Chủng Điền Dưỡng Nhi

Chương 23



Chuyện phòng ốc coi như là giải quyết,một nhà chú Hai tự nhận là nhặt được tiện nghi* (chiếm lợi) của Dương Hạo, xem ra mặt cả ngày cũng cười vô cùng rực rỡ, ở nhà chờ lúc nào dời đi thì bồi thường tiền. Ngay cả thời điểm người lớn trêu chọc Lương Tiểu Nhã, bọn họ cũng sẽ đặc biệt cao ngạo vứt ra một câu_: “Sau này dọn nhà đi, nhà ta thì có rất nhiều, rất nhiều nhà lớn cùng xe hơi nhỏ, các người đều không có”

Mặc dù gần đây một nhà chú Hai vô cùng đắc ý, nhưng Dương Hạo là người vốn không muốn để ý tới nhiều chuyện, hắn hiện tại để ý chính là chuyện thuê đất mở giải trí nông thôn.

Mẹ Dương cùng ba Dương thật ra thì cũng không quá đồng ý ý nghĩ mở giải trí nông thôn trên chân núi của Dương Hạo, dù sao rủi ro cũng rất lớn. Theo như ý của mẹ Dương thì là Dương Hạo hiện tại dù sao cũng có chút tiền gởi ngân hàng, trong nhà cũng không có thiếu tiền, Dương Hạo là một sinh viên đại học, đi vào trong thành tìm công việc so với ở nhà mở giải trí nông thôn sẽ tốt hơn. Ba Dương còn lại thì lo lắng Dương Hạo mở giải trí nông thôn rủi ro quá lớn, hơn nữa đến cuối cùng dễ thiếu hụt vốn, cho nên đối với quyết định của Dương Hạo vẫn là không quá đồng ý.  

Nhưng mà Dương Hạo trọng sinh đến, hắn biết sau này bên này có khai phát, khách du lịch sẽ rất phát triển. Đây không thể nghi ngờ là một cơ hội buôn bán rất tốt, hơn nữa cho dù là không có khai phá tới, hiện tại xung quanh giải trí nông thôn cũng tương đối ít. Phía sau núi tự nhiên là ưu thế đặc biệt của mình, khai phá ra giải trí nông thôn bình thường không thể so sánh tới. Đây là một cơ hội tốt, Dương  Hạo cũng là nguyện ý đi đánh cuộc một lần.

Cuối cùng Dương Hạo khuyên bảo, cha mẹ đến chung quy vẫn đồng ý.

Dương Hạo biết, ba mẹ lần này có ba phần là bị động, bảy phần là đối với con cái bao dung cùng yêu thương. Nhìn ba mẹ của mình còn có con trai còn nhỏ của chính mình, Dương Hạo âm thầm trong lòng tự nói, lần này nhất định phải thành công, cho người nhà mình một cuộc sống yên ổn hạnh phúc.

Người một nhà thương lượng cặn kẽ một hồi lâu, rốt cuộc vào ngày hai mươi tháng giêng đi tìm thôn trưởng thôn Vĩnh Độ, Triệu Kế.

Buổi sáng Dương Hạo đem một chén nước canh cá nheo từ trong nồi lấy ra, từ từ đút cho Đô Đô ăn.

Cá nheo này là ngày hôm qua lúc ba Dương đi ra bờ sông từ trong tay một người câu cá mua về. Cá nheo là cá nheo đất trong sông xanh biếc, dinh dưỡng nhiều giá trị cao, thịt cá cũng non mịn rất ngon. Thân thể Đô Đô không tốt, trong nhà vẫn luôn thay đổi các dạng đồ bổ cho thân thể Đô Đô. Đoạn thời gian trước nghe nói mỗi sáng sớm nấu nước hầm canh cá cho tiểu hài tử đối với thân thể đặc biệt tốt, cho nên mỗi sáng sớm mẹ Dương liền mua các loại cá khác nhau nấu cho Đô Đô. Lúc ấy cũng không có thiếu người muốn mua, nhưng mà cũng là hương lý hương thân, biết Dương lão đại muốn mua về cho cháu trai bồi bổ thân thể, tất cả cũng không hề tranh giành nữa.

