Chúng Ta Chia Tay Đi (Cẩu Cáo - ADS)

Chương 3



"Phía trước chính là Hoa Đinh Châu rồi."

Chen qua mấy con phố đông đúc, Yêu Hồ mang theo Đại Thiên Cẩu đi tới ven hồ yên tĩnh. Đêm trên hồ mông lung, nhìn xa xa có thể thấy được một hòn đảo nhỏ giữa hồ, sáng lên như ánh sao giữa màn đêm hối hả nhộn nhịp này.

"Hoa Đinh Châu này mỗi năm chỉ mở cửa một lần vào Tết Hoa Đăng. Đảo chủ là Thanh Hàng Đăng, là bằng hữu của ta, cũng là một mỹ nhân hiếm thấy. Đăng tiết bất khứ - Thứ Hoa Đinh Châu. Câu này vốn từ đó mà ra." Yêu Hồ hướng về phía Đại Thiên Cẩu đưa tay ra, "Quốc sư đại nhân có thể nể mặt tiểu sinh mà cùng tiểu sinh ngồi thuyền qua đó không?"

Đại Thiên Cẩu không nói câu nào.

Bên hồ có rất nhiều thuyền trúc nhỏ, nhà đò cũng dễ nói chuyện, trả mấy đồng tiền liền đưa người sang bên kia.

Yêu Hồ nói chuyện phiếm với nhà đò vài câu, rồi giới thiệu với Đại Thiên Cẩu, "Đừng khinh thường những vị chèo thuyền này nha. Họ đều là thủ hạ của Thanh Hành Đăng. Bình thường tính tình ôn hòa, nhưng nếu có ai dám làm loạn ở Hoa Đinh Châu thì không có cửa chạy trốn với họ đâu."

Đại Thiên Cẩu nhìn nhà đò áo xám vải thô kia, bên dưới đấu lạp lộ ra một gương mặt trẻ tuổi tái nhợt, thấy hắn nhìn sang liền cười với hắn một cái.

Đại Thiên Cẩu nhìn Yêu Hồ, "Xem ra ngươi rất tinh thông mấy chuyện vui đùa hưởng thụ này nhỉ."

Yêu Hồ không chút để ý gật đầu, "Đương nhiên rồi. Tiểu sinh đã thề, một khi tiểu sinh tìm được người định mệnh sẽ dẫn hắn đi xem hết sông núi hồng trần ba nghìn. Đương nhiên là phải biết hết những chuyện hưởng thụ này, sau này làm cho ý trung nhân vui vẻ chứ."

Đại Thiên Cẩu tâm khẽ động, "Ai mà là người định mệnh của ngươi hẳn rất hạnh phúc."

Yêu Hồ thế mà lại không tiếp lời, chỉ nằm ra thuyền nhỏ, không biết tìm đâu ra một cọng cỏ dài ngậm bên miệng. Gió đêm thoang thoảng, phất qua vầng trán để lộ ra đôi mắt sáng ngời, nhìn qua lại có dáng dấp của một thiếu niên ngây thơ.

Đến lúc cập vào Hoa Đinh Châu, Yêu Hồ cùng Đại Thiên Cẩu cảm tạ người lái đò. Nhà đò gật đầu, quay lại bờ hồ chuẩn bị đón vị khách tiếp theo.

Hoa Đinh Châu này cũng không nhỏ. Trên mặt đất mở ra rất nhiều cửa hàng nhỏ kỳ lạ kề sát nhau. Chủ quán đều là yêu quái, cũng không mời gọi khách nhân, chỉ nhàn nhã ngồi trong quán, thỉnh thoảng hướng về phía người qua đường gật đầu một cái tỏ ý chào hỏi.

Yêu Hồ kéo Đại Thiên Cẩu đi dạo một vòng, mua không ít đồ linh tinh bỏ vào linh túi. Sau đó mới đi tới trung tâm Hoa Đinh Châu. Nơi đó có một cây anh đào khổng lồ nở mãi không tàn, bốn mùa đều có thể thấy sắc hoa đào đỏ tươi diễm lệ chen chúc khắp cành.

Dưới gốc cây có một án thư, đặt bên trên án thư là một giỏ đựng giấy hoa tiên màu xanh. Mà ở sau án thư là một mỹ nhân thanh y, da như sương tuyết, khuôn mặt phong tình vạn chủng nhưng lạnh lùng, mái tóc trắng mơ hồ ánh lên sắc xanh. Nàng đang ngồi lơ lửng trên một cây đèn lồng.

