Tan tầm vào đúng giờ cao điểm nên trên đường liền đặc biệt đông đúc. Hơn nữa lại là thứ sáu, không ít cha mẹ tan tầm đi nhà trẻ đón con nên đặc biệt nhiều. Đường Hưng Yên hiện tại có thể nói vô vàn xe cộ chật như nêm cối.
[……]. Đèn xanh một lần rồi lại một lần nữa, đã quá nửa giờ rồi, xe cũng không di chuyển được bao xa.
Xe của Dương Hạo bị ngăn ở giữa, muốn tiến cũng không được mà lui cũng không xong. Hắn nhìn đồng hồ, còn 20 phút nữa là đến giờ nhà trẻ tan học, nếu còn tiếp tục kẹt xe như vậy, đợi lát nữa Đô Đô phỏng chừng phải nhờ bà Trương đón về rồi.
Nhìn dòng xe thật dài, rất có thể nửa giờ nữa cũng không có tản ra, Dương Hạo có chút phiền muộn, hôm nay sẽ không thể lái xe đến nơi.
Lúc này đa phần mọi người đang đi trên đường Hưng Yên đều là đến nhà trẻ để đón con của mình. Dương Hạo cũng giống như vậy, hắn muốn đi đón Vương Tiêu con mình.
Đương nhiên Vương Tiêu có nhũ danh là Đô Đô. Về phần vì cái gì mà họ của Đô Đô không giống Dương Hạo ba ba của mình, đó là bởi vì nó còn một người cha tên là Vương Tuấn nữa.
Dương Hạo thích đàn ông, hắn đi theo Vương Tuấn cũng đã hơn sáu năm, gần được bảy năm rồi. Đứa nhỏ Đô Đô của hắn năm nay cũng đã được năm tuổi rưỡi, cuối năm nay là có thể vào lớp 1. Đàn ông sinh con là chuyện hoàn toàn không thể tưởng tượng được. Đến ngay cả hắn cũng không rõ vì cái gì mà mình, một đại nam nhân cư nhiên có thể mang thai, đã thế lại có thể đem đứa nhỏ sinh ra.
Tuy rằng hiện tại đứa nhỏ đã lớn như vậy, hắn cũng cảm thấy được không có gì là không bình thường nhưng mà lúc ấy mang thai làm cho hắn sợ đến mức kinh hoảng, cứ nghĩ mình bị bệnh gì kì quái. Chẳng qua bác sĩ nói cho hắn biết, hắn toàn thân cao thấp trong ngoài đều thật bình thường, chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà an tâm dưỡng thai là được. Vì thế Dương Hạo mang theo tâm tình vừa không yên lòng vừa chờ mong, tiểu Đô Đô thông minh lanh lợi, gặp người người thích liền như thế mà được sinh ra.
Kẹt xe thật đáng ghét, vẫn đứng tại chỗ chưa đi được. Dương Hạo liền quay kính xe xuống để nhìn xem bên ngoài, nhằm phân tán chú ý của mình.
Nhưng vừa nhìn thấy đã làm cho Dương Hạo sợ đến ngây người.
Lúc này cha của đứa nhỏ, Vương Tuấn, đang từ trong một chiếc xe có giá trị xa xỉ bước xuống. Cánh cửa bên phó lái mở ra, ngay lập tức một người đàn ông từ bên trong bước xuống. Chỉ thấy Vương Tuấn đưa tay tỉ mỉ chỉnh lại khăn quàng cổ cho người nọ, vẻ mặt tràn đầy vẻ ôn nhu. Hai người không biết nói cái gì, người nọ đem Vương Tuấn đẩy ra. Vương Tuấn cũng không giận, ngược lại còn cười, đưa tay ra xoa đầu người nọ, sau đó ôm lấy anh ta đi đến nhà hàng cao cấp kia.
Ánh mắt Vương Tuấn nhìn người đàn ông kia Dương Hạo cả đời cũng quên không được, bởi vì bình thường y chính là nhìn hắn như vậy.
