Chứng Minh Tình Yêu Bằng Một Đứa Con

Chương 12: 12: Anh Chỉ Thẳng Với Một Mình Em!




Chồng ơi, anh không dậy là em chơi anh đấy nhé!
Có vẻ như Khang vẫn một mực nhất quyết không để tâm đ ến cô.
Tiết Nhu cười một cái ranh mãnh rồi liền cho tay vào quần anh.

Khang bị k1ch thích liền nắm lấy tay Tiết Nhu, đôi mắt anh trừng lấy cô:
- Chồng mày chỉ có một cái thôi, mày bóp là nó nát sau này không có cái mà sài.
Tiết Nhu bật cười lớn thành tiếng.

Mặt mày Khang đen xám xịt, anh cầm lấy cái gối đánh vào mặt cô:
- Con mẹ mày, còn không mau trèo xuống?
Nhìn gương mặt vặn vẹo khó coi ấy Tiết Nhu lại thương đến lạ.

Cô lì lườm ngã đầu lên vòm ng ực anh, hai tay dang rộng ôm lấy thân thể to lớn:
- Thôi nào, cũng chỉ có mình em xài, có hư em cũng chịu...
Lời nói nói ra lại cực kì vô sỉ, Khang nghĩ thế nào cũng không ngờ là từ miệng Tiết Nhu ra.
Khang thẳng tay cốc vào đầu cô, giọng anh khó chịu:
- Ai cho mà xài?
Tiết Nhu nghe xong thì đơ ra vài giây, cô liếc mắt nhìn Khang, hậm hực véo lấy má anh:
- Không cho cũng xài! Chịu không chịu buộc chịu.
Khang phải khẳng định, thừa nhận rằng vợ anh là một con làm việc dở hơi mà không ai ngờ đến.


Cô vừa nói xong câu thì bàn tay ma quái kia đã mò vào trong quần anh đùa giỡn.
Khang dơ tay định cốc vào đầu cô một cái nữa nhưng rồi lại nằm bất lực.

Anh đưa tay vuốt tóc cô:
- Nhu, lấy tay ra đi...
Tiết Nhu gương mặt không cam tâm, cặp mắt nhìn anh ứ nước mắt.

Khang thầm thở dài, anh nắm lấy bàn tay mềm mại từ trong quần mình ra, nhẹ nhàng vuốt v e nó:
- Đợi con lớn một chút rồi làm.
Tiết Nhu khẽ nhíu mày, rất nhanh sau đó cặp mày liền giãn ra, cô hiểu ý của Khang.

Cá gì cô cũng dám cá, cược gì cô cũng dám cược là chồng cô đã kìm chế rất nhiều.

Anh cũng muốn chứ đâu phải riêng cô.
Tiết Nhu gật đầu, cô áp gò má xuống vòm ng ực ấm áp, chuẩn bị nhắm mắt ngủ thì Khang đột nhiên ôm cơ thể cô đặt xuống giường.

Cô mở mắt nhíu mày nhìn anh.

Khang chỉ cười ấm áp hôn lên trán cô:
- Không được nằm sấp như thế, không tốt đâu.
Tiết Nhu cười gượng, cô cũng chẳng biết là cô có thai hay chồng cô có thai.

Cái gì anh cũng biết còn cô thì cứ ngu ngơ chả biết gì.
Viễn Khang đưa tay gối đầu cho cô, anh kéo cơ thể nhỏ nằm nếp vào lòng mình kĩ càng đắp chăn cho cô.
Tiết Nhu cảm thấy cô đúng là ngu thật, may mắn có thằng bạn thân kiêm thằng chồng chất lượng tốt thế này mà không biết hưởng.

Phải chi hồi đó biết sớm thì còn tìm người yêu làm gì.

Cứ vớ tay hốt Khang có phải là ổn áp rồi không.
[...]
Sáng hôm sau, Tiết Nhu đã dậy từ sớm.

Cô âm thầm xuống bếp tự tay nấu bữa sáng cho gia đình.

Tuyết Nhan và Viễn Khang ngửi thấy mùi thơm đi ra thì kinh ngạc:
- Con nấu bữa sáng à?

- Em nấu bữa sáng à?
Tiết Nhu mỉm cười hiền dịu:
- Vâng!
Hai mẹ con Khang nhìn nhau như đang trao đổi âm thầm.

Rất nhanh Tuyết Nhan cười rộ lên:
- Hôm nay dịp gì mà Nhu nhà ta xuống nấu bữa sáng vậy cà.
Tiết Nhu trầm ngâm một lúc rồi cười:
- Con nghĩ kĩ rồi.

Trước kia con với Khang là bạn thân nên con hơi vô tư quá mức.

Nhưng giờ con về đây làm dâu thì con phải có trách nhiệm hơn một chút, nên từ giờ ba bữa sáng trưa chiều tối cứ để con nấu.
Tuyết Nhan cười gật đầu không nói gì thêm nhưng riêng Khang thì cảm thấy không bình thường lắm.
Đột nhiên siêng năng lên? Trách nhiệm làm dâu ư? Anh đây không tin đâu nhé, chắc chắn là có gì đó mới có thể khiến Tiết Nhu siêng năng bất thường như thế.
Tuyết Nhan nhìn một loạt món ăn trên bàn, bà ngẩng đầu nhìn con dâu rồi lại nhìn thằng con trai mình.
- Mẹ đã nói mà.

Hôm qua mày mà không vớt bỏ nó thì vợ mày khỏi ăn là cái chắc.
Tiết Nhu nghe thấy liền tự bật chế độ nghe lén.

Cô chính là vì cái bỏ tới bỏ lui này mà thay đổi.

Ngộ nhở mẹ chồng muốn Khang bỏ cô thật thì chắc cô chết mất.
Khẽ đưa mắt nhìn Khang, anh vẫn dửng dưng như chẳng có chuyện gì:
- Làm sao con biết.


Ngày thường nó ăn hành như ăn cơm vậy, ai mà biết bầu bì lên lại không ăn hành.
Tuyết Nhan nhìn vẻ cứng đầu của con trai liền tặng cho anh cái lườm ghê gớm, bà chăm chọc anh:
- Trứng mà đòi khôn hơn vịt hả con.
- Cha nào con nấy cả thôi.

Hồi bầu mày, mẹ cũng không ăn được hành.
Tiết Nhu nghe càng lúc càng khó hiểu, cô đần mặt ra:
- Khoan đã...
- Hôm qua hai người đứng trong bếp nói bỏ tới bỏ lui là chuyện bỏ hành ra á hả?
Khang gật đầu:
- Chứ em nghĩ bỏ gì?
Tiết Nhu thật muốn ngất ngay tại chỗ, u trời, sao lại như thế.

Hôm qua nghe hai mẹ con nói chuyện mà cô muốn khóc tại chỗ luôn ý thì ra chỉ là vụ bỏ hành.
Khang nhìn sắc mặt cô cũng hiểu ra phần nào vì sao hôm nay cô dậy sớm.
Tiết Nhu hóa đơ tại chỗ, trời ạ sao không nói sớm, để đêm qua đến ngủ cô cũng không thể ngủ tròn giấc.
Viễn Khang đi đến cười lớn véo má cô:
- Yên tâm, anh chỉ thẳng với một mình em!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.