Dịch, Cơ Nghiên bên kia càng là tức đến phát điên.

- Nói hươu nói vượn, ngoại trừ Thần chi Chiến Văn, chưa bao giờ nghe nói có Chiến Văn gì là trời sinh cả?

Trong lòng Cơ Nghiên nghĩ nhất định là đối phương đang lừa gạt nàng.

Dù sao, theo như đồn đãi thì Hổ Thần Chiến Văn phải có một cặp âm dương đồng tử, nhưng hai con mắt đối phương lại toàn là huyết sắc, rất khác so với Hổ Thần Chiến Văn. Nếu như không phải là Thần Chiến Văn, lại là Chiến Văn loại hổ, tự nhiên là không thể có những Thần Chiến Văn khác rồi. Vậy thì ngoại trừ là hắn đang gạt nàng, còn có thể khác sao?

- Tên đáng chết?

Trong cơn giận dữ, động tác của Cơ Nghiên cũng ngày càng mạnh bạo.

Từng quỹ tích Thiên đạo dưới diễn biến của Cơ Nghiên, hóa thành từng đợt công kích vô cùng cuồng bạo, thẳng tới Lâm Dịch. Nàng bỗng nhiên gia tăng thêm tốc độ, làm cho Lâm Dịch lập tức cảm thấy áp lực bạo tăng.

Hai con ngươi Lâm Dịch lập lòe một tia hưng phấn:

- Tới tốt lắm.

Đồng thời, tốc độ của Lâm Dịch cũng bỗng nhiên tăng thêm. Nguồn truyện: Truyện FULL

Hai người dùng nhanh đánh nhanh, thân hình không ngừng giao nhau, từng đạo uy năng khổng lồ làm rung động trời đất, dù không gian của Bạo Loạn Tinh Hải này có vững chắc cách mấy, cũng không khỏi có chút vặn vẹo, có chỗ còn sinh ra đứt gãy, thậm chí còn sinh ra một ít vết rách không gian cỡ nhỏ.

Người vây xem bên ngoài ngày càng hưng phấn, màn hào quang màu vàng bên ngoài cũng ngày càng chói mắt, xem ra cuộc chiến giữa những cường giả Ngưng Thần kỳ rất là đắt đỏ đấy, tùy tiện đếm những vầng hào quang này, cũng có khoảng chừng hơn năm mươi cái. Nói cách khác, đó chính là hơn năm mươi miếng Linh Tinh a...

Chỉ thấy nguyên một đám bọn họ đều giấu mình sau màn hào quang, xem như si như mê, hai mắt trừng lớn, bộ dáng như sợ bỏ qua động tác nào đó.

Giao chiến đến lúc này cũng đã tiến vào giai đoạn gay cấn.

- Thời gian lâu như vậy, có lẽ bọn hắn đã chạy ra khỏi phạm vi cảm ứng thần thức của đối phương rồi?

Lâm Dịch âm thầm suy nghĩ.

Một trận chiến này, bất tri bất giác đã qua nửa ngày.

Trong mắt Lâm Dịch bỗng nhiên lóe lên tinh mang, tốc độ bỗng nhiên bạo tăng. Chỉ thấy hai tay của hắn nắm lại, dùng một loại công kích quỷ dị công về phía trước.

- Rống.

Một tiếng hổ gầm vang lên, lập tức thấy được năng lượng huyết sắc trên người hắn đại thịnh, trên không trung biến ảo ra một cái đầu hổ khổng lồ đỏ như máu. Cái miệng rộng như bồn máu bay thẳng về phía Cơ Nghiên.

Mà đầu huyết sắc hổ này thời điểm hình thành cư nhiên lại hỗn hợp với mây đen trên không trung, năng lượng công kích cộng thêm vào Thiên đạo hình thành một, rốt cục xuất hiện.

Cơ Nghiên bị bất ngờ bởi sự xuất hiện của đầu huyết sắc hổ, đến khi nó gào thét phá không mà đến mới hồi phục tinh thần lại. Sắc mặt lập tức có chút ngưng tụ, một đôi tay như miêu trảo hợp lại, lập tức cũng một tiếng thét phá không vang lên.

