Ban Thần Khanh tựa người trên sopha nhìn Hạ Tiểu Du đơm nút áo cho mình. Trong phòng rất an tĩnh, hai người đều không nói gì. Có thể nghe được tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ. Trên bàn nhỏ cạnh sopha, từng dòng khói mỏng vấn vít lan tỏa.
Bầu không khí tĩnh lặng làm tâm Ban Thần Khanh chậm rãi buông lỏng, tan chảy, hắn dùng ánh mắt tán thưởng nhìn chăm chú vào Hạ Tiểu Du, nhìn nhìn, đột nhiên nói: “Ai…”
Hạ Tiểu Du cũng không ngừng tay, cúi đầu đáp: “Làm sao vậy?”
“Muốn hôn em quá.”
Hạ Tiểu Du chấn động, chợt ngẩng đầu, trong mắt hiện ra vẻ thắc mắc cùng kinh ngạc, lại có chút xấu hổ, cậu không ngờ Ban Thần Khanh lại đột nhiên nói thẳng ra như vậy.
Nhìn nhau trong chốc lát, mắt thấy Ban Thần Khanh không hề có ý xấu hổ, Hạ Tiểu Du không khỏi sẳng giọng: “Anh đang nói gì vậy.”
“Thật sự rất muốn hôn em.” Ban Thần Khanh nói hệt như con mèo con đang cọ tới cọ lui.
Hạ Tiểu Du vừa xấu hổ vừa lúng túng, nhất thời chân tay luống cuống.
Mắt thấy mặt Ban Thần Khanh tiến lại càng lúc càng gần, Hạ Tiểu Du vô thức xoay mặt đi. Một lát, lại không thấy Ban Thần Khanh làm bước tiếp theo, ngay khi Hạ Tiểu Du quay đầu lại muốn nói gì đó, môi Ban Thần Khanh đã hạ xuống.
Thật sự hôn tới rồi.
Tiểu Du thật ôn nhu, cảm giác thật hạnh phúc. Tim Ban Thần Khanh đập mạnh, vô thức một tay bắt lấy cánh tay Hạ Tiểu Du, tay kia ôm vòng lấy vai Tiểu Du.
Nụ hôn kéo dài thật lâu. Hạ Tiểu Du ban đầu cứng cả người, còn có chút chống cự, sau đó chậm rãi thả lỏng, thậm chí có đáp lại. Điều này thật làm cho Ban Thần Khanh mừng như điên, quyến luyến hôn thật sâu không muốn buông ra.
.
.
Đến khi hai đôi môi rời ra, Hạ Tiểu Du phát hiện cậu đã bị Ban Thần Khanh áp xuống, hai người cuộn thành một đoàn trên cái sopha nhỏ.
Tay chống hai bên đầu Tiểu Du, Ban Thần Khanh cúi đầu nhìn cậu, hai má Hạ Tiểu Du ửng đỏ, hàng mi dài không ngừng rung động, đôi môi ướt hơi mở, từng chỗ từng chỗ đều khiến hắn động tâm không ngừng.
Thật muốn hôn thêm một lần. Ban Thần Khanh nghĩ như vậy liền lập tức cúi xuống hôn lần thứ hai, thế nhưng Hạ Tiểu Du kịp xoay mặt sang một bên tránh được.
Ban Thần Khanh trong lòng nghi hoặc, khi nãy rõ ràng là có đáp lại, sao lại không muốn nữa rồi? Đưa tay vuốt ve gương mặt Hạ Tiểu Du, Ban Thần Khanh xoay mặt cậu qua, nỗ lực tìm đáp án trong mắt Hạ Tiểu Du.
Hạ Tiểu Du rũ mi, không chịu đối diện với Ban Thần Khanh.
Khi Ban Thần Khanh cúi xuống hôn một lần nữa, Hạ Tiểu Du vươn tay để trước ngực hắn, chặn lại.
“Làm sao vậy?” Ban Thần Khanh nhẹ giọng hỏi. Khung cảnh tốt như vậy, hơn nữa Hạ Tiểu Du dường như cũng không chán ghét Ban Thần Khanh hôn mình.
Hạ Tiểu Du mím môi, không nói lời nào, cũng không nhìn Ban Thần Khanh.
“Nói cho anh biết, anh thật sự không biết.”
Nghe Ban Thần Khanh nói như vậy, Hạ Tiểu Du mở mắt, nhìn thẳng vào hắn. Bị đôi mắt trong suốt kia nhìn chăm chú, nội tâm Ban Thần Khanh lập tức bắt đầu hổ thẹn, vô thức lại bắt đầu suy nghĩ xem có phải hắn đã làm sai gì không.
“Tiểu Du, anh thật sự không biết…” Nghĩ một lúc, Ban Thần Khanh vừa vô tội vừa bất đắc dĩ nói.
“Anh nhất định… Bắt tôi phải biển hiện mất mặt như vậy trước mặt anh sao?” Thanh âm Hạ Tiểu Du có chút run rẩy.
