Chúng Ta Cung Đấu Đi

Chương 33: Phương tần



Màn đêm buông xuống, tất nhiên Hoàng Thượng lưu lại Ninh Tú cung làm bạn Trương quý phi.

Ban đêm Chu Anh đang ngủ say lại bị Bách Hợp gác đêm nhẹ nhàng đánh thức: "Chủ tử, trong Ninh Tú cung mới vừa rồi triệu vài thái y qua, sợ là sắp sinh."

"Giờ nào?"

"Hồi chủ tử, đã là giờ sửu."

Chu Anh dụi dụi mắt, thở dài, trong lòng oán thầm Trương quý phi này sinh đứa nhỏ cũng không chọn canh giờ, cũng chỉ có thể nhận mệnh đứng dậy để bọn họ hầu hạ thay quần áo.

Mới vừa đứng dậy liền có thái giám đến tuyên chỉ, nói là Hoàng thượng hạ chỉ để cho chủ tử các cung chờ trong cung chính mình, không cần đi Ninh Tú cung, đợi cho Quý phi sinh hạ hoàng tử lại đi chúc mừng.

Đợi hắn rời đi, Chu Anh liền quay về giường: "Bách Hợp, ta nghỉ một lát, có tin gì thì đánh thức ta dậy."

"Vâng, thưa chủ tử." Bách Hợp thay nàng dịch dịch góc chăn liền đi gian ngoài.

Chu Anh ngủ rất say, giờ mẹo mới thức dậy, hơn nửa ngày mới nhớ tới chuyện đêm qua: "Bách Hợp, trong Ninh Tú cung có động tĩnh gì không?"

"Hồi bẩm chủ tử, tạm thời chưa có ý chỉ đến truyền." Vừa mới dứt lời, An Thanh Bình liền vội vào bẩm báo.

"Chủ tử, lúc nãy có công công báo lại, Trương quý phi Ninh Tú cung sinh hạ một vị tiểu công chúa."

Chu Anh gật gật đầu, vội vã đi Ninh Tú cung xem cuộc vui: "An Thanh Bình đi khố phòng lấy ngọc bội bạch ngọc kia ra đi, tặng chúc mừng cho quý phi không thể tốt hơn. Lục La thay ta sơ búi tóc đơn giản chút, quý phi có công chúa, ta nên sớm đi chúc mừng."

Trong Ninh Tú cung đã tới không ít phi tần, nhưng rất nhiều khuôn mặt có chút tiều tụy, làm như vừa trải qua gắng sức vượt cạn như quý phi.

Chu Anh nhìn đế hậu hai người trên thượng vị, biểu tình Hoàng đế là một trạng thái bí hiểm và cười nhạt, mà Hoàng Hậu cũng thần thái sáng láng giống nàng, ý cười so với hoàng đế sâu vài phân.

"Hoàng Thượng, Quý phi nương nương tỉnh." Nô tỳ Oanh Nhi đi ra bẩm báo.

Gia Nguyên đế lúc này mới đứng dậy: "Đi, đi nhìn chủ tử nhà ngươi một chút."

Trong phòng vẫn còn có chút mùi máu tanh, Chu Anh đi theo vào, liền nhìn thấy Trương quý phi sắc mặt suy yếu tựa vào trong lòng Hoàng đế, trên mặt có ba phần thất vọng: "Thần thiếp vô năng, không sinh hạ hoàng tử cho Hoàng Thượng, mong rằng Hoàng Thượng thứ tội."

"Vô luận là hoàng tử hay công chúa, trẫm vẫn sẽ đối xử bình đẳng. Lời này của ái phi là đang ám chỉ trẫm đối với đại công chúa không tốt sao?" Gia Nguyên đế nắm tay nàng, cười trêu nàng.

Hay cho một bức tranh phu thê thâm tình mật ý, trong lòng Chu Anh miễn cưỡng nghĩ, lần này diễn ân ái một là cho mọi người trong hậu cung nhận thức được địa vị Hoàng Hậu không lớn bằng lúc trước, hai là nâng đỡ bè phái quý phi chống lại bè phái Hoàng Hậu, nào có vài phần thiệt tình ở bên trong?