Ánh sáng màu lam bốc lên thành một đầu lam sắc hổ (hổ màu xanh da trời), từ trên người nàng gào thét mà ra, cũng hợp thành với mây đen trên không trung, biến thành sắc xanh đen, nhào tới con hổ của Lâm Dịch.

Xanh đen, đỏ đen, một nhỏ một lớn hai luồng năng lượng hình đầu hổ, va chạm kịch liệt trên không trung.

- Ầm ầm...

Giống như thiên lôi vang lên giữa trời không, chấn động đinh tai nhức óc.

Một đạo vết rách không gian cực lớn xuất hiện giữa chỗ va chạm của hai đầu hổ.

- A...

Tầng tầng lớp lớp năng lượng tựa như sóng cuộn không ngớt, dập dờn trong không trung. Những cường giả Luyện Cách kỳ chung quanh nguyên một đám sắc mặt đại biến, hầu như đồng thời đều rót thêm vào càng nhiêu năng lượng cho màn hào quang màu vàng trên người.

- Ầm ầm...

Lung lay sắp đổ.

Trong dư âm, những màn hào quang kia nguyên một đám đều uốn éo lập lòe. Nhìn qua tùy thời đều có khả năng bị diệt, nguyên một đám cường giả Luyện Cách kỳ sắc mặt trắng xám, toàn thân gắng gượng chèo chống.

- Ha hah ha...ta đi trước, sau này còn gặp lại...

Lâm Dịch nương theo dư âm còn lại của lực lượng va chạm, hóa thành một đạo lưu quang ầm ầm vọt lại phía sau, chỉ để lại một tiếng cười to.

Cơ Nghiên lúc này mới phục hồi tinh thần lại, trừng mắt, cả giận nói:

- Mơ tưởng.

Tiếng quát vừa truyền đi, chỉ thấy trên người nàng lập tức lam mang đại thịnh. Một đảo lam ảnh giống như thoát thai từ trên người nàng mà ra, trong nháy mắt hóa thành một đạo lưu mang lao thẳng về hướng mà Lâm Dịch vừa chạy. Tốc độ cực nhanh, chỉ nghe được một tiếng "Viu...Viu...

đã biến mất không còn thấy tăm tích.

Phương hướng mà Lâm Dịch ly khai, đang có hơn mười tên cường giả Luyện Cách kỳ đứng đó, bọn hắn căn bản không lường trước được Lâm Dịch đột nhiên bay vụt về phía này, nguyên một đám trong nháy mắt sợ tới phát run.

Bất quá dù sao cũng là cường giả Luyện Cách kỳ, tốc độ phản ứng cũng không chậm, sắc mặt khẽ biến, cắn răng, thân hình lập tức bạo lui xuống.

Lâm Dịch không có chút trở ngại nào đã bay vụt đi, nhưng mà đạo lam mang kia, mang theo khí thế hung hãn đến cực điểm, dùng tốc độ còn nhanh gấp mười lần Lâm Dịch, đuổi theo sát sao.

- A...

Tiếng kêu thảm lập tức vang lên.

Lâm Dịch không khỏi quay đầu nhìn lại, da đầu lập tức tê dại.

Chỉ thấy đạo lam mang kia mạnh mẽ một đường bay thẳng đến, cuốn theo khí lưu, rõ ràng đem mấy tên cường giả Luyện Cách kỳ cách đó chừng mấy cây số sinh sôi xé rách.

- Chân Thần khí?

Lâm Dịch lập tức trừng lớn hai mắt.

Nhưng mà chỉ trong một nháy mắt như vậy, đạo lam mang kia đã gần trong gang tấc.

Không có thời gian suy nghĩ nhiều, huyết sắc quang mang trên người Lâm Dịch lập tức đại thịnh, một đạo bạch sắc quang ảnh lập tức thoát ra từ trên người, chỉ cảm thấy trước mắt mãnh liệt sáng ngời, ngay sau đó, chính là một hồi cuồng bạo vô cùng gió xoáy đánh mạnh tới.

- Oanh...

Lam ảnh, bạch ảnh, lập tức va chạm vào nhau.

