Sau khi trở về Lan Tâm đường, Lục La cùng Lan Tương liền trái một câu phải một câu đem chuyện đã phát sinh trong Dực Khôn cung sau khi nàng té xỉu, nói hết.
"Chủ tử ngài không biết, không khí trong điện cơ hồ đọng lại, tình tiết lại biến đổi bất ngờ, Hoàng Thượng trí mưu vô song, lúc này mới làm cho Nguyệt Viên bên người Thục phi nương nương lộ ra sơ hở." Lan Tương tựa hồ trong lòng còn sợ hãi.
"Hơn nữa bởi vì chuyện Thục phi nương nương hãm hại quý phi nương nương, làm cho Hoàng Thượng nổi giận. Ngược lại chuyện Thục phi nương nương ở ngoài Ninh Tú cung bị kinh hách rất mơ hồ." Lục La có chút thổn thức: "Chủ tử, ngài cảm thấy chuyện Thục phi nương nương chấn kinh thật sự không liên quan tới quý phi nương nương sao?"
Chu Anh lắc lắc đầu: "Phân phó đi xuống, về việc này cung nhân trong Lan Tâm đường không được nói huyên thuyên, nếu bị ta phát hiện có ai nghị luận sau lưng chủ tử sẽ nghiêm trị không tha."
Lan Tương lĩnh mệnh đi xuống, sắc mặt Bách Hợp khi vào cửa tràn đầy vui mừng: "Tiểu chủ, đây là thuốc dưỡng thai Uông thái y khai cho tiểu chủ, tiểu chủ thừa dịp còn nóng uống hết đi."
Nàng ngửi thấy vị thuốc đông y ngút trời nhíu mày: "Bách Hợp, lặng lẽ đem dược rửa qua, trước hết để cho An Thanh Bình tra rõ ràng chi tiết của Uông thái y. Lục La, trong lúc ta mang thai trong phòng không được đốt hương nữa, lựa chút hoa tươi cùng dưa và trái cây bày đặt là được."
"Vâng, tiểu chủ." Lục La nghĩ đến chủ tử mang thai liền cao hứng: "Tuy rằng Dực Khôn cung hôm nay phát sinh nhiều chuyện không vui, nhưng Hoàng Thượng cũng không có bỏ qua chủ tử, còn tấn phân vị cho chủ tử, ban thưởng phong hào Thư, đủ để thấy được Hoàng Thượng coi trọng chủ tử thế nào."
Trong lòng Chu Anh ngũ vị tạp trần, lại không bàn luận chuyện trong Dực Khôn cung hôm nay biến đổi bất ngờ có bao nhiêu huyền cơ, mà Thục phi mất Hoàng tử, nàng lại vừa mới chẩn đoán ra tin tức mang thai, Thục phi bị cấm đoán trong Dực Khôn cung, mà nàng lại một lúc thăng hai cấp, nổi bật vô cùng, đãi ngộ tương phản thật lớn như vậy kêu Thục phi làm sao nuốt được cơn tức này?
Mà nàng phân vị thấp kém, hiện giờ có mang hoàng tự, lại đưa tới nhiều ánh mắt, Thục phi trí tuệ cẩn thận như vậy còn bị mất hoàng tử trong bụng, nàng nên phí nhiều tâm tư, mới có thể giữ được mẫu tử bình an?
Chu Anh chỉ biết là, hiện giờ người duy nhất có thể bảo hộ được nàng, đó là Gia Nguyên đế Khuyết Tĩnh Hàn.
Nghỉ ngơi và hồi phục một đêm, ngày thứ hai Chu Anh liền dậy sớm, hiện giờ nàng đứng hàng sườn ngũ phẩm dung hoa, phải ngày ngày thỉnh an Hoàng Hậu. Nàng từ hôm qua được tấn cấp là cái đích cho mọi người chỉ trích, nếu không đem tư thái phóng thấp chút, liền sẽ rơi vào tội danh thị sủng mà kiêu.
Trong Cảnh Nhân cung, Hoàng Hậu ngồi ở thượng vị, sắc mặt không được tốt như trước, miễn cưỡng giữ vững tinh thần cùng phi tần tới sớm nói chuyện. Thấy nàng vào điện, tất cả mọi người đình chỉ nói chuyện với nhau.