Các cung đều theo thứ tự chúc mừng quý phi, đưa lên hạ lễ liền rời đi, Gia Nguyên đế trực tiếp lâm triều.

Cuối thu đầu đông, thời tiết sáng trong chiếm đa số, trong tia nắng ban mai, hình dáng đám mây ở xa ngàn dặm đều rất rõ ràng. Chu Anh hít vào một hơi thật sâu, cảm thấy từ thân đến tâm thấm lạnh thoải mái.

"Dung hoa muội muội thân mình không khoẻ sao?" Phía sau vang lên giọng nói ôn nhu quan tâm.

Chu Anh quay đầu lại, hướng người cười trong suốt phúc thân: "Thỉnh an Sung nghi tỷ tỷ, muội muội cũng không có gì không khoẻ."

Tiêu sung nghi nâng tay nàng: "Muội muội không cần đa lễ, trên đường hồi cung nhìn thấy muội ở trong này, nghĩ đến muội thân mình không khoẻ. Hay là đã đánh mất cái gì sao?"

"Làm phiền Sung nghi tỷ tỷ vì muội lo lắng, muội muội quay về Lan Tâm đường đi qua nơi đây, cảm thấy có một mùi thơm thập phần dễ ngửi, liền nghỉ chân một lát mà thôi." Chu Anh cười giải thích.

"Bên kia Trường Xuân cung của Kỳ quý tần có hàn lan đang nở, muội muội muốn đi nhìn một lần không?"

"Hoa lan u nhã cao thượng, thật sự là giống tâm tính Quý tần nương nương. Muội muội bất quá là cái tục nhân, không đam mê thanh cao này, ngửi cũng không, thưởng thức cũng sẽ không." Chu Anh lắc lắc đầu, Kỳ quý tần sâu không lường được, nàng luôn luôn kính nhi viễn chi. (Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với một đối tượng nào đó)

"Thục phi nương nương ngày xưa cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, hiện giờ Thư dung hoa sao lại khiêm tốn, tỷ tỷ cũng là không tin." Tiêu sung nghi đang nói liền nhìn thấy phía trước có tảng đá trên đường: "Nhanh đi đem tảng đá dời đi, Thư dung hoa hiện giờ mang long duệ, các ngươi phải để ý chút."

Lan Tương cùng Lục La tiến lên đem tảng đá dời đi, Tiêu uyển nghi lại lôi kéo tay nàng thân thiết mở miệng: "Tỷ nghe nói các công tượng ở bên kia mới đào cái ao, dẫn nước ôn tuyền vào cung, trong ngày mùa đông hoa sen cũng có thể ra hoa, muội muội cùng tỷ tỷ đi nhìn một chút náo nhiệt đi."

Chu Anh cảm thấy phàm là mời đi nơi mép nước nhất định không phải chuyện tốt, liền từ chối nhã nhặn: "Trong lòng muội muội rất muốn cùng tỷ tỷ đi, nhưng sáng hôm nay thức dậy có chút sớm, hiện nay rất buồn ngủ, muốn hồi cung nghỉ ngơi."

"Muội muội mệt mỏi, tỷ tỷ liền tiễn muội hồi cung đi."

Chu Anh nhìn Tiêu sung nghi này tựa hồ rất kiên trì, chỉ đành phải bất đắc dĩ mở miệng: "Sung nghi tỷ tỷ có chuyện muốn nói với muội muội?"

"Muội muội quả nhiên là người thông minh, một chút liền thông." Tiêu sung nghi lại cười cực kỳ thân thiết: "Vậy liền không ngại tỷ tỷ đi trong cung muội ngồi một chút đi."

"..." Chu Anh cảm thấy não của Tiêu sung nghi này có vấn đề.

"Hôm nay thời tiết thật tốt." Chu Anh nhìn thấy ánh nắng chói chang bên ngoài. Mùa đông Đại Tề thập phần rét lạnh, may mắn trong cung điện có đốt địa long, nàng ngại xuất môn vì quá lạnh, chỉ muốn ở trong Lan Tâm đường ăn quýt.

