Chứng Hồn Đạo

Chương 107: Chương 107: Kịch Chiến



Chứng Hồn Đạo
Chương 1 07: Kịch Chiến
Dịch và biên tập: Zeroman
Nguồn: tangthuvien
Lúc này, bản mệnh thụ của Mệnh hồn trên đỉnh đầu Lệnh Hồ đã hoàn toàn trưởng thành, các cành cây xanh tươi vươn ra, rủ xuống hàng nghìn hàng vạn linh khí màu xanh. Bỗng nhiên có một chuyện kỳ diệu xảy ra, chỉ thấy bản mệnh thụ trên đỉnh đầu Lệnh Hồ vốn chỉ cao bảy thước, diện tích các cành cây vươn ra cũng chỉ khoảng mười ba thước. Nhưng ngay lúc có một bóng đen nhỏ từ Nê Hoàn cung xuất hiện rồi hòa tan vào ánh sáng màu xanh của bản mệnh thụ, thì bản mệnh thụ càng ngày càng cao, càng ngày càng lớn. Vào lúc hình thể của bản mệnh thụ thay đổi thì ngoại hình của nó cũng thay đổi theo. Cuối cùng, trên đỉnh đầu Lệnh Hồ đã xuất hiện một mảnh linh quang màu xanh rộng lớn vô cùng, ở bên trong đó là một thụ nhân khổng lồ có màu xám tro cao gần mười trượng, tứ chi đầy đủ!
Thụ nhân này là do Lệnh Hồ đã lấy bản mệnh thụ Mệnh Hồn làm chủ, rồi lấy tiếp một phần vạn lực lượng linh hồn Mệnh Hồn làm phụ, kết hợp lại nên mới thành được thụ nhân cao gần mười trượng này.
Bởi vì tu sĩ Độ Kiếp trung kỳ có thực lực cường đại, nên Lệnh Hồ biết chí kiếm chi đạo của Thiên Xung phách cùng với Linh Tuệ phách sử dụng Thanh Thận hồ không thể làm gì được. Tuy hai thần phách đó có thể áp đảo chúng tu Hợp Thể kỳ, nhưng một khi đối mặt với các tu sĩ Độ Kiếp trung kỳ thì sẽ không có bao nhiêu uy hiếp cả. Chỉ có thể dựa vào thần uy của Mệnh hồn, mới có khả năng đánh bại tu sĩ Độ Kiếp kỳ.
Nhưng nếu chỉ dựa vào hai bàn tay bóng đen cùng một phần năm đỉnh đầu Mệnh hồn như lúc đánh bại nhóm người tu sĩ Độ Kiếp kỳ Mộc Tinh La thì cũng không nhất định có thể đối phó được với Tiêu Đỉnh Thiên có tiên khí phòng ngự được. Nếu như đã không thể nắm chắc, mà để cho Mệnh hồn thi triển quá nhiều thần thông ra thì đừng nói chi đến việc Mệnh hồn không thể ở bên ngoài quá lâu hay không gian sẽ bị sụp đổ, mà chính bản thân mình cũng bị tổn thương rất lớn.
Dù sao một chủ thể có lực lượng linh hồn mạnh như Mệnh hồn vốn là thứ không nên hiện ra ở Tu Tiên giới này.
Cũng may Lệnh Hồ đã hiểu thông được phương pháp bản mệnh thụ Mệnh Hồn, nên cũng lĩnh ngộ được một phương pháp giúp cho Mệnh hồn phân hóa ra, đó là lấy một bộ phận lực lượng linh hồn Mệnh hồn, kết hợp với bản mệnh thụ có thể hiển chân ra ở bên ngoài, rồi hợp lại thành thụ nhân có thần uy hùng mạnh.
Lúc này, ngay khi thụ nhân thần uy hiển chân hoàn toàn thì bỗng nhiên có một cỗ uy áp linh hồn làm cho cả không gian ngàn dặm phải rung động. Trong cung thuyền xa hoa, trừ Tiêu Đỉnh Thiên ra, toàn bộ các thiếu nam thiếu nữ có Nguyên Anh bị chấn thương đang nằm uể oải trên thuyền thì càng bị ép nằm xuống ván thuyền, sắc mặt trắng bệch, thân thể run sợ.
Tiêu Đỉnh Thiên nhìn thụ nhân thần uy mười trượng kia mà phải cứng cả lưỡi lại, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi. Tuy nhiên, mặc dù cảm nhận được cỗ uy áp linh hồn khổng lồ do thụ nhân thần uy thả ra, nhưng có vòng sáng do tiên khí Định Hồn Bài tỏa ra đang bảo vệ, nên hắn vẫn không sợ hãi chút nào cả.

