" Có lẽ là vậy. " Trì Trừng thở dài một hơi, nói cho cùng thì những thứ này cũng chỉ như một khúc nhạc đệm thôi. Nhiệm vụ hàng đầu của bọn họ bây giờ vẫn là tìm kiếm chứng cứ: " An Sinh, trước tiên chúng ta về phòng đi, chờ chút nữa chúng ta chia nhau ra hành động. "
" Ừm, được. "
Chúc An Sinh gật gật đầu. Lúc trước, khi mà Trì Trừng đặt vé tàu thì anh đã cố ý đặt cho mỗi tầng một phòng, mục đích chính là để tiết kiệm thời gian điều tra, phòng của Chúc An Sinh là ở tầng bốn, phòng 202.
Sau khi chia tay Trì Trừng, có vẻ như Chúc An Sinh không chần chừ một chút nào, cô ngay lập tức tìm được phòng nghỉ của mình. Đứng ở ngoài cửa, Chúc An Sinh dùng thẻ mà khi lên thuyền cô lấy được để mở cửa phòng ra.
Vừa mở cửa ra, đập vào mắt cô là một cảnh tượng vô cùng xa hoa. Đây là lần thứ hai cô bị ý nghĩ của giai cấp tư sản đánh sâu vào trong trí não. Cho nên, lần này cô vô cùng bình tĩnh, thứ duy nhất hấp dẫn cô là những hành lý đã được mang lên trước đó.
Đóng cửa phòng lại, việc đầu tiên Chúc An Sinh làm là thu dọn hành lý của mình trước, cô đem những công cụ phục vụ cho việc điều tra lấy ra hết. Mà vừa lấy ra xong, cô lại chẳng còn tâm trạng nào mà thu dọn quần áo của mình, cô dứt khoát thô bạo đem hành lý của mình nhét vào trong tủ quần áo, nhét xong thì cứ tính là cô dọn rồi đi.
Làm xong việc này, Chúc An Sinh mới có tâm trạng ngắm nghía căn phòng mình đang nghỉ ngơi. Không thể nghi ngờ gì nữa, căn phòng này thực sự rất xa hoa, chăn ga gối đệm trên giường đều được làm bằng chất liệu tơ tằm, Chúc An Sinh ngồi ở bên mép giường còn tí nữa thì trượt thẳng xuống dưới.
Đồng thời, Chúc An Sinh còn thấy được trong phòng nghỉ cho khách này còn được tặng một ít quà. Tuy rằng cũng chỉ là mấy thứ đồ lặt vặt như khăn choàng các kiểu nhưng cô kinh ngạc phát hiện ra là, cái khăn lụa này hóa ra lại là hàng của hãng Burberry, bên trên còn thêu tên cô, dĩ nhiên là tên viết tắt.
" Thực sự quá khoa trương rồi. "
Chúc An Sinh xem xong liền buông món đồ đó xuống, cô đối với mấy cái này không có hứng thú lắm, chỉ là cô bị sự phục vụ tinh tế này dọa cho khiếp sợ thôi.
Cô cảm thấy lời của tổ tiên nói đúng là rất có đạo lý, tiền nào của nấy, thậm chí cô cảm thấy căn phòng cô đang ở này mọi thứ đều có giá trị vô cùng xa xỉ. Ví dụ như ở trên ban công có đặt pho tượng thần Cupid được nhập khẩu, tượng được khắc vô cùng tinh xảo, khuôn mặt đáng yêu của thần Cupid sinh động như thật, vừa nhìn là biết đây là một sản phẩm chất lượng cao.
" Cái pho tượng này đúng là rất hợp với nơi đây. "
Chúc An Sinh lẩm bẩm tự nói với bản thân. Du thuyền này có tên là Eros, mà trong thần thoại Hy Lạp cũng có một vị thần tên là Eros, đó chính là thần tình yêu. Nghe qua những câu chuyện được kể lại thì, thần Eros là một vị thần có đôi cánh trắng nhỏ được gắn ở sau lưng, tay thì cầm cung tên tình yêu. Thần Eros có hình dáng là một đứa bé, mà theo như truyền thuyết La Mã thì mũi tên chính là thứ mà thần Cupid tiếp cận bọn họ. Vì thế mà hình tượng của Eros và thần Cupid hóa thành cùng một người. Cho nên, ở trên du thuyền Eros mà trưng bày pho tượng của thần Cupid thì không còn gì thích hợp hơn nữa.