"Chủ tử, ngày tốt như vậy, nô tỳ cùng chủ tử ra ngoài đi dạo đi. Trước đó vài ngày tuyết rơi lớn, cho nên hoa mai trong ngự hoa viên đều nở hết rồi. Nô tỳ nhớ rõ năm đó Hiền phi nương nương rất yêu hoa mai, nên Hoàng Thượng sai người trồng không ít ở Vĩnh Hòa cung của Hiền phi nương nương, hiện giờ nở thành một vườn." Lan Tương bưng thuốc dưỡng thai tiến vào, Chu Anh sớm đã quen mùi thuốc đông y này, uống một hơi cạn sạch, sau lại cau mày ăn vài trái mơ, cay đắng mới bớt đi.

"Đã đến hoa kỳ, ta đây loại người ham học đòi văn vẻ, không cô phụ mới tốt." Chu Anh nhìn nắng chói mắt, cũng đã bình an sống qua hơn một tháng.

Ngày ấy Tiêu sung nghi cố ý đến Lan Tâm đường ngồi một lát, uyển chuyển khuyên nàng gia nhập vào trận doanh Trương quý phi, bị nàng thản nhiên nói cự tuyệt, mấy ngày nay Lan Tâm đường rất an tĩnh.

Ra cửa liền nhìn thấy trên bàn đu dây đã lâu không chơi, có rất nhiều lá khô cùng bụi rơi xuống, Chu Anh thản nhiên phân phó: "Sai người thu thập bàn đu dây, ta trở về liền muốn chơi đùa."

"Vâng, chủ tử." An Thanh Bình lĩnh mệnh đi xuống an bài người.

Mai viên là quy hoạch thành phiến, hồng mai, mai vàng cùng bạch mai ở từng phân khu đang nở, tựa như thành từng mảnh mây đua màu sắc rực rỡ. Chu Anh càng ngày càng cảm thấy ngự hoa viên này thần kỳ, có lẽ là sợ các cung phi nhàm chán, cho nên mới có nhiều loại hoa này làm cho những người phụ nữ nhàm chán giải buồn đi.

Hoa mai dù xinh đẹp, nếu có người chướng mắt, luôn sẽ bị mất hứng, Chu Anh xa xa nhìn thấy nghi trượng Phương tần đi vào sâu trong mai viên, liền thản nhiên mở miệng: "Thôi, hoa mai này xem cũng không có vài phần hứng thú, ta cũng thưởng xong rồi, trở về đi."

"Chủ tử ngài từ xa đến thưởng mai, sao mới nhìn vài lần bước đi a?" Lan Tương hỏi.

"Thưởng mai cần chọn tâm tình thích hợp, nếu không có phần tâm tình kia, dù hoa nở ở đáy mắt, cũng không hề vui vẻ để ngắm nhìn." Chu Anh cũng không giải thích thêm, Phương tần này không biết sao, tựa hồ có oán thù cùng nàng, mỗi lần quay về nhìn thấy mình, miệng phải đấu hơn mấy câu mới cam tâm, cho nên Chu Anh áp dụng chính sách đường vòng, nhắm mắt làm ngơ.

Cũng không biết có phải là do ngồi liễn đi xa không, Chu Anh trở về Lan Tâm đường có chút không thoải mái, sai người đi mời Vu thái y lại đây.

Thái y chẩn ra là bị một chút phong hàn mới đưa đến cả người không khoẻ, uống mấy thang thuốc, trong cung dưỡng bệnh liền không có gì đáng ngại.

Lúc chạng vạng tối An Thanh Bình liền vào bẩm báo: "Chủ tử, nô tài nghe nói hôm nay Phương tần chủ tử ở mai viên ngẫu nhiên gặp Hoàng Thượng, Hoàng Thượng hôm nay lật bài tử là Phương tần."

