< Mã Tân Văn không phải là Mã Tân Văn? > Chúc An Sinh nghe xong liền đần độn luôn, cô nghi ngờ hỏi lại.
" Không sai, ý chính là ở trên mặt chữ, tôi cảm thấy người gây ra mấy vụ án này với người làm cô bị thương kia không giống như Mã Tân Văn. "
< Là có ý gì? >
" Cô còn nhớ ba vụ án giết người liên hoàn không? Mã Tân Văn tuy rằng thủ pháp vô cùng chuyên nghiệp, trừ bỏ lần đầu tiên hắn đem vứt bừa xác ở ngoài thì hai thi thể sau hắn xử lý rất tốt, nếu không phải người đánh cá đó vớt được thi thể Quý Hồng Mai lên thì căn bản vụ án này đã không được thành lập. "
" Nhưng nói cho cô nghe một chút, cẩn thận là như thế, hơn nữa thủ pháp cũng hoàn mỹ, hắn vì sao ba lần liên tục đều chọn địa điểm giấu xác là cổ trấn Hà Giác đây? "
" Mã Tân Văn ở trong thành phố, mỗi lần hắn gây án mà muốn tới cổ trấn Hà Giác đều phải tốn mấy tiếng đồng hồ đi xe. Nếu như ban đầu hắn vì để thoát khỏi hiềm nghi mới chọn cổ trấn thì tại sao những lần sau hắn vẫn luôn chọn địa điểm giấu thi thể là cổ trấn Hà Giác? Hắn cũng không phải là người ngại phiền toái, hắn có thể lái xe hàng giờ đồng hồ tới đây để gây án, tại sao hắn không chọn địa phương nào xa hơn một chút để tiến hành? "
Chúc An Sinh liền ấn nút tạm dừng bộ phim cô đang xem lại, nghiêm túc tự hỏi vấn đề mà Trì Trừng đưa ra.
Vì cái gì chứ? Điều này đúng là khiến người khác khó hiểu.
" Tôi luôn giữ chặt nghi vấn này trong lòng, mãi cho tới khi xác định được hung thủ là một người có thói quen như pháp y, lại thêm sơ hở Mã Tân Văn mua đồ ăn khuya tới, tôi liền nhờ đội trưởng Lưu điều tra một chút về hồ sơ của cổ trấn Hà Giác trong vòng 30 năm trở lại đây. Rốt cuộc, hôm qua lúc tôi gọi cho cô thì đội trưởng Lưu cũng tra ra được bí mật của Mã Tân Văn. "
Chúc An Sinh nhớ tới cuộc nói chuyện hôm qua với Trì Trừng, có những hai lần phải ngắt điện thoại. Cô lập tức nghĩ tới lần ngắt đầu tiên chính là lúc mà đội trưởng Lưu tra ra được bí mật đó.
" Mã Tân Văn vô cùng thông minh, cho dù tôi từng tiếp xúc với rất nhiều tội phạm thì hắn cũng là một tên hung thủ thông minh nhất nhì đấy. Nhưng vì sao hắn lại liên tục mắc những lỗi nhỏ nhất trong lúc gây án đây? Cho nên tôi suy đoán, có thể là do tâm lý của hắn chi phối, cũng giống như một số vụ án giết người liên hoàn khác, có những tên hung thủ cố chấp chọn nạn nhân theo suy nghĩ của hắn, như là nạn nhân mặc trang phục màu đỏ, nạn nhân dùng cùng một hương nước hoa, mà với Mã Tân Văn, thứ hắn cố chấp theo đuổi chính là địa điểm. "
" Hắn vì sao lại muốn thực hiện vụ án chặt xác này ở cổ trấn Hà Giác? Lại vì sao đem vứt thi thể lại cổ trấn Hà Giác? Đó là bởi vì hắn cần phải làm như vậy. "
" Đây chắc chắn phải có nguyên gì đó dẫn tới việc tâm lý của hắn trở nên biến thái vặn vẹo. Đó cũng là lý do mà khiến cho nhiều tên tội phạm bắt đầu gây án, đa số là do chính bản thân hung thủ trải qua, trong đó có cả nguyên nhân do hồi nhỏ đã chịu tổn thương. Sau đó thì không được dẫn dắt trở về đúng con đường, tâm lý dần dần trở nên vặn vẹo, cuối cùng là biến thành một tên sát nhân điên cuồng. "
" Nghĩ tới điều này tôi liền bảo đội trưởng Lưu đi điều tra một chút về những việc xảy ra ở cổ trấn Hà Giác 30 năm trở lại đây. Mã Tân Văn năm nay 28 tuổi, điều tra như thế này để tránh việc thất lạc manh mối, cuối cùng thì đội trưởng Lưu cũng tìm được một vụ án có điểm tương đồng xảy ra vào 22 năm trước. "
< 22 năm trước, khi đó Mã Tân Văn mới 6 tuổi? >
Chúc An Sinh viết nhanh cho xong một câu, cô thật hận khi lúc này mình không thể nói chuyện, không thể thoải mái cùng Trì Trừng bàn về vụ án.