Thụ thần thần uy hừ lạnh một tiếng, ngay lập tức hai con mắt màu xanh biếc mở to ra, một cỗ lực lượng linh hồn vô cùng hùng mạnh quét ngang tỏa khắp, hóa thành một đạo ánh sáng màu xanh mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được mang theo một lực lượng không gì có thể kháng cự được tấn công về phía Tiêu Đỉnh Thiên!
Tiêu Đỉnh Thiên đưa một ngón tay ra, Nga Mi châm đang biến lớn thành cây gậy ở trước mặt lập tức dựng thẳng trước người, nhưng đạo ánh sáng linh hồn kia vẫn xuyên qua Nga Mi châm một cách dễ dàng, đánh vào Tiêu Đỉnh Thiên.
Sắc mặt Tiêu Đỉnh Thiên hơi đổi, sát khí trong mắt sáng hẳn lên.
Bạ.n .Đa.ng. Đ.ọc. T.ru.yệ.n .Tạ.i .We.bs.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Ngay lập tức, tiên khí Định Hồn Bài tỏa ra linh quang màu xanh nước biển sáng rực rỡ. Khi đạo ánh sáng linh hồn kia còn cách Tiêu Đỉnh Thiên ba trượng, thì linh quang màu xanh nước biển đó đã nuốt trọn cả vào bên trong. Hai tức sau, đạo ánh sáng linh hồn đã bị tiêu trừ đi, không còn nữa!
Vốn cả vùng không gian trong ngàn dặm xung quanh đang bị run rẩy bởi uy áp linh hồn, nhưng sau khi đạo ánh sáng linh hồn kia bị nuốt chửng thì sự run rẩy đó đã yếu bớt, khí thế cũng yếu hơn vài phần.
- Hắn có một tiên khí có thể phòng ngự các thần thông công kích linh hồn!
Thụ nhân thần uy có chút kinh ngạc.
- Ha ha ha ha!
Tiêu Đỉnh Thiên đắc ý cười lên:
- Ta đã sớm nói thần thông Hồn đạo của ngươi không có tác dụng với ta! Hừ, chắc bây giờ ngươi đã không ngại suy nghĩ về đề nghị của ta lúc nãy rồi chứ? Làm tùy tùng của ta, ngươi thấy sao?
Thụ nhân thần uy cười trêu chọc:
- Nằm mơ, cho dù linh hồn của ta không đánh bại được tiên khí của ngươi, thì ngươi có khả năng gì đánh bại được ta?

Tiêu Đỉnh Thiên hừ lạnh nói:
- Không biết sống chết. Ngươi cho rằng khi nãy ta cho ngươi thời gian để thi triển thần thông Hồn đạo là vì gì chứ? Hừ, xem đây!
Nói xong lời này, Tiêu Đỉnh Thiên liền bấm liên tục mười mấy đạo pháp quyết đánh vào trong hư không. Cả phương viên trăm thước bên trong liền nổi lên từng linh quang màu xanh biếc giống như rắn chạy loạn vậy, nhưng chỉ một lúc sau, ngay ngoài ranh giới của phương viên trăm thước đó đã xuất hiện một rào chắn bằng những linh quang xanh biếc giống như dây leo trói vào nhau vậy, bao bọc cả hai người ở bên trong.
Những dây leo linh quang tạo thành rào chắn này nhìn qua không có gì đặc biệt cả, nhưng thụ nhân thần uy của Lệnh Hồ có thể cảm giác được bên trong những dây leo này có ẩn chứa sức mạnh to lớn của đại địa. Thần niệm của hắn vừa chạm vào dây leo thì đã có vô số phù chú hiện lên khắp nơi, mỗi một phù chú đều gây cho Lệnh Hồ cảm giác bên trong có ẩn chứa pháp lực hùng hồn. Qua một lúc sau, hắn đã biết bên trong mỗi phù chú có ẩn chứa một môn thần thông gọi là "tá thiên đạo pháp".
Nếu không phải thần niệm của Lệnh Hồ nhanh chóng rút lui thì sợ rằng đã bị những bùa chú đó phát nổ, phát động đạo pháp bên trong.