Đại Thiên Cẩu chắp tay lại, hướng về phía Thanh Hành Đăng, "Thanh Hành Đăng đảo chủ, ta mạo muội ghé thăm."

"Quốc sư đại nhân không cần đa lễ." Giọng Thanh Hành Đăng cũng như sương như tuyết, trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Không cần đoán cũng biết ngài bị con hồ ly bên cạnh kéo tới."

Đại Thiên Cẩu hơi kinh ngạc. Nghe vậy, Thanh Hành Đăng hẳn rất thân quen với Yêu Hồ.

"Một năm tới quấy rầy ngươi được mấy lần đâu. Không phải do Đại Thiên Cẩu chưa tới Hoa Đinh Châu bao giờ thì ta cũng chẳng có hứng mà đến." Yêu Hồ lè lưỡi với Thanh Hành Đăng, lại quay ra nói với Đại Thiên Cẩu, "Năm nào ta cũng tới Đinh Hoa Châu của nàng, chẳng còn mới mẻ gì nữa rồi."

Thanh Hành Đăng mắt thấy tâm phiền, yên lặng phỉ nhổ trong lòng, cay cả mắt.

"Lại nói, ta còn chưa chúc mừng tân hôn của hai người." Thanh Hành Đăng xuống khỏi cây đèn hoa lệ đang lơ lửng, lấy một tờ giấy hoa tiên trên bàn đưa cho Yêu Hồ, "Này, năm nay không thu tiền của ngươi nữa, lễ vật tân hôn đây."

Yêu Hồ tức muốn rụng lông, "Này này, lễ vật của ngươi sơ sài quá rồi đấy."

"Muốn hay không? Hay thích bị thu tiền?" Thanh Hành Đăng lạnh lùng nhìn hắn.

"... Muốn." Khí thế Yêu Hồ nháy mắt xìu xuống, giả vờ đáng thương nhìn Thanh Hành Đăng, "Không thêm mấy tờ được à?"

"Không." Thanh Hành Đăng vô cùng lạnh lùng.

Yêu Hồ ngồi xuống, miệng dẩu ra càu nhàu, y đưa tờ giấy cho Đại Thiên Cẩu, vạn phần uất ức mà nói, "Hai ta dù gì cũng là lần đầu kết hôn, sao thu lễ lại khó coi thế chứ."

Đại Thiên Cẩu nhìn tờ giấy hoa tiên trong tay, trên giấy còn có ấn hoa đào in chìm, nhẹ ngửi một cái, còn có thể nghe được thoang thoảng mùi bích vu hương.

Bích vu hương này thiên kim khó cầu, ấy vậy lại đem ra ướp giấy hoa tiên, cũng là có chút xa xỉ.

Nhìn vẻ mặt ủy khuất của Yêu Hồ ôm tờ giấy hoa tiên, không biết đang viết gì, Đại Thiên Cẩu bèn cầm túi tiền đưa Thanh Hành Đăng, "Phiền các hạ cho ta thêm vài tờ đi."

Thanh Hành Đăng nhíu mày, cũng không nói gì, cân nhắc số tiền trong túi rồi đưa bảy tờ hoa tiên cho hắn.

Yêu Hồ kinh ngạc nhìn Đại Thiên Cẩu, thấy hắn đưa hết số giấy hoa tiên cho mình, lỗ tai giật giật, mặt hiếm khi trông đần ra.

Đại Thiên Cẩu bỏ hết giấy hoa tiên vào tay Yêu Hồ, "Cảm ơn ngươi mời ta điểm tâm. Đây là quà đáp lễ."

Yêu Hồ ngẩn người, dần dà nở ra một nụ cười thật lớn.

Y tiện đà hôn một cái lên mặt Đại Thiên Cẩu, quay đầu diễu võ dương oai hừ một tiếng với Thanh Hành Đăng.

Thanh Hành Đăng giơ túi tiền lớn của Đại Thiên Cẩu, cũng hừ lạnh một tiếng.

Yêu Hồ tự nhiên thấy mình lại thua rồi.

Bực nha!

