Chúng Ta Chia Tay Đi

Chương 9: Hoàn



Đào Dũ trần truồng giạng chân ngồi trên hông Cổ Tri Vũ, làm như không có việc gì, cúi người cắn Cổ Tri Vũ như mọi lần: “Em rửa sạch mặt sau rồi, sạch lắm luôn.”

“Mẹ em,” Cổ Tri Vũ vừa nói vừa giãy dụa, áo trên chưa chi đã bị lột ra, “Đã nói chia tay rồi mà!”

“Đã nói ngày mai chia tay,” Đào Dũ ngậm môi Cổ Tri Vũ, ậm ờ nói: “Chính anh cũng nói ngày mai gặp như không quen mà.”

“Không phải vậy, anh, em, em buông ra…” Lúc Đào Dũ cưỡi lên người mình, Cổ Tri Vũ ấy thế mà cũng dựng cờ cho được, vừa khéo tiện cho Đào Dũ cầm lấy cây gậy cứng thẳng đó ngồi phịch xuống, “A ——! Em… chặt quá vậy! Em muốn giết chết anh hả!”

“Hầy,” Đào Dũ cũng đau đến nhíu mày: “Gel bôi trơn trong nhà không đủ xài. Lần trước đã bảo anh khi nào rảnh mua thêm mấy chai mà? Còn có chút xíu mà để đó bốn năm tháng, không biết quá đát chưa nữa.”

Nói đến đây, Đào Dũ lại cười khúc khích, tiếp theo đó, gậy th*t của Cổ Tri Vũ trong cơ thể hắn cũng run theo, “Lúc tới vụng trộm với anh, tên tiện nhân đó tự xách gel bôi trơn theo à? Hai người lăn cả đêm không xài gì hết? Suýt nữa bố đã bị anh qua mặt rồi, thấy chai gel đó là hiểu ngay! Mẹ nó anh tìm người đóng kịch ít nhiều gì cũng nên đóng chuyên nghiệp chút chứ! Bao cao su trong nhà không thiếu cái nào hết!”

“Mẹ em,” Cổ Tri Vũ ở bên dưới thẹn quá thành giận: “Ngay cả việc anh mở công ty mà em còn không nhớ! Gel bôi trơn với bao cao su còn dư bao nhiêu thì nhớ rõ quá nhỉ?”

“Mở công ty có phải chuyện lớn gì đâu… a…” Đào Dũ thở dốc một tiếng, Cổ Tri Vũ đâm trúng điểm mẫn cảm của hắn, khiến cho nửa người dưới tê rần, “Anh vừa thông minh vừa nỗ lực, tự ra làm riêng chỉ là chuyện sớm muộn… ưm… em đâu cần phải lo anh làm việc thế nào… a… sâu quá…”

“Anh hận em chết được,” Cổ Tri Vũ thở dài, “Anh chơi chết em!”

“Tới đây! Chơi chết em đi! A! Mẹ nó! A a a…” Vừa nói xong, Đào Dũ cũng thở không ra hơi kêu ầm ĩ. Cổ Tri Vũ bóp hông Đào Dũ, thúc mạnh lên trên hệt như động cơ điện!

Đào Dũ thở phì phò liên tục kêu ba tiếng “không được”, mặt mũi ửng đỏ hai mắt trợn trắng, chưa được bao lâu đã run rẩy căng hông muốn bắn tinh. Sau cao trào, cả người Đào Dũ nhũn như bùn, tựa sát vào Cổ Tri Vũ trượt xuống dưới. Cổ Tri Vũ rút hung khí ra, trở mình đặt Đào Dũ dưới thân, cẩn thận tránh đầu gối bị thương của hắn, vác hai chân hắn lên vai, đâm mạnh vào vách trong mới bị chọc mấy cái đã nới lỏng.

Đào Dũ rên một tiếng thật dài, hơn ba tháng không được thông ruột, bên trong trống hoác sắp nổi mốc luôn, khó khăn lắm cái ống nước to bự này mới chịu quay lại, ra ra vào vào thông nát hắn…

Đào Dũ híp mắt, hai tay nắm tóc Cổ Tri Vũ, sướng đến mức trông như sắp thiếp đi. Cổ Tri Vũ đã quá quen với nét mặt này của đối phương, hắn thả chậm động tác ma sát vách trong của Đào Dũ từng chút một. Đào Dũ thở phì phò rên ê a, nói với Cổ Tri Vũ giữa lúc chìm trong sóng tình: “Em… a… không phải em không tôn trọng công việc của anh… hưm… em chỉ cảm thấy anh cực khổ quá thôi, anh có biết dạo đó… a… mặt mũi anh xanh lè, hai mắt đỏ như quỷ, người cũng gầy xọp… a… em đau lòng… em chụp ảnh, tuy rằng không kiếm được nhiều tiền, nhưng cũng đủ nuôi anh mà… không muốn anh liều mạng như vậy…”