Dương Hạo lúc đầu là trợ lý của Vương Tuấn. Khi đó, hắn vừa tốt nghiệp, một chân bước vào xã hội liền gặp được Vương Tuấn. Vương Tuấn nói y đối với Dương Hạo nhất kiến chung tình. Sau đó Vương Tuấn liền mãnh liệt theo đuổi, sau một năm hai người liền xác lập quan hệ, sau đó sinh ra Đô Đô.
Dương Hạo vẫn cảm thấy tình cảm giữa hắn và Vương Tuấn tốt lắm. Hắn yêu Vương Tuấn, hắn vẫn luôn nghĩ, Vương Tuấn cũng như vậy, thương hắn cùng đứa nhỏ của bọn họ.
Nhưng hôm nay nhìn khuôn mặt của người đàn ông từ trên xe Vương Tuấn bước xuống kia, hắn mới hiểu được, thì ra chính mình chỉ là một vật phẩm thay thế mà thôi.
Bởi vì người đàn ông kia cùng hắn có chút giống nhau. Hai người đứng cùng nhau, vừa nhìn thấy sẽ nhận sai người.
Có lẽ Vương Tuấn cảm thấy được chính mình lớn lên có chút giống người kia, cho nên lúc trước mới nói cái gì mà nhất kiến chung tình.
Hiện tại Dương Hạo hiểu được, Vương Tuấn quả thật chung tình, chẳng qua người y chung tình không phải là mình.
Khó trách thời điểm vừa quen biết Vương Tuấn, hắn cảm thấy được Vương Tuấn thường xuyên nhìn hắn đến nhập thần. Khi đó còn tưởng y thích mình nhìn đến mê mẩn, chính mình cũng không nghĩ nhiều, kỳ thật lúc đó y chính là thông qua mình để nghĩ đến người khác đi.
Hắn chính là vật thay thế cho người trong lòng của Vương Tuấn. Trong đầu Dương Hạo liền suy nghĩ ra khả năng như thế.
Vừa rồi Vương Tuấn gọi điện thoại nói với hắn như thế nào?
Hiện tại Dương Hạo đã biết, làm sao có cái gì gọi là xã giao……Này tất cả đều là lừa hắn! Y đi gặp người trong lòng của y đi!
Nhìn theo bóng dáng hai người kia biến mất, Dương Hạo cảm thấy chính mình cả người đều đần độn. Không biết đến khi nào thì đường đã thông xe, hắn đạp chân ga hướng thẳng đến nhà trẻ.
Đường đi không xa, nhưng trong đầu hắn lại suy nghĩ rất nhiều…..
Buổi tối cùng Vương Tuấn ngả bài đi, sau đó mang theo Đô Đô rời khỏi nơi này. Hắn từng cảm thấy cuộc sống 3 người thật là hạnh phúc, tất cả chỉ là biểu hiện giả dối mà thôi.Hắn không muốn cùng Vương Tuấn tiếp tục như vậy.
Hắn hạ quyết tâm, vừa lúc đi đến nhà trẻ.
Kẹt xe thật là lâu, đã có không ít đứa nhỏ được bố mẹ đón về rồi. Dương Hạo tìm được thầy giáo của Đô Đô, quả nhiên Đô Đô đã được bà Trương đón đi rồi.
Dương Hạo quay đầu xe chuẩn bị đi khỏi nhà trẻ, lúc này điện thoại trong tay hắn vang lên. Dãy số trên màn hình vô cùng xa lạ.
Đột nhiên trong lòng Dương Hạo mạnh mẽ nhảy dựng lên, kích động không hiểu từ đâu ăn mòn toàn bộ tâm trí hắn. Di động hắn cầm trên tay vẫn không ngừng vang lên, chần chừ đè xuống phím nghe.