Trì Trừng nhìn Chúc An Sinh viết xong mới gật đầu một cái.
" 22 năm trước, đồn công an cổ trấn Hà Giác nhận được một vụ án do một đứa bé trai tới báo án, đứa bé đó cả người dính đầy máu chạy tới đồn công an. Dựa theo những gì người công an khi đó tiếp nhận thì hai mắt đứa mắt đứa bé đó sưng đỏ lên, miệng thì vẫn luôn lặp đi lặp lại, " hãy cứu lấy mẹ con " " mẹ chảy máu rồi " "
" Người cảnh sát khi đó bị một đứa bé cả người dính đầy máu dọa cho sợ hãi, người đó mới cẩn thận hỏi lại đứa bé một chút thì nó nói ra một địa điểm. Mà tới khi người cảnh sát đó chạy tới nơi thì phát hiện ra một người đàn ông cả người cũng dính đầy máu, hắn chính là kẻ điên nổi tiếng lưu lạc cổ trấn lúc đó. Lúc đó hắn còn cầm theo bên người một con dao phay, trên đó không chỉ dính máu tươi mà còn dính cả một chút thịt được băm nhỏ, mấy tên cảnh sát đuổi theo phía sau lúc đó bao nhiêu đồ ăn đều phun hết ra, người cảnh sát đầu có kinh nghiệm hơn một chút, mãi tới khi về nhà mới phun ra. Rồi từ đấy hắn cũng thay đổi khẩu vị, thành tâm chỉ ăn chay. "
< Đứa bé trai kia chính là Mã Tân Văn? >
Chúc An Sinh nghe Trì Trừng kể xong liền đặt câu hỏi.
" Đúng vậy. " Trì Trừng đáp lại.
" Sau khi cô khống chế được Mã Tân Văn thì cảnh sát thành phố cũng vào cuộc, họ tìm được trong nhà Mã Tân Văn ba cái đầu lâu của ba nạn nhân. Tất cả đều được đựng trong lọ thủy tinh, dùng hợp chất formalin để ngâm. "
Chúc An Sinh gật gật đầu, cô biết những tên tội phạm như Mã Tân Văn đều thích lưu lại một bộ phận nào đó từ người nạn nhân, nó đã trở thành một biểu hiện của bệnh tâm lý.
< Vậy lúc nãy anh nói Mã Tân Văn không phải là Mã Tân Văn là có ý gì? >
Chúc An Sinh vẫn luôn nhớ kỹ câu nói vừa rồi của Trì Trừng, chỉ là anh nói nhiều như vậy rồi cô vẫn không rõ ý của anh lắm.
" Khi cảnh sát tới nhà Mã Tân Văn điều tra, ngoài thấy được mấy cái đầu ra thì còn phát hiện trong ngăn kéo nhà hắn có thuốc điều trị. "
< Thuốc điều trị? >
" Sau khi cảnh sát tìm được thuốc thì lập tức đem đi giám định, đây là một loại thuốc ở nước ngoài, chuyên dùng để điều trị bệnh đa nhân cách. "
Nghe thấy bệnh đa nhân cách thì Chúc An Sinh có hơi giật mình, cô rất nhanh viết ra giấy:
< Tâm thần phân liệt? >
Trì Trừng lại gật đầu một lần nữa.
Chúc An Sinh sau khi nhận được sự khẳng định của anh vẫn không dám tin đó là sự thật. Tuy rằng về căn bệnh tâm thần phân liệt này ở trong phim điện ảnh xuất hiện không ít nhưng mà gặp ở ngay trong cuộc sống của mình thì cô cảm thấy nó có phần không chân thực.
< Sau khi mẹ của Mã Tân Văn qua đời, hắn không tiếp nhận tâm lý trị liệu sao? >
Thấy nghi vấn mà Chúc An Sinh đưa ra, lập tức Trì Trừng lộ ra vẻ kỳ quái, sau đó anh mới nhắc nhở cô một chút: " Trung Quốc phát triển tới hiện giờ đúng là rất nhanh, nhưng cô nhỏ tuổi hơn Mã Tân Văn, không thể hiểu được sự tình 22 năm trước được, nhưng cho dù tới hiện tại, đã qua được 22 năm, về mặt bệnh tâm lý thì vốn hiểu biết của người Trung Quốc không sâu. May mà mấy năm trở lại đây nó có chút cải thiện, tôi nghĩ nếu như ở tương lai xảy ra chuyện tương tự như Mã Tân Văn thì bi kịch cũng sẽ giảm đi rất nhiều. "
Mặt Chúc An Sinh có hơi đỏ lên, sau khi bố mẹ cô qua đời, Phương Trọng Bình liền dẫn cô tới chỗ bác sĩ tâm lý để kiểm tra. Cho nên cô vẫn luôn thiếu hiểu biết về tình trạng thực tế, đó là vì lúc nào Phương Trọng Bình cũng dành tất cả sự quan tâm tỉ mỉ cho cô, luôn yêu thương cô từng chút một.
