Chúng Mình Lấy Nhau Đi

Quyển 10 - Chương 52: Chỗ ấy là vườn vui chơi, chính xác là chỗ chơi hết mình



Bạn trai!!!

Sau cơn kinh hãi, trong đầu Xán Xán hiện lên hình ảnh mấy người bạn trai cũ của Nhan Như Ngọc. Bạn trai đầu tiên xuât hiện hồi cô học lớp năm, tên là Vương Tiểu Mao. Đặc điểm lớn nhất là thích ăn, đặc biệt là trình độ nuốt sô-cô-la khiến người bình thường không thể tưởng tượng nổi. Hai người chơi với nhau một năm, kết thúc với cái giá Nhan Như Ngọc tăng sáu cân, từ đó về sau Nhan Như Ngọc chỉ cần nhìn thấy sô-cô-la là mắc bệnh co rút ngoài ra còn nôn ói liên tục.

Bạn trai thứ hai xuất hiện hồi các cô học lớp 11, tên là Ngải Mai Lực, sở thích lớn nhâ’t là bàn luận về cách dưỡng da rất giỏi thêu thùa, cây kim đã xuất chiêu thì không ai thắng nổi. Hai người bọn họ chỉ chơi với nhau được ba tháng, sau cùng vào một ngày thu cúc nở hoa vàng, Ngải Mãi Lực biến mất không một lời nhắn nhủ. Nghe nói cả nhà vượt biên sang Thái Lan, đến nay vẫn không tin tức, sống chết chẳng ai hay.

Nhan Như Ngọc sau khi no đòn tình cảm cuối cùng tìm thấy mùa xuân thứ ba ở đại học, người đàn ông này là Trưởng Câu lạc bộ thể hình làm đẹp, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, trong đêm vũ hội hóa trang hết năm giành được ngôi thứ hai trong danh sách những nhân vật được báo chí chú ý nhất. Sau khi có kết quả đó, anh kết luôn với cô gái đứng đầu danh sách được chú ý, đến nay con họ đã đi học mẫu giáo.

- Xán Xán, cậu đang nghĩ gì vậy? – Nhan Như Ngọc xán lại.

- Không! Có gì đâu! – Xán Xán lén nhìn người đàn ông giắt khăn ở thắt lưng, bất giác toàn thân nổi da gà.

- Phải rồi, cậu đi một mình à?

- Tớ? Câu hỏi này khiến Xán Xán vụt nhớ đến hai người vẫn đứng sau mình, đang định giới thiệu.

- Hi, người đẹp! – Cao Vũ sấn tới, cười cười với Nhan Như Ngọc.

- Anh… anh… anh… – Nhan Như Ngọc chỉ vào Cao Vũ, sững sờ trong khoảnh khắc, định thần lại, kéo Xán Xán sang một bên, hạ giọng. – Xán Xán, cậu không hiểu à? Đã bảo là ngựa hay không ăn cỏ cũ mà!

Thấy bạn hiểu nhầm, Xán Xán vội vã giải thích:

- Không phải là…

- Tớ biết! – Nhan Như Ngọc cắt lời. – Tuy cậu không phải là ngựa hay nhưng cỏ này không nên màng, không ăn được đâu! Nếu đã kết hôn, sẽ không hay ho gì chuyện chăn gối đâu…

Giời ơi, Xán Xán thất vọng toàn tập.

- Như Ngọc, cậu hiểu lầm thật rồi! Tớ với anh ấy không hề có quan hệ gì! Không một chút gì! – Xán Xán mếu máo. – Lần trước là tớ nói dối cậu đấy.

- Dối tớ?

Xán Xán gật đầu:

-

Lần trước trong đám cưới Khương Kiệt, tớ chỉ dẫn anh ấy đi giúp thôi, bọn tớ thực ra chẳng có quan hệ gì cả

Nhan Như Ngọc bán tín bán nghi nhìn Xán Xán:

- Thật hả?

- Bọn cậu không quan hệ chăn gối?

- Không!

- Anh ta không liệt dương?

- … không, không đúng! Tớ cũng không biết thực tế có hay không… – Không, cô thực sự không biết mà!