"Tần thiếp thỉnh an Hoàng Hậu, thỉnh an các vị tỷ tỷ." Chu Anh quy củ làm lễ phúc thân.
"Đứng lên đi, Hạnh Chi, thay Thư dung hoa dọn chỗ.” Giọng nói Hoàng Hậu có chút mệt mỏi, khẽ mỉm cười nhìn về phía nàng: "Muội hiện giờ đã mang long thai, ban đêm ngủ an ổn không?"
Lời này hỏi thật sự rất hay, hôm qua phát sinh những chuyện kia, làm hậu cung mỗi người tim đập nhanh, nếu nàng trả lời ngủ ngon đó là tâm quá lớn, đối với Thục phi đau mất ái tử đúng là không hề xúc động vong ân phụ nghĩa, nếu nàng trả lời ngủ không được tốt, ở trong lòng người có tâm lại thành biểu hiện có tật giật mình.
Khương hoàng hậu này, quả nhiên là thủ đoạn cao cường.
"Tạ nương nương quan tâm, tần thiếp ngủ rất ngon." Chu Anh cuối cùng lựa chọn mỉm cười trả lời thực tế.
Quả nhiên, có người lĩnh hội ý tứ dụng tâm lương khổ của Hoàng Hậu nương nương, châm chọc mở miệng: "Thư dung hoa tâm cũng thật lớn, trong cung phát sinh đại sự như vậy, đều có thể bình yên đi vào giấc ngủ."
Chu Anh thản nhiên nhìn Tiêu sung nghi, vẻ mặt mông lung: "Nói vậy sung nghi tỷ tỷ tối hôm qua là trắng đêm khó ngủ, còn tần thiếp gần đây thập phần thèm ngủ, dù là nỗi lòng khó yên cũng rất dễ mệt rã rời, cũng không biết là cớ gì?"
Vì ai cũng biết mang thai sẽ ham ngủ, lời này của nàng bất quá là vì ngăn chặn miệng Tiêu sung nghi chưa bao giờ mang thai mà thôi.
Chỉ qua một nén nhang, trừ bỏ Trương quý phi cùng Thục phi, phi tần còn lại cũng đã tới đông đủ.
Trong đại điện Cảnh Nhân cung, Hoàng Hậu mắt nhìn các phi tần đang ngồi, dung mạo mỗi người đều xuất sắc, chính là tâm tư tính tình lại rất là khác lạ: "Hoàng Thượng đối với việc phát sinh ở Dực Khôn cung hôm qua dị thường phẫn nộ, Thục phi mặc dù có tâm tư hại quý phi, nhưng cũng mất đi con của mình. Hoàng Thượng vẫn chưa trừng phạt nặng, nhưng chuyện Thục phi chấn kinh lại rất có điểm kỳ lạ, trong lòng bổn cung thay Thục phi muội muội khổ sở, phụng lệnh Hoàng Thượng cũng muốn thay Thục phi muội muội đòi cái công đạo."
“Hoàng Hậu nương nương trạch tâm nhân hậu, là điển phạm (tấm gương, tiêu chuẩn và mẫu mực) cho chúng tỷ muội, thần thiếp nhất định giúp đỡ." Hiền phi đầu tiên tiếp lời. Có lẽ là bởi vì từng ngầm giúp chính mình, Chu Anh đối với nàng vẫn đều ôm cảm kích, cảm thấy tâm tư nàng cũng không hiểm ác giống với mọi người ở hậu cung.
"Thục phi nương nương thật sự là đáng thương, tân tân khổ khổ hoài thai mười tháng, cuối cùng lại bị người thiết kế rơi vào kết cục như thế. Tần thiếp nghe nói Thục phi nương nương sau khi tỉnh lại đã nửa ngu dại, còn ôm gối đầu tưởng là tiểu hoàng tử, không ngừng hồ ngôn loạn ngữ, tần thiếp nghe cũng đau lòng quá." Tới trễ nhất Tô tiệp dư mở miệng nói, ánh mắt chuyển hướng Chu Anh: "Ta đang định muộn chút đi xem Thục phi nương nương, Thư dung hoa có đi nhìn một lần?"
Trong lòng Chu Anh biết đây không phải thời cơ thỏa đáng, nhưng cũng không thể cự tuyệt: "Muội muội tự nhiên là phải đi chứ."
