Chúng Ta Chơi Giả Làm Thật Đi

Chương 31: Pn4 cải trắng bóp tương





Lúc điện thoại vang lên, Đạm Ngữ đang gặp ác mộng, mơ tới một nơi không tìm được Kỳ Dĩ. Đạm Ngữ bị tiếng chuông đánh thức, đằng sau lưng còn ra một tầng mồ hôi lạnh, lao qua đầu giường tiếp điện thoại, tầng mồ hôi lạnh sau lưng ấy còn giống như ngấm vào da xương, đâm vào khiến người ta đau đớn.

Sao lại thế, ác mộng đã trở thành sự thật rồi ư?

***

Chờ ở bên ngoài phòng cấp cứu, khi đó trong lòng mất mát bảy tám phần là không cần phải nói rồi, chuyện cũ quay lại trong đầu, một lần một lần lại thuật lại bất hạnh hôm đó, giống như là lời nguyền đeo bám.

Đích xác, có chút bi ai, là đau đớn không chịu nổi mà sinh mệnh tưởng tượng tới, tỷ như sinh mệnh chưa rõ của ai kia trong phòng cấp cứu, cùng với lời hứa hẹn người kia đã từng nói rằng sẽ không rời khỏi mình, những thứ mình không muốn cũng không thể mất đi.

***

Người bên trong kia đang vào giai đoạn sống chết, người bên ngoài cũng không đi đâu được, thẳng đến khi bác sĩ ra thông báo người nọ đã thoát khỏi nguy hiểm, Đạm Ngữ mới ra ngoài báo cho hai lão Kỳ gia đi công tác bên ngoài một cuộc điện thoại.

Lúc bệnh viện liên hệ người nhà thì cùng lúc liên lạc với Kỳ gia và Đạm Ngữ, đúng lúc hai lão không ở Bắc Kinh, sợ rằng bây giờ cũng vội hò hét chạy tới Bắc Kinh thôi, Đạm Ngữ nhấc điện thoại báo cho hai lão tin tức tốt bên này. Giờ mới phát hiện mình đứng chẳng nổi, vội vàng vịn vào cổng bệnh viện.

***

Kỳ Dĩ tái nhợt nghiêm mặt, ngược lại vẫn bày ra nét cười trấn an Đạm Ngữ sắp nổi khùng lên rồi ấy.

“Anh TMD ra viện thì từ chức cho em!”

Kỳ Dĩ đưa tay ra kéo lấy cậu: “Anh vừa mới tốt nghiệp, đổi công việc cũng không phải dễ dàng như vậy.”

Đạm Ngữ hệt như bị tâm thần tức điên lên: “Anh không đổi? TMD anh không đổi công việc em đổi anh.”

“Anh đổi anh đổi.” Kỳ Dĩ biết mình đã dọa đến cậu, kéo người xuống ngồi bên cạnh mình.

“Đồ đểu, anh nếu như lần nữa bị vậy, em…”

“Ngoan, đừng khóc.”

“Là ai đáp ứng sẽ không rời bỏ, anh…”

“Đừng khóc, sau này sẽ không đâu.”

***

Hai người vừa mới tốt nghiệp, cuộc sống vợ chồng son mới đi thuê phòng cái gì cũng chi tiêu, huống hồ là vật giá ở cái đô thị lớn này. Đạm Ngữ tìm công việc lại là công việc cậu thích, tuy rằng tiền lương bình thường cũng tàm tạm ráng vầy, Kỳ Dĩ bên kia thì đãi ngộ không tồi, thế nhưng theo tính chất quan hệ của công việc thì người luôn luôn mệt đến chết khiếp, nếu không phải mệt nhọc quá độ, hơn nửa đêm mà lại bị công ty kêu đi đẩy nhanh tiến độ, lúc lái xe đi tự đụng phải dải phân cách.

Loại công tác muốn tiền không cần mạng này vẫn là không cần cũng được.

***

“Kham khổ chút không sợ, anh đừng có giao thân xác khỏe mạnh để ông đây khiêng. Tuổi tác còn trẻ, cái được không bù đủ cái mất.” Đạm Ngữ trước đây đã từng khuyên qua Kỳ Dĩ rồi.”