Ngắm nhìn pho tượng xong, Chúc An Sinh lại đi vòng quanh ban công một vòng, phía ngoài ban công chính là đại dương rộng bao la, trời và biển hòa thành một màu, giống như là cả thế giới này đều ngập tràn sắc xanh.
" Thật đẹp. "
Chúc An Sinh không kìm lòng được mà cảm thán một câu. Có lẽ là do gió biển quá mức say lòng người nên trong mắt cô dường như có thứ nước âm ấm chảy ra. Nhưng liệu ai có thể biết được, ở dưới cảnh đẹp như thế này, ở một nơi nào đó trong đại dương bao la rộng lớn này, đến tột cùng là đã che giấu biết bao nhiêu tội ác đây?
Lúc trước, liệu Ninh Vũ Nhu có giống như cô bây giờ, đứng ở trên ban công ngắm nhìn biển cả rộng lớn không? Bỗng nhiên trong đầu Chúc An Sinh lóe lên một vấn đề, mà chính trong khoảnh khắc đó, biển cả đẹp đẽ này cũng mất đi sự xinh đẹp của nó.
Không còn tâm trạng để thưởng thức cảnh đẹp nữa, Chúc An Sinh trở lại phòng của mình tiếp tục quan sát, nơi cuối cùng cô tới chính là nhà vệ sinh trong phòng nghỉ.
Quả nhiên, nhà vệ sinh trong phòng Chúc An Sinh giống hệt với bức ảnh mà Ninh Vũ Nhu chụp đăng lên trên mạng. Điều này phù hợp với suy đoán lúc trước của Chúc An Sinh, đồng thời cũng khiến cô cảm thấy hơi thất vọng.
Phòng ở trên du thuyền Eros quả nhiên là được trang trí giống hệt nhau, nhưng nếu mà như thế, thì làm sao cô có thể tìm được chính xác căn phòng mà Ninh Vũ Nhu đã ở hôm đó? Chúc An Sinh nghĩ tới điều đó mà đau đầu.
Trong lúc Chúc An Sinh đang buồn rầu thì Trì Trừng gọi tới bắt đầu kế hoạch hành động, lập tức Chúc An Sinh lên dây cót tinh thần, phấn chấn đi ra khỏi phòng.
Căn cứ theo kế hoạch Chúc An Sinh và Trì Trừng vạch ra lúc trước thì bọn họ là nhóm du khách lên thuyền trước. Trước khi bọn họ lên thuyền thì Ninh Vũ Nhu chính là vị khách cuối cùng bước lên thuyền, mà bây giờ chuyến du lịch mới bắt đầu, các vị khách khác lúc này chắc chắn còn đang ở trong phòng mình thu dọn đồ đạc. Cho nên, nhân lúc này Trì Trừng và Chúc An Sinh phải kiểm tra du thuyền Eros một chút. Nếu như giờ bọn họ tìm được dấu vết khả nghi nào lưu lại thì rất có khả năng đó chính là dấu vết của Ninh Vũ Nhu. Ít nhất có thể chắc chắn rằng dấu vết đó không thể nào là do du khách mới lên thuyền hôm nay tạo ra.
Mà để tiết kiệm thời gian thì Chúc An Sinh và Trì Trừng chỉ có thể chia nhau ra mà hành động. Chúc An Sinh sẽ kiểm tra các khu vực ở tầng năm và sáu, Trì Trừng sẽ kiểm tra các khu vực ở tầng một và hai.
Đây là lần đầu tiên Chúc An Sinh đặt chân tới tầng thứ năm của du thuyền Eros, ở tầng này có tới một phần hai khu vực là nhà ăn, đồ Pháp, đồ Trung Quốc, đồ Thái,... đều có, vô cùng đa dạng. Cũng có một hai vị khách đã đặt chân tới đây bắt đầu thưởng thức các món ăn, hơn nữa Chúc An Sinh còn nhớ là, mọi dịch vụ trên du thuyền Eros đều được thanh toán khi mua vé tàu, nói cách khác, giờ cô có vào nhà hàng Pháp và gọi một phần tôm hùm thì cô cũng được phục vụ hoàn toàn miễn phí.
