Chứng Hồn Đạo

Chương 91: Chương 91 : Phong Mang



Chứng Hồn Đạo
Chương 91 : Phong Mang
Dịch và biên tập: Zeroman
Nguồn: tangthuvien
Dường như Mộc Tinh La đang suy nghĩ gì đó. Hắn có cảm giác thần niệm của Lệnh Hồ rất quen thuộc với hắn.
Hắn cũng nghĩ đến việc Lệnh Hồ là chủ nhân của cỗ thần niệm đã làm hắn bị thương lúc trước, nhưng ngay lập tức đã bỏ ra bên ngoài. Bởi vì, nếu Lệnh Hồ thật sự là chủ nhân của cổ thần niệm đó, căn bản không cần cung kính với nhóm người mình như thế. Mà ngược lại, chính bọn hắn mới là người phải cung kính cẩn thận lại mới đúng.
Phải biết rằng chủ nhân của cỗ thần niệm đánh bại mình khi đó tuyệt đối là một tồn tại vô cùng cường đại, thậm chí cảnh giới của người đó còn đạt đến cảnh giới Độ Kiếp hậu kỳ đại thành. Một tồn tại cường đại như thế tuyệt đối không phải là một tên tu sĩ tiểu tử có tu vi Kết Đan kỳ đại viên mãn, nhưng cảnh giới lại đạt đến Hợp Thể kỳ đại viên mãn được!
- Điều các hạ nói là đúng chứ không sai, nhưng chẳng lẽ các hạ là người đó?
Dư Hữu Quan cười khẩy:
- Tốt nhất các hạ để hai nguyên thần kia ra đây đi, lúc đó chân tướng chẳng phải rõ ràng sao? Bọn ta cũng có thể tự phân định được!
Lệnh Hồ cũng muốn để cho Linh Tuệ phách và Thiên Xung phách ra ngoài, nhưng hiện nay hắn không thể làm việc đó được. Hai phách Thiên Xung và Linh Tuệ khi nãy đã ở bên ngoài đến cực hạn thời gian cho phép rồi, hiện hai phách đang ở trong tinh thần thức hải để khôi phúc, nếu không qua thêm mười ngày hay nửa tháng, hai phách không thể nào xuất hiện ở bên ngoài được.
Lệnh Hồ biết hắn đã gặp phải tình huống khó nhất từ lúc tu tiên đến nay. Lệnh Hồ không muốn cự tuyệt yêu cầu các tu sĩ Độ Kiếp kỳ, nhưng không thể không cự tuyệt được!
- Thật xin lỗi, yêu cầu của các vị tiền bối, tạm thời ta không làm được!
Lệnh Hồ thở dài nói.
Diệu Nguyên Đạo Cô cười lạnh:

- Sớm biết các hạ không dám để nguyên thần hiển lộ, quả thế! Hiện tại, các hạ không còn lời nào để nói chứ?
Lệnh Hồ không trả lời đạo cô này nữa, mà quay sang thi lễ cung kính với đám người Lại Đạo Hư, nói:
- Chư vị lão tổ tông, đệ tử biết có giải thích thế nào nữa cũng không được. Nhưng mà đệ tử vẫn muốn giải thích thêm một lần nữa cho chư vị lão tổ tông, có tin hay không là tùy các người thôi. Thần thông đệ tử thi triển khi nãy không phải nguyên thần của tu sĩ Độ Kiếp kỳ đoạt xá như các người vẫn nói. Đó chính là một thần thông đặc thù đệ tử tu luyện, là hai phách Thiên Xung và Linh Tuệ trong ba hồn bảy phách được đệ tử độc lập hóa hình ra mà thôi. Cho dù các người tin hay không, sự thật chính là như thế.