- Giời ạ! – Nhan Như Ngọc đột nhiên thất vọng tràn trề. – Xán Xán, cậu xác định chưa? Liệt dương có thể chữa được, nhưng không làm việc kia thì không được đâu!

Xán Xán nhâ’t thời cảm thấy như bị sét đánh:

- Tớ xác định rồi!

- Nói vậy là hiện tại cậu một mình?

Một mình? Không biết vì sao, nghe thấy từ ấy, trong đầu Xán Xán hiện lên tờ giấy kết hôn màu đỏ, cô không kiềm được liếc nhìn Triệu Noãn Noãn.

- Á? – Nhan Như Ngọc đột nhiên giật thót mình.

- Cục cưng nhỏ thân yêu của anh, em sao vậy? – Người đàn ông giắt khăn cầm thịt dê xiên và kẹo bông vội xông đến.

- Anh thân mến, không sao đâu, anh ở đó đợi em!

- Ư… – Người đàn ông giắt khăn cười hớn hở, quay ngoắt, bụi bốc mù mịt, chiếc khăn dài màu đỏ rất style thành phố.

Rất đẹp! Rất đàn ông!

Đang xúc động, Nhan Như Ngọc kéo tay Xán Xán, nước mắt rưng rưng:

- Xán Xán, dù cậu không có người đàn ông nào cũng không thể chấm anh ta được! Anh ta là GAY! – Không sai, chơi với nhau lâu, Nhan Như Ngọc đã sớm biê’t Triệu Noãn Noãn là người thích đàn ông.

Nhan Như Ngọc nói câu ấy khiến Xán Xán thấy trong lòng đột nhiên trầm lắng. Cô ấy nói đúng, dù hai người bọn cô có giấy kết hôn rồi. Triệu Noãn Noãn là một GAY, sao cô có thể nghĩ xa được! Bỏ đi! Bỏ đi!

- Như Ngọc, cậu hiểu nhầm đấy, các anh ấy chỉ đơn giản là đi chơi cùng tớ thôi, không như cậu nghĩ đâu.

Nhan Như Ngọc lúc ấy mới yên tâm gật gù:

- Xán Xán, thế mới phải! Nếu thực sự cậu muốn có một người đàn ông, tớ có thể bảo anh chàng của tớ giới thiệu cho, công ty anh ấy có rất nhiều trai trẻ chưa vợ, ai cũng tài hoa xuâ’t chúng, tướng mạo phi phàm…

Xán Xán chu môi:

- Như Ngọc, công ty cậu nói là…

Nhan Như Ngọc quay ra sau, nũng nịu gọi:

- Anh yêu ơi, mau đưa danh thiếp của anh cho Xán Xán đi!

Khăn đỏ phất phơ bay tới. Xán Xán nhận danh thiếp, đọc kỹ,

giật cả mình. Chữ to đỏ tươi, nổi bần bật: Công ty trách nhiệm hữu hạn sản phẩm sức khỏe Nhật Nguyệt Thần Bảo – Dương Tiếu, Phó Chủ tịch Hội đồng Quản trị.

- Chủ tịch Hội đồng Quản trị của bọn họ là Bạch Đông Phương còn chưa lấy vợ đâu, có muốn tớ giới thiệu không?

Xán Xán thất vọng toàn tập, chị Như Ngọc ơi, xin chị tha cho em!

* * *

Tiễn Nhan Như Ngọc đi rồi, mặt trời xế bóng, đã hơn 5 giờ. Xán Xán ủ rũ, nét mặt thảm thương. Sinh nhật này quá nhiều nỗi buồn, đầu tiền là nôn gần chết khi chơi trò xe vượt núi, rồi tới chơi cưỡi ngựa gỗ bị một đám trẻ con bao quanh, cuối cùng gặp phải Nhan Như Ngọc và bạn trai giắt khăn ở lưng, bị hai người anh anh em em quấy nhiễu hết cả buổi chiều.

Đây là vườn chơi vui chứ có phải chỗ để chơi mất mạng đâu! Chơi tiếp nữa, sợ rằng trong lòng sẽ thất vọng nữa.

- Anh Noãn Noãn, hay là chúng mình về đi…

- Thế còn tuổi thanh xuân phải đi tìm lại? – Cao Vũ nén cười hỏi to.