Chỉ là Kỳ Dĩ cũng không nghĩ vậy, tổng thấy nam nhân thừa dịp tuổi còn trẻ mệt thêm chút không phải chuyện lớn gì, cậu còn đang tính mua phòng, mua phòng rồi tên kia có thể tự do mà nuôi thú cưng rồi.

Hôm nay xem ra, quả nhiên là cái được không bù đủ cái mất, còn dọa người này một phen.

***

Kỳ Dĩ vuốt mặt người đang nằm úp vào mép giường bệnh, hai vành mắt đen thùi, sắc mặt cũng u ám ghê gớm, quả thực so với mình còn giống bệnh nhân hơn, thoạt nhìn đã biết có mấy ngày không nghỉ ngơi tốt rồi.

Hai lão Kỳ gia chạy tới lúc Kỳ Dĩ nằm viện ngày thứ hai, thấy con trai đầy người cắm những ống là ống, Kỳ mụ mụ lòng đau muốn khóc ra, ban ngày đều ở bệnh viện trông, buổi tối mới bị khuyên về. Kỳ mụ mụ dù sao đối với Đạm Ngữ có chút để ý, Đạm Ngữ cũng không muốn

lại khiến Kỳ mụ mụ không được tự nhiên, ban ngày cố gắng đi làm, buổi tối mới tới gác đêm.

***

Kỳ Dĩ có lúc đã khuyên cậu về nhà đi ngủ, Đạm Ngữ luôn luôn cọ cọ vào tay Kỳ Dĩ: “A Dĩ à, em phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng.”

“Làm sao vậy?”

“Ngày hôm trước mẹ anh không phải kiên trì muốn trông đêm sao, em ở nhà, một mình trợn mắt tới hừng đông.”

“Bác sĩ đã nói anh không sao rồi mà, không cần lo lắng.”

“Em cũng không biết làm sao nữa, chính là,… ngủ không nổi, vừa nhắm mắt thì đêm đó gặp phải ác mộng, đổi tới đổi lui vẫn không tìm được anh…”

“… Vành mắt đen thui trên mắt em là do như thế?”

“Ừm…”

“Vậy em ở đây ngủ đi, anh ở đây.”

“Ừm…”

“Ngủ như vậy có khó chịu không?”

“A Dĩ, anh nói lại câu vừa nói kia lần nữa đi.”

“Cái gì?”

“Anh ở đây.”

“Anh ở đây… . Anh ở đây.”

***

Cậu cứ như thế mà ngủ. Tay Kỳ Dĩ còn dừng ở trên mặt cậu, một lần một lần nhẹ nhàng xoa nắn, anh đã đáp ứng sẽ vẫn ở cũng em, hãy tin anh. Đình Dịch.

Kỳ Dĩ cũng chìm vào giấc ngủ trong sự trầm mặc đồng ý của Đạm Ngữ.

***

“Uống cái này đi!” Đạm Ngữ đem bát thuốc đã sắc rồi đưa cho người ngồi trên giường, một bên nhận lấy notebook của mình.

Hai ngày trước Kỳ Dĩ mới ra viện về nhà, đợt trị liệu tính ra đã khỏi hẳn rồi, việc kế tiếp cần làm chính là cứ tĩnh dưỡng ở nhà thôi, trong khoảng thời gian này Đạm Ngữ mệt quá chừng, chỉ là người này đã bị lăn qua lăn lại thì chớ lại còn muốn đi hát.

“Em cũng không mệt sao?” Kỳ Dĩ nhận lấy bát thuốc trong tay Đạm Ngữ, nhìn người trước mắt lại đang gõ microphone.

“Đây là thực hiện lời hứa mà.” Đạm Ngữ bận ghê gớm, thuận miệng tiếp một câu. “Em thao, microphone hình như lại có vấn đề rồi, chất lượng gì chứ!”