-“Loạt xoạt….loạt xoạt….”_Tín hiệu đối phương tựa hồ như không tốt lắm, qua vài giây vẫn không có động tĩnh, chỉ có âm thanh sóng lưu bị quấy nhiễu. Bởi vì mở loa ngoài nên Dương Họa nghe đặc biệt rõ ràng.
-“Alo?”_Bởi vì đối phương vẫn không có động tĩnh, Dương Hạo nhìn không được mở miệng.
-“Mày là Dương Hạo?”_Đối phương là một người đàn ông, thanh âm lạnh như băng không mang theo chút độ ấm, nghe trầm trầm khản đặc.
-“Đúng vậy, xin hỏi ai đó?”
Đối phương cười nhẹ một tiếng, lời nói kế tiếp thiếu chút nữa dọa Dương Hạo cầm không được di động.
-“Vương Tiêu là đứa nhỏ của mày cùng Vương Tuấn đi? Tôi mới vừa rồi bồi nó cùng nhau chơi đùa một lát…..Mày không đến đón nó sao?…..Dù sao đứa nhỏ cũng rất thông minh, thật có điểm luyến tiêc.”_Nói xong lại cười to lên.
Đô Đô không phải đã được bà Trương đón về rồi sao? Như thế nào lại……..
-“Tao vì cái gì mà tin tưởng mày?”_Dương Hạo hy vọng tất cả chỉ là trò đùa dai của người khác.
Dương Hạo vừa dứt lời, bên trong điện thoại của đối phương truyền đến một đoạn hội thoại
-“Đô Đô, đến, nói vài lời cho ba ba ngươi nghe!”_Trong điện thoại mơ hồ nghe được âm thanh của Đô Đô.
Nghe được người nọ nói như vậy, tim Dương Hạo như bị đâm một dao, hắn nhịn không được hô to qua điện thoại_: “Đô Đô, ta là ba ba, con đừng sợ, ba ba lập tức tới đó!”
-“Ba ba, …ba ba, ta không nhìn thấy!”_Thanh âm của Đô Đô tràn đầy sợ hãi, một tiếng rồi lại một tiếng càng làm lòng Dương Hạo thêm đau đớn.
-“Nghe rõ ràng đi, tao không thèm lừa mày!”
Dương Hạo gắt gao cầm di động, trên tay nổi gân xanh rõ ràng. Hắn kiềm chế chính mình phẫn nộ, lạnh giọng hỏi_: “Mày ra giá đi, đừng làm tổn thương nó!”
-“Tiền không phải là vấn đề…….”_Người nọ chậm rì mở miệng_: “Tao cũng không cần tiền”.
Không cần tiền? Dương Hạo luống cuống! Người kia rốt cuộc muốn gì?
-“Mục đích của mày là gì?”.
-“Mang theo con trai bảo bối của mày rời đi, tốt nhất đừng cho người khác biết nó tồn tại, nếu không……”_Người đàn ông dừng lại một chút, lại bắt đầu cười trầm đục_: “Tao sẽ giúp mày làm cho nó vĩnh viễn không tồn tại…..”
Người đàn ông đem hai chữ vĩnh viễn cắn xuống rất nặng, ý tứ uy hiếp vô cùng rõ ràng.
Dương Hạo nghĩ không ra người nọ rốt cuộc muốn làm gì, nhưng nghe lời nói của của gã không giống như bọn bắt cóc tống tiền, mà giống như muốn buộc chính hắn mang Đô Đô rời đi.
-“Được, tao đáp ứng mày. Mày nói cho tao biết, Đô Đô đang ở đâu. Buổi tối tao liền dẫn nó rời đi.”.
-“Mày đừng nghĩ nói cho Vương Tuấn biết, cũng đừng tự chủ trương đi báo nguy. Tao có cho người theo dõi mày. Mày nếu có suy tính khác thì đừng nghĩ đến gặp lại con mày nữa.”
-“Được….”