"Thư dung hoa đi thăm Thục phi vốn là việc phải làm, hiện giờ muội mang long duệ nên chú ý thân mình một chút. Bổn cung lo lắng Thục phi muội muội hiện giờ thần trí thất thường, sẽ có chút quá khích, Tô tiệp dư cần phải che chở chút.” Hoàng Hậu hiền đức dặn dò.
Tô tiệp dư tự nhiên đáp ứng.
"Gần đây sự tình trong cung tỷ lệ phát sinh cao, Thục phi muội muội vừa mất hoàng tử, việc Thư dung hoa mang thai cũng không ăn mừng bốn phía, ủy khuất muội. Trong chúng tỷ muội năm nay vào cung muội mang thai đầu tiên, bổn cung liền thay muội cao hứng.” Hoàng Hậu cười mở miệng: "Hạnh Chi, đem nhân sâm ngàn năm bổn cung trân quý ban cho Thư dung hoa đi, cũng coi như một chút tâm ý của bổn cung."
Chu Anh đứng dậy: "Đa tạ Hoàng Hậu nương nương ưu ái, tần thiếp cũng không ủy khuất."
"Được rồi, cùng bổn cung ngồi hồi lâu, mọi người cũng mệt mỏi phải không?” Hoàng Hậu được Bình Nhi đỡ đứng dậy: “Bổn cung cũng mệt mỏi, các ngươi tan đi."
Hoàng Hậu lên tiếng, mọi người tự nhiên sẽ không lưu lại, đứng dậy hành lễ liền lần lượt rời khỏi Cảnh Nhân cung.
Tô tiệp dư Tô Tinh Bạch đang chờ Chu Anh, nhìn thấy nàng đi ra liền tiến lên đón: "Hôm nay thời tiết rất mát mẻ, nơi này cách Dực Khôn cung của Thục phi nương nương cũng không xa, muội muội có nguyện bồi tỷ tỷ tản bộ?"
Chu Anh nhìn Tô tiệp dư này, khi ấy tiến cung nàng có phân vị cao nhất trong tám người, tuy rằng tấn vị chậm chạp, nhưng vẫn dẫn đầu. Hai người lúc trước vẫn chưa có bao nhiêu tiếp xúc, cho nên nàng còn tồn ba phần tâm phòng bị.
"Nếu là ngày thường, muội muội tự nhiên là rất vui đồng ý, nhưng một canh giờ sau muội cần quay về Lan Tâm đường dùng thuốc dưỡng thai, thật sự trì hoãn không được, mong rằng Tiệp dư tỷ tỷ thứ lỗi." Chu Anh mặt lộ vẻ xấu hổ.
Tô tiệp dư hiểu rõ cười: "Là tỷ tỷ lo lắng không chu toàn, muội muội hiện giờ đang có thai, quả thật cũng không thể để thân thể mệt mỏi."
Chu Anh đối với việc tấn vị sườn ngũ phẩm dung hoa ưng ý nhất chính là có tư cách ngồi kiệu liễn, có người nâng tự nhiên so với dựa vào hai chân thì thoải mái hơn rất nhiều.
??? ta nhớ ở chương 4 khi lần đầu gặp Kỳ quý tần có nói chính nhị phẩm mới có tư cách ngồi kiệu mà???
Huống chi nàng cũng không hiểu biết Tô tiệp dư, thật sự nàng không có tâm tình hàn huyên nhiều hơn, ngồi trên kiệu liễn tốc độ liền nhanh rất nhiều, người trước, người sau, tự nhiên không có tâm tư nói chuyện.
Chu Anh ở trên kiệu liễn buồn ngủ gật gà liền nghe được phía trước Tô tiệp dư vội vàng hô dừng kiệu.
Nàng vừa mở mắt liền minh bạch nguyên nhân Tô tiệp dư kêu dừng, nơi này là ngự hoa viên, Gia Nguyên đế Khuyết Tĩnh Hàn xuất hiện ở chỗ này là bình thường.
Mắt thấy Gia Nguyên đế chậm rãi đến gần, Chu Anh cũng được Lan Tương dìu lấy, cùng Tô tiệp dư đứng song song phúc thân thỉnh an.