***

Đoạn thời gian Kỳ Dĩ ở viện Đạm Ngữ đã từng đi miếu thờ, không liên quan tới mê tín, cũng là lại cầu an lòng thôi mà. Quay về thì sửa lại phần kí tên của trang chủ web cá nhân nào đó thành ─── Nguyện quân* bình an, tất thực hiện lời hứa! (quân: vua, ở đây ý chỉ Kỳ Dĩ)

Sau đó một đám người quan tâm xem đã xảy ra chuyện gì rồi, sao Đạm tiểu thụ bỗng khí chất thế, Đạm Ngữ không nói rõ lắm, chỉ đáp lại một câu “Bạn đang ở bệnh viện”, không quá mấy ngày thì xuất hiện mấy lời chúc phúc an ủi và những hạng mục công việc cần thiết khi chiếu cố bệnh nhân gì gì đó dài thiệt là dài, vào khoảng thời gian ấy đích xác là một trong những nguyên nhân khiến tinh thần thoải mái thêm.

Dù sao thì vào cái lúc một bên là Kỳ Dĩ đang thương nặng, một bên là người Kỳ gia chưa tiếp nhận mình, cùng với căn phòng vắng vẻ, chút tình cảm ấm áp đến từ internet ấy lại giống như được phóng đại vô hạn lên, trở thành một trong những cột chống cho Đạm Ngữ khỏi những uể oải của cuộc sống. Khi Kỳ Dĩ xuất viện, Đạm Ngữ cuối cùng đem phần kí tên đổi thành “Tất cả bình an”, bên dưới lại là một loạt chúc mừng, có cô nàng nhiệt liệt kêu gào yêu cầu Đạm Ngữ hát sẽ thực hiện lời hứa, nhận được hàng loạt đồng ý, Đạm Ngữ cười cười, ở bên dưới trả lời một câu ok.

***

Lần hát ngày trước… là lúc còn chưa tốt nghiệp, thì ra đều đã qua lâu như vậy. Đạm Ngữ cảm khái thở dài, vẫn tốt là, microphone rốt cục lại được rồi.

Buổi tối ngày thứ bảy, số người online cao hơn bình thường, phòng ca hát sáng sớm đã bắt đầu có không ít người ngồi chờ rồi, chờ Đạm Ngữ lên mạng, số người càng tăng thêm nhiều.

Lần ca này so với lần trước đây còn muốn thỏa mãn khán giả hơn, “Ngạo kiều Đạm tiểu thụ” trong truyền thuyết hát còn có mấy người cùng hát theo với cả thỉnh thoảng có mấy người tới đùa vui, lúc khán giả nghe thấy tiếng nhạc cộc lốc, trong tiếng ca còn mơ hồ xen lần giọng người khác.

“Đưa giúp anh cái khăn mặt.”

Đạm Ngữ rời khỏi sóng, đem đồ đưa vào tay cải trắng đại hiệp, xác nhận không có vấn đề gì mới trở lại ngồi trước vi tính.

***

Vì vậy Đạm Ngữ thấy lòng hiếu kỳ của mọi người ngập tràn xung quanh:

“Người nhà!”

“Oa! Oa!”

“Người nhà người nhà sao????”

“… Người bạn kia?”

“Bạn gì vậy?”

“A a a a, nhất định là “Bạn bè” A!”

“Bạn sống chung?”

“Thì ra không chỉ là bạn bè, còn là người sống chung *che mặt*…”

***

Cho nên nói, cho bạn một câu nói thì có thể sáng tạo ra một hồi YY. Đạm Ngữ khụ hai tiếng: “Ôi, bên dưới hát cái gì kìa?”

Thế nhưng lòng hiếu kỳ vẫn ngùn ngụt đánh ra, diễn viên có lòng tốt, người con trai trong phần âm nền, rốt cục có người nhà không đây?”

Kỳ thực bên dưới phần kí tên cá tính cũng đã sinh ra một khắc hiếu kỳ, dưới tình huống người bạn bình phục lại như vậy chính chủ tâm tình tốt đẹp, hơn nữa vừa lúc có gợi ý tới người bạn cùng học trong phần âm nền này, mục đích chung nhất ─── Đạm Ngữ đã bị bức cung rồi.

***

“Là bạn cùng phòng mà, ừm, tiếp tục hát thôi.” Đạm Ngữ không mặn không nhạt ném ra một đáp án, không để ý tới mọi người kêu trời hú đất tiếp tục hát. Là bạn cùng phòng mà, chỉ là bạn cùng phòng ngủ chung một giường.