Đại Thiên Cẩu không để ý trận tranh tài cao thấp ngây thơ này, hắn còn đang ngây ra. Trên mặt tựa hồ còn lưu lại cảm giác mềm mại khi môi Yêu Hồ chạm vào, giống như cánh hoa đào phất qua.

Đại Thiên Cẩu cảm thấy cả người đều hỏng mất. Từ trước đến nay vốn đoan chính nghiêm túc, từ nhỏ không có ai thân cận, cũng chưa từng có ai làm những chuyện thân mật như vậy với hắn.

Hắn không khỏi giơ tay lên sờ qua nơi Yêu Hồ hôn vào, trong lòng bỗng nhiên dấy lên xúc cảm mừng vui xa lạ.

Đúng lúc này, hắn nghe Yêu Hồ nói, "Ta muốn đem tên các tiểu tỷ tỷ viết lên hết."

"Sửa mãi không được cái tật hoa tâm, ngươi cứ đòi viết bảy, tám tên người định mệnh như vậy, còn muốn thần linh tìm được người định mệnh cho à?" Thanh Hành Đăng từ tốn nói.

Ấm áp vui mừng vửa nảy nở trong lòng Đại Thiên Cẩu liền nhanh chóng lạnh đi.

Hắn nắm giấy hoa tiên, ra vẻ bình tĩnh nói, "Nghĩa là sao?"

"Giấy này còn gọi là Hoa Nguyệt Xuân Phong. Đem tên người trong lòng viết ra, rồi buộc trên cành cây anh đào này, thần linh ngẫu nhiên có đọc được, sẽ thành toàn cho ngươi đoạn nhân duyên này." Thanh Hành Đăng đáp, nhìn sang bên Yêu Hồ còn đang múa bút thành văn, "Nhưng như cái tên bên kia, viết đến 18 cái tên lên thì đúng là làm khó thần linh."

Yêu Hồ vừa viết vừa nhe răng với Thanh Hành Đăng, "Không cho phép nói xấu ta. Mỗi đoạn tình cảm của tiểu sinh đều là thật lòng."

Thanh Hành Đăng không muốn để ý tới tên này nữa.

Nàng nhìn Đại Thiên Cẩu, "Nhưng mà, thần linh se duyên cũng chỉ là truyền thuyết. Giấy hoa tiên này còn có công dụng đặc biệt khác, đã treo trên cây thì nghìn năm cũng không mục. Người hữu tình sẽ đem tên nhau viết lên, treo trên cây này, tượng trưng cho tình cảm lâu dài. Đại Thiên Cẩu nếu như đã có người trong lòng thì hãy viết một cái. Ngài với con chồn hoang này tuy có cưới hỏi, nhưng cũng chỉ là gặp dịp thì chơi, thần linh sẽ không trách tội."

Đại Thiên Cẩu lắc đầu, "Ta không có người trong lòng."

Thanh Hành Đăng không nói gì nữa, sâu kín nhìn mặt hồ xa xa, không biết nghĩ gì.

Yêu Hồ bên kia cuối cùng cũng viết xong, vui vẻ nhảy qua, nói với Đại Thiên Cẩu, "Quốc sư đại nhân, có thể giúp ta một chuyện được không?"

"Được."

Yêu Hồ cầm xấp giấy hoa tiên, chỉ chỉ cây hoa đào, "Nghe nói giấy treo càng cao càng linh, ngươi có thể mang ta lên ngọn cây được không?"

Đại Thiên Cẩu gật đầu, ôm lấy thắt lưng Yêu Hồ, cánh chim to lớn phía sau mở ra, vút một cái liền bay lên tới ngọn cây.

"Thật là lợi hại nha, Đại Thiên Cẩu đại nhân." Yêu Hồ thở dài nói, tay lập tức vươn ra buộc từng tờ hoa tiên lên cành cao nhất, vẫn không quên căn dặn, "Ngươi đừng có nhìn lén, đây là tâm sự thiếu niên thầm kín của tiểu sinh đó."

Thanh Hành Đăng dưới gốc cây hận không thể bịt tai lại luôn cho rồi.

Đại Thiên Cẩu ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, chỉ có cánh là vỗ không ngừng.

Yêu Hồ tốn nửa ngày đem buộc chắc xấp giấy hoa tiên, vui vẻ nói được rồi.

Lúc này Đại Thiên Cẩu mới mở mắt, ôm y bay xuống, cẩn thận từng li từng tí thả người ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.