Người nọ cười, nhàn nhã thay đổi ngữ khí tiếp tục mở miệng, giống như đang xem trò hay_: “Như vậy đi đến một chỗ trước, kế tiếp tao sẽ nói cho mày biết con trai đang ở đâu”.
-“Tao như thế nào lại tin tưởng mày?”
-“Ha ha, mày không có sự lựa chọn. Ngài nói có đúng không Dương tiên sinh?”_Mỗi câu nói của ngươi kia như khoét sâu vào lòng Dương Hạo.
Dương Hạo sắc mặt thập phần không tốt, khởi động ô tô_: “Tao nên đi đâu?”
-“Trước đi đến nhà hàng Pháp trên đường Hưng Yên đi. Tới nơi rồi, tao sẽ nói cho mày biết phải làm gì.”
Dương Hạo căng thẳng trong lòng. Chẳng phải vừa rồi hắn mới nhìn thấy Vương Tuấn cùng người đàn ông xa lạ kia đi vào nhà hàng đó sao…..Dương Hạo nhất thời trong lòng hiểu được, trận bắt cọc này đã được âm mưu từ trước. Nhưng mà mục đích của người kia thật là vì cái gì.
Dương Hạo dừng xe lại, bước xuống_: “Tao đến rồi”.
Đối phương lười biếng mở miệng_: “À, …tao nhìn thấy rồi. Đi vào thôi, mày không phải đã nhìn thấy Vương Tuấn cùng Dịch Thiển sao? Không đi lên cùng tình địch của mày gặp mặt một cái sao?”_Đột nhiên như nhớ ra cái gì đó_: “À, hoặc nói là mối tình đầu của Vương Tuấn, hiện tại là tình nhân? Ha ha ha ha…….Quan hệ của các người đúng thật thú vị, chậc chậc…”
Từ phía tai nghe truyền đến tiếng cười của đối phương, ánh mắt Dương Hạo càng trở nên sắc bén, môi cũng mím chặt, một tay nắm lấy điện thoại,từng bước đi vào bên trong.
-“Tức giận sao? Vậy thật không tốt, mày như thế này cứ đi vào cái gì cũng đừng nói, đừng để cho Vương Tuấn phát hiện. Nếu không……”
Dương Hạo cắt ngang lời nói của gã, mỗi lời nói của người kia đều làm Dương Hạo xúc động muốn hành hung gã.
-“Tao biết, nhưng mày cũng phải nhớ kĩ những lời mày đã nói. Còn không, do tao có chết cũng không tha cho mày!”
-“À…đi thôi, gặp mặt xong liền ngay lập tức bỏ đi, đừng để cho Vương Tuấn đuổi theo”.
Dương Hạo chậm rãi đem điện thoại ra khỏi lỗ tai đặt vào túi áo, đối phương cũng không có ngắt máy.
Hắn nhìn bốn phía, căn bản không phát hiện ra người mà gã phái đến theo dõi mình.
Hiện tại con của hắn đang ở trong tay người kia, không thể báo nguy cũng không thể nói cho Vương Tuấn, hết thảy đều không thể…..Hắn liều mạng làm cho mình thật bình tĩnh, nếu không…..hắn thật không dám tưởng tượng sẽ là bộ dáng gì nữa…..
Hắn vừa mới biết được người Vương Tuấn yêu không phải là hắn, hiện tại hắn lại bị người khác dùng tính mạng con trai mình uy hiếp. Một ngày hai cái đả kích trí mạng nối gót kéo đến, nếu như hắn yếu ớt một chút, có lẽ thật sự chịu đựng không nổi.
Dương Hạo đi vào nhà hàng Pháp kia, rất nhanh liền thấy được Vương Tuấn trong góc phòng, cùng với mối tình đầu nhớ mãi không quên của Vương Tuấn, Dịch Thiển.
Lúc nãy cách xa, hiện tại đi vào rồi, hai người cho dù là thân hình hay tướng mạo đều phi thường tương tự nhau, chẳng qua người người kia khí chất thoạt nhìn đặc biệt an tĩnh.