“Vậy còn em, a…” Cổ Tri Vũ vừa thúc hông vừa thở hổn hển: “Suốt ngày em cứ chạy đi nào khe suối nào thảo nguyên nào hoang mạc, hết hứng gió rồi phơi nắng, vừa nguy hiểm vừa dễ bệnh, a… em có biết anh cũng đau lòng không, a… anh cũng không kiếm được nhiều tiền, nhưng vẫn đủ nuôi em mà… mẹ kiếp em lại không chịu ngồi yên ở nhà cho anh…”

“A… em… ưm…” Đào Dũ quay đầu vùi mặt vào trong gối, động tác của Cổ Tri Vũ càng lúc càng mạnh bạo, cảm giác lên đỉnh trong cơ thể hắn cũng càng lúc càng mãnh liệt, khoái cảm như từng đợt thủy triều nuốt trọn hắn, đầu óc hắn sướng đến nỗi chảy thành bột nhão, dần dần mất khả năng suy nghĩ, “Không phải em… A a! Mẹ anh, anh chậm thôi! Muốn làm chết người ta hả, ưm…”

Câu tiếp theo biến thành lời nói mớ lộn xộn lẫn với tiếng hét chói tai đứt quãng. Xác thịt đang giao lưu kịch liệt, nào ai còn tâm trạng giao lưu bằng ngôn ngữ, sướng chết rồi tính sau.

Đào Dũ giơ cái chân lành lặn của mình đá đạp loạn xạ, chẳng mấy chốc đã hét to bắn thêm lần nữa, gần như bắn luôn cả hồn phách. Cổ Tri Vũ cố nhịn không bắn, lật người Đào Dũ bị thao đến mềm oặt sang tư thế nằm nghiêng, nhấc cái chân bị thương của hắn lên, tách mông hắn ra đâm vào lần nữa, vừa thao hắn vừa vỗ mông hắn bốp bốp.

Tiếng rên rỉ yếu ớt của Đào Dũ biến thành tiếng kêu thảm thiết khản cổ, càng kêu càng gợi tình, sau đó dứt khoát vùi đầu vào gối khóc rấm rứt, cái mông sắp bị đánh cho nở hoa, xin tha thế nào Cổ Tri Vũ cũng không chịu ngừng tay. Cổ Tri Vũ còn xem hai múi ngực lớn của hắn như bột mì mà bóp nhéo hết lần này đến lần khác, núm vú cũng bị véo đến sưng tấy rách da, cả người đau nhức, trong mông như bị dùi khoan, nghiền đến nỗi sắp rạn vỡ…

Quá đau. Quá sung sướng.

Mãi đến khi Đào Dũ bắn lần thứ ba, Cổ Tri Vũ mới tách mông Đào Dũ bắn vào chỗ sâu nhất. Đào Dũ bị kích thích đến độ run bần bật, trong thoáng chốc chỉ cảm thấy lần này mình bị bắn vào chỗ sâu nhất từ trước đến nay, như thể giây tiếp theo sẽ bị dính bầu luôn vậy. Tưởng tượng biến thái bị Cổ Tri Vũ thao đến to bụng khiến ham muốn của Đào Dũ lại trỗi dậy, nhưng anh bạn đằng trước đã bắn ba lần giờ đây mềm nhũn không cương lên nổi. Đào Dũ bứt rứt khó chịu ma sát người mình trên chăn, động thịt sưng đỏ mở toang giữa hai chân khẽ khàng khép mở vừa nuốt vừa phun chất lỏng trắng đục ra ngoài, gương mặt chưa được thỏa mãn lẳng lơ hệt như con báo cái trong thời kỳ động dục.

Cổ Tri Vũ nâng phần hông mỏi nhừ của Đào Dũ lên, khiêng hắn ra phòng khách ném lên sô pha, tìm dây chuột máy tính buộc anh bạn nhỏ của hắn lại, tách hai chân hắn ra, thọc hắn từ chính diện. Đào Dũ khi nãy còn sướng đến xụi lơ nhanh chóng hưng phấn rên lớn tiếng lần nữa, ôm cần cổ của Cổ Tri Vũ, vặn hông loạn xạ hùa theo đối phương. Cổ Tri Vũ thả chậm tốc độ, lần nào cũng lùi hết ra ngoài rồi mới đâm mạnh trở vào. Đào Dũ nghẹn họng hồi lâu không thốt ra được tiếng nào, sướng đến trợn trắng mắt.