Hai tiếng trôi qua, Kỳ Dĩ ấn mí mắt cay xót, buông quyển sách trong tay xuống, chậm rãi cọ vào bên Đạm Ngữ, hơi có phần mè nheo ôm thắt lưng người trong lòng: “Có muốn ngủ hay không?”

Những lời này Kỳ Dĩ cơ hồ là ghé vào trước microphone nói, những người nghe đương nhiên là nghe được rõ rõ ràng ràng. Vì vậy cái vấn đề bị cưỡng áp đè nén kia lần thứ hai lại đầy màn hình. Kỳ Dĩ nhẹ nhàng xoa thắt lưng cậu, Đạm Ngữ rốt cục chịu thua, qua loa tán nói chúc ngủ ngon rồi muốn đi săn sóc bạn cùng phòng.

***

“Làm gì chứ?” Đạm Ngữ biết rõ còn có giả vỡ giận hỏi, một bên dời notebook đi.

Kỳ Dĩ không nói lời nào, nhẹ nhàng cọ đi cọ lại trên gò má Đạm Ngữ. Đạm Ngữ rốt cục không kiên nhẫn, đẩy người Kỳ Dĩ ra: “Cả người bệnh tật, anh nằm ổn ở đây đi, em tới!” Nói xong thuần thục cởi quần áo hai người, xong đâu đó tự ngồi lên trên.

Đạm Ngữ ở trên giường không phải người câu nệ, nhưng là cũng không thích tư thế khổ cực lắm, hôm nay cải trắng đại hiệp chịu thương nằm giường, coi như… coi như là an ủi với người bệnh đi!

==========

Lời tác giả:

Cái này, có thể coi là một phiên ngoại cuối cùng rồi ┭┮﹏┭┮

~oOo~



“A Dĩ, ” Đạm Ngữ trần trụi trườn vào lòng Kỳ Dĩ, suy nghĩ đôi chút, lại trượt ra nằm song song với cậu ấy, “Em thấy anh hai ngày nữa hãy từ chức đi.”

Kỳ Dĩ trầm mặc sờ đầu của cậu.

“Nè, ” Đạm Ngữ hơi nhổm người dậy, cảnh giác mà nhìn người bên gối, “Anh không phải muốn đổi ý chứ?”

“Sẽ không.” Kỳ Dĩ ôm người qua, “Anh cũng không muốn lại liều mạng nữa.” Còn muốn giữ mạng này cùng em trải qua cuộc đời này nữa.

“Mua phòng gì gì đó, anh cũng đừng vội, ” Đạm Ngữ lúc này mới yên tâm, thuận theo mà nằm xuống, “Hai người chúng ta chen chúc chút, muộn mấy năm cũng được.”

Trong bóng tối, Kỳ Dĩ không tiếp lời.

***

─── em chỉ hy vọng chờ em tương lai tìm được việc có phòng ở, đem cún của em trở về.

Kỳ Dĩ nhằm mắt lại, khuôn mặt thiếu niên nghẹn ngào hai mắt đỏ hồng còn phảng phất như gần ngay trước mắt, mấy năm này, loại đau thường nhàn nhạt một mực lưu trú trong trí nhớ, không cam lòng, không cam lòng khiến cậu không có cuộc sống mộng tưởng, không

cam lòng còn chưa thỏa mãn tâm nguyện cho cậu.

“Chúng ta sẽ có nhà của mình.” Kỳ Dĩ hôn nhẹ thái dương cậu, giống như hứa hẹn ngâm khẽ.

“Còn hơn những điều ấy, anh quan trọng hơn.”

***

Phòng ở của hai người vẫn là không lâu sau thì mua được, Đạm Ngữ không biết con số cụ thể, thế nhưng xác định Kỳ ba ba phụ không ít vào.

Kỳ Dĩ vốn là không chịu, Kỳ ba ba nhướn mi lên tuyệt đối là hiệu quả gấp mấy trăm lần so với khuôn mặt lạnh của Kỳ Dĩ: “Con là con ta, ta là cha con, con từ nhỏ tới lớn lúc nào không ăn của ta mặc của ta, thế nào, đến bây giờ chơi trò tự trọng hả? Lấy tiền của bố mày thì tự tôn bị làm nhục sao? Con ở bên ngoài như vậy vì mua nhà mà liều mạng khiến cha mẹ lo lắng thì hiếu thuận lắm sao?”