Dư Hữu Quan cười lạnh, nói:
- Cho dù ngươi có xảo ngôn nói nhảm gì đi nữa cũng vô dụng thôi, không dám để nguyên thần hiển lộ ra thì chắc chắn trong lòng có quỷ! Cái gì mà ba hồn bảy phách độc lập hóa hình? Quả thật là coi trời bằng vung, trên đời làm gì có môn thần thông như thế! Coi chúng ta là con nít ba tuổi sao? Buồn cười đến nỗi ghê tởm! Không thể, Dư mỗ hôm nay phải dùng thủ đoạn lôi đình để trảm yêu trừ ma rồi, vừa để duy trì uy nghiêm ước định không thể chà đạp của tu sĩ cao giai, cũng vừa báo thù cho đồ nhi Hạc Tùng của ta! Chư vị đạo hữu đừng có tranh giành với ta!
- Nếu chư vị tiền bối quyết ý làm khó, vậy thì đánh một trận đi! Tuy Lệnh Hồ bất tài, nhưng cũng không muốn ngồi đó chờ chết!
Bỗng nhiên khí thế của Lệnh Hồ dâng cao, sự đảm phách và cuồng phóng từ trên người tỏa ra khắp nơi. Mắt đưa nhìn về đám người Dư Hữu Quan, Diệu Nguyên đạo cô.
- Làm khó cái gì?
Diệu Nguyên đạo cô nghiêm mặt lại:
- Là tiêu diệt! Đạo hữu, đã đến giờ phút này rồi mà ngươi còn không muốn lộ thân phận sao? Thật ra, cho dù ngươi không nói, chúng ta cũng biết các hạ chắc chắn không phải tu sĩ Hoa Nam châu...
Lão hòa thượng mặc tăng y màu nhạt từ nãy giờ vẫn luôn không nói gì, bỗng nhiên đưa mắt nhìn Lệnh Hồ mấy lần.
Lệnh Hồ không nói gì thêm nữa, bởi vì hắn biết dù nói như thế nào, bọn họ cũng không tin tưởng.
B.ạ.n..Đ.a.n.g..Đ.ọ.c..T.r.u.y.ệ.n..T.ạ.i..W.e.b.s.i.t.e..T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o...c.o.m.
- Phải dùng đến chiêu đó sao?

Tâm niệm Lệnh Hồ hơi động.
Bất đắc dĩ thở dài trong lòng một cái, hắn biết chỉ còn một cách đó mà thôi!
Nghĩ xong, Lệnh Hồ quay sang hỏi Lại Đạo Hư:
- Mấy vị lão tổ tông, còn ý của các người là...?
Lại Đạo Hư lẳng lặng nhìn Lệnh Hồ, nói:
- Chúng ta rất muốn tin tưởng ngươi. Nhưng, nếu ngươi không bị đoạt xá, vì sao không để cho hai nguyên thần khi hãy hiển lộ ra? Cho dù ngươi có băn khoăn gì thì cứ nói ra, chỉ cần lý do đầy đủ, Hoa Nghiêm tông ta sẽ bảo vệ ngươi!
Lệnh Hồ nhìn mọi người chung quanh một cái. Thật ra, từ trong giọng nói của Lại Đạo Hư, hắn cũng biết Lại Đạo Hư vẫn không tin tưởng hắn. Dĩ nhiên Lại Đạo Hư hi vọng Lệnh Hồ có thể có chứng cứ khẳng định hắn không bị đoạt xá, vẫn là đệ tử Lệnh Hồ của Hoa Nghiêm tông. Nếu thật sự là thế, nhất định Hoa Nghiêm tông sẽ một lần nữa mà danh chấn Hoa Nam châu, đúng hơn là danh chấn của Tu Tiên giới!
Chứ đám người Lại Đạo Hư không phải như đám Diệu Nguyên đạo cô, đã khẳng định hắn bị tu sĩ Độ Kiếp kỳ đỉnh giai đoạt xá!