Cho nên buổi sáng hôm nay mẹ Dương từ trên thân cá nheo lấy vài miếng thịt cá, nấu ra một chén súp cá nheo ngon.

Dương Hạo thổi thổi, mùi thơm xông vào mũi. Sau đó, hắn từng muỗng từng muỗng từ từ đút cho Đô Đô uống.  

Đô Đô cũng đặc biệt thích canh cá, mỗi sáng sớm cũng đặc biệt phối hợp uống xong.

-“Baba đợi lát nữa cùng ông nội đi ra ngoài có việc, Đô Đô cùng bà nội ở nhà phải ngoan một chút mới tốt nha”_Dương Hạo lát nữa sẽ phải đi đến nhà trưởng thôn, sợ Đô Đô lát nữa khắp nơi tìm hắn, cho nên trước “báo cáo” cho bé biết một chút hành tung của hắn.

Đô Đô mắt to đen nhánh chuyển động, âm thanh giòn tan hỏi_: “Baba muốn đi đâu a? Đô Đô có thể cùng đi theo một lúc không?”

Dương Hạo lắc đầu_: “Baba muốn đi làm chuyện quan trọng, nếu không sau này baba liền không có tiền mua đồ chơi mới cho Đô Đô, cũng không có tiền mua đồ ăn cho Đô Đô rồi”.

Đô Đô vừa nghe nghiêm trọng như thế, vội vàng gật đầu_: “Baba đi đi, con sẽ ở nhà nghe lời bà nội”.

Dương Hạo cười đút một ngụm súp cuối cùng trong chén tới Đô Đô đang chu môi _: “Baba rất nhanh sẽ trở về”

Thôn Vĩnh Độ là một thôn lớn, trong đó có hơn mười đội sản xuất, đội sản xuất tại vị trí nhà Dương Hạo chính là một trong số đó. Vì vậy mặc dù đồng thời là người thôn Vĩnh Độ, nếu như đội sản xuất khác nhau thì khoảng cách trong nhà cũng sẽ không được quá gần.

Thôn trưởng Triệu Kế liền cách nhà Dương Hạo có chút đường xa. Nhà Triệu Kế ở chỗ giao giới* thôn Vĩnh Độ cùng thôn Quang Minh, cách đường quốc lộ đi huyện thành huyện Gấm Tân tương đối gần.

*giới trong địa giới: phân chia khu vực địa lý.

Cái chức quan thôn trưởng thôn Vĩnh Độ này mặc dù không lớn, nhưng mà vẫn có vô số người muốn làm vị trí kia, có ít người nghĩ mãi vẫn không rõ nguyên nhân trong đó. Nhưng mà chỉ cần ngươi biết Triệu Kế sau khi làm thôn trưởng, gia nghiệp của gã tăng mấy vòng đoán chừng liền hiểu rõ những thứ gì rồi.

a Dương đi xe gắn máy chở Dương Hạo đến trước nhà 2 tầng, lầu gác nhỏ hiện đại thì ngừng lại.

Đã nhiều năm không trở lại, Dương Hạo phát hiện nhà thôn trưởng đã thay đổi không ít. Nhà lầu là mới sửa lại, không còn là mấy gian nhà ngói trong trí nhớ của hắn, lầu gác nhỏ hiện đại cách đó không xa, đất đai ban đầu cũng trở thành một loạt các nhà xưởng mới xây lên, xem ra bộ dạng tính toán sau này cho thuê.  

-“Này thôn trưởng làm cũng an nhàn”_Dương Hạo hài hước cười cười.