Xán Xán càng ngao ngán:

- Không cần đâu, tặng anh đấy.

Cao Vũ cười mỉm:

- Anh không xứng nhận.

- Anh! – Xán Xán đang buồn rầu, sinh nhật lần thứ 25 rực rỡ của cô, vì sao lại lãng phí như thê? Điều khiêh cô không thể cam lòng nhất là vé vào cửa khu vui chơi này những 150 tệ một chiếc

- Em vào phòng vệ sinh! – Cô nghiến răng đi cho khuất mắt.

150 tệ, đã thế dùng nhiều giấy vệ sinh cho bõ!

- Xin chào, xin hỏi nhà vệ sinh ở đâu ạ?

- Đi thẳng, rẽ trái, lại rẽ trái, lại rẽ trái..: – Bà bác quét dọn rất nhiệt tình, chỉ một hồi, sau cùng nói. – Sau đó rẽ phải là đến.

Hả! Lẽ nào là mê cung? May sao số Xán Xán chưa đến nỗi, trước khi đái dầm thì cũng tìm được đến nhà vệ sinh. Thoải mái hẳn sau khi giải quyết vấn đề; tiện đường dùng hết hẳn mấy cuộn giấy vệ sinh, cô khoan khoái bước ra, sau đó… Mẹ ơi! Ai bảo giúp cô lối ra thế nào với!

Cuối cùng, Xán Xán đã thành công với việc tự đưa mình vào mê lộ. Trời tối dần, đèn trong công viên đã sáng, ánh sáng lấp lánh râ’t đẹp mắt.

- Sao cô ấy mãi không quay lại? – Bóng dáng Xán Xán bặt tăm, Triệu Noãn Noãn không nén nổi phải thốt lên.

- Lạc đường trong mê lộ rồi. – Cao Vũ ngồi bên cạnh thong thả nói.

Mê lộ? Với cô ngôc này thì rất có thể như thế!

- Em đi tìm cô ấy. – Triệu Noãn Noãn nói rồi vội vã sải bước, thoắt cái đã đi râ’t xa.

Ánh nắng ngả dần về một bên trời, mặt hồ óng ánh vảy bạc, nắng chiều chiếu vào bóng người đàn ông đổ dài. Cao Vũ đột nhiên đúng lên, gió chiều mơn man thổi qua mềm như ngón tay vô hình luồn vào tóc anh. Đã vậy, để xem chúng ta ai tìm ra trước.

* * *

Công viên vui chơi lúc chiều tối, người thưa dần, nhưng để tìm người thì vẫn rất khó. Huống gì lại phải tìm người mà chỉ sô’ thông minh có vấn đề…

- Ngốc ơi! Chạy đâu rồi? – Tìm một vòng vẫn không thấy bóng dáng Xán Xán, Triệu Noãn Noãn không tránh khỏi sốt ruột. – Trong nhà vệ sinh cũng không thấy, điện thoại cũng không có tín hiệu, ngốc chết được! – Rõ ràng trong lòng râ’t cáu nhưng bước chân liên tục đi tìm.

Bên này là một bóng người vì tìm khắp mà không thấy thành ra cuống quýt. Ở nửa bên kia của công viên vui chơi, có một người ngẩng đầu, đăm đắm đứng tại chỗ. Trên đỉnh đầu cô, vầng mặt trời đang từ từ chuyển động về phía sau lưng, ráng chiều rực rỡ tỏa ra những tía nắng muộn in vào mắt cô.

Thật là đẹp!

Chợt nhớ một câu Mỗi khi vầng dương quay một vòng, trên thế giới này có một đôi tình nhân hôn nhau. Quá lãng mạn, chả trách bao nhiêu người yêu nhau, ao ước được cầm tay nhau cùng ngồi ngắm mặt trời. Nếu mà lúc này có người ngồi cùng cô thì hay biết bao! Xán Xán đang xúc cảm như thế thì trong tưởng tượng có một bóng người đột ngột hiện ra, mơ mơ hồ hồ đi về phía cô. Trong bụng giật thót, cô dõi mắt nhìn. Rốt cuộc là sao? Cớ sao dạo này hay mơ mộng kiểu ấy?