Nhưng mà những gì Lại Đạo Hư nói ra đã đúng ý của Lệnh Hồ. Lệnh Hồ còn một thủ đoạn bảo vệ tính mạng, thậm chí còn là thủ đoạn có thể kinh sợ chúng tu. Chẳng qua, nếu muốn thi triển thủ đoạn này ngay thì không thể nào, phải mất một thời gian mới làm được, hắn cần một chút thời gian. Nhưng nếu các tu sĩ Độ Kiếp kỳ trước mắt này không cho hắn thời gian chuẩn bị, mà người người phát động công kích lôi đình, thì kết quả cuối cùng của hắn sẽ là thân vẫn.
Cho nên, Lệnh Hồ mới cố ý hỏi đám người Lại Đạo Hư một lần nữa. Quả nhiên, lời nói của Lại Đạo Hư đã đúng ý của hắn.
Ra vẻ trầm ngâm trong chốc lát, Lệnh Hồ nói:
- Không phải đệ tử không muốn để hai thần phách khi nãy ra, chẳng qua loại thần thông này cũng không dễ dàng sử dụng được. Nếu không chờ một thời gian ngắn để linh lực khôi phục lại viên mãn mà phóng ra, thì sẽ gây tổn hại cho đệ tử. Đây cũng là điều đệ tử băn khoăn!
Bỗng nhiên Mộc Tinh La nói:
- Thật xin lỗi, chúng ta không có thời gian chờ đợi ngươi khôi phục lại được. So sánh với việc bị tiêu diệt, ta nghĩ các hạ không nên so đo cái gọi là tổn hại kia nữa! Bọn ta sẽ cho ngươi một cơ hội cuối cùng để chứng minh sự trong sạch của ngươi!

Lần này Lệnh Hồ không do dự nữa, vẻ mặt trịnh trọng nhìn về Lại Đạo Hư, nói:
- Xin bốn vị lão tổ tông hộ pháp cho đệ tử!
Lại Đạo Hư giật mình, trang nghiêm nói:
- Được!
Lệnh Hồ chậm rãi đi lại một khối đá rồi khoanh chân ngồi xuống. Khối đá này có màu xanh, cũng chính là chỗ Lệnh Hồ thường ngồi để đả tọa thổ nạp khi trước.
Nhìn thấy Lệnh Hồ khoanh chân tĩnh toạn, ánh mắt Mộc Tinh La nảy lên, trong mắt hiện lên ánh lửa nóng rực.
Có lẽ không có ai trong chúng tu tin những gì về ba hồn bảy phách Lệnh Hồ đã nói. Mộc Tinh La cũng không tin, nhưng hắn vẫn muốn đi tin một lần. Bởi vì, nếu như những gì Lệnh Hồ nói là thật, thì môn thần thông này không những có thể làm cho thần niệm một tu sĩ Kết Đan kỳ đạt tới cảnh giới Hợp Thể kỳ đại viên mãn mà còn có thể đánh tan tác một đám tu sĩ cao giai nữa. Không thể nghi ngờ nữa, đây sẽ là một môn công pháp vô thượng chấn động cả Tu Tiên giới, giá trị không thể đo lường được. Thậm chí, cho dù lấy bất kỳ chí bảo tu tiên nào cũng không thể so sánh được!
Cho nên, Mộc Tinh La đã có một ý nghĩ trong lòng. Cho dù như thế nào, cũng phải xem thử việc ba hồn bảy phách có thể độc lập hóa hình ra như nguyên thần, tay có thể cầm pháp bảo, thậm chí là phát động thần thông như Lệnh Hồ nói là thật hay là giả?
Nếu là sự thật, tất nhiên Mộc Tinh La sẽ dùng trăm phương ngàn kế để đổi thành là giả, sau đó nắm giữ kỳ tài này trong tay, tuyệt đối không cho kẻ nào làm thương tổn đến hắn.
Nếu là giả ư? Mình và mười người tu sĩ Độ Kiếp kỳ ở đây lúc này cũng không phải là vật trang trí, sẽ nhất cử đánh chết hắn, biến thành tro bụi!