“Anh không hiểu.”
“Tôi không biểu hiện mất mặt như vậy trước mặt anh. Tôi không muốn cho anh thấy tôi ghen tị.” Hạ Tiểu Du cau mày lại, chậm rãi nói: “Hơn nữa, tôi cũng không phải dễ chấp nhận người khác như vậy. Tôi sẽ không tùy tiện mở cửa mời người khác vào, lại càng không vì có người xa lạ đột nhiên xuất hiện trước mắt đưa tôi về nhà, mà cho người đó vào nhà.”
Hạ Tiểu Du cũng là trải qua không ít suy xét mới chấp nhận Ban Thần Khanh. Hắn tìm được cậu giữa vạn người, cậu cũng vậy.
Nói vậy là Tiểu Du chấp nhận hắn rồi sao. Nghĩ vậy, Ban Thần Khanh đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ: “Tiểu Du, em để tâm chuyện Y Toa Bối sao?”
Nghe được tên này, Hạ Tiểu Du mở bừng mắt.
Ban Thần Khanh bật cười, thì ra là chuyện như vậy. Ai, nếu Tiểu Du hỏi sớm một chút, hắn đã có thể nói cho cậu sớm hơn một chút.
“Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, cô nhỏ quét hết một đống lớn thú bông trên sạp của em rồi bắt anh trả tiền, tên là Bối Y Toa, người quen thân thì gọi là Y Toa Bối. Ân, nói thế này, mẹ của cô nhỏ, là em gái ruột của cha anh.” Ban Thần Khanh cường điệu mạnh từ “ruột”, chứng tỏ quan hệ giữa hắn và Y Toa Bối. Sau đó bổ sung: “Nha đầu đó là khắc tinh của anh, chuyên quậy phá anh, mượn hơi anh đi gây chuyện, hiếp đáp bạn bè anh, chọc ghẹo anh. Quan hệ giữa bọn anh là thế.”
Hạ Tiểu Du xoay mặt sang, nhìn chăm chú vào Ban Thần Khanh. Ban Thần Khanh không thẹn với lương tâm, rất thản nhiên đối diện với Hạ Tiểu Du. Sau một lúc lâu, Hạ Tiểu Du đột nhiên bật cười. Ban Thần Khanh thầm thở dài một hơi.
“Thì ra Tiểu Du vẫn luôn để tâm đến anh, a, hại anh còn lo lắng không đâu.” Ban Thần Khanh cười nói.
Hạ Tiểu Du bất mãn trừng Ban Thần Khanh, ánh mắt từ bên dưới nhìn lên khiến Ban Thần Khanh không cách nào chống cự, ôm lấy mặt Hạ Tiểu Du, hôn thật sâu.
“Tiểu Du, là em không tốt. Lẽ ra em phải nói với anh sớm một chút.”
Càng hôn càng sâu, Ban Thần Khanh cũng càng lúc càng khó khống chế bản thân, thân thể dần dần có phản ứng. Hạ Tiểu Du đã nhận ra, cậu đẩy Ban Thần Khanh ra.
“Tiểu Du…”
Nhìn ánh mắt bốc cháy dục hỏa của Ban Thần Khanh, Hạ Tiểu Du cúi đầu: “Ngày hôm nay… Cứ như vậy đi…”
“Nga…” Ban Thần Khanh không cam tâm lắm, nhưng vẫn phải nghe lời, rầu rĩ lên tiếng.
“Vậy thì ôm một chút chắc được chứ.”
“Cái gì?”
Không đợi Hạ Tiểu Du có phản ứng, Ban Thần Khanh đã ôm lấy cậu, cả người vùi vào lòng Hạ Tiểu Du, chôn mặt bên cổ Hạ Tiểu Du.
“Anh thật sự rất giống mèo, lớn như vậy rồi còn thích làm nũng.”
“Đó là vì trước đây chưa từng làm qua.”
“Cha mẹ hẳn là rất yêu thương anh chứ. Chưa từng được ôm như vậy sao?” Hạ Tiểu Du không khỏi hỏi.
“Không có…” Ban Thần Khanh dùng ngữ khí mang theo ý giận nói: “Bởi vì mọi người đều cho rằng anh là loại người không cần được dỗ dành, không cần ôm. Mọi người đều cho rằng anh làm được, chịu đựng được, vượt qua được.”
“Thật ra cũng có một mặt yếu đuối, phải không?”
“Phải.”
Hạ Tiểu Du đưa tay vuốt ve tóc sau gáy Ban Thần Khanh: “Cho nên thật ra anh là một người rất thích làm nũng.”
“Nhưng mà tối thiểu làm tốt cũng phải thưởng chứ.” Ban Thần Khanh không cam lòng nói: “Vậy mà anh làm tốt lại bị cho là đương nhiên, cái gì cũng không có. Anh cố gắng như thế, cũng muốn được khen ngợi, được thừa nhận, được thưởng.”