- Nhìn gì thế? – Một tiêng nói chợt vang bên tai.

Xán Xán quay đầu, không biết vì sao thấy có chút thất vọng tiếp tục gắng gượng lấy lại tinh thần:

- Xin lỗi, em lạc đường.

Cao Vũ không nói, ngẩng lên nhìn, im lặng chăm chú dõi mắt về phía cô mới rời mắt.

- Thật là đẹp!

Giọng anh nhàn nhạt, nắng hoàng hôn in trên mặt anh rạng rỡ tựa hào quang. Không ngờ anh thốt ra như thế, Xán Xán cũng hơi cảm động, nói thành thực:

- Vâng, rất đẹp.

- Có muốn ngồi xem không?

- Dạ? – Cô chưa kịp phản ứng thì tay đã bị kéo.

- Đi nào, coi như tặng quà sinh nhật cho em. – Cao Vũ cười mỉm, ánh mắt mang theo sắc vàng của ráng chiều.

Ánh mắt chân thành như thể không dễ bị người khác từ chối. Cô do dự trong khoảnh khắc, cuối cùng gật đầu:

- Đi nào.

Bánh xe trời dừng lại, ráng chiều vàng không thể nấn ná mãi bên trời, ánh sáng nhạt dần đi, không gian phủ một màng mờ ảo, ai cũng biết đêm tối sắp về.

Wa! Bánh xe trời trong chốc lát bừng lên, sau đó thêm một lần từ từ chuyển động. Cách đó không xa, một bóng người lẻ loi lẳng lặng đứng nhìn tất cả trong một góc ánh sáng đèn chiều. Bánh xe trời quay một vòng. Cớ sao nghe như tiếng lòng vỡ vụn?

* * *

Bánh xe trời quay trọn một vòng, từ từ dừng lại.

Trời tối rồi.

- Anh Noãn Noãn! – Xán Xán chớp mắt, chợt thấy Triệu Noãn Noãn đứng trong một góc tối, xem ra anh đứng đó từ lâu lắm rồi. Xán Xán chợt thấy ăn năn. – Em không cẩn thận, bị lạc đường…

- Ừ. – Triệu Noãn Noãn đáp, bước ra. Giọng anh hờ hững, sắc mặt bình thản. – về thôi, không còn sớm nữa.

- À, anh Cao Vũ còn ở phía sau, em đi gọi anh ấy. – Xán Xán quay mình vẫy Cao Vũ. – Anh Cao Vũ, về thôi!

- Biết rồi. – Cao Vũ gật đầu, nhếch mép cười, từ tốn bước về phía cô.

- Đi nào, anh… – Cô quay lại, bâ’t giác sững sờ, trước mắt vắng không, Triệu Noãn Noãn đã đi xa rồi. Tim cô bỗng ngập tràn thất vọng. Cớ sao anh không đợi cô?

Trong lúc ngơ ngẩn, Cao Vũ đã đến trước mặt, dịu dàng nhìn cô.

- Đứng ngơ ngẩn làm gì? Đi nào.

Xán Xán ngơ ngác gật đầu:

- Vâng.

Đêm lành lạnh, hai người đi sau sóng đôi, Triệu Noãn Noãn đi đằng trước, cách họ rất xa. Trên đường về nhà, chẳng hiểu do đâu, không khí rất trầm lắng. Triệu Noãn Noãn chỉ chăm chú vào tay lái, không hé răng. Xán Xán mấy lần định khơi chuyện nhưng bị anh trả lời cụt ngủn, cuối cùng đành chịu, nem nép ngồi y như người lái xe. Sự trầm lắng rất dễ khiến người ta buồn ngủ, lại thêm cả ngày chơi mệt, chẳng mấy chốc đã ngà ngà. Khi Xán Xán ngủ thói quen là đã say giấc thì dù bên tai có tiếng động gì cũng không tỉnh. Vì thế, cô chẳng nhớ mình về đến nhà khi nào. Mơ màng chỉ cảm thấy xe dừng lại, sau đó toàn thân được nhấc bổng, sau nữa như thế nào không nhớ được, chỉ có cảm giác duy nhất là bên tai vang tiếng tim đập thình thịch…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.