Không gian lập tức bị xé rách, cấp độ của nó, so với do hai luồng năng lượng Thiên đạo va chạm còn mạnh hơn không chỉ mười lần, vết rách không gian còn muốn lớn hơn gấp mấy lần.

Lam ảnh, bạch ảnh, va chạm lẫn nhau rồi tách ra. Mà Cơ Nghiên, cũng nương theo cơ hội này mà đuổi theo kịp.

Cách xa nhau chừng hai cây số, Lâm Dịch cùng Cơ Nghiên bắt đầu giằng co nhau.

Lâm Dịch định thần nhìn kỹ lại đạo lam mang kia.

Đó là một đoạn tơ lụa màu lam, cuốn quanh người Cơ Nghiên, nhẹ nhàng đong đưa theo gió. Ai có thể tưởng tượng, một vật như vậy lại có thể bộc lộ ra tốc độ và sức mạnh kinh khủng như vậy?

Lâm Dịch nuốt từng ngụm nước bọt...quay đầu thoáng nhìn qua thi thể của những cường giả vẫn lạc đang rơi xuống trên không trung.

Tuy hắn tự tin cường độ thân thể của mình tuyệt đối mạnh mẽ hơn ba người kia, nhưng nếu như phải tiếp nó, chỉ sợ cũng phải đứt một cánh tay a?

Lâm Dịch đang quan sát Cơ Nghiên, Cơ Nghiên cũng có chút kinh dị nhìn lại trên đỉnh đầu Lâm Dịch?

Chuôi tiểu kiếm trong suốt như thủy tinh xuất hiện trên đỉnh đầu Lâm Dịch, chậm rãi luẩn quẩn. Nhưng Cơ Nghiên lại có thể dễ dàng cảm giác được năng lượng ẩn chứa trong nó, không chút nào thua kém Lam Linh Trù (sợi tơ màu lam) của mình.

Thậm chí, còn muốn càng mạnh hơn nữa.

- Không ngờ ngươi cũng có Chân Thần khí, ta coi thường ngươi rồi.

Cơ Nghiên hít sâu một hơi, lạnh lùng mở miệng nói.

Lâm Dịch cũng thở ra một hơi, lập tức cười hắc hắc nói:

- Cũng vậy.

Cơ Nghiên hừ một tiếng, cười lạnh nói:

- Khó trách ngươi dám mạnh miệng, thì ra là có chỗ dựa.

Lâm Dịch nhún vai, mỉm cười nhìn đối phương, khẽ thở dài nói:

- Ta xem việc này cứ như vậy là được rồi. Nàng là Ngưng Thần kỳ, ta cũng thế. Nàng có Chiến Văn, ta cũng có. Thậm chí nàng có Chân thần khí, ta cũng đồng dạng có nó. Tiếp tục chiến đấu đoán chừng cũng không có kết quả gì. Không bằng nàng để ta ly khai, tính là ta thiếu một phần nhân tình của nàng, sau này cũng tốt gặp mặt.

Cơ Nghiên sắc mặt hơi đỏ lên, tức giận nói:

- Ai cùng ngươi ngày sau tốt gặp mặt? Muốn đi? Có thể, chỉ cần lưu Lộng Viêm thảo lại, ngươi muốn đi chỗ nào thì đi, không ai ngăn ngươi lại làm gì. Nếu không, ngươi chỗ nào cũng đi không được.

Cơ Nghiên dứt khoát như thế, nhưng Lâm Dịch vẫn cười đùa tí tửng nói:

- Thiên giới rất khó có người có Chiến Văn loại hổ mạnh như chúng ta. Huống chi chúng ta vẫn là một trống một mái, khục khục, chúng ta phải làm bằng hữu đấy.

Khuôn mặt xinh đẹp của Cơ Nghiên bỗng nhiên đỏ ửng, không biết là vì xấu hổ hay giận dữ, kiều nói:

- Làm càn.

Miêu trảo lại vung mạnh lên, Lam Linh Trù đong đưa bên người nàng lập tức hóa thân thành lam mang giống như hồi nãy, lao thẳng tới chỗ Lâm Dịch.