Tiêu Đỉnh Thiên cuồng tiếu nói:
- Đừng nói đến việc ta có thể đánh bại ngươi hay không, mà hãy xem thần thông Hồn đạo của ngươi kéo dài được bao lâu? Bảo quang phòng ngự của ngươi có thể kiên trì được bao lâu chứ? Chắc cũng có giới hạn thôi! Đến lúc đó ngươi lấy gì đấu với ta? Nếu không muốn bị ta gi ết chết, nếu không muốn không còn ai nhớ đến ngươi nữa thì mau mau đem nguyên thần của ngươi giao ra đây, rồi ngoan ngoãn làm tùy tùng của ta mau!
Lệnh Hồ giận dữ, thụ nhân thần uy nổi giận gầm lên một tiếng. Đôi mắt màu xanh khổng lồ chớp động, ngay lập tức đã có mười đạo ánh sáng linh hồn nhanh như chớp đánh về phía Tiêu Đỉnh Thiên.
Tiên khí Định Hồn Bài trên đỉnh đầu Tiêu Đỉnh Thiên lại lần nữa phát động ra linh quang màu xanh nước biển hùng hậu, bảo vệ Tiêu Đỉnh Thiên ở bên trong. Hơn nữa, nó còn từ từ ngăn chặn các đạo ánh sáng linh hồn kia lại, rồi nuốt đi. Thụ nhân thần uy thấy thế liền hét lên một tiếng, một bàn tay khổng lồ bỗng dưng trống rỗng xuất hiện, chụp vào tiên khí Định Hồn Bài ở trên đầu Tiêu Đỉnh Thiên. Lệnh Hồ đang muốn dùng lại cách năm xưa đã cướp đi viên thần châu của yêu xà Bàn Phúc, đoạt lấy tiên khí Định Hồn Bài này.
Nhưng Lệnh Hồ đã quên một chuyện...
Yêu xà Bàn Phúc năm xưa chưa thể tế luyện được thần châu, hơn nữa viên thần châu đó không có năng lực chống lại các thần thông công kích thần niệm cùng linh hồn. Mà kiện tiên khí Định Hồn Bài này đã được Tiêu Đỉnh Thiên tế luyện hoàn toàn, hơn nữa còn là tiên khí chuyên chống lại các thần thông công kích thần niệm cùng linh hồn.

Trong lúc nóng giận, Lệnh Hồ đã cho bàn tay to lớn của thụ nhân đi thẳng vào bên trong màn linh quang màu xanh nước biển kia. Nhưng khi còn cách tiên khí Định Hồn Bài khoảng mười thước thì bàn tay khổng lồ ấy bỗng nhiên đau nhức vô cùng, làm cho cả linh hồn của thụ nhân cũng run lên. Ngay lúc này, bỗng nhiên bên trong màn linh quang màu xanh biếc ấy xuất hiện một ngọn lửa màu bạc, đốt cháy sạch bàn tay của thụ nhân thần uy!
Thụ nhân thần uy gầm lên giận dữ, một vòng linh quang nhanh chóng tỏa ra, thu hồi phần bàn tay chưa bị đốt về.
Tiêu Đỉnh Thiên thấy thế cười lớn không thôi, liên tục chế giễu:
- Tiên khí của ta có năng lực phòng ngự toàn bộ các công kích linh hồn. Một khi tiên khí còn ở bên ta thì việc ngươi dùng công kích linh hồn tấn công ta là việc tự rước lấy nhục đó! Ha ha ha, chờ đến khi thần thông Hồn đạo của ngươi đến cực hạn, ngươi hãy xem thử bổn tôn ta làm thế nào để thu phục được ngươi!
Tiêu Đỉnh Thiên cực kỳ đắc ý, nhưng không ngờ rằng lời nói của hắn đã giúp cho Lệnh Hồ nghĩ đến một chuyện.
Thụ nhân thần uy dường như cũng nghĩ được điều gì đó, phá lên cười. Sau đó, thụ nhân thần uy một lần nữa biến trở lại thành trạng thái Mệnh Hồn ở bóng đen, rồi lui về trong Nê Hoàn Cung. Lúc này trên đỉnh đầu Lệnh Hồ chỉ còn lại bản mệnh thụ ban đầu của Mệnh Hồn.
Tiêu Đỉnh Thiên thấy Lệnh Hồ cười to, trong lòng mơ hồ cảm giác được một sự nguy hiểm. Nhưng nếu như Lệnh Hồ không còn dùng thần thông công kích linh hồn tấn công hắn nữa thì tiên khí Định Hồn Bài cũng thu hồi màn linh quang màu xanh biếc lại.
Giải trừ phòng ngự xong, Tiêu Đỉnh Thiên liền bấm pháp quyết khu động Nga Mi châm to lớn trước mặt, cây gậy này lập tức đánh về phía Lệnh Hồ.