Không để cho Dương Hạo suy nghĩ nhiều, Vương Tuấn vừa quay đầu lại liền nhìn thấy được hắn.
Nhưng hiện tại hắn không thể.
Vì thế Dương Hạo nhìn thấy trong ánh mắt Vương Tuấn hiện lên đủ loại cảm xúc: giật mình, kích động, áy náy….. Đây là lần đầu tiên Vương Tuấn không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Dương Hạo còn nhớ rõ chính mình nên làm cái gì, vì thế cái gì cũng đều không nói, xoay người chạy ra bên ngoài.
-“Dương Hạo! Từ từ!
Vương Tuấn đuổi theo hai bước, chợt nhớ ra điều gì, quay người lại_: “Thiển, cậu chờ tôi một chút, tôi lập tức quay lại!”
Dương Hạo làm sao có thể dừng lại. Hắn rất nhanh vọt đến chỗ xe của mình, mở cửa xe nhanh chóng khởi động ô tô. Mà Vương Tuấn theo sát chỉ có thể trơ mắt nhìn xa Dương Hạo chạy đi mất.
Kính chiếu hậu nhìn không thấy thân ảnh của Vương Tuấn, Dương Hạo trong lòng có chút cô đơn. Hắn một tay cầm tay lái, một tay lấy điện thoại ra_: “Được chưa? Hiện tại có thể nói cho tao biết Đô Đô đang ở nơi nào đi?”
-“Ha ha, tốt lắm!”_Người nọ vẫn nói chuyện chầm rì như cũ, cố ý làm cho Dương Hạo sốt ruột_: “Con của mày đang ở tại một cái đình nghỉ chân ở khu vườn phía tây sau núi, cho mày năm phút để đến đây. Nghe nói nơi này không được an toàn cho lắm, mày nếu dám không đến, tao cũng không biết trên người con mày sẽ có thể xảy ra chuyện gì thực đáng sợ hay không?”.
Tút…tút…Điện thoại bị ngắt, phía sau chỉ là một đoạn âm thanh vội vã.
Tay phải Dương Hạo hung hăng đập lên vô-lăng, hai mắt đỏ hoe, dưới chân nhấn ga tăng tốc_: “ĐM! Con mẹ nó khốn nạn!”.
Khu vườn phía tây sau núi là nơi nào chứ? Bình thường nhắc đến đa số mọi người đều biến sắc, nơi đó loạn lạc đến cảnh sát cũng không có cách nào, hai ba ngày sẽ lại phát hiện ra một khối thi thể không tên.
Hiện tại Đô Đô chỉ có một mình ở đó, nếu gặp nguy hiểm sẽ phải làm thế nào? Hơn nữa bốn phía của cái đình kia đều là vách núi tối đen. Đô Đô nói nó không nhìn thấy, nhất định là bị bịt mắt. Hiện tại nếu đám người kia rời đi, nếu Đô Đô một mình đi loạn bị té xuống thì phải làm sao?
Đừng để cho tao biết mày là ai! Đô Đô nếu có chuyện gì tao nhất định sẽ không để cho mày tốt!
Dương Hạo tốc độ đi xe đã vượt quá 120km/h, đường trên núi nhỏ hẹp vô cùng nguy hiểm, đặc biệt bên trái là vách núi đen. Hắn biết như vậy là nguy hiểm nhưng hắn chịu không được. Nếu hắn không nhanh chóng chạy đến nơi, con hắn nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tốc độ đi xe của Dương Hạo càng lúc càng nhanh.
Lúc này hắn phát hiện một chiếc xe theo sau hắn, từng bước ép sát hắn. Dương Hạo giữ vững tay lái ôm qua khúc cua. Bất ngờ một chiếc xe tải lớn thay đổi phương hướng đột ngột lao tới, tông thẳng vào xe Dương Hạo. Phía sau lại thêm một chiếc xe đâm tới!