Tiếng gió gào thét mà tới.

Cũng may Lâm Dịch sớm đã có chuẩn bị, hô lên một tiếng:

- Giết người rồi.

Nhưng mà trong tay vẫn không chậm chút nào, tiểu kiếm vốn xoay quanh trên đỉnh đầu đồng dạng hóa thành một tia sáng trắng, nghênh tiếp lam mang.

Lại là một đạo vết rách không gian ầm ầm xuất hiện, vũ khí của hai người đồng thời bị phản xạ mà quay về.

Dư âm của nó lại ảnh hưởng đến chung quanh. Nhưng mà đám cường giả Luyện Cách kỳ từ khi thấy ba gã Luyện Cách kỳ bị Lam Linh Trù phân thây đã vô cùng sáng suốt mà đồng loạt lui về sau hơn mười dặm, cho nên cũng chỉ bị ảnh hưởng rất nhỏ.

Nguyên một đám sắc mặt đều mang theo sự tôn kính và sợ hãi.

Chân Thần khí quả nhiên là tồn tại cường đại. Trên Thiên giới này, cũng là thứ cực kỳ quý hiếm. Chỉ cần một kích tùy ý, nhưng uy lực còn lớn hơn so với khi hai cường giả Ngưng Thần kỳ sử dụng Thiên đạo.

Cũng là bởi vì cường giả Ngưng Thần kỳ chỉ có thể điều động được một ít Thiên đạo mà thôi. Nếu như đổi lại là cường giả Thần cấp, đừng nói là Chân Thần khí, e là cho dù là Thần khí thật sự. Cũng không nhất định sánh được với uy lực một cái phất tay của những người này a?

- Chuyện gì cũng từ từ nói. Nói cho rõ, đừng cứ hễ một chút lại động thủ nha.

Lâm Dịch hô.

Cơ Nghiên hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Dịch, trông cứ như là không bắt hắn ăn tươi nuốt sống thì sẽ không chịu đình chỉ công kích.

Lam Linh Trù và tinh thể tiểu kiếm, phân biệt về tới bên người chủ của mình.

Lâm Dịch nhẹ giọng thầm nói:

- Trong truyền thuyết hổ cái còn tàn bạo hơn so với hổ đực. Quả nhiên là sự thật.

- Ngươi nói cái gì?

Con mắt Cơ Nghiên lại bùng nổ lửa giận. Lam Linh Trù tựa hồ cảm ứng được cơn tức của chủ nhân, có chút run run tựa như sẵn sàng công kích bất cứ lúc nào.

- Đừng kích động, đừng kích động.

Lâm Dịch liên tục khoát tay.

Cơ Nghiên kiềm nén lửa giận, hung hăng nhìn hắn nói:

- Ngươi còn muốn nói điều gì? Hoặc là đưa Lộng Viêm thảo cho ta, ta lập tức đi ngay. Bằng không ta chỉ có thể giết ngươi.

- Thiệt là, nàng lớn lên trông cũng không tệ, nhưng sát khí cũng quá nặng đi.

Lâm Dịch thì thầm một tiếng. Trước khi đối phương kịp nổi bão sắc mặt đột nhiên nghiêm chỉnh, sau đó trịnh trọng nói:

- Ta nói, kỳ thật nàng cũng biết, chúng ta đấu nữa thì cũng chẳng có kết quả gì. Mọi người cứ lãng phí thể lực như thế chẳng bằng hòa khí thương lượng một chút, nàng nói có đúng không?

Cơ Nghiên mày liễu hơi nhíu, tuy cực hận đối phương, nhưng không thể không thừa nhận thực lực đối phương chính xác rất kinh người. Mình thực sự cũng không nắm chắc có thể thắng được hắn, nhiều nhất cũng chỉ có quấn lấy hắn mà thôi.

Sau khi suy nghĩ một chút, Cơ Nghiên lạnh lùng nhìn xem Lâm Dịch, nói:

- Ngươi muốn nói cái gì?

Lâm Dịch trầm ngâm, sau một lát đột nhiên vỗ tay một cái nói:

- Đúng rồi. Nếu không chúng ta đánh cuộc, nếu như ta thua, ta sẽ cung kính hai tay dâng Lộng Viêm thảo. Còn có thể giúp nàng làm một chuyện vô điều kiện.

