Tâm tình Vương Tuấn lúc này rất phức tạp, không chỉ có đau lòng, còn vô cùng khiếp sợ và căm phẫn.
Lúc này mới hồi lâu không thấy, Dương Hạo liền một thân bị thương.
Lúc này nghe được tiếng bước chân, Dương Hạo kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn về phía Vương Tuấn.
Động tác của Dương Hạo có nhanh hơn nữa cũng không bằng Vương Tuấn.
Vương Tuấn vọt đến trước mặt Dương Hạo, ngồi xổm xuống, đem Đô Đô đặt ở một bên, cầm lấy cổ tay Dương Hạo, sắc mặt vô cùng khó coi.
-“Ai làm?”
Dương Hạo đem tay lui ra sau, lắc đầu_: “Không có gì, sau này em sẽ cho anh xem. Anh qua bên kia ngồi trước đi.”
Dương Hạo rõ ràng cảm nhận được Vương Tuấn tức giận, sợ sau khi nói ra chân tướng Vương Tuấn sẽ nhất thời xúc động gây ra chuyện. Cũng không phải là hắn suy nghĩ cho nhà chú Hai mà là sợ Vương Tuấn tìm bọn họ gây phiền toái. Dù sao chuyện của hai người bây giờ còn đang gạt mọi người, nếu như hôm nay Vương Tuấn gây ra chuyện gì, sau này không biết nên làm thế nào để giải thích.
Vương Tuấn cùng Dương Hạo dựa vào rất gần, thiếu chút nữa mặt dán mặt, còn có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
-“Anh kêu là nói cho anh biết ai làm!”
Vương Tuấn hiện tại lửa giận rất lớn.
Dương Hạo đi theo y nhiều năm như vậy, không có người nào dám động đến hắn. Vậy mà hôm nay hắn dưới mí mắt mình lại bị người khác khi dễ, thế nhưng y lại hoàn toàn không biết.
Hiện tại Vương Tuấn hoàn toàn bị vây trong trạng thái nổi giận căn bản cái gì cũng nghe không vào. Trong lòng nghĩ tới muốn đem cái người không biết trời cao đất rộng là gì kia đến dạy dỗ một trận.
Dương Hạo không nói chuyện, liền sững sờ, ngẩn người sững sờ cùng Vương Tuấn nhìn nhau. Ban đầu, đáy mắt Vương Tuấn còn tràn đầy tức giận, dần dần, thần sắc đáy mắt trở nên nhu hòa.
Vương Tuấn thả cổ tay Dương Hạo ra, tràn đầy yêu thương xoa đầu hắn, bất đắc dĩ mở miệng_: “Ai… Em không muốn vậy coi như xong. Vết thương có phải rất đau không? Anh thoa thuốc cho em.”
Dương Hạo chính là bướng bỉnh như vậy, hắn không muốn nói, chính mình đối với hắn cũng không có biện pháp.
Dương Hạo thấy tâm tình Vương Tuấn bình phục lại, cầm chặt tay y, cười nói_: “Nào có nhu nhược như vậy a.”
Mới vừa nói xong, Dương Hạo gục xuống hít một hơi. Bởi vì khóe miệng hắn cũng bị chú Hai đánh cho một quyền, lúc cười liền kéo căng đến có hơi đau một chút.
-“Làm sao không đem em đánh thành quốc bảo* luôn?_Vương Tuấn thấy bộ dạng hiện tại của Dương Hạo miễn cưỡng cười lên.
*quốc bảo của Trung Quốc là gấu trúc. Ý là đánh cho hai con mắt bầm đen như gấu trúc đó =)))).
-“Hắc, thành gấu trúc O.O Vương tổng còn không chê ta sao?”
-“Làm thế nào mà ghét bỏ chứ… Thích còn không kịp nữa là.”
-“Baba, baba làm sao vậy?”_Đô Đô đứng ở một bên trong chốc lát nhìn không được baba cùng cha ngọt ngào, liền mở miệng hỏi thăm.
Vương Tuấn lúc này mới nhớ tới con trai mình còn ở bên cạnh cho nên buông tay Dương Hạo ra_: “Baba của con không nghe lời nên bị đánh.”
Dương Hạo dở khóc dở cười, trợn mắt nhìn Vương Tuấn một cái_: “Đánh anh vẫn còn không nhiều lắm a.”
Vương Tuấn đem Đô Đô kéo qua_: “Sau này nghe lời, làm bé ngoan đừng giống như baba, lớn như vậy còn làm cho người khác phải quan tâm.”