***

Kỳ Dĩ thừa nhận, Kỳ ba ba không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng thì không ai tranh cãi được bằng. Chỗ Kỳ mụ mụ vẫn là an bình như thế, lão cha nhà mình khẳng định là lực mạnh.

Ý tứ của Đạm Ngữ ngược lại sảng khoái hơn so với Kỳ Dĩ, dù sao cũng là cầm lấy rồi đảm đương hiếu thuận với cha mẹ, về mặt tài vụ có chút nợ không phải là không thể chịu được, cùng với việc để Kỳ Dĩ làm cái cọc tâm sự cả ngày nhớ thương, còn không bằng nợ người ta nhân tình, cũng đỡ phải để ý tên kia không màng sống chết.

Chuyện mua phòng rốt cục đã xác định như thế, thế nhưng chân chính xem phòng lắp đặt thiết bị chờ một chút rồi một loạt sự việc cũng gần như trôi qua gần hết, lại đã là đầu xuân năm sau rồi.

***

Mùa xuân ấy dọn tới nhà mới, Đạm Ngữ rốt cục đã hoàn thành mộng tưởng nhiều năm của mình, đem cún con từ nhà cậu mang về. Ngày đó Đạm Ngữ và cún con cọ qua cọ lại nửa ngày, Kỳ Dĩ thực sự nhìn không nổi mới vội giật người ta lại.

Buổi tối lúc đi ngủ, cún con lại còn cùng theo vào phòng ngủ, mắt cún lóe ánh nước ngồi xổm trước giường, Đạm Ngữ luyến tiếc đuổi nó đi, Kỳ Dĩ đen mặt, tuy rằng là thế giới hai “người”, nhưng muốn cậu để một đôi mắt cún trong tầm mắt tính trí thì vẫn là quá ép buộc rồi nha!

***

Kỳ Dĩ tàn bạo đem ánh mắt Đạm Ngữ và cún con cách xa xa ngưỡng vọng trong bóng tối ra, Đạm Ngữ cả người bị cuộn giữa ổ chăn và cánh tay Kỳ Dĩ: “Ê. Đồ đểu anh làm gì a, thở không được rồi!”

Kỳ Dĩ không để ý tới cậu, ôm càng thêm chặt, hai người tuyệt đối đều rất khó chịu.

Cún con tỏ vẻ lo lắng cho chủ nhân bị bắt nạt, sâu trong cổ họng phát ra tiếng ô ô giống như muốn nhảy lên trên giường. Kỳ Dĩ càng thêm đen mặt, Đạm Ngữ cười ha ha, cuối cùng hơn nửa đêm đêm cún con khuyên ra ngoài phòng ngủ.

***

Tết năm nay Kỳ Dĩ về nhà ăn bữa cơm tất niên, Kỳ mụ mụ ăn cơm nước con trai mang tới cửa trong đủ tư vị, bà cũng đoán được đầu bếp của bữa cơm tất niên này là ai, chỉ là loại vấn đề này, luôn luôn mơ hồ tồn tại, không đi va chạm nó thì có thể coi rằng nó không tồn tại, một khi nhớ tới một khi đối mặt thì cả người liền trở nên khó chịu. Kỳ thực phải nói rằng bà không biết mình đang chú ý cái gì, Kỳ mụ mụ tựa hồ đối với việc không có con nối dõi cũng không chú ý quá như vậy, đại khái vẫn là chức trách của mình đối với con trai khi tuổi còn nhỏ chưa hết, giờ đây con trai không thể trải qua cuộc sống bình thường vốn là tội do mình tạo thành từ khi nó còn nhỏ.

Loại quan hệ không thể nói rõ là thân mật hay là cừu hận này một mực dìm nén trong trầm mặc nổi lên cơ hội bạo phát, có lẽ thành toàn, có lẽ tan vỡ.