Chúc An Sinh không thể không thừa nhận là đáy lòng cô hơi dao động, nhưng đây cũng không phải là chuyện quá quan trọng với cô. Nhưng mà Chúc An Sinh đã âm thầm quyết định rằng mình phải để dành một khoảng thời gian để tới khu vực này ăn uống cho thỏa thích mới được.
Kiểm tra xong khu vực nhà ăn thì Chúc An Sinh vẫn không phát hiện ra có điều gì bất thường. Nhưng mà cô cũng không cảm thấy thất vọng, cô hiểu rõ, việc làm lần này của cô và Trì Trừng là hoàn toàn dựa vào vận may. Rốt cuộc Ninh Vũ Nhu có bị sát hại trên du thuyền Eros hay không thì hung thủ cũng sẽ lưu lại dấu vết trong quá trình phạm tội, nhưng để có thể làm được điều này thì chắc chắn hung thủ cũng phải có khả năng xóa sạch những dấu vết liên quan tới mình.
Mà một khi đã như vậy thì tại sao Trì Trừng và Chúc An Sinh còn bước lên du thuyền Eros làm gì chứ? Đó là bọn họ đang thử xem vận may của mình tới đâu. Nếu trong lúc hung thủ xóa chứng cứ phạm tội còn để sót dấu vết nào đó thì sao?
Hai người chính là muốn tìm ra cái chứng cứ bị bỏ sót đó. Nhưng nếu chuyện này mà báo cho cảnh sát thì một chút manh mối còn sót lại kia đừng hòng có thể tìm thấy được, chỉ bằng thế lực của gia tộc Martin thôi cũng đủ làm cho không kẻ nào tìm được manh mối đó. Điều này hai người đều hiểu.
Không tìm được manh mối nào ở nhà ăn, Chúc An Sinh cũng không nản chí, cô tiếp tục đi về phía rạp chiếu phim ngay bên cạnh nhà ăn.
Ba tiếng sau, Chúc An Sinh kiểm tra xong quầy bar cuối cùng ở trên tầng sáu, mà trước đó cô đã kiểm tra qua phòng sách, sòng bạc, phòng tập thể thao hay cả chỗ spa. Tuy rằng chỗ này khá rộng, muốn tỉ mỉ kiểm tra từng chi tiết là điều không thể nhưng cả đường những chỗ nào cần kiểm tra Chúc An Sinh đều kiểm tra kỹ hết sức có thể rồi. Nhưng mà kết quả lại không được như mong muốn.
Chúc An Sinh chỉ có thể đem hy vọng gửi gắm lên chỗ mà Trì Trừng kiểm tra thôi. Cô gửi cho Trì Trừng một tin nhắn rồi xoay người đi tới một nhà hàng Trung Quốc nằm ở tầng năm.
Trong nhà hàng đã có không ít người, nhưng mà Chúc An Sinh vẫn tìm được một chỗ ngồi khá là yên tĩnh. Ngồi xuống xong cô lập tức gọi một đĩa vịt nướng, thêm một phần bánh bao chiên, sau đó là những món ăn được chế biến bằng bào ngư cũng không thoát khỏi mắt cô. Không bao lâu sau, trước mặt Chúc An Sinh đã là một bàn thức ăn ngon.
Đầu tiên, Chúc An Sinh ăn một hơi hết ba cái bánh bao chiên, mỗi một miếng bánh bao đều mang theo hương vị ngon ngọt của thịt bên trong khiến vị giác cô muốn nổ tung. Hơn nữa, điều làm cô kinh ngạc hơn là, từ món vịt nướng cho tới bánh bao chiên, đều được chế biến trăm phần trăm theo phương pháp của Trung Quốc. Chúc An Sinh tới Mỹ hơn nửa năm rồi, đây là lần đầu tiên cô được ăn mùi vị chính tông của quê nhà trên đất khách đấy.
Mà cũng vì thế nên cô rất chuyên tâm vào việc ăn uống. Mãi cho tới khi Trì Trừng ngồi xuống ghế đối diện cô thì cô mới biết là anh đã tới.
Nhìn thấy Trì Trừng, Chúc An Sinh lập tức buông phần vịt nướng mà cô định cho lên miệng xuống.