Đô Đô giống như tiểu đại nhân gật đầu, sau đó tiến tới trước mặt Dương Hạo_: “Baba có đau không, con thôi cho baba một chút, thổi một chút liền hết đau.”
Dương Hạo ôm lấy con trai hôn một chút_: “Một chút cũng không đau, Đô Đô thật ngoan.”
Vương Tuấn tạm thời cũng không hỏi đã xảy ra chuyện gì, chờ Dương Họa khá hơn một chút rồi cùng hắn hảo hảo “tính sổ”. Lúc này mẹ Dương đi ra ngoài lấy thuốc cũng đã trở lại.
Mẹ Dương vừa tiến vào đã bảo Dương Hạo cởi quần áo_: “Nhanh cởi ra để mẹ xem có nghiêm trọng không?”
Vương Tuấn còn ở chỗ này, mẹ còn đem mình giống như là con nít. Mặt Dương Hạo liền đỏ lên.
Dương Hạo ngượng ngùng rồi, nói chuyện cũng không được lưu loát_: “Mẹ, mẹ để con tự làm, con không có sao đâu.”
Mẹ Dương mới không quan tâm, đi tới bên cạnh Dương Hạo_: “Con còn cùng mẹ xấu hổ sao.”
-“Mẹ, mẹ để con tự làm đi.”
Lúc này Vương Tuấn cũng mở miệng_: “Bác gái, để con làm đi.”
Mẹ Dương nhìn Vương Tuấn cũng ở chỗ này, cũng biết giữa hai người bạn chính mình là một người trung niên cũng không tiện ở lại, liền khách khí_: “Vậy thì phiền toái Vương tổng rồi.”
Mẹ Dương hướng Đô Đô đi tới_: “Đô Đô ngoan nào, bà nội ôm con đi chơi.”
Đô Đô có chút không muốn, nhìn về phía Dương Hạo_: “Con muốn thổi thổi hết đau cho baba…”
Dương Hạo vội vàng dỗ con trai_: “Baba không có chuyện gì, cùng bà nội đi ra ngoài đi.”
Mẹ Dương dẫn Đô Đô đi, cũng thuận tiện đóng kỹ cửa lại.
Giằng co một phen, Vương Tuấn cũng bớt giận không ít. Y ngồi xuống bên cạnh Dương Hạo, bất đắc dĩ lại mang theo vài phần sủng nịch mở miệng_: “Còn không cởi quần áo để anh bôi thuốc cho em?”
Dương Hạo trừng mắt liếc y một cái, vẫn là biết điều mà cởi quần áo.
Vương Tuấn trầm mặc nhìn những vết xanh tím trên làn da tuyết trắng của Dương Hạo, bắt đầu bôi thuốc cho hắn.
-“Đau quá…”_Dương Hạo bất mãn cau mày, quay đầu nhìn về phía Vương Tuấn_: “Nhẹ một chút…”
Động tác trên tay Vương Tuấn không có ngừng lại, cũng không có đáp lại.
-“Thật rất đau…”_Thanh âm Dương Hạo bất giác mang theo vài phần ý vị làm nũng.
Vẫn là trầm mặc…
Dương Hạo yên lặng thở dài, cuối cùng vẫn thỏa hiệp rồi.
-“Hôm nay cùng chú Hai em gây nhau… Ông ta cùng mẹ ầm ĩ, sau lại muốn động thủ…”
Dương Hạo đem chuyện lúc trước thành thật nói cho Vương Tuấn, cuối cùng dặn dò_: “Trước cứ như vậy đi, dù sao em cũng không chịu nhường, bọn họ cái gì cũng không chiếm được đoán chừng cũng tức đến chết. Chuyện này anh cũng đừng nhúng tay vào…”
-“Ừm.”_Vương Tuấn trả lời đơn giản một chữ.
Dương Hạo đưa lưng về phía Vương Tuấn, cũng không nhìn tới vẻ mặt. Lúc trước Vương Tuấn tức giận như vậy, nhưng bây giờ lại chỉ bình tĩnh đáp ứng. Dương Họa cảm giác, có chút kỳ quái.
Hắn xoay người lại đối mặt với Vương Tuấn, phát hiện Vương Tuấn đang chuyên chú đổ rượu thuốc.
Dương Hạo không nói chuyện, Vương Tuấn ngẩng đầu lấy rượu thuốc trong tay nhẹ nhàng thoa trên mặt Dương Hạo, ôn nhu mở miệng_: “Em nói gì cũng đều nghe theo.”