Còn Dư Hữu Quan thì sao? Hiển nhiên đối với việc không đánh chết Lệnh Hồ ngay mà còn cho hắn một cơ hội để chứng minh sự trong sạch rất là bất mãn. Đương nhiên là Dư Hữu Quan không có nghĩ đến lợi ích gì khác trong chuyện này cả. Lúc này trong lòng hắn vô cùng tức giận, hận không thể giết Lệnh Hồ ngay để trả thù cho ái đồ Tùng Hạc của mình, làm gì còn tâm tư nghĩ đến chuyện khác?
Nhưng Diệu Nguyên đạo cô dường như đang suy nghĩ gì đó. Còn Đan vương Thi Vô Nhạc và Linh Nhai Tử đưa mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên những ý nghĩ tương đồng. Hiển nhiên ý nghĩ của hai người cũng như Mộc Tinh la vậy.
Còn vị hòa thượng mặc tăng y màu xanh nhạt không ai biết danh tính kia vẫn đặt mình ở bên ngoài, không nói gì đến chuyện Lệnh Hồ, miệng vẫn niệm kinh. Nhưng không ai chú ý đến một việc, đó là khóe miệng của hắn đã nở một nụ cười quỷ dị.
Tất nhiên Lệnh Hồ không biết tâm tư của chúng tu, hắn cũng lười đi đoán. Hắn chỉ biết vào lúc các tu sĩ Độ Kiếp kỳ nghi ngờ mình như thế này, chỉ còn cách dựa vào chính mình mới có thể hóa giải được nguy cơ.
Đối với Lệnh Hồ bây giờ, thời gian là thứ quan trọng nhất.
Vốn tưởng rằng dựa vào thần thông của hai phách Thiên Xung và Linh Tuệ là có thể kinh sợ chúng tu thèm muốn vật chí linh của mình, nhưng không ngờ rằng lại bị cái ước định của tu sĩ đỉnh giai, mà mình bây giờ lại bị các tu sĩ đỉnh giai vây công.

Nếu như đã bị tu sĩ đỉnh giai vây công, vì mình cũng như vì ngày sau, Lệnh Hồ thật sự bất đắc dĩ phải vận dụng tới thủ đoạn cuối cùng.
Tâm của Lệnh Hồ bây giờ rất tĩnh táo, thậm chí là vô cùng lãnh khốc. Nhưng tinh thần thức hải của hắn bây giờ cũng có sự thay đổi bất ngờ: dao động một cách mãnh liệt, không có chút bình tĩnh nào cả!
Chỉ có khu vực của Di Đà sơn và Phương Thốn sơn không bị thay đổi bởi sự ảnh hưởng nào. Thiên hồn Thích Bồ Đề ở trên Di Đà sơn hóa thành một pho tượng phật to lớn, cả người lóe lên kim quang. Còn trên Phương Thốn sơn, Địa hồn Đạo Huyền đã hóa thành một pho tượng Đạo gia to lớn trăm trượng. Hai người giống như những bức tượng thật sự, không nghĩ, không động, không tồn tại, vô ngã như hư vô, làm cho người ta có cảm giác tinh thần thức hải bây giờ như hai thái cực mâu thuẫn với nhau vậy.
Ở giữa hai người là một hạt châu tràn đầy ý vị cổ xưa, tản phát ra một ánh sáng màu xám huyễn lệ. Hạt châu này lẳng lặng di động trong hư không, khí tức dường như rất tương hòa! Nhưng nếu để ý kỹ, có thể thấy ở bên trong hạt châu lại ẩn chứa một cỗ kình khí vô cùng bạo ngược, như muốn phá khốn thoát ra.
Ở trong tinh thần thức hải này, ngoài mảnh linh khí bao phủ khắp nơi ra còn một mảnh linh khí màu xanh rộng lớn hơn ở phía trên. Không sai, chính là linh khí màu xanh, chứ không phải là linh khí!
Trong mảnh linh khí màu xanh đó có một mảnh đất vàng có diện tích vô tận, như một cự nhân đang ngủ say vậy. Giờ phút này, cự nhân đang ngủ say đó dường như muốn tỉnh lại, cả người hắn khẽ rung động. Nhưng mỗi động tác nhỏ của hắn lại làm cho cả tinh thần thức hải phải dao động mãnh liệt, phong vân biến sắc.