Bảo Quang tháp vẫn huyền phù trên đỉnh đầu Lệnh Hồ một lần nữa thả ra vòng ánh sáng màu tím, bảo vệ Lệnh Hồ ở bên trong. Thế công của cây gậy cũng vì thế mà bị đánh ngược trở về như các lần trước.
Lúc này thụ nhân thần uy đã hoàn toàn biến lại thành bản mệnh thụ, trên người không còn chút khí tức nào của Mệnh hồn bóng đen.
Ngay lúc này, trên ngọn của đỉnh cây bản mệnh thụ đã xuất hiện Trung Khu phách. Không chỉ là Trung Khu phách, ở hai đỉnh cây khác cũng đang tỏa ra hai luồng linh lực hùng hậu. Sau đó, Linh Tuệ phách trong trang phục Đạo gia, tướng mạo cổ xơ, tay cầm cổ bảo Thanh Thận hồ; cùng với Thiên Xung phách đằng đằng sát khí, lưng đeo chí kiếm cũng hiện ra ở bên cạnh Trung Khu phách!
Trong bảy phách đã có ba phách hoàn toàn hiển hóa chân hình, ngũ quan vô cùng rõ ràng. Mà ngay lúc này Lệnh Hồ đã phải cho cả ba thần phách phải đồng thời hiện ra, điều này cho thấy hắn coi trọng đối thủ của mình đến mức nào.
Mặc dù Lệnh Hồ có sự tự tin tuyệt đối đối với thần thông Hồn đạo của mình, nhưng đối phương lại là tu sĩ Độ Kiếp trung kỳ, đạo hạnh đại thành. Hơn nữa trong người còn có pháp bảo cấp bậc tiên khí, nên Lệnh Hồ vô cùng cẩn trọng.

Chẳng qua Lệnh Hồ đang thắc mắc một điều, tiên khí của đối phương có thể phòng ngự được thần thông công kích linh hồn của mình, không biết có thể chống lại công kích vật lý của chí kiếm chi đạo không?
Nếu ngay cả công kích vật lý mà tiên khí này cũng có thể chống lại, Lệnh Hồ thật sự chỉ còn cách lui binh!
Dù sao tiên khí cũng được xưng là pháp bảo cao cấp nhất của Tu Tiên giới, uy năng vô cùng cường đại. Nếu như một tu sĩ Độ Kiếp kỳ có một tiên khí ở trong tay, thì cho dù có đối kháng với thiên kiếp, tu sĩ đó cũng có vài phần nắm chắc.
Nhưng mà, tiên khí thật sự là quá hiếm hoi. Theo Tu Tiên giới hiện nay thì pháp bảo cấp bậc tiên khí chỉ mới có ba cái mà thôi, theo thứ tự là:
Bảo vật trấn tông của Phạm Thánh tông Định Bắc châu, tiên khí hạ phẩm "Nhược Ly chung".
Pháp bảo của Diệu Thiện chân nhân của Từ Hàng trai Đông Thắng châu, tiên khí trung phẩm "Thiên La cầm".
Tiên khí trung phẩm "Chiêu Hồn phiên", là bảo vật trấn tông của môn phái tu tiên đệ nhất Tây Nguyên châu - Mao Sơn phái.
Nhưng hôm nay tự nhiên lại xuất hiện thêm cái tiên khí khiên mây cổ quái trên đỉnh đầu của Tiêu Đỉnh Thiên kia.
Trung Khu phách khẽ vẫy tay một cái, Bảo Quang tháp liền rơi lên trên đỉnh đầu của hắn. Vòng ánh sáng màu tím cũng được thu vào trong Bảo Quang tháp. Giờ phút này, Bảo Quang tháp đã có Trung Khu phách khống chế, nên không cần thần niệm của Lệnh Hồ can dự vào nữa, trách nhiệm phòng ngự được giao hoàn toàn cho Trung Khu phách.
Ba đôi mắt của ba thần phách bé nhỏ như lòng bàn tay đồng thời nhìn về Tiêu Đỉnh Thiên ở trên cung thuyền, hiện ra ba vẻ mặt khác nhau.
Linh Tuệ phách đơn sơ cổ mạc, khuôn mặt vô cùng trầm tĩnh, nhưng đôi mắt nhìn về Tiêu Đỉnh Thiên dường như đang nghĩ đến điều gì đó.
Thiên Xung phách lạnh lùng, trên mặt đằng đằng sát khí, đôi mắt sắc bén nhìn về Tiêu Đỉnh Thiên.
Trung Khu phách hào phóng chất phác, bất động như núi, mặt không có chút biểu lộ nào.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.