"Hai vị ái phi đa lễ." Gia Nguyên đế mỗi tay một vị đem các nàng nâng dậy: "Trẫm nghe nói trong ngự hoa viên vừa lúc hoa cúc nở, hai vị ái phi bồi trẫm đi thưởng hoa được không?"
Vẻ mặt Tô tiệp dư thẹn thùng, lúc đang định trả lời lại bị Chu Anh đoạt câu chuyện.
"Hoàng Thượng mời tần thiếp cùng tỷ tỷ đi thưởng cúc tất nhiên là phúc khí của tần thiếp, chính là tần thiếp đã đáp ứng tỷ tỷ cùng đi thăm Thục phi nương nương..." Mặt Chu Anh lộ vẻ khó khăn mở miệng.
Tô tiệp dư thật muốn đá người phụ nữ này một cước, Thục phi cũng sẽ không bay đi, ngày nào đó đều có thể đi thăm, mà Hoàng Thượng mời ngắm hoa là cơ hội tốt ngàn năm một thuở, nàng thế nhưng không công để cho cơ hội giương cánh bay mất.
Gia Nguyên đế cũng không bởi vì bị cự tuyệt mà tức giận, hơn nữa tin tức Thục phi giống như bị điên, hắn từ lâu đã biết được, cười nhạt vỗ vỗ mu bàn tay Chu Anh: "Vậy liền đi thăm đi, chính mình cẩn thận chút."
"Tạ ơn Hoàng Thượng quan tâm." Chu Anh cười thật ngọt.
Nụ cười này cơ hồ đâm bị thương Tô tiệp dư bên cạnh, nàng thấy Thư dung hoa si tình này, trong lòng không biết là hỉ hay là bi. Khi chưa tiến cung, mẫu thân của nàng liền dặn nàng đế vương vô tình, chớ để động tâm vì Hoàng Thượng, chỉ cần từng bước cẩn thận, giữ được Tô gia nhất mạch phồn vinh. Cho nên nàng vẫn luôn tự nhắc nhở, không để cho mình động tâm, hiện giờ nhìn thấy Thư dung hoa cơ hồ yêu thảm Gia Nguyên đế, cũng chỉ có thể từ đáy lòng đồng tình nàng.
"Hoàng Thượng, ngài rõ ràng hẹn Lục vương gia ở tàng thư lâu thưởng thức bức tranh, lúc nãy vì sao lại mời hai vị chủ tử ngắm hoa vậy?" Thôi Vĩnh Minh tò mò hỏi. Từ lúc Hoàng Thượng vẫn là vương gia, hắn liền hầu hạ ở bên cạnh đã hơn mười năm, tự nhiên là có thể đem tâm tư của hắn sờ soạng bảy tám phần, nhưng đôi khi vẫn đắn đo không nắm chắc.
"Trẫm bất quá thử hai vị ái phi của trẫm thôi, Tô tiệp dư ở lục đông cung, lại cùng Thư dung hoa cùng nhau đi phương hướng lục tây cung, trẫm liền đoán được mục đích chuyến đi này của các nàng." Khóe môi Gia Nguyên đế nhếch lên nụ cười thản nhiên: "Trẫm muốn nhìn một chút Thư dung hoa cùng Tô tiệp dư của trẫm, đi thăm Thục phi xuất phát từ thiệt tình hay không thôi."
"Hoàng Thượng anh minh." Thôi Vĩnh Minh ngược lại nghĩ đến biểu hiện của hai người: "Nô tài nhìn Thư chủ tử là một mảnh thiệt tình, còn Tô tiệp dư làm như có vài phần không cam lòng."
Gia Nguyên đế liếc mắt nhìn hắn: "Trẫm nhớ rõ trong khố phòng có vài viên nam châu (trân châu, ngọc trai) tỉ lệ không tồi, phân phó phủ nội vụ thay Thư dung hoa giữ đi, nàng xưa nay thanh nhã, trân châu ôn nhuận, thích hợp với nàng."
"Vâng, Hoàng Thượng." Thôi Vĩnh Minh nhớ rõ nam châu kia cực kỳ trân quý, từng viên mượt mà sáng bóng, vô giá. Lần này xem ra, Thư dung hoa này thật là người khờ có ngốc phúc.