Thật ra, mảnh đất vàng trong mảnh linh khí màu xanh đó chính là thần hồn duy nhất trong ba hồn bảy phách chưa được hóa hình ra - Mệnh hồn!
Mệnh Hồn vô cùng cường đại. Trong tam hồn, có hắn, mọi thứ đều có thể tồn tại. Không có hắn, mọi thứ không thể còn được. Cho nên, trong tam hồn, chỉ có Thiên Địa hai hồn là có thể ở bên ngoài, còn Mệnh Hồn nhất định phải ở trong thân thể của mình!
Tuy Mệnh Hồn còn chưa đạt đến giai đoạn hóa hình được, nhưng sau khi Lệnh Hồ hấp thụ Hỏa tuyệt tinh khí cùng Kim tuyệt tinh khí thành công thì đã có thể dựng dục bóng người của Mệnh Hồn ra, dĩ nhiên bóng người này vẫn chỉ là hư ảnh mà thôi, chưa đủ lực lượng để hóa hình hiển thân.
Sức mạnh của Mệnh Hồn quá khổng lồ. Nếu như muốn hắn độc lập hóa hình hiển thân thì cần linh lực vô cùng lớn. Cho dù lấy linh lực được thiên địa ban tặng lúc kết Anh cũng không đủ cho Mệnh hồn hóa hình. Cho nên Lệnh Hồ mới chuyển hóa Mệnh hồn vào bên trong, lấy thân thể mình để hóa hình Mệnh hồn.
Vốn Mệnh hồn đang ngủ rất say. Cho dù khi nãy Lệnh Hồ có lấy một phần mảnh linh khí màu xanh ra bên ngoài để thủ hộ hai phách Thiên Xung và Linh Tuệ cũng không đủ để cho cự nhân đang ngủ say đó thức tỉnh lại. Nhưng giờ phút này, Lệnh Hồ phải k1ch thích Mệnh hồn, để cho Mệnh hồn từ trong giấc ngủ say tỉnh lại!
Trong mảnh linh khí màu xanh đó có một bức họa cổ xưa đã bị mục nát trải dài đến vạn dặm. Bỗng nhiên bức họa cổ xưa này b ắn ra từng đạo trận đồ sáng rực rơi vào trên mảnh đất màu vàng. Những trận đồ sáng rực này khi rơi xuống mảnh đất màu vàng thì giống như những con kiến vàng vậy, chạy loạn khắp nơi để quấy rầy cự nhân, làm cho cự nhân phát ra từng trận rung động. Mệnh hồn dưới sư k1ch thích của Cửu Trận đồ rốt cuộc đã thức dậy!
Ở bên ngoài.
Vốn Lệnh Hồ vẫn đang khoanh chân ngồi bất động như tượng đá, nhưng bỗng nhiên từ trên người lại bộc phát ra một cỗ khí tức xuất phát từ bên trong linh hồn vô cùng cường đại!
Một cỗ ánh sáng linh hồn màu vàng vô cùng mạnh mẽ từ trên đỉnh đầu Lệnh Hồ phát sáng ra khắp nơi, giống như mặt trời đang mọc lên tỏa sáng vậy, làm cho linh hồn chúng sanh phải run rẩy, quỳ sát cúng bái cỗ uy áp linh hồn đó. Cỗ uy áp linh hồn đó nhanh chóng bao phủ cả thiên địa, không người nào dám nhìn thẳng tới, vội vàng cúi đầu xuống dưới, mắt lộ vẻ kinh hãi.
Khuôn mặt vốn trầm tĩnh lạnh lùng của Lệnh Hồ bây giờ lại hiển lộ khí tức vẻ xơ xác tiêu điều, giống như một thanh kiếm sắc bén được rút ra khỏi vỏ, tản phát ra phong mang bén nhọn chí cực, làm cho chúng tu không nhịn được mà trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi lạnh lẽo!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.