"Đã biết, đi xuống đi." Chu Anh luyện chữ một chút, tiện đà híp mắt cười, Phương tần này thường ngày hay tìm nàng gây chuyện, nàng cũng phải làm cho nàng ta tức giận một lần đi.

"Chủ tử, bữa tối muốn dùng những thứ gì?" Lan Tương một bên xoa bóp cho nàng một bên hỏi.

Vẻ mặt Chu Anh mệt mỏi, cũng không nhiều tinh thần: "Hôm nay muốn ăn cháo hạnh nhân ô mai, dưa leo chua cay, còn muốn nước mơ."

Cháo hạnh nhân ô mai -杏仁酸梅粥

酸辣黄瓜 – Toan lạt hoàng qua -Dưa leo chua cay

"Chủ tử ngài luôn luôn không thích chua, sao hôm nay lại muốn ăn chua?" Lan Tương có chút lo lắng: "Chủ tử chính là trên người không thoải mái, vậy liền nằm xuống nghỉ tạm đi."

"Không cần, chỉ đột nhiên muốn ăn mà thôi, ta đi xem sách một chút, kêu ngự thiện phòng giờ tuất mang thiện lại đây." Chu Anh trữ sách cũng không nhiều, nhưng những sách này cũng không thể thực sự khiến cho nàng hứng thú, cho nên mỗi lần vốn chỉ lật được vài tờ liền mất đi kiên nhẫn. Sai Lan Tương mài mực, toàn tâm toàn ý vẽ bức tranh.

Đợi cho một bức tranh vẽ hoa mai uyên ương hoàn thành là lúc ngự thiện phòng đưa bữa tối tới. Chu Anh đặt bút xuống đứng dậy, cười nhìn về phía ba món ăn thật chua kia. Đồ ăn chua người khác có thể đau dạ dày, với nàng mà nói, cũng là thuốc gây nôn tốt nhất.

Chịu đựng vị chua này, Chu Anh ăn một nửa, liền phất phất tay sai mang xuống, đợi lúc Lan Tương hầu hạ thay quần áo, lại có dấu hiệu nôn ra, đem một bên quần áo Lan Tương đều dơ.

Lan Tương bất chấp chính mình, vội hô An Thanh Bình đi truyền thái y. Bách Hợp bưng nước ấm tiến vào nhìn tình huống này liền kêu nàng đi xuống đổi xiêm y trước, sai người quét tước.

Chu Anh cầm lấy tay Bách Hợp, miễn cưỡng mở miệng: "Ta thật là khó chịu... Bách Hợp, ta muốn gặp Hoàng Thượng..."

Nói còn chưa nói xong lại ói ra, khi nôn nghén cũng không nghiêm trọng như vậy, Bách Hợp có chút bận tâm, kêu Lan Đinh đem Lục La gọi tới chiếu cố chủ tử, liền vội vàng chạy tới Trường Hi cung của Tiêu sung nghi cùng Phương tần.

Là ở trên đường tới Trường Hi cung gặp gỡ thánh giá, Bách Hợp bước nhanh đi tới thánh giá, quỳ gối một bên: "Nô tỳ Bách Hợp ở Lan Tâm đường, tham kiến Hoàng Thượng."

Bình thường tránh đi thánh giá chỉ cần quỳ lạy không cần thỉnh an, trong lỗ tai Gia Nguyên đế nghe được ba chữ Lan Tâm đường liền mở mắt ra, ý bảo nghi trượng dừng lại: "Hiện giờ đêm đã khuya, ngươi không ở Lan Tâm đường hầu hạ chủ tử, nơi nơi chạy loạn cái gì?"

"Hồi Hoàng Thượng, nô tỳ phụng mệnh chủ tử, đến thỉnh Hoàng Thượng đi nhìn chủ tử một chút." Bách Hợp cũng không ngẩng đầu.

"Chủ tử nhà ngươi làm sao vậy?"