***

Hai ba năm sau đó, con nó quan tâm cũng không còn tốt quá như thế, chỉ là ôn ôn hòa hòa, nhưng đầy rẫy những góc góc gách gách. Bánh chưng đoan ngọ hằng năm, bồn hoa cẩn thận tỉ mỉ nhổ trồng thực tốt, quần áo và đồ dùng hàng ngày thay đổi theo mùa mà đưa tới, đương nhiên thường thường còn có cơm hộp… Cũng không phải thứ gì đó đáng giá, nhưng vẫn hơn là các con hiếu cháu hiếu quanh năm suốt tháng ngay cả điện thoại trong nhà cũng không gọi về, quả nhiên là tấm lòng thấy ngay trước mắt.

Đợi tới sau đó Kỳ mụ mụ thực sự suy nghĩ, có một đứa con rể cẩn thận tỉ mỉ mà tri kỷ không phải chuyện xấu gì, tới lúc nghĩ thông suốt có khả năng tiếp thu rồi thì, Đạm Ngữ đã rất ít xuất hiện trước mặt mình.

Đứa nhỏ ấy, sợ rằng đã thực bị thái độ nhà mình thương tổn rồi? Kỳ mụ mụ thở dài, lạnh lùng và lảng tránh kinh niên đã đem chờ mong tất cả đều đã biến thành thương tổn. Nhưng muốn Kỳ mụ mụ mở lời chủ động cúi đầu vậy càng chuyện thêm trở ngại.

***

Cứ như vậy kéo dài tới khi Kỳ mụ mụ sinh bệnh nằm viện, thật ra cũng không phải vấn đề gì lớn, thế nhưng hai đứa trẻ đều bị dọa một phen.

Đạm Ngữ trước đây còn ổn thỏa, nghĩ từ từ sẽ tới thôi, hai lão mà, dù sao luôn luôn có thể đả động tới, bây giờ lại bỗng dưng cảm thấy, cho dù không có thiên tai nhân họa gì, kỳ thực con người cũng là rất yếu đuối. Không thừa dịp năm tháng còn tốt đi hầu hạ, sau này chờ hai ông bà đều đi hết thì cũng chẳng còn lộc mà ăn nữa, thị lực không tốt thì một đống hưởng thụ đều không có ngày sau nữa.

Nghĩ là như vậy, Đạm Ngữ ở nhà đợi hai ngày thì đợi chẳng nổi nữa, ngày thứ ba theo Kỳ Dĩ tới bệnh viện.

***

Kỳ mụ mụ đương nhiên hiểu rõ cơm nước con mình mang tới khẳng định đều là thằng bé trong nhà chuẩn bị, chỉ là hai hôm trước chưa thấy bóng dáng đứa nhỏ, tưởng là lại một lần nữa tránh được, không khỏi thở dài.

Nhưng mà hôm nay Kỳ Dĩ đẩy cửa phòng bệnh ra, Kỳ mụ mụ đã thấy phía sau Kỳ Dĩ còn theo một bóng người sợ hãi rụt rè.

***

Kỳ Dĩ mang theo bình đi lấy nước, Đạm Ngữ ngồi bên giường bệnh bổ táo, một già một trẻ ai cũng không muốn mở miệng.

Đạm Ngữ đem hoa quả đã xử lý tốt xong đưa cho Kỳ mụ mụ.

“Dì à, ” Đạm Ngữ suy nghĩ một chút, vẫn là nói ra, “Dì muốn lúc nào thì mới cho qua, coi như nhặt một đứa con, dì nếu như thực không bằng lòng, coi như… coi như kiếm thêm một kẻ ngốc để có thể có cha mẹ hầu hạ, để kẻ ngốc ấy có cơ hội tận hiếu, được không?”

Kỳ mụ mụ nhìn đứa nhỏ đối diện hai mắt lưng tròng thiếu chút thì khóc theo. Nhớ lại thì quả thực là khó hiểu, mình sao lại kiên quyết nhiều năm như vậy.

“Đứa ngốc.” Kỳ mụ mụ cảm thấy trong miệng ê ẩm chan chát, đưa tay sờ soạng tóc Đạm Ngữ.

***

Kỳ Dĩ mang theo ấm nước đứng ở cửa không đẩy vào.

Cuối cùng, nên thành toàn đều thành toàn rồi, có thể cho em chu đáo, cũng đều đã cho rồi.

.:Hết phiên ngoại 4:.

~oOo~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.