“Chết mất… A Vũ, chơi chết em… mau chơi chết em đi…” Đào Dũ nửa sống nửa chết, thần trí mơ màng rên rỉ.

Cổ Tri Vũ thở hồng hộc hôn đôi môi run rẩy há to của Đào Dũ, mút đầu lưỡi của hắn vào liếm cắn, ậm ờ an ủi: “Chơi chết em ngay đây, ngoan, ráng nhịn thêm chút nữa.”

“Ưm… a a… để em bắn đi… A Vũ… A Vũ…”

“Bắn thì đâu chết được, ngoan, đừng bắn, anh sẽ chơi chết em ngay đây.”

“A… đừng mà… a a… chết mất…”

Đào Dũ khàn giọng kêu í ới, sau khi bị Cổ Tri Vũ bắn vào lần hai thì trợn mắt xỉu luôn, bị bế về giường cũng không tỉnh lại. Đánh một giấc ngon lành đến hừng đông, giữa ánh mặt trời sớm sủa, hắn mơ mơ màng màng bị thọc tỉnh lần nữa.

Lần này Đào Dũ nằm sấp trên giường, dưới bụng có kê một lớp chăn, chân bị thương cũng được bọc bởi một tấm chăn mềm. Đối phương ghìm hông hắn, nhấc mông hắn lên, đâm mạnh bạch bạch bạch bạch một phen.

“A… a…” Đào Dũ rên từng tiếng đứt quãng.

“Tỉnh rồi à?” Cổ Tri Vũ ở phía sau vừa hôn vừa cắn vành tai của hắn.

“Chết mất… lại sắp chết… sướng chết…”

“Em với thằng trợ lý gầy như que củi kia có làm được sướng thế này không, hả?”

“Ưm… đã nói với anh cậu ấy là thụ… hai đứa thụ bọn em… a… dán cúc vào nhau nghiền đậu hũ à…”

Cổ Tri Vũ ở phía sau cười ha ha: “Thế sao em không làm 1?”

“Đùa à… a… nếu không thể sướng bằng mặt sau, làm gay với làm trai thẳng có gì khác nhau…”

“Nói cũng phải,” Cổ Tri Vũ cười nói: “Vậy lần sau anh cũng tìm 1, thử xem dùng mặt sau có sướng không?”

“Anh dám!” Đào Dũ trừng mắt bấu tấm chăn bên dưới.

“Mắc gì mà không dám, tối qua chính em nói đấy thôi, bắt đầu từ hôm nay hai chúng ta chia tay, anh lên giường với ai là quyền tự do của anh.” Cổ Tri Vũ vừa nói vừa nhấc cặp mông đỏ tấy của Đào Dũ lên, tát mạnh một cái!

“A ——!” Đào Dũ nằm sấp trên chăn kêu thảm thiết: “Mẹ anh! Tối qua chẳng phải đã nói rõ rồi sao! Giờ anh vẫn muốn chia?!”

“Chia chứ, thì cũng em nói mà, chia tay ba tháng, ba tháng sau làm lành. Bây giờ anh đồng ý với em.” Cổ Tri Vũ lại tát cái nữa!

“A… ” Đào Dũ dùng sức đấm chăn, lắc đầu giãy dụa: “Em không muốn, em không nên nói vậy, em hối hận rồi, tên khốn này… a… nhẹ, nhẹ thôi, đừng đánh… a…”

“Quyết định vậy đi.”

“Đừng mà! Em không muốn!” Đào Dũ gân cổ hét lên, giọng lẫn với tiếng khóc nức nở: “Em sai rồi được chưa! Ngày mai em sẽ nói với chú Dương, từ nay em không bao giờ ra ngoài nữa! Sau này cái gì cũng nghe anh hết! Hai hộp sôcôla đó là em mua làm quà sinh nhật cho anh! Anh hài lòng chưa?! Không được chia! Đồ khốn kiếp, một ngày cũng không được chia! Hu hu hu anh bắt nạt người ta…”

“Rồi rồi rồi, không chia không chia, đâu phải anh không cho em ra ngoài, em ra ngoài ít một chút là được… Thôi mà, em đừng khóc, em nhìn cái tướng lưng hùm vai gấu của em mà còn khóc thảm thiết thế này…”

“Bố thích khóc được không! Nói nhảm ít thôi lo làm nhanh lên, sâu hơn, sâu hơn nữa… a…”



Thế nên, đây là câu chuyện về hai tên ngốc yêu nhau mười năm nhìn nhau thì thấy ghét chia tay lại không thành.

HOÀN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.