Cơ Nghiên nao nao, cau mày nói:

- Nếu như ta thua thì sao?

Lâm Dịch sau khi suy nghĩ một chút, nói:

- Ừ, nếu như nàng thua. Ngoại trừ đừng có quấn lấy ta nữa, còn phải trả lời ta một vấn đề, thế nào?

Lông mày Cơ Nghiên nhíu nhìu...bộ dạng hồ nghi nhìn Lâm Dịch. Thái độ tự tin của hắn là cho nàng có chút chần chờ.

Nhìn thấy sự hoài nghi trong mắt Cơ Nghiên, Lâm Dịch đột nhiên cười nói:

- Chậc chậc, Thư Hổ Vương trong Phần Thiên Lục Vương cơ đấy. Vậy mà dũng khí đánh cuộc cũng không có sao?

Loại phương pháp khích tướng đơn giản này tự nhiên là không thể nào qua mắt Cơ Nghiên. Chẳng qua là chứng kiến nụ cười khinh khỉnh của Lâm Dịch, Cơ Nghiên lập tức máu dâng lên não, khuôn mặt đỏ bừng nói:

- Có gì mà không dám chứ? Trước tiên nói một chút ngươi muốn đánh cuộc như thế nào đã.

Ánh mắt Lâm Dịch lộ ra một tia tươi cười, giả vờ giả vịt trầm ngâm một chút rồi nói:

- Như vậy đi, dùng nửa giờ làm thời gian, kể từ khi ta hô lên. Chỉ cần nàng trong vòng nửa giờ này có thể tìm được ta, coi như là nàng thắng.

- Tìm được ngươi?

Cơ Nghiên nao nao, một bộ dáng hoàn toàn không thể giải thích được vì sao.

Lâm Dịch bất đắc dĩ nói rõ chi tiết:

- Nói cách khác là kể từ khi ta hô bắt đầu. Ta sẽ bay đi, mà nàng, chỉ cần trong vòng nửa giờ bất kể là dùng phương pháp nào, chỉ cần tìm được ta. Đều coi là nàng thắng.

- Bất kỳ phương pháp nào?

Cơ Nghiên chân mày lá liễu hơi cau lại, không xác định hỏi lại.

Lâm Dịch nhẹ gật đầu:

- Bất kỳ phương pháp nào, kể cả dùng thần thức.

- Sau khi ngươi bay đi bao lâu ta mới có thể đi tìm ngươi?

- Lập tức, chỉ cần thân thể ta khẽ động là nàng có thể bắt đầu tìm.

Lâm Dịch cười nói.

Cơ Nghiên sững sờ nhìn hắn, đột nhiên phá lên cười ha ha nói:

- Ý của ngươi là, ngươi có thể lập tức trốn thoát khỏi vòng vây của ta.

Trong giọng nói tràn đầy mỉa mai.

Cơ Nghiên thậm chí cảm giác đầu thằng này có phải là bị đụng hư mất rồi không. Lập tức trốn thoát khỏi sự khống chế của một cường giả Ngưng Thần kỳ?

Phải biết rằng thần thức của cường giả Ngưng Thần kỳ có thể bao trùm được một khoảng bán kính hơn mười vạn km a...mặc dù là không gian dị năng giả Ngưng Thần kỳ, cũng không thể trong nháy mắt đã truyền tống đi xa như vậy được. Huống chi, hôm nay hắn lại ở trước mắt của mình, ít nhất thần thức của mình đã tập trung vào hắn, phạm vi mấy chục vạn km xung quanh, hắn căn bản là không có chỗ nào để che dấu, ẩn trốn. Dù cho hắn có thu liễm khí tức bản thân cũng không ngoại lệ.

Cái này mà đánh cuộc gì? Cái này rõ ràng là tìm cớ để dâng tặng Lộng Viêm thảo cho ta nha.

Thấy được sự mỉa mai trong mắt đối phương. Lâm Dịch nhếch miệng cười nói:

- Có dám đánh cuộc hay không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.