" Thế nào? Anh có tìm được manh mối nào khác không? "
Trì Trừng lắc đầu, anh khẽ thở dài một tiếng: " Không có chỗ nào khả nghi cả, nhưng mà vì tất cả quá bình thường nên càng khiến tôi nghi ngờ hơn. Trước khi Ninh Vũ Nhu mất tích, chắc chắn cô ấy đã đặt chân lên du thuyền Eros rồi, nhưng cô biết không, lúc tôi nói bóng nói gió hỏi qua những nhân viên công tác ở đây, bọn họ bảo là, nửa tháng trước bọn họ đều được phân công phục vụ trên những con du thuyền khác. Mãi cho tới khi du thuyền Eros bắt đầu đón du khách thì họ mới về đây. "
Trì Trừng nói xong thì rất tự nhiên cầm lấy luôn miếng vịt nướng Chúc An Sinh vừa mới xé xong, nhưng mà Chúc An Sinh lại chẳng còn hơi đâu mà để ý chi tiết nhỏ đó.
" Nhân viên công tác bị điều tới chỗ khác? Thế còn thuyền trưởng thì sao? Rồi cả một số thuyền viên quan trọng trên thuyền nữa, nếu như du thuyền Eros muốn khởi hành thì chắc chắn sẽ không thể thiếu bọn họ. "
" Cô cảm thấy nếu tôi mà đi hỏi bọn họ, thì bọn họ sẽ nói cho tôi biết hết sao? " Trì Trừng vừa nuốt xong miếng vịt nướng, vừa lẩm bẩm nói.
" Ừ đúng, người đó đã làm nhiều việc vậy rồi, việc bắt những thuyền viên kia ngậm miệng lại thì có gì là khó đâu? " Chúc An Sinh tự giễu một câu, giống như là cô đang tự cười nhạo chính mình ngu dốt.
" Cô cũng không cần phải như thế, nếu thật sự không được thì chúng ta sẽ sử dụng tới kế hoạch cuối cùng. Nhưng mà trước đó, chúng ta phải có một cơ hội khác. "
" Cơ hội khác? " Chúc An Sinh khó hiểu hỏi lại, cô biết kế hoạch cuối cùng mà Trì Trừng nhắc tới là gì, nhưng mà một cơ hội khác? Sao cô nghe thế nào cũng thấy không hiểu nhỉ?
" Lúc tôi nói chuyện với mấy nhân viên công tác ở đó thì vô tình nghe được thông tin khác. Hóa ra du thuyền Eros là du thuyền thuộc quyền quản lý của công ty con chuyên khởi hành các chuyến tàu, trực thuộc tập đoàn Giant Wheel. Mà cô cũng hiểu mà, người có thể ra lệnh cho du thuyền Eros khởi hành không nhiều, thậm chí có thể nói là đếm trên đầu ngón tay. Mà trong đó, cô có biết tổng giám đốc bộ phận chuyên quản lý những chuyến tàu là ai không? "
" Là ai? " Chúc An Sinh không biết, ánh mắt cô lúc này như đang phát ra những tia sáng lấp lánh.
" Parker Martinez. "
Trong nháy mắt, cái tên Parker Martinez như một mũi tên nhọn hoắt đâm thẳng vào trong tim Chúc An Sinh.
Ai là người có quyền khởi hành du thuyền Eros khi trên du thuyền chỉ có một vị khách là Ninh Vũ Nhu? Ai là người có thể điều đi một số lượng lớn những nhân viên công tác trên du thuyền Eros chứ? Ai là người có thể khóa miệng thuyền trưởng du thuyền Eros lại? Ai có thể làm được tất cả, rồi giấu diếm mọi người?
Chúc An Sinh biết, có thể làm được tất cả điều này thì chắc chắn rằng người đó không chỉ là một tổng giám đốc quản lý bộ phận nhỏ. Người có thể làm được tất cả điều này, chính là vị giám đốc mang tên, Parker Martinez.
Trì Trừng thấy được vẻ u ám trên gương mặt Chúc An Sinh đã biến mất, hơn nữa, những lời tiếp theo anh nói càng làm cho cô cảm thấy hưng phấn hơn.
" Giờ chúng ta nên ăn nhiều một chút, ăn nhiều để tối nay có sức đối phó với người bí ẩn trong truyền thuyết của gia tộc Martin. "
Nói xong, Trì Trừng đưa tới trước mặt Chúc An Sinh một gỏi vịt nướng đã được quấn xong đẹp đẽ. Thịt vịt nướng bên trong lộ ra lớp ra màu vàng ươm mê người.