Ba Dương nhìn theo tầm mắt con trai, phát hiện con trai nhìn chính là nhà xưởng Triệu Kế xài chừng hai mươi vạn xây lên, trong lòng hiểu rõ con trai đang nói cái gì. Ông tiến tới bên cạnh con trai, nhỏ giọng_: “Trấn trên còn có hai phòng nhỏ đó… Nhưng mà đợt lát nữa cũng đừng nói những thứ này”.

Dương Hạo gật đầu_: “Con biết rồi”_Sau đó hắn hướng trên cửa sắt màu đỏ gõ hai cái_: “Chú Triệu, chú Triệu có ở nhà không?”

-“Ai đó?”_Một giọng nói đàn ông trung niên hùng hậu từ bên trong nhà truyền đến, giọng nói ôn hòa.

-“Là con, Dương Hạo. Hôm nay đến đây phiền chú một chuyện….”_Dương Hạo đang nói chuyện,  một người đàn ông trung niên “tai to mặt lớn”*(theo đúng nghĩa đen: béo mập)mang dép chầm chậm đi ra. Mỗi bước gã đi ra thịt trên bụng lại rung một cái, Dương Hạo cảm thấy dây lưng hông của gã tựa hồ sắp bị chống đỡ đến hỏng mất rồi.

Người nọ sau khi thấy rõ ràng người thì nhàn nhạt đáp lại một câu_: “Dương lão đại a, đi vào mời ngồi, cái này là Dương Hạo sao? Mấy năm không gặp, cũng đã lớn như vậy rồi à….”

Bà Dương cùng Dương Hạo ngồi xuống hai cái ghế ở dưới mái hiên. Bà Dương nhìn Triệu Kế bộ dáng chưa tỉnh ngủ, xoa xoa đôi bàn tay xin lỗi_: “Triệu ca, thật không tốt đã quấy rầy anh, nhưng lần này thật sự có chuyện cần mới hỗ trợ”_Bà Dương xé mở một gói “Ngọc Khê”, đưa một điếu cho Triệu Kế.

Triệu Kế nhận lấy, móc ra cái bật lửa đốt, hít một hơi thật sâu chậm rãi phun ra vòng khói, giương mắt nhìn thoáng qua ba Dương_: “Chuyện gì vậy?”

Ba Dương liền bắt đầu hướng Triệu Kế nói rõ ý đồ đến đây hôm nay của bọn họ_: “Con tôi muốn đem đội sản xuất phía sau ngọn núi kia thuê lại, cho nên hôm nay tới đây phiền anh xem một chút thử có điều kiện gì để có thể thuê không?”

Vừa nghe ba Dương nói như vậy, Triệu Kế nâng mặt lên không chút thay đổi, có chút không giải thích được, _: “Ngọn núi kia sớm đã không có người trồng ruộng rồi, các người tại sao lại muốn thuê?”

Dương Hạo cười xởi lởi trả lời_: “Là con muốn ở chỗ đó mở giải trí nông thôn”

-“Ở chỗ kia mở giải trí nông thôn?”_Phản ứng của Triệu Kế tin chắc cũng là phản ứng của rất nhiều người ở thôn Vĩnh Độ, cũng là cảm thấy sống ở mảnh đất trên núi hoang kia không có tiền đồ.

Dương Hạo sớm đoán được sẽ có phản ứng như thế, hắn thong dong cười_: “Chú Triệu, chú cũng biết đến, hiện nay việc làm khó tìm, tìm được rồi cũng không ổn định. Ở bên ngoài đánh liều rất lâu còn không bằng ở nhà phát triển. Cho nên con liền suy nghĩ ở nhà làm ra chút gì. Con đây liền chuẩn bị vài món ăn mùi vị có thể bán được*,  đã nghĩ đến ở trên chân núi mở một cái giải trí nông thôn, trồng chút cây ăn quả…., cuộc sống trôi qua là được”.

Triệu Kế nở nụ cười, mang theo vài phần khinh thường cùng giễu cợt_: “Người trẻ tuổi a… Chính là cùng đám lão già này ý nghĩ không giống nhau. Chuyện thuê núi lần này không phải là ta tự tính toán, hai ngày nữa ta sẽ hỏi thăm một chút cho các người”.