" Tôi nghĩ, do tận mắt chứng kiến mẹ mình bị kẻ điên đó phanh thây cho nên đã để lại một bóng ma tâm lý rất lớn trong người Mã Tân Văn, mà hắn lại không được trị liệu tâm lý một cách tốt nhất. Bố mẹ hắn chỉ tới thành phố Hộ Thủy làm công nhân xây dựng, trình độ văn hóa không cao, ngày đó vừa đúng lúc mẹ hắn đưa hắn tới cổ trấn Hà Giác tham quan, muốn thưởng cho hắn vì đã thuận lợi vào cấp một, không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. "
" Sau khi xảy ra vụ việc đó thì bố hắn lập tức đưa hắn trở về quê, nơi đó là một huyện nhỏ, ở đó thì không có khái niệm gì về bác sĩ tâm lý, Mã Tân Văn do tình huống lúc đó và sự bất hạnh ập tới đã tạo điều kiện cho hắn hình thành nhân cách khác trong người. "
" Nhưng thật ra, cô biết không, tôi tin rằng bản chất của hắn rất lương thiện. Bằng không thì sau khi hắn trưởng thành, có được tri thức và năng lực liền muốn khống chế nó bằng thuốc, tôi tin rằng hắn muốn chữa khỏi căn bệnh tâm lý này, nhưng đáng tiếc đối thủ của hắn quá lớn. "
< Đối thủ? >
Viết xong hai chữ này bản thân Chúc An Sinh cũng thấy kinh hãi.
" Khi cảnh sát phát hiện được thuốc của Mã Tân Văn, tôi đã tới hiện trường để kiểm tra, phát hiện ra có một lượng thuốc lớn Mã Tân Văn gói gọn để trong hộc tủ, điều đó chứng minh hắn có một đoạn thời gian không động được tới thuốc. "
Không động được tới thuốc? Đối thủ? Những từ này không ngừng xuất hiện trong đầu Chúc An Sinh, bỗng cô nảy ra một chân tướng đáng sợ.
" Mã Tân Văn bản chất là một đứa bé thiện lương, nhưng sau khi mẹ hắn bị giết quả thật đã để lại cho hắn bóng ma tâm lý quá lớn. Điều này khiến cho phần tối trong tính cách hắn bị dẫn ra, cuối cùng phần tối đó đã hình thành ra một nhân cách khác tâm lý biến thái vặn vẹo. Cho nên Mã Tân Văn mới tìm tới thuốc, hắn hy vọng mình có thể chữa được căn bệnh tâm lý này. "
" Đáng tiếc, tới cuối cùng hắn không thể chiến thắng được phần nhân cách thứ hai, bản chất thiện lương của hắn sau bao nhiêu năm cố gắng đã hoàn toàn bị áp chế, hắn lập tức biến thành một người hoàn toàn mới, một con quái vật đáng sợ. "
" Tôi đoán thời gian này không dài, sau khi sát hại được người thứ nhất thì nhân cách thứ hai mới bị lộ ra, chắc là do bị áp chế quá lâu nên mới khiến hắn về sau điên cuồng giết người. "
Nói xong, Chúc An Sinh và Trì Trừng đều yên lặng không nói thêm.
Bỗng nhiên trong lòng Chúc An Sinh đau thắt lại, cô hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của đứa bé 6 tuổi kia. Mã Tân Văn khi đó mới 6 tuổi, hắn chứng kiến mẹ hắn chết thảm như vậy, thì hắn sẽ có bao nhiêu bất lực, bao nhiêu sợ hãi chứ, điều này khiến cho cô liên tưởng tới khoảng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời cô.
Nhưng cô cảm thấy mình may mắn hơn Mã Tân Văn rất nhiều, Phương Trọng Bình rất yêu thương cô, bà nội cũng rất thích đứa cháu gái là cô, là bọn họ đã đem tới cho cô sự bình yên vô tư ngập tràn yêu thương, tạo cho cô môi trường sống bình yên để trưởng thành.
Chúc An Sinh quả thật không thể tưởng tượng nổi, bản chất thiện lương của Mã Tân Văn đã chết dần chết mòn như thế nào, hắn rốt cuộc tuyệt vọng tới mức nào? Không có một ai giúp hắn thoát ra khỏi hố đen đó, cả cuộc đời của hắn đều như là một bản nhạc buồn.
Nhưng mà có một suy nghĩ càng khiến cô sợ hơn, nếu như lúc đó Phương Trọng Bình không cưu mang cô, thì có thể nào, cô giờ đây cũng trở thành một người giống như Mã Tân Văn không?