"Hồi Hoàng Thượng, chủ tử mới vừa rồi ói hết toàn bộ bữa tối vừa ăn, người cũng có chút thần chí không rõ, khóc muốn gặp Hoàng Thượng, kính xin Hoàng Thượng thương xót, đi nhìn chủ tử một chút." Trong giọng nói thêm vài phần nghẹn ngào.

"Ói ra, sao ói ra? Đã truyền thái y chưa?"

"Đã đi mời Vu thái y."

"Thôi, ngươi đứng dậy đi." Gia Nguyên đế cũng không do dự: "Thôi Vĩnh Minh, sai người đi Trường Hi cung nói một tiếng, trẫm không qua. Bãi giá Lan Tâm đường."

"Chủ tử, ngài ngày hôm nay thật là xinh đẹp, khó trách Hoàng Thượng cũng vì ngài khuynh đảo." Thị nữ một bên hầu hạ Phương Oánh chải đầu một bên thay chủ tử cao hứng: "Ngài cũng không biết, Tiêu sung nghi cách vách tức giận đỏ mắt, có thể đã nhả được ác khí. Tư sắc Tiêu sung nghi kia vốn không bằng chủ tử ngài, bất quá là miệng nịnh nọt, lúc này mới có phân vị sung nghi. Gần đây đi nịnh bợ quý phi nương nương bên kia, cũng thật làm người ghê tởm."

"Kệ sắc mặt nàng như thế nào, ta chỉ trông nom lấy được ân sủng. Ngày khác khi ta lên phi vị, cần gì đem nàng để vào mắt?" Phương Oánh nhìn mình trong kiếng, cười đến cực kỳ đắc ý: "Hoàng Thượng hôm nay ở trong mai viên khen ta mặc mai hồng có vẻ kiều diễm, liền chọn xiêm y mai hồng thay cho ta đi."

"Vâng, chủ tử."

"Nô tài thỉnh an Phương tần chủ tử."

"Đây không phải Tiểu Tần Tử bên người Hoàng thượng sao? Sao ngươi hiện tại đã tới?" Tâm tình Phương tần rất tốt mở miệng, sắc mặt ý cười tựa như hoa đang nở rộ.

"Phương tần chủ tử, Hoàng Thượng sai nô tài lại đây nói, Hoàng Thượng ngày hôm nay không tới. Thư dung hoa Lan Tâm đường thân mình không khoẻ, Hoàng Thượng đi nhìn một lát." Tiểu Tần Tử nói dứt lời liền nhìn thấy ý cười nở rộ trên mặt Phương tần nháy mắt vặn vẹo, trở nên cực kỳ dữ tợn.

"Nô tài còn đang trực, cáo lui trước." Tiểu Tần Tử bỏ chạy ra Trường Hi cung, Phương tần chủ tử kia nhìn không phải người lương thiện a.

"Chủ tử, ngài đừng khổ sở, Hoàng Thượng hôm nay không đến, là vì Thư dung hoa thân thể không khoẻ, ngày mai sẽ tới." Thị nữ an ủi chủ tử nhà mình, tức giận như vậy đến nửa đêm.

"Ngươi nghĩ thật dễ dàng như vậy sao? Hôm nay nếu không có ở mai viên ngẫu nhiên gặp Hoàng Thượng, Hoàng Thượng như thế nào đến chỗ ta - thiên điện Trường Hi cung? Mà nàng -Thư dung hoa thường ngày thân mình đều cường tráng khoẻ mạnh, sao từ lúc ta được lật bài tử xong lại không khoẻ?" Một ít tức giận vừa rồi đã lui, trên mặt Phương tần chỉ còn lại dữ tợn, hận ý: "Lúc bắt đầu, ta nghĩ thứ muội này của Thục phi bất quá là lá cây phụ trợ hoa hồng, nhưng sau lại nhìn nàng chậm rãi thăng chức, liền biết người này không đơn giản như vậy. Lúc trước ta bị Thục phi hãm hại, mất đi phân vị uyển nghi bị xuống làm tiệp dư, thù này ta vẫn chưa báo, Thục phi đã thất sủng, vậy liền tỷ trái muội thường đi." (chị làm sai, em bồi thường)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.