Dương Hạo nhìn ba Dương một cái, ba Dương đột nhiên đứng lên, từ cái thùng phía sau xe máy lấy ra một hộp thuốc lá “Trung Hoa” đã chuẩn bị tốt từ lúc trước.

-“Triệu ca, tôi biết chuyện này tương đối phiền toái, liền làm phiền anh để ý nhiều chút. Đứa nhỏ  muốn xông pha một lần, vẫn là phải nhờ chiếu cố của anh”_Ba Dương đem một ít gói thuốc đưa cho Triệu Kế.

Triệu Kế lập tức đem nửa đoạn thuốc còn ném xuống đất, cười híp mắt nhận lấy từ trong tay ba Dương.

-“C

háu nhìn chú người mới tỉnh dậy, đầu óc cũng mơ hồ. Tiểu Hoa ~~”_Triệu Kế hướng vào trong phòng lớn tiếng gọi vợ một tiếng, bên trong ngay sau đó có tiếng đáp lại, _: “Rót hai chén trà đem ra ngoài”.

-“Thật ngại quá, cháu nhìn chú lớn tuổi chính là không dùng được nữa rồi. Cho nên sau này vẫn phải là xem các người trẻ tuổi rồi….”_Triệu Kế hướng Dương Hạo cười cười.

Dương Hạo chỉ cười không nói.

-“Ngọn núi kia là ở phía sau đội sản xuất, các người muốn nhận thầu đoán chừng là phải cần toàn bộ người trong thôn đồng ý mới được. Chờ ta đi tìm đội trưởng đội sản xuất nói với nàng ta chuyện này, sau khi thương lượng xong, buổi tối điện thoại cho các người thế nào?”_Triệu Kế khẽ giảm thấp âm thanh, từ từ cùng Dương Hạo bọn họ thương lượng.

Dương Hạo gật đầu_: “Được, chú Triệu đã làm phiền.”

Triệu Kế khoát tay áo_: “Chuyện này, hẳn là đồng ý, đây cũng là kéo kinh tế của thôn Vĩnh Độ chúng ta phát triển chứ sao? Đúng rồi, cháu chuẩn bị thuê bao nhiêu năm?”

-“Mười lăm năm”

Triệu Kế sờ sờ cằm mình, tựa hồ đang suy tư. Một lát sau, gã mới mở miệng_: “Mười lăm năm theo như lời nói thì thời gian cũng có thể tiến hành, nhưng mà vấn đề về phương diện tiền thuê trong lòng cháu đã tính ra cái gì?”

Cái vấn đề này Dương Họa lúc trước đã nghĩ qua_: “Một nhà một vạn, thanh toán tiền một lần”

-“Cái giá này cũng coi như tương đối độ lượng rồi, nhưng mà dù sao cũng không phải mỗi người đều thông tình đạt lý như vậy, đến lúc đó cùng các người kia cháu phải nói cho tốt. Có ít người nhưng có thể khó làm việc hơn một chút, đến lúc đó có cần liền gọi điện thoại cho chú Triệu”_Triệu Kế hướng Dương Hạo khẽ gật đầu một cá.

-“Cảm ơn chú Triệu, cháu nhớ kỹ rồi”_Dương Hạo mỉm cười nói tạ ơn.

Ba Dương nhận lấy nói_: “Đúng vậy, đúng vậy, Triệu ca hôm nào rãnh rỗi cùng đi ăn một bữa cơm a. Hôm nay chúng tôi còn có việc đi về trước, bao chuyện phiền toái kia liền chỉ sợ muốn phiền anh để tâm nhiều hơn”.

-“Lão Đại yên tâm, chuyện này tôi lập tức đi làm ngay”

Đi ra cửa nhà Triệu Kế, hai cha con liếc mắt nhìn nhau, hết thảy đều không nói lời nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.